Sư Tôn Đừng Tới Đây - Chương 25: Tranh chấp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Sư Tôn Đừng Tới Đây


Chương 25: Tranh chấp


“Không được.”

Thanh niên tên Liễu Chí Dương nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Sương, đôi mắt ɖâʍ tà ánh lên tia quỷ quyệt.

“Ta cần chính là Dạ Lan hoa. Dạ Lan hoa mới đem tặng được, Lam Ti thảo là cái gì, nhìn quê mùa thế làm sao có thể mang cho người khác. Vị mỹ nhân này thật không hiểu chuyện.”

Lục Thanh Sương luôn được yêu chiều, chưa bị khi dễ bao giờ nên không kìm nén nổi liền gắt lên:

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn sao? Đã nói Dạ Lan hoa này ta không có để đền rồi!”

Nhất thời xung quanh truyền đến tràng cười khả ố, mấy tên đệ tử đi lên quây Lục Thanh Sương vào giữa.

“Vậy thì bù người vào cũng được.”

Gương mặt Lục Thanh Sương lập tức biến đổi, vừa định phát tác lại nghe tên khác nói tiếp:

“Phải đó, mỹ nhân này da mỏng thịt mềm, chúng ta cũng không bị thiệt thòi.”

Thấy Lục Thanh Sương bặm môi lại, mặt tái đi, Liễu Chí Dương nhếch miệng cười, gã đi lên đè tay đồng bọn lại.

“Các ngươi ăn nói hàm hồ quá, cái gì mà đền người chứ. Việc này thật ra giải quyết cũng dễ thôi, mỹ nhân cứ cùng ta vào trong tửu lâu đằng kia rồi chúng ta bàn tiếp.”

Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười giòn giã trong trẻo. Cả bọn quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên diện mạo tinh xảo đang thong thả đi tới.

Ánh mắt Liễu Chí Dương lập tức sáng lên. Trong mắt gã, vị tiểu mỹ nhân này có gương mặt khá non nớt, nụ cười nở rộ lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi môi đang cắn kẹo còn vương mùi đường, trêи vai còn có một con hồ ly nhỏ lười biếng nằm đó.

“Thanh Sương sư huynh,” Mỹ nhân vừa tới liền quan tâm hỏi. “Sao ở đây đông vui thế này?”

Lục Thanh Sương ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Sở Thanh Vân, cơn giận bốc lên, đang định phát tác thì nhìn thấy Diệp Thần và Từ Kha ở đằng sau, hắn liền đổi giọng:

“Ta… ta…” Lục Thanh Sương ngập ngừng, sắc bén trêи mặt thu hết lại, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ. “Diệp Thần sư huynh, Thanh Vân sư đệ, may quá gặp các ngươi ở đây.”

Diệp Thần nghe thấy Lục Thanh Sương gọi tên mình thì vội chạy tới. Từ Kha đang đứng cạnh thấy thế khẽ cau mày, nhìn cảnh này như có điều suy nghĩ.

“Thanh Sương. Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Diệp Thần sư huynh…”

Lục Thanh Sương yếu ớt kể lại mọi chuyện. Thì ra là hắn đang đi thì lỡ may va vào người Liễu Chí Dương, tình cờ lúc đó gã đang cầm một bông Dạ Lan hoa. Lúc va chạm thì hoa rơi xuống đất, Lục Thanh Sương vừa hay dẫm nát luôn.

Cuối cùng Liễu Chí Dương kiên quyết bắt đền rồi dây dưa đến giờ.

Diệp Thần nhìn khuôn mặt Lục Thanh sương bị nắng chiếu đỏ bừng mặt thì xót xa vô cùng, hắn dịu dàng nói:

“Thanh Sương sư đệ cứ về trước đi. Việc này ta sẽ giải quyết.”

“Ta không về, ta ở đây đợi huynh.” Lục Thanh Sương nói xong thì tiến tới chỗ Sở Thanh Vân, cười hoà ái.

“Thanh Vân sư đệ…”

Sở Thanh Vân đang cắn mứt quả, nghe thấy giọng nói nhão nhoẹt này thì nổi hết da gà, nhanh chóng dịch sang bên cạnh. Nhưng rất nhanh y cảm giác thấy như có một con mắt tràn đầy ác ý đang ghim chặt lấy mình.

Liễu Chí Dương mừng rỡ. Mỹ nhân non nớt này là ai mà sao hợp khẩu vị của gã vậy? Thậm chí còn hợp hơn cả vị mỹ nhân yếu đuối tên Thanh Sương kia. Nếu có thể đem người mang về Vạn Xà quật, gã sẽ nhiệt tình khi dễ y, làm cho khuôn mặt non nớt này khóc lóc dưới thân gã.

Nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.

Sở Thanh Vân không đọc được suy nghĩ của Liễu Chí Dương, nhưng y nhạy cảm ngẩng đầu lên lại lập tức thấy ánh nhìn không che đậy kia. Đôi mắt đó như độc xà lướt tới lướt lui làm cả người y khó chịu vô cùng.

Y mím môi lại, hỏa diễm trong người như muốn bùng ra.

Nhưng chưa kịp có động tác gì, Diệp Thần đã kéo y xuống dưới rồi quát:

“Ngươi nhìn gì vậy? Ta móc mắt ngươi đấy!”

Cảm thấy mình quá phô trương lộ liễu, Liễu Chí Dương thu lại mấy suy nghĩ ɖâʍ tà trong đầu, khẽ hắng giọng:

“Ta chỉ thấy vị sư đệ này nhìn là lạ nên hiếu kỳ một chút thôi.”

Nói xong Liễu Chí Dương quay sang nhìn Diệp Thần rồi cười mỉa.

“Mà Diệp Thần này, đã lâu rồi không gặp mà ngươi vẫn nóng nảy như trước nhỉ. Kỳ đó bại trận trước ta mà không rút ra được kinh nghiệm gì à?”

Diệp Thần tối sầm mặt lại. Lần đại hội trước hắn bị tên này ám hại nên mới thua cuộc, từ đó kết thù. Hắn hùng hổ bước tới đang định phản bác thì Từ Kha ở đằng sau đã nhanh chóng đi lên kéo hắn lại.

“Để ta lên.”

Diệp Thần nhìn thấy sườn mặt kiên định của Từ Kha, khẽ gật đầu rồi đứng lùi về sau.

“Liễu Chí Dương, ngươi năm nay đại diện cho Vạn Cổ vực đi thi đấu đúng không?”

Từ Kha khoanh tay, miệng đầy ý cười nhìn Liễu Chí Dương từ trêи xuống dưới, không đợi hắn đáp mà nói tiếp.

“Chậc chậc, ta nhìn trêи mép ngươi có một nếp nhăn rồi kìa. Lớn tuổi như thế rồi vẫn còn đi tranh hơn thua với một đám vãn bối, ta cũng thấy nhục giùm ngươi đó. Cái thời gian ngươi trăng gió đem đi mà tu luyện, có khi ngươi đã tiến cấp Kim đan rồi cũng nên.”

Mặt Liễu Chí Dương tím lại. Ai chẳng biết tuổi tác là cái gai trong lòng hắn. Năm nay hắn đã bốn mươi tuổi mà còn chưa thể tấn cấp Kim đan, mấy bằng hữu ở môn phái khác đều làm người dẫn đội, chỉ mình gã còn phải đi thi đấu. Quá mức nhục nhã.

Mà càng nhạy cảm hơn, dung nhan hiện tại cũng là nhờ bao nhiêu dược vật đắp vào mới giữ nổi. Nghĩ đến đây gã không khỏi bùng phát:

“Con mẹ ngươi Từ Kha, ngươi thiếu đòn à?”

Từ Kha tuy nhìn mặt hiền lành nhưng nổi tiếng xéo xắt. Gã vuốt vuốt cằm đắc ý.

“Một bông Dạ Lan hoa mà ngươi cũng tiếc rẻ. Ngày mai lên Dược Hoa cốc ta trả ngươi một nắm. Giờ thì để chúng ta đi được chưa?”

“Không được,” Liễu Chí Dương hất cằm ngang ngược. “Trả hoa ngay bây giờ, không thì để người lại.”

“Nếu Mạc công tử nhìn thấy cảnh ngươi ức hϊế͙p͙ người khác thì sẽ ra sao nhỉ?”

Nghe giọng điệu hống hách này, Từ Kha tiến sát đến bên cạnh Liễu Chí Dương, khuôn mặt hiền lành nở nụ cười vô hại, nhưng trong giọng nói thì lại chứa vài phần trào phúng. “Giáo huấn lần trước ngươi chưa nhớ kỹ sao.”

“Tránh ra.”

Liễu Chí Dương nghe thấy cái tên Mạc công tử thì nổi khùng lên, giơ tay đẩy mạnh, Từ Kha loạng choạng suýt ngã vào người Sở Thanh Vân.

“Ta không biết. Một là đem Dạ Lan hoa đền ta, hai là giữ người ở lại, các ngươi chọn đi.” Liễu Chí Dương tức quá nói cùn.

Mấy đệ tử Vạn Cổ môn đằng sau thấy thế cũng tiến tới, đem khí thế bày ra.

Lục Thanh Sương yếu ớt kéo tay Diệp Thần.

“Diệp Thần sư huynh, hay là mọi người cứ đi đi để ta ở lại, ta sẽ gắng sức đền bù cho bọn họ.”

Diệp Thần hơi khó chịu nhưng không tiện phát tác, vỗ vỗ tay nhỏ của Thanh Sương.

“Thanh Sương, đệ cứ đứng sang một bên, ta sẽ không để đệ chịu ấm ức,” Nói xong, hắn quay sang nhìn Liễu Chí Dương.

“Liễu đạo hữu, ngươi nhìn xem xung quanh bắt đầu vây xem rồi, ngươi không nể mặt ta cũng phải nể mặt Thanh Phong môn chứ? Việc này hoà giải cũng không khó, ngươi…”

“Dừng! Đừng dài dòng nữa!” Liễu Chí Dương nhanh chóng ngắt lời. “Tiểu gia mới đến đây không rõ quy củ, vốn chỉ muốn một người ở lại bầu bạn mà thôi, vị này không được hay là để vị mỹ nhân này đi.” Dứt lời liền kéo tay của Sở Thanh Vân đang đứng ngay đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN