Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế
Chương 59
Minh Hoàn hơi e thẹn: “Không nói.”
Bàn tay Lưu Đàn đang đặt sau lưng nàng, nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ lõm xuống trên eo nàng: “Không nói thật hả?”
Minh Hoàn bị hắn vuốt ve nhè nhẹ, người cũng nhũn ra. Nàng cảm thấy cơ thể tê dại, cả người cũng không thoải mái cho lắm.
Minh Hoàn túm lấy vạt áo Lưu Đàn: “… Điện hạ!”
Kiếp này Lưu Đàn cũng không có được bao nhiêu phúc lợi. Từ lúc thành thân cho tới bây giờ, hắn mới chạm vào nàng có hai lần mà thôi, không so được với kiếp trước gần như hàng đêm sênh ca.
Làm một người đàn ông trưởng thành, thế này sao mà đủ được.
Hắn lật người, ấn Minh Hoàn lên giường rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Hai mắt Minh Hoàn trắng đen rõ ràng, đôi đồng tử trong veo. Khi nàng thật sự chăm chú nhìn người khác thì rất là quyến rũ.
Yết hầu Lưu Đàn khẽ chuyển động: “Thực sự không nghe lời hử?”
Cổ tay Minh Hoàn bị hắn nắm chặt, trong một thoáng ngắn ngủi, nàng cũng không nói ra được lời nào.
Lưu Đàn cố ý muốn dạy dỗ nàng.
Hắn hôn lên trán Minh Hoàn: “Ta đâu nỡ bắt nạt nàng. Hoàn Hoàn à, nàng ngốc quá đi. Hôn môi tiếp nhé, được không? Ta dạy nàng cách hôn…”
Nói xong, hắn cúi xuống hôn Minh Hoàn.
Cuối cùng, khi Minh Hoàn được thả ra thì cả người đều ngây ngất. Dáng vẻ nàng thế này dĩ nhiên là Lưu Đàn không muốn cho nàng xuống giường. Hắn ôm nàng vào lòng nhẹ giọng dỗ dành.
Minh Hoàn bị Lưu Đàn ôm chặt, đến xương khớp cũng cảm thấy đau. Lưu Đàn thật đúng là một kẻ thô lỗ, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ôm nàng thôi mà cũng dùng lực lớn đến vậy.
Minh Hoàn bám vào vai Lưu Đàn, chủ động ngậm lấy môi hắn.
Trong nháy mắt, Lưu Đàn cứng đờ người. Bàn tay hắn đang đặt trên vai Minh Hoàn cũng thả lỏng đôi chút.
Minh Hoàn vụng về thử thăm dò theo cách mà Lưu Đàn vừa dạy nàng. Nàng ngốc quá, thỉnh thoảng sẽ va vào răng Lưu Đàn, thế nhưng, nàng vẫn rất nghiêm túc. Bất kể là làm chuyện gì, Minh Hoàn đều làm rất chuyên chú.
Nàng rất nghiêm túc cũng rất dịu dàng với Lưu Đàn. Lúc hôn môi, sợi tóc mềm mại của nàng lướt nhẹ qua gò má Lưu Đàn. Trong từng hơi thở của Lưu Đàn đều là hương thơm trên người nàng.
Nàng mềm mại vô cùng. Mềm mại như không có xương vậy, bị hắn nắm trong lòng bàn tay. Bàn tay Lưu Đàn nóng rực dán lên cánh tay nàng.
Cả người hắn đều nóng bừng, bị Minh Hoàn trêu chọc không thốt ra được lời nào.
Hôn môi đến lúc kết thúc, Minh Hoàn khẽ cắn một cái lên môi Lưu Đàn, sau đó nàng buông mắt nhìn hắn: “Là như thế đúng không?”
Nàng thật là đẹp quá. Lần đầu tiên Lưu Đàn nhìn thấy nàng thì đã say mê nàng, bởi vì sự cuồng nhiệt của nàng, bây giờ đã nhìn hồi lâu mà vẫn cảm thấy Minh Hoàn đẹp đến chấn động lòng người.
Chỉ có điều, nàng từ một khối băng cứng rắn lúc ban đầu, đã bị hắn hâm nóng thành một đầm nước xuân.
Lưu Đàn gật đầu: “Đúng vậy, mỗi sáng sớm Hoàn Hoàn đều hôn ta như thế có được không? Ta rất cần nàng.”
Hắn cần tình yêu của Minh Hoàn, cần Minh Hoàn quan tâm. Ở bên nàng càng lâu thì sẽ càng nhận ra tình yêu dành cho nàng đã sâu nặng thêm mấy phần.
Minh Hoàn không nói lời nào, môi nàng vẫn đỏ bừng, ẩm ướt giống như trước. Trong con ngươi lấp lánh ánh nước, rất là quyến rũ.
Lưu Đàn xoa nhẹ ngón tay trên môi Minh Hoàn, tròng mắt hắn càng sẫm hơn.
Màn giường mới vừa nãy bị Minh Hoàn nhấc lên giờ lại bị Lưu Đàn phủ xuống. Lưu Đàn kề sát bên tai Minh Hoàn: “Ta sẽ dạy nàng những cái khác nữa.”
Nửa giờ sau.
Minh Hoàn nhìn tay mình. Nàng có phần kinh hãi, cả người kinh ngạc đến mức không biết nên nói thế nào.
Lưu Đàn hài lòng nói: “Cho dù thế nào, Hoàn Hoàn cũng phải thỏa mãn ta.”
Minh Hoàn rất giận, nàng nói: “Điện hạ không thể khống chế bản thân chút sao?”
Hiển nhiên là không thể.
Lưu Đàn mang theo tươi cười trong mắt. Hắn vừa nhìn thấy Minh Hoàn là đã muốn vồ lấy nàng.
Tuy rằng Minh Hoàn không hiểu được ham muốn của Lưu Đàn tới từ đâu mà nhiều như vậy, thế nhưng, dưới tình huống Lưu Đàn đã được thỏa mãn mà vẫn giống như lúc trước chỉ có một mình nàng, thế này đã tốt lắm rồi.
Minh Hoàn nói: “Chàng đừng ngủ nữa, chúng ta nên dậy thôi.”
Lưu Đàn ngồi dậy, ôm lấy vai Minh Hoàn: “Ta mặc áo cho nàng hoặc là nàng mặc áo cho ta. Nàng chọn một đi.”
Vì để tránh cho tên lưu manh này táy máy tay chân, Minh Hoàn lựa chọn mặc áo cho hắn.
Kết quả, Lưu Đàn lại ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay.
Thái phi thờ Phật. Ngày kế Minh Hoàn đi cùng Thái phi lên ngôi chùa trên núi. Trên đường đi được ngồi kiệu nên Minh Hoàn cũng không cảm thấy mệt lắm.
Trụ trì trong chùa là một sư cô để tóc tu hành có quen biết nhiều năm với Thái phi. Sau khi gặp Minh Hoàn, nét mặt trụ trì hiền từ, mỉm cười nói rằng Minh Hoàn có phúc, được trời cao chiếu cố.
Minh Hoàn chỉ khẽ mỉm cười, không hỏi gì khác nữa.
Sau khi về đến nhà, Thái phi đưa cho Minh Hoàn một miếng ngọc đã được khai quang, nói là trụ trì tặng, để Minh Hoàn đeo lên người.
Lúc trở lại nơi ở thì đã khuya lắm rồi.
Minh Hoàn vội vàng tắm gội thay áo. Lưu Đàn vẫn chưa về, nàng đi hỏi thị nữ. Thị nữ đi hỏi thăm thì mới biết Lưu Đàn đã tới quân doanh uống rượu với thuộc hạ rồi.
Minh Hoàn lo Lưu Đàn uống rượu say sẽ nôn ra đầy đất nên nàng cố ý nấu canh giải rượu, đợi Lưu Đàn về sẽ cho hắn uống.
Thời gian trôi qua từng chút một, Minh Hoàn có hơi buồn ngủ. Nàng ngồi lên sạp, bày bàn cờ ra tự chơi cờ một mình.
Sào Ngọc nói: “Vương phi đi ngủ trước đi ạ. Điện hạ sẽ về sớm thôi, nơi này có nhiều thị nữ như vậy, để các nàng hầu hạ là được rồi, không cần phải làm phiền tới người đâu ạ.”
Minh Hoàn khẽ lắc đầu.
Nàng vẫn phải tận mắt nhìn thấy Lưu Đàn về thì mới yên tâm được.
Cửa sổ được mở ra, gió đêm mang theo cảm giác mát lạnh.
Minh Hoàn khoác thêm cái áo. Lúc này, bên ngoài đột nhiên nhao nhao ầm ĩ, cảnh đêm thoáng cái trở nên náo nhiệt. Minh Hoàn đứng dậy: “Sào Ngọc, ngươi đi hỏi thăm, nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Sào Ngọc lên tiếng đáp lại.
Minh Hoàn ngồi trước gương chải tóc nhưng cũng không có buộc lên. Nàng thay bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.
Một thị nữ nói: “Bẩm Vương phi, vườn hoa phía tây bị cháy ạ. Hai con báo tuyết bị nhốt trong lồng bị thiêu chết rồi ạ.”
Sắc mặt Minh Hoàn hơi trầm xuống: “Ta đi xem sao.”
Thường ngày Lưu Đàn thích nuôi một ít động vật linh tinh gì đó. Những người khác thì đều thích nuôi ngựa hoặc là chọi gà, chơi chó cảnh. Nhưng Lưu Đàn thì thích mấy thứ sài lang hổ báo. Mặc dù được Lưu Đàn huấn luyện vô cùng dễ bảo, nhưng buổi tối vẫn phải nhốt vào trong lồng, để cho đầy tớ trông coi.
Minh Hoàn đi xem tình huống ở khu phía tây. Nàng hỏi xem đã bị thương bao nhiêu người rồi nhanh chóng bảo đại phu tới bôi thuốc cho những nô bộc bị thương, xong rồi lại để cho thầy thuốc thú y đến xem cho những con thú bị thương.
Chờ tới lúc làm xong hết thảy những việc này thì nửa canh giờ cũng đã trôi qua.
Đám người Sào Ngọc đi theo Minh Hoàn cùng nhau quay về.
Sào Ngọc thở dài nói: “Những người này cũng bất cẩn quá. Sao lại để xảy ra hỏa hoạn chứ, may là cháy bên này chứ không phải chỗ chúng ta hay bên Thái phi đấy.”
Minh Hoàn nói: “Không có nhiều người bị thương là được, ngày mai lại hỏi tội những người thất trách sau. Đã muộn thế này rồi, chúng ta vẫn nên đi về trước đi.”
…
Lưu Đàn uống say khướt về tới phòng nhưng Minh Hoàn cũng không ở trong phòng.
Thị nữ nói: “Bẩm điện hạ, vườn hoa phía tây bị cháy, Vương phi đã đi xem tình huống bên đó rồi ạ.”
Đôi mắt hẹp dài của Lưu Đàn hơi híp lại: “Đã muộn thế này mà các ngươi lại dám làm phiền Vương phi hả?”
Thị nữ không dám cãi lại Lưu Đàn, tất cả đều nhao nhao quỳ xuống.
Lưu Đàn xoay người muốn rời đi. Gã sai vặt ở sau lưng đỡ hắn lại bị hắn đẩy ra: “Cút!”
Tính tình Lưu Đàn không tốt thì ai cũng biết, bởi vậy gã sai vặt cũng không dám đuổi theo nữa.
Gió đêm se lạnh.
Lúc Lưu Đàn đi tới bờ hồ thì hơi nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống. Quả thực hắn đã uống quá nhiều rượu.
Lúc này, một làn gió thơm tinh tế thổi tới, Lưu Đàn chợt hoàn hồn.
Ngay bên cạnh cầu có một người con gái mặc áo trắng đang đứng.
Đêm mười bốn, gần tới ngày mười lăm, mặt trăng đã tròn vành vạnh. Dưới ánh trăng mờ, người con gái mặc áo trắng hơn tuyết, tóc đen xõa sau lưng bị gió nhẹ thổi bay lên, mùi thơm bay đi rất xa.
Là hương thơm mà Lưu Đàn vô cùng quen thuộc.
Lưu Đàn đi qua đó: “Hoàn Hoàn.”
Người con gái mặc áo trắng chậm rãi xoay người lại. Nàng ta trang điểm rất đậm, nét mày như dãy núi xa, bờ môi đỏ tươi, màu da rất trắng, lộ ra vẻ đẹp mông lung dưới ánh trăng sáng tỏ.
Cô gái hơi hé mở cánh môi, mỉm cười nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ.”
Bầu không khí vô cùng quái dị.
Minh Hoàn đột nhiên đứng khựng lại, Sào Ngọc cũng dừng bước. Bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta quá mức kinh ngạc. Sào Ngọc bụm miệng, không dám phát ra một tiếng nào.
Minh Hoàn nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nàng chỉ cho là Lưu Đàn ra ngoài uống rượu thôi, không ngờ rằng, đã muộn thế này mà Lưu Đàn lại lén hẹn hò với công chúa Xứng Tâm ở chỗ này.
Nàng không nói rõ được cảm giác dưới đáy lòng là gì. Nàng muốn xoay người đi, mới vừa bước một bước, nhưng lại không cất bước nổi, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn hai người kia từ chỗ xa.
Tối nay Lưu Đàn mặc cẩm bào màu mực đen, trên áo bào dùng kim tuyến thêu hoa văn mãng xà, mái tóc đen được mão bạc cột lên. Dưới ánh trăng, dáng người hắn cao lớn uy nghiêm, thẳng tắp như cây tùng.
Nhìn từ đằng xa, Lưu Đàn thật sự là một người đàn ông có thể khiến lòng người xao xuyến.
Minh Hoàn không cất bước nổi. Nàng dùng ngón tay khẽ day day trán. Mắt nàng hơi cay cay, có lẽ là hôm nay mệt mỏi quá, nếu là ngày thường thì vào giờ này Minh Hoàn đã sớm lên giường ngủ được một giấc rồi.
Lưu Đàn đi từng bước đến gần công chúa Xứng Tâm.
Công chúa Xứng Tâm cởi áo ngoài ra. Bên trong nàng ta đang mặc bộ váy quây, sau khi cởi áo thì bờ vai cũng lộ ra.
Da dẻ nàng ta trắng như tuyết, trên người tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Đầu óc Minh Hoàn trống rỗng. Nàng không tự chủ được muốn tiến lên phía trước, muốn ngăn cản Lưu Đàn nhưng lại bị Sào Ngọc túm chặt.
Sào Ngọc nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người không muốn sống nữa sao?”
Minh Hoàn chợt hoàn hồn.
Sào Ngọc biết Lưu Đàn cũng không phải người lương thiện. Dù Minh Hoàn được sủng ái đi nữa, nhưng tùy tiện tiến lên cắt ngang chuyện vui của Lưu Đàn thế này, cũng dễ bị…
Ánh mắt của công chúa Xứng Tâm nóng rực nhìn chằm chằm Lưu Đàn. Nàng ta biết, chỉ cần dụ dỗ thành công, từ nay về sau, nàng ta sẽ là người của Lưu Đàn.
Lưu Đàn uống rượu say, trên người nàng ta lại có mê hương. Nàng tin chắc lần này sẽ không thất bại.
Thử hỏi, trên đời này có gã đàn ông nào sau khi say rượu còn có thể cự tuyệt một mỹ nhân chủ động cởi quần áo đây?
Lưu Đàn hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai công chúa Xứng Tâm. Nàng ta túm chặt cánh tay hắn, nhẹ giọng nói khẽ: “Điện hạ…”
Lưu Đàn nhếch khóe môi, trong con ngươi tràn đầy lạnh lẽo: “Người ngươi thật là thối.”
Trong nháy mắt Công chúa Xứng Tâm sững sờ.
“Có phải ngươi thấy ta rất dễ lừa không? Hả?” Lưu Đàn túm lấy vai nàng ta.
Bả vai nàng ta hoàn toàn không có quần áo che phủ, cảm xúc chạm vào tay là một mảnh trơn nhẵn. Lưu Đàn bị nàng ta làm cho ghê tởm đến độ buồn nôn.
Lưu Đàn thực sự không nghĩ ra, vì sao đều là phụ nữ mà sự khác biệt lại lớn đến vậy.
Bình thường hắn đối xử với Minh Hoàn thực sự được tính là rất dịu dàng. Công chúa Xứng Tâm hét lên một tiếng, tiếng xương vỡ vụn truyền tới. Xương bả vai của nàng ta đã bị Lưu Đàn bóp nát.
Trong con ngươi của Lưu Đàn tràn đầy thô bạo: “Thật cho rằng ngươi là con gái thì ta sẽ không làm gì ngươi đúng không? Hả?”
Công chúa Xứng Tâm đau đến rớt nước mắt. Nàng ta thét lên cầu xin tha thứ: “Đau quá… Điện hạ!!! Điện hạ! Ta sai rồi!”
Lưu Đàn chậm rãi rút loan đao bên hông ra.
Ánh trăng chiếu lên thanh đao sắc bén, trong mắt hắn tràn đầy khát máu: “Ta đã sớm nói rồi, đừng có chọc vào ta —— “
Hắn căn bản không phải là người lương thiện. Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Hắn đã thích thì cho dù muốn thoát khỏi hắn, hắn cũng phải có cho bằng được. Hắn đã không thích thì có bị theo đuổi ngược lại hắn cũng sẽ cự tuyệt.
“Trong lòng ta đã sớm có người rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!