Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Chương 71: Anh Cũng Không Nói Dối
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vũ Linh Đan không chút do dự mà trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Trương Thiên Thành,
Cũng may Trương Thiên Thành không bấm tắt máy, thờ ơ hỏi cô gọi làm gì.
Sau khi kết nối, Vũ Linh Đan mới nhận ra không biết nên nói gì bây giờ, trái tim căng thẳng dường như đã ngừng đập từ lâu, giờ phút này lại dội lên thình thịch những nhịp đập xao xuyến, hơi thở rối loạn đến mức nói năng cũng không lưu loát được.
“Trương Thiên Thành, bài báo…!Vừa rồi sao anh lại nói với cánh báo chí như vậy?
“Vũ Linh Đan, cô nghĩ cô là ai thế, tôi có làm gì hay nói gì, thì cũng có liên quan với cô chắc?”
Trường Thiên Thành như thùng thuốc nổ bị bắt lửa, vừa mở mồm đã nổ cái đoành khiến anh giận dữ đứng bật dậy trong phòng làm việc, gào thét ngay trước mặt mọi người.
Sau khi mấy vị Quản lý bên bộ phận quan hệ công chúng nghe thấy cái tên Vũ Linh Đan, ai cũng choáng váng cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau, mặc dù từ đầu đến cuối không nói câu nào ra miệng, nhưng trong lòng ham muốn hỏng chuyện thì có muốn ngăn cũng ngăn không lại.
Trần Đức Bảo đứng bên cạnh đẩy gọng kính lên, động tác hoàn hảo che đi cảm giác xấu hổ.
“Tổng giám đốc Trương, mọi người còn đang chờ nghe quyết định của anh, bên Giám đốc Vũ thì..”
“Tôi nói rồi, phương án này không ổn, tiếp tục nghĩ đi”.
Trương Thiên Thành không kiên nhẫn nữa mà cúp cuộc gọi của Vũ Linh Đan, tăng hằng một tiếng rồi lại gào tới gào lui với Trần Đức Bảo.
Vẻ mặt Trần Đức Bảo vẫn không hề thay đổi, vẫn ung dung khẽ xoay người như trước rồi nói tiếp: “Hay là hỏi ý kiến của Giám đốc Vũ một chút xem sao?”
“Hỏi cái gì mà hỏi, hỏi người phụ nữ mà tôi vừa réo tên sao?”
Trương Thiên Thành lại nổi giận lần nữa, gân xanh trên trán cũng run lên một cái, cứ tiếp tục thế này thì Trần Đức Bảo sẽ phải nghiêm túc lo sợ về trường hợp, có khi nào Trương Thiên Thành sẽ xốc ngược cái bàn lên luôn không.
Trần Đức Bảo bị hỏi một câu ngu ngốc như thế cũng rất bất đắc dĩ, lại quay sang nhìn mọi người, ai nấy đều cúi đầu xuống cứ như mọi việc ở đây không hề liên quan đến mình.
Trần Đức Bảo lúng túng trả lời: “Vừa rồi anh đã nói hoàn toàn chính xác”
“Hừ, người phụ nữ kia đọc báo xong còn tưởng tôi cố tình bảo vệ cô ta, thật đúng là buồn cười”
Trương Thiên Thành nói.
Vũ Linh Đan nhìn điện thoại bị cúp máy giữa chừng, còn cả âm thanh vang động trời đất kia nữa, không khỏi nghĩ thầm lần này Trương Thiên Thành tức giận thật sự rồi.
Tỉnh táo lại xem xét tình hình, Vũ Linh Đan đã có thể phân tích ra được tám chín phần chuyện này là do Trương Đức Phú giở trò mèo sau lưng.
Muốn trách thì phải trách mình miệng thối, tự nhiên khi không lại đi nói mấy câu như thông báo với phóng viên, mà còn trùng hợp không cơ chứ, phóng viên kéo đến xuất hiện đủ chỗ.
Vũ Linh Đan chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi điện cho Trương Đức Phú, nhưng lần này vẫn không thể kết nối như trước.
Xem ra cũng biết lừa mình thê thảm rồi, không còn mặt mũi đối diện với mình cho nên chọn cách biến mất chứ gì?
Vũ Linh Đan cười lạnh một tiếng, chờ tối nay sau khi lấy được tài liệu mật, cô sẽ trả sòng phẳng món nợ hôm nay cho Trương Đức Phú.
Bảy giờ tối.
Công Nữ Hoàng San lái xe máy hùng hổ lao đến, đôi chân thon dài làm điểm tựa đáp đất, vươn một tay đã vợ được Vũ Linh Đan ôm chặt trong ngực.
“Cục cưng, nhở mình không?”
Trong miệng Công Nữ Hoàng San còn đang nhai kẹo cao su chem chép, đầu tóc ngắn gọn gàng giờ đây là rối loạn lù xù không chịu nổi, nhưng những điều này vẫn không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của cô, mày rậm mắt to, mũi cao da đẹp.
“Đi vào rồi nói sau, nhiều người ở đây”
Vũ Linh Đan cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác nhận không có ai chú ý qua bên này thì mới kéo Công Nữ Hoàng San chạy nhanh lên lầu.
“Cho nên…!Vì sao Trương Thiên Thành lại xuất hiện trong phòng của cậu.”
Công Nữ Hoàng San liếc mắt một cái đã nhận ra đây là bối cảnh của đoạn phỏng vấn trực tiếp mà Trương Thiên Thành vừa quay trong video, vừa vào nhà đã hỏi một câu như vậy, không đầu không đuôi gì cả.
Vũ Linh Đan rót cho cô cốc nước, cũng cực kỳ khó hiểu hỏi lại: “Cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai?
“Nhưng không thể tự nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện.”
Công Nữ Hoàng San không tin, nhưng lại còn chưa nói hết thì đã bị Vũ Linh Đan vươn tay ra cắt ngang, sau đó cô lại nghiêm túc nói: “Hôm nay mình vừa đến Thành Đức, làm sao mình biết là Trương Thiên Thành cũng sẽ đi theo đến đây đâu, nhưng chẳng qua lúc đó mình chỉ liếc sơ sơ dưới lầu một chút, lúc đó mình còn tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm, ai mà ngờ được anh ta đến đây thật”
“Có phải là anh ta cố ý đuổi theo cậu đến tận đây không”
Công Nữ Hoàng San cười he he một tiếng rồi nhanh chóng bù lại, cười đến mức đá lông nheo ra ám hiệu.
Vũ Linh Đan vội vàng đấy bạn lùi ra, rồi cô lại tức giận nói: “Cậu tưởng ai cũng rảnh rỗi như cậu à”.
“Ha ha, mình rảnh rỗi đầu ra, mình cũng có công việc chính phải làm mà, bản vẽ đầu, lấy ra mình xem một chút”
Công Nữ Hoàng San thôi dáng vẻ cà lơ phất phơ, bắt đầu tập trung làm việc.
“Mình còn tưởng cậu cũng quên luôn rồi”
Vũ Linh Đan cười chế nhạo, bản vẽ đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi, sau khi đưa ra cô lại nói: “Mình cũng chỉ vẽ lại theo ấn tượng trong ký ức thôi, còn về chi tiết cái két sắt kia, chắc hẳn là đặt ở đây, ừm…!Còn cả chỗ này mình cũng hơi nghi nghi”
“Không cần nhìn nữa, chắc chắn là ở đây” Công Nữ Hoàng San chỉ nhìn lướt qua đã đưa ra phán đoán của mình.
“Vì sao chứ?”
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!