Cưng Chiều Thành Nghiện
Chương 1
Trong phòng chờ máy bay của khách VIP chỉ có loáng thoáng vài người dù căn phòng rất rộng lớn. Không gian yên tĩnh, thoang thoảng mùi hương hoa. Đó là do ở góc phòng có mấy chậu hoa Sơn trà vừa được thay mới.
Lê Nhã Phù ngồi trên sô pha gõ tin nhắn, màn hình điện thoại di động hiển thị tên người nhận là Bạch Quân Diễm. Cô đọc tin nhắn, sửa đi sửa lại, rồi xóa bớt nội dung. Đã gần nửa tiếng trôi qua, cô vẫn chưa nhấn nút gửi tin nhắn.
“Em thấy chúng ta không thích hợp với nhau. Khi về tới nhà, em sẽ nói rõ với mọi người trong nhà. Em không muốn tiếp tục quan hệ với anh nữa.”
Cô cảm giác lời như vậy không ổn lắm nên lại xóa hết, rồi cô gõ lại “Lễ đính hôn giữa hai chúng ta vẫn nên hủy thôi, em đã nghĩ kỹ rồi, em thấy mình không xứng với anh.” Cô thấy lời vẫn chưa đủ rõ ràng nên lại gõ tiếp một dòng nữa “Bạch Quân Diễm, chúng ta chia tay đi.”
Cô cứ ngồi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ngón tay xoa xoa xung quanh biểu tượng gửi đi, nhưng mãi cô vẫn chưa dứt khoát ấn phím gửi.
Đột nhiên, di động nhận được cuộc gọi đến. Tiếng chuông khiến cô giật mình hoảng sợ, màn hình điện thoại nhấp nháy thông báo người gọi tới là Bạch Quân Diễm. Lê Nhã Phù hít sâu một hơi, rồi mới ấn nút nhận cuộc gọi.
– Khi nào em về tới đây?
Giọng anh rất nhẹ, không biết có phải do nói qua điện thoại di động nên giọng của anh càng có phần ấm áp và chậm rãi hơn.
– Hiện tại, em đang ở phòng chờ của sân bay. Nửa tiếng sau máy bay mới cất cánh.
– Vậy là phải sáng mai em mới về tới đây. Anh sẽ ra sân bay đón em.
– Vâng.
Kết thúc cuộc gọi, Lê Nhã Phù uể oải dựa lưng vào thành sô pha, trên màn hình vẫn hiển thị tin nhắn cô mà đã chỉnh sửa suốt từ lúc nãy mà vẫn chưa ưng ý. Cô quyết định xóa sạch tin nhắn, nhét điện thoại vào trong túi.
Cô cũng không nhớ rõ tình huống này bắt đầu từ lúc nào. Chỉ cần có chút bình tĩnh suy nghĩ là trong đầu cô lại nhen nhóm ý tưởng chia tay với Bạch Quân Diễm. Chỉ là cô chưa bao giờ khiến việc đó trở thành hiện thực.
So với lịch bay dự kiến, máy bay hạ cánh chậm 20 phút. Bây giờ đã là tháng 10 nên thời tiết ở Lạc Thành bắt đầu trở lạnh. Lê Nhã Phù đội mũ rộng vành, mặc váy maxi, nên sau khi rời khỏi khoang máy bay, cô nhanh chóng bị rét run.
Cô đeo kính râm, từ trong sảnh nhận hành lý đi ra cửa sân bay. Cả hai lối ra đều có rất nhiều phóng viên đứng chờ, cô thầm nghĩ không lẽ trên chuyến bay vừa rồi có minh tinh nào đó. Cô vừa ra khỏi cửa sảnh thì đám phóng viên đã ùa tới.
– Chúc mừng Lê tiểu thư đã đạt giải Nhất cuộc thi đàn Violin. Nghe nói, đã hai năm liền không có ai đạt giải Nhất. Sau ba mươi năm, nhờ Lê tiểu thư Tổ quốc đã một lần nữa được vinh danh trong cuộc thi đàn Violin. Tôi nghĩ rằng, lúc này Lê tiểu thư đang rất vui mừng. Trong giờ phút hân hoan và vinh dự này, cô có thể chia sẻ một chút về cảm giác của mình với chúng tôi được không?
Lê Nhã Phù có chút không hiểu. Cô chưa từng nghĩ tới khi mình nhận được giải thưởng trong cuộc thi Violin sẽ được nhiều phóng viên chú ý đến như vậy.
– Lê tiểu thư, mọi người luôn đoán rằng sau lưng cô có đại gia chống đỡ. Hôm nay, cô nhận được thành tựu này cũng là do ngài ấy có tác động ít nhiều. Xin hỏi Lê tiểu thư, tin đồn này là thật hay giả. Cô có thể tiết lộ một chút thoong tin về ngài ấy hay không?
Lê Nhã Phù nhíu mày, đại gia? Tin đồn vớ vẩn gì thế này? Cô còn tưởng rằng phóng viên vây quanh mình là vì giải thưởng cô nhận được, nhưng hóa ra bọn họ chỉ muốn khai tác tin bát quái.
– Lê tiểu thư mong cô tiết lộ một chút. Vị đại ấy là ai, có tin nói rằng ngài ấy đã có gia đình, đây có phải là sự thật? Cô có phải là nhân tình bí mật của ngài ấy?
Càng nghe Lê Nhã Phù càng thấy tức giận. Tại sao cô không biết mình bị đồn đại nhiều như vậy. Mà mấy người phóng viên này cũng nhàn rỗi quá, muốn có tin bát quái thì phải đi tìm minh tinh, cớ sao lại tìm một nghệ sĩ Violin nhỏ nhoi là cô. Vì là đi nhận thưởng nên cô không dẫn theo trợ lý. Bây giờ cô phải một mình ứng phó cùng lúc với mười mấy phóng viên nên cô có phần không chống đỡ nổi. Hơn nữa, mấy điều họ hỏi cô chưa từng luyện tập nên giờ cô không biết trả lời sao cho hợp lý.
Tuy nhiên, vì là một nghệ sĩ nên cô vẫn biết cách duy trì vẻ ngoài lãnh đạm, thong dong. Cô đẩy kính râm, không thể hiện thái độ gì, giữ im lặng đi về phía trước. Không biết trong nhà có cử ai tới đón cô hay không? Mấy người phóng viên này y như ruồi bọ, bám sát cô không tha, cự ly càng lúc càng gần. Cô cảm nhận được mình sắp không thể duy trì vẻ ngoài bình tình, lãnh đạm nữa rồi.
Lúc Lê Nhã Phù cảm giác mọi máy quay của phóng viên đều hướng tới sát mặt cô thì bỗng nhiên có một nhóm người mặc đồng phục bảo an chạy tới vây quanh cô, tách cô khỏi sự bu bám của phóng viên.
– Thật xin lỗi, mong các vị hãy nhường đường. Lê tiểu thư đi đường dài nên giờ mệt mỏi, không thể tiếp nhận hay trả lời câu hỏi của các vị.
Dẫn đầu nhóm bảo an là một người đàn ông mặc comple. Lê Nhã Phù nhận ra đó là ai. Anh ta là Trương Sách – trợ lý của Bạch Quân Diễm. Nhóm nhân viên bao an tách đám phóng viên ra xa, Trương Sách đi lên trước, một tay che đầu cho Lê Nhã Phù, một tay đặt ở lưng cô, dẫn cô đi nhanh về phía cửa ra vào.
Ở cửa, có một chiếc xe Maybach màu đen vừa dừng lại. Trương Sách mở cửa xe giúp cô. Lê Nhã Phù đưa mắt nhìn lướt qua thì Bạch Quân Diễm ngồi ở ghế sau. Cô lên xe rồi nhanh chóng tháo kính bỏ mũ xuống.
– Anh xin lỗi, trên đường có điểm bị tắc đường nên anh mới tới muộn. Em có gặp phải trở ngại gì không?
Bạch Quân Diễm mặc quần tây màu xám chì, kiểu dáng đơn giản. Đây là thiết kế đặt may riêng nên nó rất hợp với vóc dáng của anh.
Bạch Quân Diễm là người gọn gàng, sạch sẽ, anh làm việc gì cũng gọn gàng, sạch sẽ. Đến ngay cả người anh cũng toát ra sự gọn gàng, sạch sẽ. Tóc anh được cắt tỉa cẩn thận, bộ vest nghiêm túc, dù cả những chi tiết nhỏ cô tay áo cũng rất chỉn chu.
Nền tảng gia đình tốt đã tạo cho anh tính cách lịch thiệp và nho nhã. Nhưng vì đã ở vị trí cao quá lâu nên nụ cười của anh có phần thâm sâu và ẩn giấu chút gì đó. Ngày thường, anh luôn bận rộn công việc, dù anh khách khí nói chuyện thì trên người anh vẫn toát ra khí chất khiến người đối diện cảm thấy mình bị đè nén. Nó như một lời cảnh báo, sự nhẫn nại của anh là có hạn, thời gian quý giá nên hãy nói vào vấn đề chính đừng trì hoãn quá lâu.
Lê Nhã Phù cười với anh, cô trả lời:
– Không sao, anh tới đúng lúc mà.
– Anh quên chúc mừng em, đạt giải nhất trong cuộc thi. Thành tích của đại nghệ sĩ đã cao thêm một bậc.
– Anh đừng có trêu chọc em. Đại nghệ sĩ gì chứ, em còn chưa tới trình độ đó đâu.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì xe cũng chạy khỏi sân bay, Lê Nhã Phù hỏi Bạch Quân Diễm:
– Chúng ta đi đâu thế anh?
– Anh đã cho người chuẩn bị tiệc tẩy trần cho em.
– Em phải gọi điện nói với ba đã.
– Không cần, anh đã thay em gọi cho ba từ trước rồi.
Anh quả thực rất chu đáo nên cô cũng không cần lo lắng nữa.
– Cảm ơn anh.
– Em không cần khách sáo vậy đâu.
Xe chạy vào nơi ở của Bạch Quân Diễm, chỗ này là cổng lớn của biệt thự Vịnh Thiện Thủy. Lê Nhã Phù cũng có phòng riêng ở đây, nhưng cô chưa từng qua đêm tại biệt thự. Bạch Quân Diễm không giữ cô ở lại mà bản thân cô cũng không có uy nghĩ đó. Bình thường cô chỉ tới đây ăn một bữa cơm, nhưng cô vẫn để lại đây vài bộ quần áo dự phòng.
Lê Nhã Phù đi tắm, rồi mặc bộ váy dạ hội màu tím nhạt. Bộ váy này thiết kế theo kiểu đuôi cá nên đã tôn hết được những ưu điểm của thân hình. Khuôn mặt của Lê Nhã Phù thanh tú, đường nét rõ ràng, mặt cô có nét giống với viên ngọc bích, không dài cũng không tròn. Không chỉ vậy, ngũ quan của cô tinh xảo, mắt hạnh, miệng nhỏ, sống mũi cao, hài hòa với các đường nét khác. Khuôn mặt của cô mang nét đẹp của sự thanh tao, đây chính là ưu điểm bẩm sinh của cô. Nhờ có nét đẹp ấy, vẻ đẹp của cô dường như được nâng lên một phần, nhưng nó lại không đến mức khiến người đối diện cảm thấy bị áp lực hay quá kinh diễm vì sắc đẹp đó.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa, Lê Nhã Phù lên tiếng mời vào. Từ trong gương Lê Nhã Phù biết người đang đi vào là Bạch Quân Diễm. Anh cầm trên tay một chiếc hộp tinh xảo, anh mở hộp ra rồi đưa tới trước mặt cô. Bên trong hộp là một chiếc vòng cổ được làm thủ công rất tinh xảo, chắc hẳn là nó được đặt làm riêng.
– Đây là quà của anh dành tặng em.
Lê Nhã Phù quay đầu, cười nói với anh:
– Em cảm ơn anh.
Anh khách khí hỏi một câu:
– Em không nhờ anh đeo cho em sao?
– Có, anh giúp em với.
Bạch Quân Diễm gỡ vòng cổ ra khỏi hộp, anh bước lại phía sau cô, giúp cô đeo vòng. Anh nhìn cô ở trong gương rồi nói:
– Nó rất hợp với em.
Lê Nhã Phù cũng quan sát biểu hiện của anh từ trong gương, dù anh tỏ vẻ tươi cười nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường, không có vẻ gì là quá mong đợi. Anh thật sự chỉ đơn giản khen cô một chút mà thôi.
Cho dù anh đang ôm cô trong lòng thì anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lý trí. Những động tác thân mật anh làm với cô thực chất chỉ giống như hoạt động mỗi ngày như ăn cơm, đọc sách. Dường như anh không đặt cảm xúc vào đó, nó chỉ là những nghi thức mà anh cho rằng nên làm và cần làm.
Lê Nhã Phù nắm lấy bàn tay Bạch Quân Diễm vẫn đang để trên eo cô, cô cúi đầu mỉm cười, để lộ ra một chút thẹn thùng. Cô không hề cố ý tỏ vẻ thẹn thùng, nhưng mỗi khi cô cúi đầu mỉm cười đều khiến người đối diện cảm thấy thêm vài phần yêu thương cô hơn.
Vì thế, Bạch Quân Diễm cũng cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai người ở bên nhau đã nhau nên ôm hôm cũng là những động tác quen thuộc. Cho nên khi anh hôn cô, cô đương nhiên cũng thuận theo, điều này đã thành thói quen.
– Đi ăn cơm thôi em. – Anh nói.
– Vâng. Cô đáp lời.
Bữa tối được chuẩn bị rất phong phú, là do Bạch Quân Diễm đã cố ý gọi đầu bếp từ khách sạn tới nấu. Trên bàn bày các món mà cô vẫn thích ăn, chúng được trang trí tỉ mỉ, cầu kì, hương vị cũng rất thơm ngon.
– Lễ đính hôn đã được làm xong, mấy hôm nữa anh dẫn em đi xem nhé.
Lê Nhã Phù dừng động tác ăn cơm, đúng vậy từ đây tới ngày đính hôn của hai người ngày càng gần. Cô buông đũa, cúi đầu, trong nội tâm nhưa vừa đón một trận gió lốc ùa tới.
Những lời cô vẫn luôn ấp ủ trong lòng, giờ như đang tuôn trào trong đầu cô:
“Bạch Quân Diễm, hay là thôi đi, mình hủy bỏ lễ đính hôn nhé.”
“Bạch Quân Diễm chúng ta chia tay đi.”
“Bạch Quân Diễm em không muốn tiếp tục nữa.”
Vô số âm thanh đang quấy nhiễu trong đầu cô, mãi đến khi Bạch Quân Diễm hỏi:
– Em sao thế? – Lúc này cô mới thoát khỏi mấy suy nghĩ kia.
Cô ngẩng đầu, mỉm cười rồi trả lời anh:
– Em không sao.
Không có điều bất thường nào phát sinh. Trận gió lốc trong đầu cô thoáng mãnh liệt rồi cũng bình ổn nhanh chóng. Cô lấy lại vẻ bình thường rồi vui vẻ cùng anh ăn nốt bữa tối.
Sau khi ăn xong, Lê Nhã Phù chào tạm biệt anh để ra về, anh cũng không giữ cô lại.
– Để anh bảo lái xe đưa em về.
Cô cũng rất biết điều, không cố tình quấn lấy bạn trai. Cô nhu thuận đáp lời:
– Vâng.
Lúc cô sắp bước lên xe, Bạch Quân Diễm lại gọi cô:
– Nhã Phù.
Cô dừng động tác, quay đầu lại nhìn anh?
– Có việc gì thế thế ạ?
Anh bước về phía cô, bây giờ anh không mặc vest, trên người anh chỉ còn áo sơ mi và quần tây nên càng làm rõ thân hình rắn chắc của anh. Dáng anh cao gầy, khỏe mạnh, đây điều là do anh ngày ngày kiên trì luyện tập mà có, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai, anh càng trở nên sáng sủa, bắt mắt.
Không thể không công nhận, nếu nhìn bề ngoài của Bạch Quân Diễm, anh quả thực xứng với danh người đàn ông quyến rũ. Thêm nữa, anh còn có một sự nghiệp sáng lạng, anh vô cùng thành đạt trong công việc.
Anh đến trước mặt cô, một tay đặt vào gáy cô rồi cúi đầu in một nụ hôn lên trán cô:
– Tạm biệt. Anh yêu em.
Anh nói xong cũng vẫn không buông cô ra, anh đang chờ cô đáp lời. Đây cũng là một thói quen của anh, trước khi ngắt điện thoại luôn luôn phải nói lời tạm biệt trước.
Lê Nhã Phù nhìn anh mỉm cười:
– Tạm biệt, em cũng yêu anh.
Lúc này, anh mới buông cô ra, rồi giúp cô mở cửa xe. Cô lên xe, xe dần đi khỏi biệt thự. Cô nhìn vào kính chiếu hậu đã không còn thấy bóng dáng anh nữa.
Bạch Quân Diễm đối xử với cô rất tốt. Ngày lễ tết anh chưa từng cắt bớt quà tặng, cô có mong muốn gì chỉ cần anh làm được anh nhất định sẽ đáp ứng. Anh cũng vẫn ôm hôn cô, nói lời yêu cô. Với anh lời này là một hình thức, giống như ăn cơm thì cần đũa vậy.
Thực tế, cô biết rõ Bạch Quân Diễm không yêu mình, và cô cũng chỉ là một nhân vật phù hợp với vị trí là người vợ của anh mà thôi.
Anh chưa từng tỏ ý muốn cô qua đêm ở biệt thự, hay anh hôm cô đều chỉ là lướt qua rồi ngừng, không có chút lưu luyến gì với những nụ hôn đó cả. Còn có những lúc cô bị ốm, anh có thể sẽ tặng cô gì đó, nhưng không bao giờ thực sự để tâm tới chuyện đó.
Cô còn nhận ra một sự thật tàn khốc nữa, đó là cô có khỏe hay không anh đều không quan tâm. Cái anh cần là một người vợ, một người để bổ sung cho cái vị trí người vợ vẫn đang trống của anh. Cô vừa vặn xuất hiện đúng lúc, thân phận của cô cũng phù hợp nên anh mới chọn cô ứng tuyển cho vị trí ấy. Nếu không là cô thì cũng sẽ có những người khác phù hợp với vị trí ấy, anh không lo cũng chẳng sợ cô chết thì chỗ đó bị để trống, bởi vì có rất nhiều người sẵn sàng thay thế cô. Cô không phải là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa cô còn biết rõ, trong lòng anh vẫn luôn lưu giữ một bóng hình và không có ai có thể chiếm lấy vị trí của cô ta. Mối tình đầu vẫn mãi là ánh trăng sáng trong lòng anh, vẫn mãi là người anh yêu say đắm. Tất cả mọi mãnh liệt trong tình cảm anh đều đã dành cho cô ta, nên từ đó về sau, dù ở bên cạnh anh là người phụ nữ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là nhân vật thế thân, là tạm bợ mà thôi.
Là hôn thê của anh nên Lê Nhã Phù hiểu rõ chuyện này nhưng cô không hề để tâm. Anh không yêu cô, kỳ thực cô cũng không yêu anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!