Sư Tôn Đừng Tới Đây
Chương 86: Minh Lãng Tiên Tôn Tới Nhận Lỗi
Hai cái tên vô duyên này, cửa này đâu có cách âm chứ??? Nói gì mà oang oang như vậy?
Sở Thanh Vân thẹn đỏ mặt, không nhịn được nữa liền chạy ra mở cửa, gương mặt hằm hằm nhìn hai người bên ngoài, đã thế Diệp Thần vẫn không cảm thấy có gì sai, vội vàng hỏi:
“Sở Thanh Vân, sư tôn đâu rồi?”
“Bên trong.” Sở Thanh Vân phụng phịu đáp.
Diệp Thần không để ý, y vừa nói xong hắn vội vàng chạy ngay vào nhà, chỉ có Từ Kha lắc đầu vỗ vai y an ủi.
Nhìn thấy Bạch Cẩn Phong đang lạnh lùng ngồi trên giường đá, Diệp Thần liền nhào tới ôm chân hắn, nước mắt rưng rưng.
“Sư tôn, người không thể bỏ đệ tử một mình trên núi được, đệ tử muốn đi theo hai người!!!”
Con ngươi lành lạnh nhìn về phía Diệp Thần, Bạch Cẩn Phong trầm giọng nói, “Diệp Thần, buông tay.”
Diệp Thần vẫn không sợ chết, úp mặt vào ống quần Bạch Cẩn Phong lau lấy lau để, Bạch Cẩn Phong không nhịn được nữa, dùng linh lực đẩy lùi hắn ra.
Từ Kha ở đằng sau nhanh chóng đỡ lấy.
“Sư tôn, làm ơn dẫn đệ tử đi cùng…” Diệp Thần bất chấp, lại lao tới.
Bạch Cẩn Phong lấy từ trong nhẫn ra một cái túi trữ vật ném cho hắn, lạnh lùng nói.
“Diệp Thần, ý vi sư đã quyết, vi sư dẫn Sở Thanh Vân đi trước, ngươi phải biết tự lo cho mình.
Sau này có gì vi sư sẽ nhờ Thập…!à Minh Vũ tiên tôn trông nom ngươi.”
Diệp Thần nắm chặt cái túi, hơi hoảng hốt, nói lộn xộn.
“Sư tôn, người định trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn sao? Không được, hay là đệ tử cũng rời bỏ Thanh Phong môn, đệ tử nguyện ý…”
“Dừng.” Hiểu được ý của Diệp Thần, Bạch Cẩn Phong nhanh chóng ngắt lời.
“Ngươi vẫn là đại đệ tử của Bạch Cẩn Phong ta, không liên quan đến Thanh Phong môn.
Từ nay đừng nói đến những điều đại nghịch bất đạo đấy nữa, Thanh Phong môn có phụ thân của ngươi, tương lai ngươi cũng có khả năng làm chưởng môn.
Con đường ngươi đi khác Thanh Vân, vi sư không thể mang ngươi theo.”
“Nhưng mà sau này đệ tử nhớ sư tôn, nhớ Thanh Vân sư đệ thì phải làm sao?” Diệp Thần quay sang nhìn Sở Thanh Vân cầu cứu.
“Sở Thanh Vân đệ nói gì đi…”
“Dừng.” Hiểu được ý của Diệp Thần, Bạch Cẩn Phong nhanh chóng ngắt lời.
“Ngươi vẫn là đại đệ tử của Bạch Cẩn Phong ta, không liên quan đến Thanh Phong môn.
Từ nay đừng nói đến những điều đại nghịch bất đạo đấy nữa, Thanh Phong môn có phụ thân của ngươi, tương lai ngươi cũng có khả năng làm chưởng môn.
Con đường ngươi đi khác Thanh Vân, vi sư không thể mang ngươi theo.”
“Nhưng mà sau này đệ tử nhớ sư tôn, nhớ Thanh Vân sư đệ thì phải làm sao?” Diệp Thần quay sang nhìn Sở Thanh Vân cầu cứu.
“Sở Thanh Vân đệ nói gì đi…”
Sở Thanh Vân: “…”
“Đệ biết huynh buồn, nhưng chúng ta lớn rồi, huynh cũng đã Kết đan rồi, đã đến tuổi lập môn hộ, không thể bám sư tôn mãi chứ?” Cuối cùng Sở Thanh Vân đành an ủi hắn.
“Hơn nữa chúng ta còn chưa có nơi ở cố định, không thể để huynh đi cùng chịu khổ cùng.”
Diệp Thần hơi do dự, nhưng mà vẫn luyến tiếc hai người.
Từ Kha ở đằng sau vội vàng kéo tay hắn rồi khuyên nhủ.
“Có phải không bao giờ được gặp nữa đâu mà ngươi sốt sắng vậy? Về sau Minh Ly sư thúc và Thanh Vân sư đệ kiếm được nơi định cư ta sẽ mang ngươi đi thăm.”
Diệp Thần nghi ngờ nhìn gã.
“Thật chứ?”
Tất nhiên là Minh Ly sư thúc chắc chắn không mang theo một chướng ngại vật hình người đi cùng đâu, tiểu tử Diệp Thần này sao không hiểu điều này chứ?
Diệp Kha nghĩ như vậy nhưng lúc nói ra miệng thì vẫn một bộ dạng dỗ hài tử.
“Thật đến không thể thật hơn.”
Diệp Thần lúc đó mới bình tĩnh lại, nhưng đã quên hết những điều định nói, thất lạc định bước ra ngoài, đúng lúc này ngoài cửa lại có tiếng gõ.
“Minh Ly sư đệ, mở cửa cho ta!”
Là Minh Lãng tiên tôn.
Minh Lãng tiên tôn giờ này đến đây để làm gì, Bạch Cẩn Phong lạnh lùng, hất hàm với Diệp Thần.
“Diệp Thần, ngươi đi mở cửa.
Cứ nói là vi sư không gặp.”
Lời này của hắn nói khá lớn, đủ để Minh Lãng tiên tôn ở bên ngoài nghe thấy.
Diệp Thần hơi sợ, chưa kịp đi thì Từ Kha đã kéo hắn lại.
“Để ta!”
Từ Kha đi ra mở cửa, thấy Minh Lãng tiên tôn đứng thấp thỏm bên ngoài, gã hơi cúi đầu thỉnh an.
“Minh Ly sư đệ, mở cửa cho ta!”
“Sư tôn.
Minh Ly sư thúc nói là…”
“Dừng.
Ta biết rồi.” Minh Lãng tiên tôn không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nói với vào, giọng điệu nhún nhường.
“Minh Ly sư đệ, chuyện này đệ không thể trách ta, ta nào dám trái lời Quang Ân sư thúc, ta cũng là bất đắc dĩ.
Đệ tha lỗi cho ta đi mà.
Ta thề ta hứa sau này sẽ làm trâu làm ngựa cho đệ…!”
Bạch Cẩn Phong nhíu mày càng sâu, hắn không đi ra, lại bảo với Từ Kha.
“Từ Kha, ngươi bảo với sư tôn của ngươi, vốn lão chỉ nghe lời để làm việc, về lý thì ta không giận lão, nhưng về tình ta không thể quên nổi chân đạo lữ của ta đã bị lão đánh gãy.
Bảo lão là Hợp Linh bất đạo đan quên đi, ta đã ném cho chó ăn rồi.”
Từ Kha bất đắc dĩ nhìn gương mặt của sư tôn gã lúc xanh lúc trắng thì cạn lời.
Rõ ràng điều cần nghe đã nghe hết, lại còn bắt gã chuyển lời, gã vừa định mở miệng thì nghe thấy sư tôn gã nghiến răng nghiến lợi nói.
“Minh Ly sư đệ, đệ muốn ta làm gì thì mới tha thứ hả???”
“Minh Lãng sư huynh,” Bạch Cẩn Phong bây giờ mới thản nhiên nói, “Ngươi nói xin lỗi có phải nhầm người rồi không? Ngươi đâu làm gì có lỗi với ta?”
Minh Lãng tiên tôn biết mình sai ở đâu, lão nhịn đến đỏ mặt, nhanh chóng đi vào nhà, chắp hai tay hướng Sở Thanh Vân rồi cắn răng nói:
“Thanh Vân sư điệt, là ta không đúng, ta có lỗi vì đã đổ oan cho ngươi.” Lão nói xong len lén nhìn ánh mắt cười như không cười của Bạch Cẩn Phong, tâm như tro tàn, lão lại tiếp tục kể tội chính mình.
“Sư điệt, ta đã sai khi không điều tra mà đã đánh gãy chân ngươi, đem ngươi vào U linh hàn đàm.
Mong niệm tình đồng môn mà thứ lỗi cho ta…”
Sở Thanh Vân làm sao nhận được lễ này, đây là sư tôn của Từ Kha sư huynh đấy.
Y vội vàng đi lên đỡ Minh Lãng tiên tôn.
“Minh Lãng sư bá, người không cần làm vậy đâu.”
Minh Lãng tiên tôn gãi đầu gãi tai rồi lôi ra một cái túi trữ vật.
“Ta có chút ít đồ vật để bồi thường, mong sư điệt nhận lấy mà mua quà vặt.”
Sở Thanh Vân nào dám lấy chứ, vội vàng xua tay.
“Thôi đệ tử không lấy đâu, sư bá mau cầm về.”
“Tấm lòng của ta mong sư điệt cầm lấy.”
Thấy hai người cứ đưa đẩy nhau, Bạch Cẩn Phong liền thản nhiên dùng linh lực tạo thành trảo giật lấy cái túi, “Các ngươi không lấy thì đưa đây.”
Minh Lãng tiên tôn: “…”
Sở Thanh Vân: “…”
Sở Thanh Vân bĩu môi liếc Bạch Cẩn Phong một cái rồi cảm ơn Minh Lãng tiên tôn.
“Vậy thì cảm ơn sư bá, chỉ là tên đệ tử kia của người thực sự không phải con giết, không rõ vì sao gã chết nhưng chắc chắn là có người đụng tay đụng chân vào.”
“Ta biết rồi, thật ra ta cũng điều tra được sơ qua, cái chết của Lý Phàm cũng có nhiều điều bất thường.” Minh Lãng tiên tôn hai tháng này cũng gầy đi mấy cân, một phần là sợ Bạch Cẩn Phong, một phần là day dứt trong lòng vì đã nhốt Sở Thanh Vân vào hàn đàm.
Thật ra lão cũng tích cực đi điều tra, kiếm được một vài manh mối.
Bạch Cẩn Phong lúc này mới buông tha cho Minh Lãng tiên tôn, hắn kéo lão ra một góc bàn chuyện, đến khi xong việc mới ném một cái hộp qua.
“Hợp Linh bất đạo đan, hi vọng lần sau gặp, huynh đã thăng cấp Hợp Thể.”
“Được, mà chuyện rời sư môn đệ đã quyết định kỹ rồi à?” Minh Lãng tiên tôn tiếc nuối hỏi, môn phái đã vắng người, giờ Bạch Cẩn Phong lại đi nữa, lão sợ Thanh Phong môn sẽ không trụ vững được.
“Quyết định rồi, mai ta sẽ đi.”
“Vậy chúc đệ may mắn.” Minh Lãng tiên tôn chợt nhớ ra.
“À, bữa trước ta lo quá mới nhờ Minh Vũ rời phái để tìm đệ, nhưng có vẻ như hai người không gặp nhau, đệ ra ngoài gặp hắn thì nhớ gọi hắn về.”
“Được.”
Kỳ kèo một lúc lâu Minh Lãng mới rời đi.
Đám Từ Kha và Diệp Thần đang nói chuyện với Sở Thanh Vân cũng vội vàng về theo.
Từ Kha đưa Diệp Thần về, gần đến tiểu viện Diệp Thần mới bừng tỉnh, thúc vào bụng Từ Kha ở bên cạnh.
“Không đúng, ta quên từ biệt hai người bọn họ rồi, ngươi về trước đi, ta quay lại Thanh Vân Cư đã.”
“Bình tĩnh nào.” Từ Kha kéo hắn lại.
“Sở Thanh Vân nói bọn họ mai mới đi, bây giờ ngươi quay lại, nhỡ đâu hai người đó lại đang làm chuyện đen tối thì sao? Ngươi tính phá đám à?”
Diệp Thần vừa liên tưởng đến cảnh nọ, liền đẩy Từ Kha ra.
“Có ngươi đen tối ấy, đầu lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ linh tinh.”
“Đâu có, ta chỉ nói…”
“Diệp Thần sư huynh.”
Hai người đang lôi kéo nhau bỗng nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa.
Diệp Thần hoảng hồn đẩy mạnh Từ Kha ra.
Lục Thanh Sương đứng trơ trọi bên một gốc cây, khuôn mặt mờ ảo hoà vào cùng đêm tối.
“Diệp Thần sư huynh, ta…!ta có điều muốn nói với huynh có được không?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!