Bệ Hạ Xin Tự Trọng
Chương 82: Dị biến nảy sinh
Trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở thành Tử Cấm đến khá là sớm. Tuyết rơi không lớn, chỉ dầy khoảng hai ngón tay, tựa như là một tấm thảm lông ngỗng mới tinh phủ lên toàn bộ thế giới.
Kỷ Hành đã sớm hạ triều, gặp Thái hậu thăm hỏi xong, liền đi đình Bích Tâm ngắm tuyết. Như Ý nhất quyết đi theo, còn không cho Kỷ Hành ôm, mà tự mình đứng ở trên ghế rồi nằm bò lên lưng Điền Thất, để cho nàng cõng. Ở trước mặt Thái hậu, Điền Thất không dám cự tuyệt Như Ý, đành phải đem nó cõng lên.
Thân thể con nít phát triển rất nhanh, Như Ý càng lúc càng nặng, Điền Thất cõng có chút cố hết sức. Kỷ Hành đứng ở một bên nhìn mà đau lòng, vừa ra khỏi cung Từ Ninh thì lập tức đem Như Ý nắm tới ôm, Như Ý không chịu, Kỷ Hành đành phải đem tiểu tổ tông này khiêng lên, để cho nó cưỡi ở trên cổ của hắn.
Như Ý cuối cùng cũng vui vẻ lên, vịn lấy cái mũ của Phụ hoàng nó mà liên tiếp gọi “Đi”. Tâm tình của Kỷ Hành tốt lắm, nên không chấp nhặt với con nít. Hắn hướng bên cạnh nhìn Điền Thất, phát hiện Điền Thất đang cười nhìn hai cha con bọn họ, tâm tình của Kỷ Hành càng tốt, trời lạnh như vậy, nhưng lồng ngực hắn ấm vù vù.
Đình Bích Tâm được xây dựng ở giữa hồ Thái Dịch, lúc này nước ao đã kết một tầng băng hơi mỏng, nhờ tuyết trắng tinh tinh mà một ánh mắt nhìn qua, liền thấy một mảnh mênh mông, giống như là tiến vào một thế giới thủy tinh. Kỷ Hành đã sớm sai người dọn sân, hắn vác con trai, cùng Điền Thất vai sóng vai đi lên con đường nhỏ đến hồ Thái Dịch. Bậc thang của đình Bích Tâm có chút trơn, dưới chân Điền Thất có chút không ổn nên thiếu chút nữa trượt ngã. Kỷ Hành thấy thì gấp quá, vội vàng đi đỡ nàng, nên quên mất Như Ý ở trên vai. Đã thế Như Ý lại cứ không an phận giơ cao đôi tay lên, bắt lấy mái hiên đình Bích Tâm.
Kỷ Hành đem Điền Thất nâng dậy, bước ra một bước thì phát hiện trên vai trống không, con hắn không thấy. Nhất thời hắn trợn tròn cả mắt, quay đầu vừa nhìn thì thấy Như Ý đang cố hết sức bắt lấy mái hiên, hai cái chân lơ lửng trong không trung vung lung tung. Điền Thất bị dọa đến mức cả trái tim đều thon thót, vội vàng bước qua mở ra hai tay đón lấy Như Ý. Đầu Kỷ Hành tràn đầy hắc tuyến (*) đi qua đem Như Ý kéo xuống, hắn luôn biết thằng nhãi con này rất chướng mắt, nhưng bây giờ thì càng nhìn càng chướng mắt.
(*) hắc tuyến: có ai không biết nghĩa 2 chữ này không ạ? Hồi trc Grey tưởng ai cũng biết nên k chú thích, nào ngờ có nhiều bạn không hiểu. Bạn nào xem manga thì thấy có lúc trên đầu nhân vật được vẽ thêm mấy đường đen dọc xuống, thể hiện tâm trạng down, hay là khó ở, tức giận, linh tinh… Mấy bạn Tàu sáng tạo đem vận dụng vào văn viết rất nhiều.
Như Ý ngồi ở trên ghế đá trải thảm lông dê màu đỏ tươi, Điền Thất cũng đã bớt hết hồn, nàng đi đến một dãy hộp thức ăn ở bên cạnh lan can tìm tìm, rồi lấy ra một ấm sữa bò vẫn còn đang nóng ra, trong sữa bò có thêm nước hoa hồng và mật ong, lúc đổ ra thì mùi thơm nồng nặc xông hết vào mũi. Kỷ Hành nhìn Điền Thất bưng cái tách sữa đút cho Như Ý uống thì hắn càng cảm thấy Như Ý chướng mắt.
“Điền Thất, nóng rượu cho trẫm.” Kỷ Hành nói.
Điền Thất liền để tách sữa xuống, rồi đi tìm rượu để làm nóng cho thằng cha (nv: gia hỏa) nhiều chuyện này. May là người ta chuẩn bị rất đầy đủ, không chỉ có rượu, ngay cả đồ ăn cũng có. Nàng bưng từng cái ra, Kỷ Hành thấy nàng bận trước bận sau, lại có chút đau lòng, vội kéo nàng ngồi xuống, tự hắn đi hâm rượu, rồi đưa cho nàng một cốc.
Đột nhiên ở chỗ này cùng hắn ngang vai ngang vế, Điền Thất có chút mất tự nhiên.
Kỷ Hành nắm tay nàng không chịu buông ra, nhíu mày mà hỏi, “Sao tay lại lạnh thế này? Quần áo trẫm đưa cho nàng, nàng không mặc sao?”
Điền Thất khẽ gật đầu. Thời tiết càng lúc càng lạnh, Kỷ Hành cho nàng không ít quần áo chống lạnh, tự nhiên là so với đồ nàng tự mua tốt hơn rất nhiều. Ví dụ như hôm nay nàng mặc ở bên trong một cái áo lông hồ ly, lót giày bằng lông thỏ. Áo lông thường là mặc ở bên ngoài, nhưng Điền Thất sợ mặc loại quần áo này quá mức rêu rao, nên Kỷ Hành cố ý sai người làm nhỏ đi một chút, để nàng đem làm áo lót mặc. Bất quá Điền Thất trời sinh sợ lạnh, đã vậy chân tay còn lạnh buốt, cho dù là lúc này mặc ấm áp đi nữa, thì tay vẫn lạnh.
Kỷ Hành nắm tay nàng không chịu buông ra, hắn muốn dùng lòng bàn tay giống như là cái bếp lò nho nhỏ này của hắn giúp nàng ấm áp.
Như Ý mới có mấy tuổi đầu, còn chưa có khả năng lý giải được tú ân ái là loại chuyện gì, nó chỉ bản năng phát hiện được Điền Thất và Phụ hoàng thân mật quá mức, thế là nó không vui, ủy khuất nói, “Điền Thất, không phải là ngươi thân nhất với ta sao?”
(**) tú ân ái: đây là 1 cụm từ được dân mạng dùng từ nguồn gốc bài hát “Tú ân ái” sáng tác năm 2012. Nói nôm na là “Để ân ái lan tràn”, chữ “tú” có nghĩa là “nở” trong “nẩy nở”. Hiện tại được dùng với nghĩa mỉa mai châm biếm những cặp đôi thích bày tỏ lời nói / hành động tình cảm 1 cách vô tình hoặc là cố ý trước mặt người khác. Đặc biệt là dân Tàu nó còn ghét những người thích khoe khoang tình cảm bằng cách chế ra 1 câu là: Thích tú ân ái sớm chia tay hoặc là Thích tú ân ái chết càng nhanh, vân vân.
Kỷ Hành vỗ vỗ cái mặt nhỏ của nó, cường điệu một lần nữa, “Điền Thất là người của trẫm.”
Như Ý lã chã chực khóc, tiếp tục chất vấn Điền Thất: “Ngươi cũng không chơi với ta nữa sao?”
Điền Thất vừa định nói chuyện, Kỷ Hành lại giành nói, “Ban ngày cùng con chơi, buổi tối thì chơi với ta.”
Như Ý cắn cắn ngón tay, tổng cảm thấy lời này nói không được đúng lắm. Bất quá nó cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy là chính mình chiếm món hời. Buổi tối là lúc đi ngủ nha, có cái gì để mà chơi. (Chơi xếp hình nhóc ơi ))))))
***
Đến chiều, Kỷ Hành đi đến vườn hoa mai ở nhà Đường Nhược Linh ngắm mai, xem như liên lạc cảm tình quân thần. Hắn không có đi một mình, mà còn triệu tập cả đám trọng thần, Trịnh thủ phụ, Tôn Tòng Thụy đều có mặt. Tuy rằng là gặp mặt vua, nhưng lúc này không phải là lên triều, cho nên các thần tử cũng không có câu nệ, mà còn thừa cơ mang theo những đứa con trai mà bản thân thấy có bản lĩnh, đám con cháu khó được cơ hội gặp mặt Hoàng thượng một lần, nhất định phải lưu cái ấn tượng khắc sâu cho Thánh thượng.
Nhà của Đường Nhược Linh không phải giàu có gì, vườn hoa mai của hắn được xây dựng với mục đích tự dùng, chiếm diện tích không lớn, cây mai cũng không nhiều, thế là chúng quân thần ào ào kéo nhau đi qua như thế, liền gây ra tình huống người so với mai còn nhiều. Kỷ Hành mặt dày mày dạn khen ngợi những cây mai bị đám quan viên vây quanh kia một trận, thuận theo khí khái của hoa mai lại nói đến khí khái của Đường Nhược Linh, Đường Nhược Linh được khen đến nỗi toát mồ hôi. Đương nhiên, loại lời nói hình thức này, nếu như ngươi muốn nghe, đối phương có thể nói ba ngày ba đêm với ngươi cũng được, dù sao cũng không cần nộp thuế.
Tôn Tòng Thụy lại nghe được vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng đỏ mắt.
Kỷ Hành tự mình nói nhảm xong rồi, lại muốn kéo người khác tới nhảm chung, kêu đám thanh niên trai tráng ở đây mỗi người làm một bài thơ vịnh mai. Loại chuyện làm thơ này nha, là loại kỹ năng mà có chút người từ trong bụng mẹ đã mang theo, ví dụ như Đường Thiên Viễn. Hắn tùy tiện viết viết liền có thể lấy được thứ nhất, kết quả cuối cùng tự nhiên là được Kỷ Hành lấy riêng ra khích lệ một phen.
Tôn Tòng Thụy càng thêm ngột ngạt. Có câu nói gọi là người so với người thì chết, hàng so với hàng thì quăng. Đồng dạng là con ông cháu cha, nhưng Tôn Phiền chỉ có thể trông cậy vào phẩm cấp của cha mình mà được cái ấm quan, còn phải gánh vác chuyện bị người gài bẫy cho nên ngay cả ấm quan đều ấm không ra gì. Còn Đường Thiên Viễn, cũng là trưởng tử, nhưng trước giờ đều không thèm làm những chuyện như thế, người ta thành thật nghiêm túc mà thi khoa cử, đi lên sĩ đồ, vào viện Hàn Lâm, làm quân dự bị của Nội Các, lại về sau này, đương nhiên sẽ vị cực nhân thần!
Trong lòng Tôn Tòng Thụy tức thì dâng lên một cổ oán hận. Hắn oán hận, chẳng hề là vì con trai của mình không đủ tốt, mà vì đối phương quá tốt. Nhưng mà cha con họ Đường có thể ra mặt, cũng không hoàn toàn vì năng lực của bọn hắn đột xuất. Tôn Tòng Thụy nghĩ đến tên tiểu thái giám âm hồn không tan kia, tức đến nỗi nghiến răng. Con người khi gặp được khó khăn thì đều có quán tính chọn quả hồng mềm mà bóp.
***
Trong lúc Kỷ Hành ở nhà Đường Nhược Linh tìm kiếm cảm giác tồn tại thì, Điền Thất đang ở cung Từ Ninh cùng Như Ý chơi. Trong viện của cung Từ Ninh có một phần tuyết không quét đi, mà chuyên để dành ra cho Như Ý chơi. Điền Thất vo quả cầu tuyết xong, để cho Như Ý mang bao tay da ôm lấy, rồi nhìn ai không thuận mắt liền ném vào người đó. Thái giám cung nữ bên cạnh Như Ý đều ào ào trúng chiêu, mọi người chơi được vô cùng vui sướng.
Một cung nữ hầu hạ bên người Thái hậu, bình thường được gọi là “Nhị Hương cô cô”, đứng ở một bên nín thin không ra tiếng vây xem một hồi, mới đi trở về.
Trong phòng khách cung Từ Ninh, Thái hậu đang cùng mấy vị phi tử tán gẫu. Trận tuyết đầu tiên trong năm khiến mọi người có chút hưng phấn, ngồi ở một chỗ khen tặng lẫn nhau mấy câu nói cát tường, hoặc là đâm vài lời sắc bén, cũng thật là vô cùng vui sướng. Nhị Hương cô cô đi tới, ở bên tai Thái hậu nói nhỏ vài câu, Thái hậu nghe xong, mặt lập tức âm trầm như bầu trời chứa đầy phong tuyết, “Đem Điền Thất mang vào đây cho ai gia!” (***)
(***) Ai gia: là từ thái hậu hoặc hoàng hậu tự xưng mình sau khi chồng mất. Bg coi phim thấy mấy vị hoàng hậu hay phi tử (?) chồng chưa chết mà tự xưng ai gia là sai bét nhé. Một là dịch sai, hai là biên kịch phim đó viết sai. “Ai” có nghĩa là bi thương, chữ “gia” kiểu dùng như thế này, vd Xám là vợ của Đen, khi người khác gọi Xám thường gọi là chị Đen ) (theo kiểu Việt Nam) còn bên Tàu thì kêu là Xám là “Đen gia”.
Các phi tử nhao nhao ngồi thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, không rõ vì sao Thái hậu đột ngột tức giận.
Các nàng tự nhiên là không biết, bởi vì các nàng nhìn không tới quần áo mà Điền Thất mặc ở bên trong người. Vừa rồi Điền Thất ở bên ngoài chơi với Như Ý quá điên, trong lúc nhấc tay khó tránh được lộ ra manh mối từ trong tay áo, Nhị Hương lại là người có mắt sắc, lập tức trở về nói với Thái hậu nương nương. Áo lông này là dùng da lông ở dưới nách của hồ ly may thành, thật là vô cùng ứng với câu nói góp ít thành nhiều, vô cùng khó được, mềm mại vô cùng, sợi lông bé nhỏ êm ái, rất dễ nhận biết. Bởi vậy tuy Nhị Hương không dám vô cùng khẳng định, nhưng cũng chắc đến tám phần.
Thái hậu rất tức giận. Áo lông cho dù là đặt ở cung đình, cũng là hàng xa xỉ, loại nô tài như Điền Thất, cần càn rỡ thành như thế nào, mới sẽ mặc so với chủ tử càng tốt?
Mấy ngày nay bà vốn đã có chút bất mãn cực kỳ với Điền Thất. Hoàng thượng đã qua cái gọi là chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng cũng vẫn chưa triệu hạnh, mà lại liên tiếp xuất cung, thực nghĩ bà không biết đứa con trai này đang làm cái trò gì sao? Nhất định là ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Về phần là ai đem Hoàng thượng làm hư, còn phải hỏi sao? Mỗi lần Hoàng thượng ra ngoài đều chỉ mang theo một mình Điền Thất!
Còn nữa, ngay cả Như Ý đều bị Điền Thất quản thúc. Một đứa bé nhỏ như vậy, Điền Thất ỷ vào chút trò xiếc kia của mình, đem Như Ý dỗ được năm mê ba man, mỗi ngày luôn ầm ĩ muốn tìm Điền Thất chơi.
Thái hậu rất bất an. Hai người mà bà thân mật nhất, nhớ thương nhiều nhất, đều bị tên thái giám kia dụ dỗ để trục lợi. Bước tiếp theo tên nô tài chó kia sẽ làm gì? Trong khoảnh khắc Thái hậu nhớ đến những năm tháng hắc ám nhất từng trải qua, lại nhìn Điền Thất trước mắt này, bà đột nhiên nghĩ đến một người.
Trần Vô Dung.
Che đậy chủ tử, cấu kết sủng phi, phế lập hoàng trữ (****)… Những chuyện này, Điền Thất ít nhất đã làm được bước đầu tiên. Mà bước thứ hai, có vẻ như cũng không phải việc khó.
(****) Hoàng trữ: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.
Làm người thắng trong trận đấu tranh này, nhưng trong tiềm thức của Thái hậu vẫn luôn phòng ngừa địch nhân kéo nhau trở lại, nhưng cùng lúc đó những ký ức thống khổ từng trải qua kia lại khiến cho bà luôn luôn lo lắng, luôn luôn cảnh giác, thậm chí ở vào trạng thái trông gà hóa cuốc.
Bất mãn của Thái hậu đối với Điền Thất giống như là nước sông tăng vọt, xui làm sao đúng lúc này Điền Thất lại tiến công vào trong mắt của bà, một búa đập vỡ bờ đê. Đó không phải là tìm chết sao.
Điền Thất nhìn hoàn cảnh trước mắt, cảm giác được ai ai trong phòng khách cũng nín thở ngưng thần, Thái hậu nương nương thì xanh cả mặt, tuy là Điền Thất không rõ vì sao, nhưng cũng biết là không ổn. Trong lòng nàng khiếp khiếp, cung kính quỳ xuống, cẩn thận suy nghĩ Thái hậu có thể trách cứ nàng những chuyện gì, nàng nên phản bác làm sao.
Nhưng mà sự chỉ trích của Thái hậu chẳng hề cụ thể cho lắm —– Có chút chuyện tuy rằng bà biết, nhưng cũng không thể nào nói ra khỏi miệng. Kỳ thật chuyện này cũng chẳng có gì phải nói, loại nô tài bị bà kiêng kỵ rất sâu này, nhất định phải giết chết. Thế là bà lão này chỉ vào Điền Thất, mở miệng mắng, “Người đâu, đem tên yêu ngôn hoặc chủ hạ lưu bại hoại này kéo ra ngoài cho ai gia, đánh chết!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!