Sư Tôn Đừng Tới Đây - Chương 58: Hồng Loan thành.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Sư Tôn Đừng Tới Đây


Chương 58: Hồng Loan thành.


Vì tu vi của cả ba đều khá cao cho nên hơn năm ngàn bậc thang bọn họ đi tựa như trêи đất bằng, không đến hai canh giờ đã xuống đến chân núi.

Sở Thanh Vân phấn khích nhìn sạn đạo rộng thênh thang trước mặt, không hiểu sao y lại cảm thấy mùi vị của tự do.

Cạnh chân núi Thanh Phong môn là một thành trấn nhỏ khá nhộn nhịp, Sở Thanh Vân chưa kịp nhìn đông nhìn tây đã bị Từ Kha với Diệp Thần lôi đi. Cả ba người không nghỉ chân mà vào một điền trang rồi mua linh thú phi hành.

Nhìn dáng vẻ thành thạo của Từ Kha, Sở Thanh Vân khá kinh ngạc, giống như gã đã xuống núi nhiều lần lắm rồi vậy.

Lúc ngồi trêи lưng linh thú, y nghi ngờ hỏi gã, không ngờ đáp án thật sự đúng là vậy. Hồi trước sư huynh của Vân Du phong xuống núi, gã đã được đi cùng một lần.

Nhìn ánh mắt tràn đầy hâm mộ của Sở Thanh Vân, Diệp Thần hừ lạnh, không coi việc này ra gì. “Hừm, gã mới được xuống núi có một lần đã khoe, phụ thân thường xuyên đưa ta đi thăm thú này, ta còn được đến đệ nhất tông môn tu chân giới là Vạn Bảo tông uống trà cơ.”

“Vậy sao? Ta tưởng đệ tử nội môn trước Kết Đan không được xuống núi?” Sở Thanh Vân yếu ớt hỏi lại.

“Đâu có, trước Kết Đan xuống núi phải có trưởng bối đi theo, sau Kết Đan thì có thể tự do hành tẩu.” Diệp Thần giải thích xong bỗng nhíu mày, hắn quay sang nhìn chăm chú làm Sở Thanh Vân nuốt nước bọt. Có lẽ nào hắn nhận ra y?

“Vị huynh đệ này, ngươi là đệ tử ngoại môn cơ mà? Vốn dĩ đệ tử ngoại môn là có thể xuống núi thoải mái, sao nhìn vẻ mặt ngươi có vẻ ghen tị vậy?”

Sở Thanh Vân theo bản năng sờ sờ lên mặt, xấu hổ đáp.

“Không có gì? Ta bình thường chỉ cố gắng tu luyện, cũng chưa bao giờ xuống núi.”

“À, ra vậy? Cũng khổ cho ngươi…” Diệp Thần tặc lưỡi rồi lại hỏi. “Mà ngươi tên là gì vậy?”

“Ừm, sư huynh cứ gọi ta là Trương Tam là được…”

“Khụ.” Diệp Thần tí sặc nước bọt, tên gì mà đơn giản vậy. “Ở nhà ngươi đứng thứ ba à mà phụ mẫu lại đặt cho tên này?”

Sở Thanh Vân chỉ đơn giản là ngu đặt tên thôi, vì không muốn trả lời đại sư huynh của y về vấn đề phụ mẫu y sinh mấy đứa con nữa, vội đánh trống lảng, “Diệp Thần, đường còn dài, huynh kể cho ta nghe về những địa phương đã từng đến đi.”

Vừa nói xong Sở Thanh Vân đã hối hận rồi, quả nhiên Diệp Thần nghe vậy như mở phải chốt, hắn được thể khoe khoang hàng loạt nơi đã đi qua, làm y ghen tị đến đỏ mắt.

Cùng là đệ tử, tại sao chỉ có y bị quản đông quản tây như vậy, sư tôn thật bất công.

Từ Kha im lặng nhìn Sở Thanh Vân diễn trò, không biết y có nhớ ra dịch dung đan chỉ có tác dụng trong mười canh giờ không nhỉ?

Ba người tán gẫu một ngày trời linh thú mới đi đến nơi, điểm đến của cả ba là một thành nhỏ có tên là Hồng Loan.

Đến bây giờ Sở Thanh Vân mới thấy trong người nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng như được gỡ bỏ.

Chắc đi đến đây rồi, Bạch Cẩn Phong không đến nỗi sẽ tới bắt y lại đâu nhỉ? Dù sao nhiệm vụ này chỉ kéo dài có hai tháng. Hai tháng sau y nhất định sẽ ngoan ngoãn đi về làm một đồ đệ hợp cách.

Hồng Loan thành tuy nhỏ nhưng mà dân cư cực kỳ đông đúc, con đường vào trong thẳng tắp, hai bên là tửu lâu trà điếm san sát, mùi hương liệu thoang thoảng khắp nơi.

“Hắt xì!!!” Sở Thanh Vân ngửi thấy mùi hương này cực kỳ khó chịu, nhảy mũi liên tục, y đưa tay lên dụi mãi không hết ngứa. “Cái mùi quỷ quái gì đây nhỉ? Khó ngửi quá!!!”

Từ Kha khinh thường liếc y, “Mùi son phấn chứ còn mùi gì nữa, Hồng Loan trấn nổi tiếng là nơi buôn hương bán phấn, đừng bảo cái này ngươi cũng không biết nhé?”

Sở Thanh Vân không biết thật, không ngờ Vĩnh Sinh đại lục này cũng có nghề đó, chẳng rõ những cô nương lầu xanh đó có tu luyện không? Hay chỉ là người phàm?

Linh thú đi chầm chậm dọc theo con đường vào trấn, Sở Thanh Vân nhìn xung quanh bắt đầu kiến thức được thế nào là buôn hương bán phấn thật sự, mùi hương liệu xông lên ngạt mũi, bên đường đều là cô nương nhan sắc thượng thừa, ăn mặc y phục hở hang đứng mời khách.

Linh thú đi đến một khách điếm nhỏ rồi dừng lại, Từ Kha thản nhiên bỏ nó vào Vạn Thú nang được tặng kèm khi mua. Sở Thanh Vân trợn mắt nhìn một màn trước mắt, nuốt nước bọt hỏi Từ Kha.

“Huynh còn cái túi nào thế này không? Cho ta một cái.”

Sở Thanh Vân tính toán kiếm một cái bỏ A Tuyệt vào đó, để trong ống tay áo thì bất tiện quá.

Từ Kha tuỳ tiện đáp, “Thứ này mua ở đâu chẳng có, mấy chục hạ phẩm linh thạch một cái.” Nói rồi tay chỉ vào cửa hàng bên kia đường.

“Sang bên kia chắc cũng có.”

Sở Thanh Vân ngước lên nhìn theo tay Từ Kha, thấy rõ ba chữ “Tụ Bảo Phường” treo trêи cửa.

“Vậy hai huynh đợi ta, ta vào mua rồi ra ngay.”

Sở Thanh Vân không đợi hai người kia có phản ứng, nhanh chóng tiến vào Tụ Bảo Phường. Địa phương này còn có vài kết giới ngoài cửa, chỉ cần chạm vào là tiếng báo động kêu vang.

Nghe thấy có khách đến, điếm chủ lập tức chạy ra săn đón.

“Mời vào mời vào, vị công tử này đến bổn điếm là muốn mua hay bán?”

Tụ Bảo Phường treo rất nhiều bảo vật làm mắt Sở Thanh Vân hoa lên, y không khỏi tò mò liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhớ đến Từ Kha và Diệp Thần đang chờ bên ngoài, nhanh chóng nói:

“Bán cho ta một cái Vạn Thú nang.”

Điếm chủ hơi thất vọng, nhưng vẫn vào trong nhà lấy ra ba cái Vạn Thú nang, Sở Thanh Vân chưa kịp thắc mắc điếm chủ đã giới thiệu.

“Ở đây có ba loại, công tử lấy loại nào?”

“Ba cái này có gì khác nhau?” Sở Thanh Vân nhìn ba cái túi đen đen nhìn giống hệt nhau liền thắc mắc.

“Khác chứ!” Điếm chủ cười hề hề, giơ một cái túi ở giữa lên. “Cái này rộng bốn trượng, đựng được tối đa hai con linh thú.” Lão lại chỉ vào cái túi bên trái, “…Cái này rộng mười trượng, chứa được bốn con linh thú.”

Cuối cùng lão giơ cái túi được thêu thêm thú văn ở bên ngoài. “Ờm… Cái cuối cùng này thì hơi mắc, rộng hai mươi trượng và chứa được mười con linh thú.” Lão nói xong đưa cái túi cho Sở Thanh Vân, ra sức quảng cáo. “Công tử thử sờ vào thú văn được thêu trêи túi này mà xem, là đại sư đệ nhất đại lục làm ra đấy, yêu thú vào đó sẽ thoải mái y như ở ngoài.

“Lấy cái này đi!” Sở Thanh Vân nhìn tới nhìn lui, sau đó dứt khoát mua cái túi thứ ba.

Điếm chủ mừng rỡ xoa xoa tay, “Ba trăm hạ phẩm linh thạch hoặc ba mươi trung phẩm linh thạch, công tử sẽ được khuyến mãi một bình Bồi nguyên đan đi kèm.”

Mặt không đổi sắc rút tiền ra thanh toán, Sở Thanh Vân lấy Vạn Thú nang rồi lôi A Tuyệt ở trong tay áo ra.

“A Tuyệt, chịu khó một chút nhé.”

Hồ ly nhỏ có vẻ không tình nguyện lắm, gương mặt ủ rũ nhìn Sở Thanh Vân, nhưng y căn bản không chú ý đến, nhanh chóng bỏ nó vào sau đó cầm lấy bình Bồi nguyên đan.

“Cảm ơn công tử, lần sau lại đến.” Điếm chủ vui vẻ tiễn Sở Thanh Vân ra tận cửa.

Sở Thanh Vân vừa đi ra ngoài đã thấy Từ Kha và Diệp Thần đang bị một đám cô nương vây lại, cả hai người đều khá chật vật. Mùi hương liệu nồng nặc đến ngạt thở.

“Công tử, đến Xuân Phong lâu nghỉ tạm một đêm đi…!!!”

“Không… ta không…” Từ Kha tái mặt, vừa lùi ra đằng sau lại có một giọng nói ỡm ờ bên tai.

“Công tử thấy nô tì thế nào??? Có thể cùng ngài trải qua một đêm xuân tiêu không?

Từ Kha xanh mặt che chở Diệp Thần ở đằng sau, vừa đúng lúc liếc thấy Sở Thanh Vân thì không chần chừ nữa, nhanh chóng ôm người chạy vào khách điếm.

Sở Thanh Vân thấy vậy hoảng quá cũng chạy theo hai người.

“Công tử… đừng đi mà…”

“Công tử!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN