Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết - Chương 28-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tận Thế: Mỗi Ngày Đều Tìm Cách Chết


Chương 28-2


Tô Nhuyễn Nhuyễn theo người quản lý vào bên trong. Cô để lộ ra cái bụng phình lớn của mình khiến cho hai mắt tên quản lý sáng lên như bóng đèn.

Cô mặc áo lông trông gầy gầy nho nhỏ như vậy, căn bản không nhìn ra bụng lớn như thế. Cái bụng này xem chừng không chỉ là một đứa đâu.

Ánh mắt tên quản lý lộ ra vẻ thèm thuồng và ghen tị.

Thiết bị trong nhà dành cho phụ nữ mang thai quả nhiên tốt hơn so với bên ngoài nhiều. Dì ở nhà ăn cũng không phải chỉ cho thức ăn có chút xíu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ưỡn bụng lớn đi qua, nhiệt tình chào hỏi, muốn để lại ấn tượng tốt với mọi người.

“Chào cô, đang ăn cơm đó à!”

“Đúng vậy, cô muốn cùng ăn không?”  Nhóm phụ nữ mang thai khách khí nói. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lấy ra chậu cơm của mình.

Nhóm phụ nữ mang thai:…

Tất cả mọi người ăn xong rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu ăn đến chậu thứ ba.

Nhóm phụ nữ mang thai:… Này má nó mang thai cả đội bóng đá hả?

Ăn cơm xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đi xem mấy đứa trẻ sơ sinh nằm trong xe đẩy.

Wow.

“Chào con nha.”

Đứa bé:…

“Sao không chào lại cô hả ?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng đầu đoán, chẳng lẽ nhóc này thiểu năng?

Bà mẹ: Tôi thấy cô mới thiểu năng đó! Thằng bé mới năm tháng, chào lại cô kiểu gì hả?

“Cô tới là để ăn bé đó!” Tô Nhuyễn Nhuyễn “grào” một tiếng, dọa tất cả những đứa nhóc trong nhà khóc ré lên.

Chào hỏi mấy đứa nhóc xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn tự biết tem tém lại, rồi vui vẻ đi theo tên quản lý đến căn phòng được chuẩn bị cho cô. Căn phòng tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, không chỉ có bình hoa, còn có đèn bàn, còn có một cái ban công nho nhỏ.

Oa, vậy mà còn có cả bồn tắm nữa!

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào bồn tắm, nhanh chóng cởi quần áo trên người mình, sau đó từ trong bụng rơi ra một đống đồ ăn vặt và một con cún con tròn vo như quả bí ngô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên ôm chó con lên.

Cô lúc nào nhét cả cún vào thế?

Được rồi, đây không phải là vấn đề.

Tắm xong thơm ngào ngạt sau đó đi đánh một giấc ngủ trưa thật dài, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới mở mắt đã nhìn thấy tên quản lý đứng trước mặt mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn sợi dây trên cổ mình, vẻ mặt hoảng sợ nói, “Anh muốn làm gì?”

Sau đó vẻ mặt tuy sợ sệt nhưng vẫn dùng sức thắt chặt dây, duỗi cổ, tranh thủ lộ ra đường cong xinh đẹp của mình.

Tên quản lý thấy sự tình đã bại lộ, vẻ mặt dữ tợn càng dùng thêm sức. Trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn kia lộ vẻ điềm đạm đáng yêu, giọng mềm nhũn nói: “Tôi sợ đau.”

Tên quản lý nhanh chóng nói gã sẽ nhất định để cô chết mà không đau đớn chút nào…

“A!” Một cái bình hoa đập ngay trán tên quản lý khiến gã ngã xuống đất.

Tô Nhuyễn Nhuyễn huhuhu nói tôi đây không phải cố ý đâu, anh cứ tiếp tục.

Gã quản lý máu me đầy mặt lảo đảo đứng lên, vừa mới giơ dây thừng lên thắt vào, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cầm đèn bàn đập tới.

Hu hu hu, không phải cô cố ý đâu.

Đáng thương JPG.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tội nghiệp đề nghị: “Tôi thấy anh nên trói tay tôi lại thì hơn.”

Khát vọng sống mãnh liệt khiến cô không thể khống chế tay mình.

Gã quản lý đồng ý, gã trói tay Tô Nhuyễn Nhuyễn lại, sau đó tiế tục siết cổ cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại dùng chân đạp.

“Nếu không thì anh trói cả tay tôi lại đi?” Tô Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt tỏ vẻ cái này là phản xạ của đầu gối

Tên quản lý: Tôi ít đọc sách, cô đừng gạt tôi.

Tên quản lý trói cả chân Tô Nhuyễn Nhuyễn lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn an tâm nhắm mắt lại.

Sau đó đợi mười phút.

Hả? Ủa ủa ủa?

Cô mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một quả… bí ngô cực lớn, mập mạp, toàn thân lông mềm?

Cún con vừa mới tỉnh ngủ không biết lao ra từ nơi nào, há miệng cắn tên quản lý. Tên quản lý đương nhiên sẽ không để một con chó ngay cả răng còn chưa mọc hết như thế vào mắt. Nhưng khi gã nhìn thấy cún con mở rộng miệng liền hoảng sợ.

Con chó này vậy mà miệng lại lớn như vô hạn, mở lớn đến khi bằng nửa người gã, nhưng kì lạ là cái cơ thể tròn vo kia vẫn là kích thước bình thường.

Tên quản lý đã run lẩy bẩy, sợ đến sắp ngất. Cún con “Grừ” một tiếng nuốt chửng gã quản lý, nuốt cả quần áo giày dép, sau đó rất là vui vẻ giúp Tô Nhuyễn Nhuyễn cắn đứt dây thừng trên người.

“Nôn ra, mau nôn ra đi!”

Cún con bị lắc đến hoa mắt chóng mặt, sau đó ợ một cái, nhè ra một cái chìa khóa, rồi lại giống  như muốn nhè thêm thứ gì đó lại bị Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng bịt miệng lại.

Được rồi, mày đừng nôn nữa, nghe nói sắp ăn cơm tối rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt đối không ngờ tới ngay cả cún con cũng có dị năng, chỉ có cô là đồ vô dụng!

Tô Nhuyễn Nhuyễn cực kỳ đau lòng, đau lòng chết đi được, thế nên cô quyết định chuộc tội với tên quản lý. Cô cố nhét đầu mình vào miệng cún con.

Nào, nào, ăn tao đi, đừng khách sáo mà, tao vừa mới tắm sạch sẽ rồi đó.

Cún con: QAQ

Bên kia, Nghê Dương đưa Tô Nhuyễn Nhuyễn vào nhà dành cho phụ nữ mang thai xong, nhân tiện đi dạo một vòng khu sinh tồn, sau đó lại cảm thấy rất không yên lòng nên đi tìm Lục Thời Minh. Lúc đó, hắn đang mài cây rìu của hắn.

Nghê Dương nói: “Tôi cảm thấy có hơi kì lạ. Cả khu sinh tồn này đều không thấy nguồn thịt. Cậu cảm thấy thịt của bọn họ đến từ đâu?”

Lục Thời Minh cong môi khẽ cười, không nói lời nào. Nghê Dương nhíu mày, “Tôi không yên tâm về Tô Nhuyễn Nhuyễn, tôi đi nhà dành cho phụ nữ mang thai thăm con bé đây.”

Nghê Dương leo cửa sổ để vào nhà dành cho phụ nữ mang thai, lúc đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cạy miệng cún con để nhét mình vào. Cún con đáng thương miệng sắp bị bẻ thành góc 1800, đang kêu rên. Âm thanh đó còn khiến Nghê Dương rung động.

Nghê Dương sải bước đi lên, giải cứu cho cún con. Cún con trốn ra sau lưng Nghê Dương, vừa đáng thương vừa tội nghiệp, thân mình mập ú run run, suýt chút nữa là khóc.

Không biết vì sao mà mới nửa ngày không gặp, Nghê Dương cảm thấy con cún này lại mập thêm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm đáng thương lấy rau cải* trong túi ra gặm, tỏ vẻ chỉ có đồ ăn mới khiến tôi bớt buồn.

(mình thì nghĩ chắc là rau sống như xà lách hay gì đó nhưng bản tiếng trung ghi như vậy thì mình cứ để nguyên thôi)

Nghê Dương: Má nó…. cô lấy đâu ra rau?

Tô Nhuyễn Nhuyễn gặm một hồi lâu mà không gặm nổi.

Không cắn được? Răng cô mà không cắn được á?

Lục Thời Minh không biết từ bao giờ đã đi đến, cạy miệng nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn ra, “Ngoan, há miệng. Đây là đồ nhựa.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn đau khổ vạn phần, cây rau cô nuôi ba ngày mà chỉ là nhựa.

Nghê Dương nhíu mày, “Cô trộm đồ ăn từ chỗ nào hả?”

Tô Nhuyễn Nhuyễn nũng nịu nói: “Là rau trong nhà kính.”

Thì ra con nhỏ này ngay ngày đầu tiên đã trộm rau của người ta rồi.

Sắc mặt Nghê Dương trầm xuống, “Cái khu sinh tồn này rất kì quái. Mau đi thôi.”

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc huhuhu nói cô không muốn rời xa bồn tắm thân yêu của cô đâu. Chỉ mới ba giây thôi cô đã nhớ tới sự trơn trượt và cảm giác tuyệt diệu mà nó mang đến rồi.

Ôi, bồn tắm khiến cô phạm tội!

Nghê Dương một quyền đấm nát bồn tắm của Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ bị người ta dắt ra ngoài.

Ra khỏi nhà dành cho phụ nữ mang tha, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại về phòng với Lục Thời Minh.

Ôi, bồn tắm thân yêu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn buồn bã ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng trong. Cún con bị vòng trong vong tròn, không có chỗ để trốn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định mượn rượu giải sầu. Cô trộm một bình rượu gia vị trong phòng bếp, tu “ừng ực”, sau đó lại cướp cánh gà ngâm tiêu của Tiêu Bảo Bảo.

Tiêu Bảo Bảo: “Không phải, không phải, không phải…”

Nhìn thằng nhóc gấp chưa này, còn nói chuyện cơ đấy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lảo đà lảo đảo, vừa gặm cánh gà ngâm tiêu vừa uống rượu. Trên hành lang trống, mặt cô ửng hồng đi loạn khắp nơi. Bỗng nhiên bị vấp, là cún con ngậm chậu đến xin cơm. Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, đôi mắt to ngập nước như hoa đào mới nở. Cô véo tai cún con.

“Bây giờ, chính thức phong cho mày là Thao Thiết Thần Thú!”

Cún con:???

Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn lại kéo zombie chó đến.

“Bây giờ, chính thức phong cho mày là Thần Thú chạy nhanh.”

Hình như hơi dài, vậy thì gọi tắt là Lông Chân* đi.

(Bả chơi chữ đó, zombie chó được gọi là/飞毛腿神兽/, 飞毛腿 có nghĩa là chạy nhanh, còn 毛腿  nghĩa là lông chân =))))

Zombie chó trụi lủi không còn nửa cọng lông, buồn gớt nước mắt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn an ủi: Trên thế giới này, ai mà chẳng có bệnh.

Năm ngoái rụng lông chính là để sang năm làm thịt.

Tác dụng của rượu đến quá nhanh. Tô Nhuyễn Nhuyễn tay trai dắt cún con, tay phải dắt zombie chó, vui vẻ chạy trong hành lang, sau đó không biết chạy đến nơi nào chỉ thấy mùi hôi thối buồn nôn quanh mũi. Cô mở lớn mắt để nhìn. Cún con ngậm một chía chìa khóa đến, mở khóa ra rồi đẩy Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào. Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa không nhúc nhích.

Cảnh tuyết buổi tối vẫn luôn đẹp như vậy, tuy nó tàn khốc nhưng không thể hủ nhận vẻ đẹp của nó.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cứ như vậy đứng dưới trời tuyết mà nhìn cảnh tượng trong phòng. Những đứa trẻ này, toàn thân trần trùng trục giống như heo con mới sinh, bị treo trên móc sắt.

Giống như treo thịt heo.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thậm chí còn cảm thấy chính mình nghe được âm thanh yếu ớt của những đứa trẻ này phát ra từ trong cổ họng, nghẹn ngào như mèo con.

Nhưng bọn chúng thực ra đã chết rồi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng ở cửa, dịch trong dạ dày trào lên như muốn nôn. Cô ở to mắt, cả người cứng đờ. Một thân hình cao gầy xuất hiện trước mặt cô, đưa tay, che đi tâm mắt của cô.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn mở to mắt, mi mắt lướt qua lòng bàn tay người đàn ông.

“Đừng sợ, có anh đây.”

Cái lạnh của tuyết ùn ùn kéo đến mang theo cả mùi hương thơm ngát, Tô Nhuyễn Nhuyễn an tâm nhắm hai mắt, ngã vào lòng Lục Thời Minh. Người đàn ông bế cô gái nhỏ đã uống say mèm trong ngực lên, sau đó đưa tay, lấy xuống tờ giấy treo trên cửa sắt:

Người yêu dấu, món quà thứ hai, thích không?

Always love you*, Kiến Nhân.

(Thực ra không phải tác giả viết tiếng anh đâu nhưng giải thích thì sẽ spoil mất, sau này các bạn sẽ hiểu ý muốn của mình)

Hai mắt Lục Thời Minh nhíu lại, đưa một tay lên, tuyết từ dưới đất bay lên, “ầm ầm”, cả nhà kho này đều bị vùi lấp.

“Con bé thế nào rồi?”

Nghê Dương lo lắng nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn được Lục Thời Minh bế từ bên ngoài trở về. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhăn mặt, tay Lục Thời Minh khẽ chạm vào trán cô, đầu ngón tay hơi cong, tựa như móc ra thứ gì đó. Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn đang nhăn mặt nhanh chóng đã bình tĩnh trở lại, sau đó rúc sâu vào ngực Lục Thời Minh như chim non.

Nghê Dương cầm nhiệt kế đến, “Hình như bị sốt rồi. Phải làm sao giờ? Phụ nữ mang thai không thể…”

“Cô ấy không mang thai.”

Lục Thời Minh lấy ra một viên thuốc hạ sốt, lại lấy một bình nước. Trước tiên nhét vào miệng Tô Nhuyễn Nhuyễn viên thuốc hạ sốt, sau đó cho cô uống một hớp nước.

Ba phút sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt tỉnh lại.

Nghê Dương an ủi: “Không sao đâu, cô chỉ hơi bị carm thôi.”

Mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn vì sốt mà đỏ bừng, gắt gao níu lại tay Lục Thời Minh, khóc hu hu hu, “Chôn em đi rồi.”

Hu hu hu… Bệnh nặng thì đừng chữa, bệnh nhẹ thì cứ để kéo dài đi, thiên đường đang ở trước mắt rồi.

A a!

A cái mẹ cô!

Nghê Dương cốc đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, trói cái con nhỏ nửa đêm còn uống rượu ra ngoài quậy vào trong chăn.
—————————————————————
Lần đầu tiên học cách des bìa truyện. Nói là des chứ thực ra chỉ là tìm cái ảnh đẹp đẹp rồi chèn thêm tên truyện thôi :))) 30 vote up chương sau nha cả nhà.
Có ai đoán được chi tiết thịt heo với nhà cho phụ nữ mang thai k? Truyện càng ngày càng dảk r :)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN