Bệ Hạ Xin Tự Trọng
Chương 7: Tiểu biến thái
Lúc mà nghe được chính mình bị điều đến Ngự tiền thì Điền Thất quả thực là không dám tin tưởng. Nàng không nhờ người, cũng không tốn tiền, gần đây lại xui xẻo, đột nhiên nghe nói bầu trời rớt xuống cái bánh nóng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cái bánh này có độc hay không.
Nhưng mà Thịnh An Hoài nói, “Đây là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, Ngự tiền thái giám nhiều như vậy, cực ít có người được loại vinh dự này, tiểu tử ngươi còn không nhanh chóng lĩnh chỉ tạ ơn. Nhanh theo ta đi.”
Điền Thất vội vàng ưỡn mặt cười nói, “Tiểu nhân tạ chủ long ân… Cảm ơn Thịnh gia gia.”
Thịnh An Hoài hơn bốn mươi tuổi, bởi vì không có râu nên xem giống như mới hơn ba mươi. Nhưng thái giám trong cung kêu ông là gia gia đếm không hết, Điền Thất mới mười tám tuổi, tính ra không khoa trương, chẳng qua còn có người ba mươi tám tuổi cũng da mặt dày gọi như thế, ai kêu vị này là thủ lĩnh Ngự tiền thái giám nha, nhất định phải lấy lòng.
Cho nên trước mắt bị Điền Thất kêu “gia gia” thì Thịnh An Hoài cũng không có thấy có gì không khỏe. Ông dùng phất trần gõ nhẹ nhẹ đầu Điền Thất cười nói, “Tiểu tử ngươi còn thực là có mấy phân năng lực.”
“Đâu có đâu có, đều là do may mắn có sư phụ dạy dỗ, còn có ngài chỉ giáo,” Điền Thất gãi gãi đầu, lại hỏi, “Cái kia… Ta lắm mồm hỏi một câu, vì sao Hoàng thượng muốn điều ta đến Ngự tiền?”
Thịnh An Hoài có chút kỳ quái, “Ngươi không biết?”
Điền Thất lắc lắc đầu, thấy được Thịnh An Hoài nghi hoặc nhìn nàng, nàng vội vàng biện giải, “Cái này, ta có mấy cân mấy lượng nha, làm sao có cách nào để mà lướt qua ngài trực tiếp tìm đến Hoàng thượng chứ? Liền tính ta thực có thể hướng Ngự tiền chuyển lên một câu nửa câu đi nữa, nhưng ngài ở trước mặt Hoàng thượng là cái này,” nói, giơ ngón tay cái lên, “Ngài có thể một chút cũng không biết sao?”
Mấy câu tâng bốc này nói được quá thỏa đáng, Thịnh An hoài cũng để xuống nghi ngờ, dặn dò nàng mấy câu, dẫn nàng đi cung Càn Thanh.
Bởi vì không biết ngọn nguồn của Điền Thất, cộng thêm Hoàng thượng không nói cái gì rõ ràng, cho nên Thịnh An Hoài không biết nên an bài Điền Thất làm công việc gì, dứt khoát đặt hắn ở phòng trực làm việc an nhàn trước, chờ đợi điều khiển là được. Nếu như Hoàng thượng nghĩ đến hắn, kêu hắn làm cái gì cũng dễ dàng sai khiến.
Công việc của Ngự tiền thái giám cơ bản phân thành hai loại, một loại là có chức trách rõ ràng, nên làm gì thì làm cái đó, không phải việc ngươi quản thì một đầu ngón tay cũng không cần đụng, tỷ như ti thiết (*), phụng thiện (**), xem cửa trực đêm; một loại khác chính là giống như Điền Thất, chưa có xác định phải làm gì, lâm thời có chuyện gì cần sai phái, trực tiếp kêu bọn hắn.
(*) ti thiết: phụ trách bày biện gia cụ bài trí; (**) phụng thiện: dâng cơm nước.
Ngày đầu tiên, Điền Thất chỉ gặp Hoàng thượng một mặt, hành lễ với hắn, sau đó vẫn chờ ở phòng trực, việc làm gì cũng không có.
Được thôi, thanh nhàn là thanh nhàn, nhưng mà không việc làm đồng nghĩ với không có tiền để kiếm. Như là chạy cái chân đi các cung truyền cái lời, cho dù đối phương chỉ là một cái tuyển thị (***), cũng không thể làm cho người ở trước mặt Hoàng thượng về tay không đúng không?
(***) tuyển thị: một danh hiệu của phi tần, cũng chỉ những thị nữ được tuyển vào cung mà chưa được phong danh.
Điền Thất lại còn là một người có mắt nạm vàng miệng khảm ngọc, kiếm những loại tiền này nàng đặc biệt thành thạo, hiện tại làm cho nàng rảnh rỗi, trơ mắt nhìn người khác vơ vét của cải, thật là gian nan ah!
Kỳ thật Thịnh An Hoài không an bài công việc cho Điền Thất, không phải là có ý châm chích nàng, cho nàng một cái dằn mặt. Thịnh An Hoài là một người cực khôn khéo, đã Hoàng thượng tự mình hạ chỉ muốn người, nói không chừng Hoàng thượng còn nhớ tên thái giám này, hắn cho rằng Hoàng thượng tùy thời sẽ gọi Điền Thất tới, bởi vậy mấy ngày nay không có để cho nàng làm việc gì khác, chỉ rảnh rỗi chờ ở phòng trực.
Chờ mấy ngày, chờ đến tiết thanh minh. Hoạt động của ngày này tương đối nhiều, quan trọng nhất là tế lăng tảo mộ. Một buổi sáng tinh mơ, Kỷ Hành mang theo tùy hầu, hộ vệ cùng với các quan viên tế tự được Đại Lý Tự phân công xuất phát. Hoàng lăng xây dựng ở núi Thiên Thọ nằm ở hướng bắc cách Kinh thành hơn tám mươi dặm, nơi này có quần sơn vây quanh, cảnh sắc hợp lòng người, là khu vực phong thủy vạn năm thọ tuyệt hảo. Cha của Kỷ Hành, ông nội của Kỷ Hành cùng với các tổ tiên của hắn, đều nằm ở chỗ này.
Điền Thất đi theo các thái giám khác tùy giá, làm việc cẩn thận, thở mạnh cũng không dám thở. Bất kỳ việc gì một khi cùng với người chết nhấc lên quan hệ thì không khí luôn rất trang nghiêm. Bất quá tâm tình của Điền Thất so với biểu cảm bên ngoài muốn nhảy nhót mấy lần, bởi vì hôm nay rốt cuộc nàng cũng có việc làm — che dù cho Hoàng đế.
Lúc này bầu trời đang lất phất mưa xuân, phóng tầm mắt về phía xa, toàn bộ thế giới giống như là được bao trùm bởi một tấm lưới mềm đan bằng khói, như mây như sương. Thịnh An Hoài đi theo làm tùy tùng, còn phải tùy thời xử lý các loại tình huống đột phát, cho nên không thể vẫn theo sát ở bên trong tầm mắt của Kỷ Hành, thế là loại chuyện che dù này hắn liền giao cho Điền Thất.
Suy xét đến chênh lệch giữa thân cao của bản thân và hoàng thượng, để che dù cho tốt, Điền Thất chỉ có thể giơ cao cánh tay, tuy rằng cánh tay mỏi nhừ, cũng không dám có bất kỳ một lời oán hận.
Thân là cửu ngũ chí tôn, đi tảo cái mộ cũng so với người khác phô trương cực nhiều, quá trình phức tạp. Trước tiên cần hành lễ, hành lễ xong tuyên bố lễ đã hoàn thành, tiếp theo còn phải tuyên đọc văn tế.
Cổ họng của Kỷ Hành rất tốt, giọng nói réo rắt, âm thanh ôn nhuận trong suốt, các quan viên Đại Lý tự theo ở phía sau đều cho rằng, nghe hắn đọc văn tế là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà thình lĩnh giữa lúc đó, loại hưởng thụ này biến thành một loại đày đọa quỷ dị.
Rất nhiều người đều kinh ngạc trong lòng, Hoàng thượng đọc văn tế tại sao sẽ đọc ra âm rung tới nha? Hơn nữa còn rung cực kỳ có tiết tấu, không phải là loại tiết tấu tạm dừng khi hành văn, mà là… Mỗi cách một đoạn thời gian giống nhau, hắn đều phải dừng một cái, âm cuối phát ra mơ hồ, run rẩy giống như là cuộn sóng vậy.
Nhắm mắt lại nghe, còn cho rằng Hoàng thượng hắn đang làm cái vận động không hài hòa gì đó. (mắc cười chết người ))
Rất nhiều người bắt đầu lo sợ bất an… Hoàng thượng sẽ không là bị các tổ tông đi ngang qua nhập thân đi…
Kỷ Hành không có bị nhập. Thần chí của hắn rất tỉnh táo, cũng rất phẫn nộ. Bởi vì trên cần cổ có những giọt nước mưa rơi rất quy luật, từng giọt nước hội tụ, thuận theo cổ áo chảy vào bên trong, mùi vị kia, miễn bàn có nhiều tê dại.
Có chút bản năng là lý trí không cách nào khống chế, thế là theo nước mưa lạnh buốt rơi xuống từng giọt, thanh âm của hắn đi theo run lên.
Hắn nghiêng nghiêng mắt, đầu sỏ gây nên còn mang vẻ mặt hồ đồ và vô tội.
Điền Thất không biết cây dù của mình bị lệch, tất cả nước mưa trên mặt dù tích góp từng tí một rơi vào trong cổ áo của Kỷ Hành.
Lúc này cánh tay của nàng đã sớm mỏi đến chết lặng.
Nàng không biết, nhưng mà có người thấy được rõ ràng. Một màn này bị mấy người dưới bình đài gần đó thu vào trong mắt, có người trợn mắt há mồm, có người kinh hồn táng đảm, còn có chút người mềm lòng, thầm vì cái mạng nhỏ của tiểu thái giám này toát mồ hôi.
Nói thật, có phút chốc như thế, Kỷ Hành thực nghĩ trực tiếp kết liễu tên thái giám này. Hắn là Hoàng đế, làm chủ tử muốn mạng của ai, đều không cần nâng ngón tay, mà chỉ cần một ánh mắt mà thôi.
Đọc xong văn tế, làm xong lễ chào từ biệt, Kỷ Hành túm lấy cây dù trong tay Điền Thất, chính mình cầm dù xoải bước mà đi.
Điền Thất không rõ nguyên do, vâng vâng dạ dạ đuổi kịp.
Thịnh An Hoài đã biết nguyên do sự tình, nhưng ông sẽ không vì Điền Thất cầu tình, bởi vì tạm thời ông không đem Điền Thất làm người của bản thân, ông cảm thấy giá trị của người này chưa đủ để ông phí tâm tư.
Một đường này khuôn mặt của Kỷ Hành đều trầm xuống, trong lòng nghĩ xử lý tên nô tài này như thế nào. Giết đi, lại có vẻ hắn làm Hoàng đế quá cay nghiệt, tốt xấu là cái mạng người; tha đi, lại không cam tâm. Nghĩ nghĩ, Kỷ Hành quay đầu, thấy được Điền Thất cúi đầu không biết phải làm sao theo sát ở bên cạnh hắn, một bộ vô cùng khiếp nhược. Tên nô tài này không dám hướng dưới dù của hắn nhích qua, mà chuyển cái chân ngắn chạy theo hắn, bờ vai bị nước mưa ướt nhẹp, trên viền nón cũng đang nhiễu từng giọt nước, ướt chèm nhẹp, khiến cho hắn thường thường phải chùi mặt.
Kỷ Hành hừ lạnh, lại không tự giác chuyển cây dù về phía Điền Thất mấy phần. Hắn cảm thấy bản thân thực là một vị quân chủ vừa nhân từ lại vừa đại độ.
Thánh giá không có hồi cung, mà là đi trước hành cung cách hoàng lăng không xa. Y phục trên lưng đều ướt, cứ như thế trở về thật là khó chịu.
Sớm có người đi hành cung chuẩn bị. Khi Kỷ Hành đến hành cung thì nước nóng để tắm đã chuẩn bị xong, mấy cung nữ trong hành cung bưng dụng cụ muốn hầu hạ Kỷ Hành tắm gội, Kỷ Hành lại chỉ Điền Thất, “Ngươi, tới đây.” Hắn quyết định cho tên nô tài này thêm một cơ hội.
Điền Thất ngoan ngoãn theo sát Kỷ Hành vào phòng tắm, các cung nữ để đồ đạc xuống đi ra ngoài.
Kỷ Hành đứng ở bên cạnh bồn tắm, nâng cánh tay lên, chờ Điền Thất tiến lên cởi quần áo cho hắn. Hắn cũng muốn nhìn xem, người này có thể phát hiện ra chính hắn làm được cái chuyện tốt gì hay không.
Điền Thất đương nhiên không phát hiện — lần đầu tiên tự tay đi cởi quần áo của nam nhân, nàng khẩn trương muốn chết, làm sao có lo lắng gì khác. Mỗi khi cởi một tầng quần áo của Kỷ Hành, mặt nàng liền hồng thêm một phần, chờ đến lúc đem nửa người trên của hắn cởi xong, mặt nàng đã sớm đỏ thành một trái cà chua.
Kỷ Hành: “…”
Chưa từng gặp qua một tên thái giám nào dễ thẹn thùng như vậy. Với tư cách là Hoàng đế, bọn hạ nhân bên cạnh Kỷ Hành tự nhiên đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, đừng nói là thái giám, cho dù là cung nữ, đối mặt với tiểu đệ đệ của hắn cũng có thể làm được lông mi cũng không chớp một cái, phải làm gì đều làm gì.
Mà trước mắt lúc này đây, quần của hắn còn treo trên người, cục nợ bất nam bất nữ này đã thẹn thùng thành như vậy, tới cùng là quá không đem hắn để vào mắt hay là quá đem hắn để vào mắt?
Hay đây là kẻ biến thái, chuyên thích nam nhân chứ?
Cái ý niệm này vừa nổi lên, thân thể Kỷ Hành lập tức căng thẳng. Vừa khéo vào lúc này, Điền Thất đã làm xong kiến thiết tâm lý, gọn gàng linh hoạt cởi thắt lưng của hắn, quần của hắn cứ như vậy rơi xuống.
Điền Thất ngồi xổm người xuống, muốn đem quần của Kỷ Hành lấy ra, nhưng mà Kỷ Hành vẫn ngốc ngốc đứng không nhúc nhích. Nàng đành phải dùng một tay đỡ lấy bắp chân của hắn, tay còn lại kéo quần, “Hoàng thượng, xin ngài nâng…”
“Đi ra ngoài.”
“A???”
Đùi Kỷ Hành động, hất tay của nàng ra, “Đi ra.”
Điền Thất nói tiếng tuân chỉ, dứt khoát rời đi, một chút cũng không lưu luyến. Sau khi đi ra, nàng nhẹ nhàng thở một hơi, tiếp theo có chút bất an, rồi lại cảm thấy không rõ ra làm sao. Tính cách của vị Hoàng đế này cũng quá âm tình bất định đi, vừa rồi ở hoàng lăng nàng vốn đã không biết vì sao hắn tức giận, bây giờ lại là như thế, thật là làm cho người ta không sờ được đầu.
Kỷ Hành ở bên trong tự mình cởi đi quần áo còn trên người, rảo bước đi vào bồn tắm, trước tiên đem bắp chân rửa sạch một trận. Mới vừa rồi bị tiểu biến thái kia sờ, da thịt trên chân hắn nổi lên run rẩy. Loại cảm giác kia không nói được ra sao, không tả được như thế nào, không phải là chán ghét, cũng không phải là thích. Ngón tay của hắn nhỏ bé mềm mại, còn hơi hơi lạnh, giống như là tơ lụa thượng đẳng do tơ tằm dệt thành, vừa khẽ đụng lên da thịt thì xúc cảm rõ rệt từ trên đùi tốc hành chạy đến đáy lòng, khiến cho người ta nhịn không được muốn lập tức thoát khỏi.
Đầu óc bị một loại tình tự kỳ quái chiếm cứ, Kỷ Hành cũng quên mất chuyện xử lý Điền Thất lần này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!