Sư Tôn Đừng Tới Đây
Chương 38: Sở Thanh Vân mất tích
Đợi quản sự thông báo xong Sở Thanh Vân chính thức gục xuống, lần này không có một bàn tay nào đỡ y cả, thân hình đổ xuống nền đá lạnh lẽo.
Đến lúc tỉnh lại Sở Thanh Vân thấy mình đang nằm vắt vẻo trêи một cái ghế, lồng ngực quặn thắt hệt như mỗi lần lên cơn đau tim. Y giật mình sợ hãi, cứ tưởng mình đã trở về thế giới cũ rồi.
May mắn thay ngồi bên cạnh là Diệp Thần đang nói hăng say. Tiếng cười, tiếng trò chuyện vang lên liên tục, bấy giờ Sở Thanh Vân mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Y nằm đánh giá xung quanh một lúc, cuối cùng nhận ra mình đang nằm trong một trà lâu được dựng tạm. Cơ thể tuy còn đau nhức nhưng mà linh lực đã vận chuyển lại bình thường rồi.
“Diệp Thần sư huynh.”
“Ôi chao!” Diệp Thần xoay người lại rồi kinh hô, “Sở Thanh Vân đệ tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi.” Sở Thanh Vân giơ tay ra, “Huynh đỡ ta lên đi, chóng mặt quá.”
“Được được.” Diệp Thần nhanh nhẹn đỡ y dậy, ngay cả Từ Kha cũng chạy lại giúp.
“Đệ cũng liều mạng thật, linh lực trong cơ thể cạn kiệt luôn. Không sợ đan điền bị phế à?”
Cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ hai vị sư huynh, Sở Thanh Vân cảm động gãi đầu.
“Ta không sao mà…”
Lúc Sở Thanh Vân ngồi được dậy mới phát hiện trà lâu này đang ngồi đầy người. Y đang định thắc mắc tại sao mọi người lại ở hết đây thì đột nhiên nhớ ra mọi việc lúc chưa ngất đi. Y đã thắng được Đường Duệ rồi, vẫn còn phải thi đấu tiếp.
Hôm nay là ngày cuối quan chiến. Lẽ ra trận đấu cuối cùng đã diễn ra rồi, nhưng vì Sở Thanh Vân ngất đi nên Bắc Hàn Minh cùng Mạc Vô Tà đồng loạt xin quản sự hoãn lại cuộc thi đấu hai canh giờ.
Diệp Thần và Từ Kha kiểm tra hết lượt từ trêи xuống dưới thân thể Sở Thanh Vân, lại nhét cho y ba viên bồi nguyên đan, cuối cùng đợi thêm một canh giờ y mới tỉnh lại.
Mây đen trêи bầu trời ngày càng dày đặc. Uy áp từ Vô Ảnh phong cũng lớn dần, Sở Thanh Vân nén chịu cơn đau ở tim, nhưng mà tâm trạng nôn nóng không dễ gì giấu được.
Y để ý Lục Thanh Sương cũng căng thẳng y như mình, thậm chí vạt áo của hắn đã bị tay vô tình vò nát.
Có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Đúng lúc này Bắc Hàn Minh tiến lại chỗ Sở Thanh Vân, hắn kiếm một cái ghế ngồi xuống rồi quan tâm hỏi:
“Thế nào rồi, có thể chiến đấu tiếp không?”
Sở Thanh Vân cười khổ, dùng ngón tay gẩy nhẹ lọn tóc xoã xuống, lực chú ý dời khỏi người Lục Thanh Sương.
“Ta không biết. Đợi chờ một lúc nữa xem sao.”
Không hiểu sao cứ đối diện Bắc Hàn Minh y lại nhớ đến những lời Bạch Cẩn Phong nói hôm đó. Làm y không tài nào nói chuyện một cách tự nhiên với người này nữa.
“Vậy đệ cầm lấy cái này đi.” Bắc Hàn Minh lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp rồi đưa cho Sở Thanh Vân. “Đây là một viên Hồi Linh đan cấp năm. Đệ ăn vào là có thể phục hồi bảy phần linh lực.”
Sở Thanh Vân nghiêm mặt từ chối ngay. “Không, huynh cầm về đi, thân thể ta hiện tại đã tốt rồi, nghỉ ngơi chút nữa là được.”
Bắc Hàn Minh nhìn thấy biểu tình kiên quyết của y cũng không miễn cưỡng nữa, cầm viên đan dược về.
“Vậy có gì cần giúp đỡ nhớ nói với ta nhé.”
“Được.”
Vốn định ngồi xếp bằng tu luyện một lúc, nhưng tâm trạng Sở Thanh Vân ngày càng nôn nóng, ngực vẫn luôn đau đớn như có thứ gì đó đang đục khoét trái tim y vậy.
Vô Ảnh phong cứ liên tục phát ra uy áp đáng sợ. Liệu có phải Bạch Cẩn Phong gặp chuyện gì hay không?
Sở Thanh Vân tự phỉ nhổ chính mình, hắn có gặp chuyện gì thì đâu liên quan gì đến y cơ chứ…
Bạch Cẩn Phong không để ý đến y, lẽ ra phải vui vẻ, nhưng mà giờ đây y chỉ thấy khổ sở, thế là sao?
Đến khi nghỉ ngơi đủ hai canh giờ rồi, mọi người lục tục quay trở lại lôi đài.
Lần thi đấu này quy tắc quá đơn giản. Cả ba người cùng lên đài so chiêu, ai rơi khỏi lôi đài trước thì đứng thứ ba, cứ thế đến khi còn người cuối cùng trụ lại chính là vị trí đầu bảng.
Người đứng đầu có thêm hai phần thưởng. Thứ nhất là miễn thi đấu hai vòng đầu kỳ đại hội sau, thứ hai là được mượn Vĩnh Sinh bí sử trong vòng một tuần.
Vĩnh Sinh bí sử là thứ rất nhiều người mơ ước, toàn tu chân giới chỉ có một cuốn thuộc sở hữu của Thanh Phong môn. Nghe nói cuốn thiên thư này bao quát tất cả về Vĩnh Sinh đại lục, không phải tu sĩ nào cũng được cầm.
Sở Thanh Vân cùng hai người kia lên đài rồi nhưng mà cảm giác bồn chồn lo lắng vẫn chưa mất, trong đầu toàn là những hình ảnh khi tranh chấp với Bạch Cẩn Phong hôm đó. Sở Thanh Vân quay đầu nhìn về phía Vô Ảnh phong rồi hít sâu một hơi, làm ra một quyết định mà y cũng không rõ là đúng hay là sai nữa.
“Từ từ đã!” Sở Thanh Vân ngẩng đầu lên dứt khoát nói với Mạc Vô Tà và Bắc Hàn Minh đang đứng đối diện. “Hai huynh đấu với nhau đi. Ta đầu hàng.”
Cả Mạc Vô Tà, Bắc Hàn Minh trêи đài lẫn Từ Kha, Diệp Thần bên dưới đều không tin vào tai mình.
Cái người lúc trước còn cố một hơi tàn để dành được chiến thắng sao giờ đây lại nói đầu hàng?
“Thanh Vân sư đệ…” Bắc Hàn Minh vừa mở miệng thì Sở Thanh Vân đã ngắt lời, y vội vàng nói:
“Thế nhé, ta còn có việc phải đi trước, chúc các huynh may mắn.” Nói xong y không chờ đợi ai trả lời mà nhảy xuống lôi đài rồi chạy đi.
“Sở Thanh Vân! Sở Thanh Vân! Đệ đứng lại đã.”
Diệp Thần hét lên nhưng Sở Thanh Vân không để ý, đang định chạy theo thì bị Lục Thanh Sương giữ tay lại, thanh âm của hắn hơi run rẩy. “Cứ mặc Thanh Vân sư đệ đi thôi, chắc là đệ ấy có việc quan trọng cần làm, chúng ta đi theo liệu có làm phiền đệ ấy không?”
Nghe Lục Thanh Sương nói cũng có lý, Diệp Thần không tình nguyện lắm nhưng vẫn nghe lời hắn ở lại. Từ Kha thấy thế hừ lạnh rồi nói:
“Ngươi không đi thì ta đi, hôm nay Thanh Vân cư xử lạ lắm, ta chẳng yên tâm chút nào.” Hắn vừa dứt lời liền đuổi theo Sở Thanh Vân.
Lục Thanh Sương lén lút bấm nát viên đá trong lòng bàn tay, cả người căng thẳng, trán đổ đầy mồ hôi. Diệp Thần nhìn thấy thế vội hỏi. “Thanh Sương sư đệ, đệ làm sao vậy?”
“Không sao,” Lục Thanh Sương không để ý hình tượng mà lấy tay áo xoa xoa trán. “Ta chỉ hơi chóng mặt một chút thôi. Huynh xem chiến đấu đi, ta ra đằng kia nghỉ một chút.”
Sự chú ý của Diệp Thần lập tức đặt vào Lục Thanh Sương. “Để ta đưa đệ đi…”
Lục Thanh Sương hốt hoảng từ chối, “Không, không cần đâu… Diệp Thần sư huynh, ta đi một mình được rồi.”
Diệp Thần vẫn dứt khoát đưa Lục Thanh Sương ra trà lâu nghỉ ngơi. Trong lòng Lục Thanh Sương có nỗi khổ mà không nói thành lời, cuối cùng đành nhận mệnh.
Sở Thanh Vân từ Đọa Tinh đài chạy một mạch về Vô Ảnh phong. Con đường mòn mọi khi đông đúc vậy mà hôm nay vắng lặng cực kỳ, thậm chí không có lấy một con chim hót. Bầu trời cuồn cuộn mây đen, thi thoảng còn có tiếng sấm rền.
Thế nhưng trong đầu Sở Thanh Vân bây giờ chỉ tràn ngập hình bóng của Bạch Cẩn Phong cho nên chẳng chú ý gì cả.
Y đang phân tích lại cái lần cuối cùng gặp nhau, biểu tình lúc đó của Bạch Cẩn Phong tựa như tổn thương, lại tựa như thất vọng về y.
Nhưng y đã làm gì để hắn thất vọng chứ?
Đang nghĩ miên man, bỗng nhiên tới một đoạn rẽ Sở Thanh Vân liền khựng lại, y ngửi thấy không khí chợt nhiều thêm một mùi hương cực kỳ nồng nàn, tựa như đàn hương mà cũng tựa như mùi khói.
Sở Thanh Vân cảnh giác nhìn xung quanh, bất chợt nhìn thấy năm sáu tu sĩ mặc y phục dạ hành màu đen đang tiến tới chỗ mình. Bây giờ y mới nhận ra đám người này mang theo mục đích mà đến.
Nhưng rất tiếc, đầu Sở Thanh Vân bắt đầu trở nên nặng trĩu, thân thể không nghe lời mà đổ ập xuống đất, trước khi chìm trong bóng tối, Sở Thanh Vân theo bản năng nghĩ đến Bạch Cẩn Phong.
Sư tôn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!