Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 112
“Cái kia, cửa hàng gạo không có lời lắm?” Trong ấn tượng của Điền Kim Tùng cửa hàng gạo không có bao nhiêu lợi nhuận, bởi vì nơi này là đất lành Giang Nam, quốc gia của bọn họ cũng là đất đai màu mỡ, ngoại trừ những năm có thiên tai nặng nề, thời gian khác đều chưa từng thiếu lương thực, mà một khi lương thực đầy đủ thì giá cả bán ra cũng không cao, cửa hàng gạo cũng không có bao nhiêu lợi nhuận.
“Cửa hàng gạo là lực lượng hậu bị cần thiết!” Mạc Thiên Hàm hướng dẫn: “Cửa hàng gạo có thể gom lương thực! Tam quân chưa động, lương thảo đi trước! Ngươi ngẫm lại xem, lỡ có người đột nhiên muốn hưng binh, nhưng hắn lại không có lương thực, vậy quân đội của hắn sẽ thế nào?”
Điền Kim Tùng lại lau mồ hôi!
Sao mọi ý đồ của người này đều dính líu đến quân sự vậy? Thật không hổ là tướng quân tiên phong a!
“Mở cửa hàng gạo, khi thu mua lương thực sẽ không khiến người chú ý!” Mạc Thiên Hàm đến thời đại này đã được một quãng thời gian chưa từng bị thiếu lương thực, nhưng nông dân ở đây đều dựa vào ông trời ăn cơm, một khi gặp được thiên tai không thể đối kháng, quan phủ sẽ không có nhiều lương thực đến mức có thể phát cho tất cả mọi người! Lương thực ở nơi này cơ hồ đều là có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, rất ít khi tồn trữ lương thực, nhiều nhất cũng chỉ dư lương thực cho một hai tháng mà thôi.
“Vậy khách điếm gọi là gì?”
“Một nhà gọi” Duyệt Lai “, một nhà gọi” Tụ Hiền “!” Mạc Thiên Hàm là dựa vào tiêu chuẩn càng tục tằng càng tốt, nhưng những cái tên tục tằng này của hắn lại vô cùng phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Điền Kim Tùng.
“Tên hay!” Vỗ tay khen ngợi!
Hai người lại thảo luận thêm vài chuyện mấu chốt, Điền Kim Tùng còn khiêm tốn hỏi Mạc Thiên Hàm những chỗ hắn không hiểu, mãi đến đêm khuya mới tạm biệt rời đi.
Nhìn bốn người ở lại, Mạc Thiên Hàm vào phòng thêu kéo Thu Nghiên ra, sờ sờ cằm: “Các ngươi tự giới thiệu chính mình xem!”
Bốn người nhìn nhau, bọn họ chưa từng làm như vậy a!
“Oh, cái kia, ta tên Mạc Thiên Hàm, tự Tuấn Chương, trước kia ở trong quân Tây Bắc nhậm chức tiên phong, hiện tại dời về đây cư trú,” sau đó kéo Thu Nghiên đến bên cạnh: “Phu lang của ta tên Thu Nghiên, các ngươi có thể xưng hô y là Mạc phu lang hoặc Nghiên ca tử.”
“Tiểu nhân Trần Lôi!”
“Tiểu nhân Trần Thiết!”
“Tiểu nhân Vương Kỳ!”
“Tiểu nhân Vương Thụy!”
“À, cái kia, bốn người các ngươi tạm thời ở phía Tây đi, các phòng nơi đó ta có xây giường sưởi, đệm chăn cũng đều là đồ mới, sau này đều là người một nhà, ngày một hàng tháng phát tiền công, một tháng năm lượng bạc! Cuối năm có tiền thưởng, ngày thường ngoại trừ một ít việc nặng chính là canh giữ tốt an toàn cho ngôi nhà, tin tưởng các ngươi hẳn là hiểu rõ ý của ta!”
“Vâng!” Bốn người lên tiếng đáp lại, trước khi đến đây, đã đặc biệt ở Điền gia một đoạn thời gian để học cách làm một gia phó.
“Cái kia, trong các ngươi, ai đứng đầu?”
“Tiểu nhân Trần Lôi lớn hơn bọn họ một tuổi, cho nên ngày thường cũng quản thúc bọn họ.” Trần Lôi lập tức trả lời, kỳ thật hắn là sư huynh của ba người còn lại, nhiệm vụ lần này là do hắn phụ trách.
“A, tốt, sau này ngươi là quản gia! Được rồi, mọi người đều mệt mỏi, tan đi!” Mạc Thiên Hàm bổ nhiệm Trần Lôi làm quản gia, vẫy vẫy tay giải tán mọi người.
“Tướng công, vậy là được sao?” Thu Nghiên cũng không quá thói quen, y lớn như vậy, còn chưa từng được người hầu hạ đâu! Đương nhiên, ngoại trừ Mạc Thiên Hàm, hắn là tướng công của y.
“Vậy là được, gần nhất tướng công sẽ hơi bận rộn, có người chăm sóc ngươi, tướng công cũng yên tâm!” Đây là bốn bảo tiêu a, vừa lúc dùng để bảo vệ phu lang của hắn, bản thân hắn không quá quan trọng, trên thế giới này vẫn chưa có người có thể không dấu vết mà đánh ngã một bộ đội đặc chủng.
Điền Kim Tùng có năng lực chấp hành rất mạnh, tất cả đều dựa theo kế hoạch của Mạc Thiên Hàm tiến hành, vào đầu mùa đông, liền mở tiệm “Quán ăn Tân Tiên Thường” đầu tiên.
Quán ăn cao ba tầng, trang trí ngắn gọn, tiểu nhị thống nhất mặc đồ xanh đội mũ quả dưa, trên eo vây tạp dề màu trắng, bàn ghế đều được lau chùi sạch sẽ, vừa bước vào cửa liền có một tấm gỗ lớn, trên cùng dùng chữ đỏ viết “Tân Tiên Thường hôm nay”, phía dưới dùng bút than vẽ hình minh họa đơn giản, bên cạnh là tên đồ ăn cùng nguyên liệu chính, tạm thời là mỗi ngày hai món mới.
Nếu khách nhân không thích hai món mới trong ngày, sau khi khách nhân ngồi xuống thì tiểu nhị sẽ chỉ vào thực đơn làm bằng trúc trên bàn làm cho khách nhân lựa chọn, thực đơn trên bàn đều giống nhau, mỗi bàn có 40 thẻ trúc sắp xếp 4 lớp mỗi lớp 10 thẻ cũng là tên 40 món ăn. Chính diện là tên đồ ăn cùng giá, mặt sau là nguyên liệu nấu.
Mạc Thiên Hàm đưa ra thực đơn cho Tân Tiên Thường đều là món ăn hàng ngày, chỉ là cách nấu hơi mới mẻ, tuy nơi này không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng rất ít khi hệ thống lại từ điển thực đơn, mà kiếp trước Mạc Thiên Hàm sinh ra ở Hoa Hạ, là quốc gia duy nhất không có phay đứt gãy về lịch sử, có thể tưởng tượng những món ăn hắn đưa ra sẽ mang lại cảm giác vô cùng mới mẻ cho người nơi đây như thế nào.
Điền Kim Tùng ban đầu đối với ý tưởng này của Mạc Thiên Hàm vẫn còn tương đối lo lắng: “Mạc gia, một ngày hai món, một tháng là 60 món, một năm là hơn 700 món a! Chỗ nào có được nhiều món ăn như vậy?”
“Ngươi biết khoai tây không?”
“Biết!” Điền Kim Tùng dùng ánh mắt bị thương nhìn Mạc Thiên Hàm, thật khinh thường người ta! Loại đồ ăn phổ biến này hắn đương nhiên biết a!
“Vậy ngươi biết khoai tây có bao nhiêu cách nấu không?”
“…”
Cái này sao hắn biết được a? “Khoai tây hầm!”
“Ngươi chỉ biết mỗi cách này chứ gì?”
“Có lẽ còn cách khác?”
“Vậy ngươi cảm thấy sẽ có bao nhiêu cách nấu?”
“Mười mấy cách?” Hắn không dám trả lời khẳng định, nhưng hắn tự nhận đây là trị số cao nhất có thể có, dù nhiều hơn cũng không bao nhiêu.
“Mười mấy?” Mạc Thiên Hàm cười nhạo: “Ít nhất 200 cách!”
“…”
Điền Kim Tùng không tin!
“Lấy bút!” Hôm nay cho ngươi kiến thức sự lợi hại của gia!
“Được!” Điền Kim Tùng đi theo Mạc Thiên Hàm vào thư phòng, cố ý cầm tờ giấy lớn, mài mực, ngồi ngay ngắn, ý bảo Mạc Thiên Hàm có thể bắt đầu rồi.
“Nghe rõ đây!” Mạc Thiên Hàm ho nhẹ một tiếng: “Đầu tiên là xào, khoai tây xào khô, khoai tây xào tỏi, khoai tây xào thịt..”
Sau đó liền nghe từ trong miệng Mạc Thiên Hàm không ngừng phun ra một đống lớn khoai tây xào xx, lúc đầu Điền Kim Tùng chỉ là ghi cho vui, sau đó liền trở nên nghiêm túc, cuối cùng chỉ viết mấy chữ sau, ba chữ khoai tây xào liền lược bỏ.
“Nhớ kỹ chưa?” Mạc Thiên Hàm đã uống hết ba tách trà, nói quá nhiều hắn phải nhanh chóng bổ sung hơi nước.
“Nhớ, nhớ kỹ!” Điền Kim Tùng ném bút lông, nằm liệt trên ghế: “Trời ạ! Khoai tây có nhiều cách nấu như vậy a!”
“Đây mới chỉ là cách xào, còn có luộc, hầm, chưng, chiên, nướng, om, quay chần hấp, xào lăn, muối, kho, tái, chiên giòn, hun, ôi, gỏi.. dựa vào cách nấu mà đọc ra, không chừng mười năm còn chưa nấu xong, ngươi còn có nghi vấn không?”
“Không có!” Lau mặt, Điền Kim Tùng bi phẫn lắc đầu, hôm nay hắn thật sự bị Mạc Thiên Hàm dọa tới! Mới có khoai tây là Tân Tiên Thường có thể mở mười năm, còn những món khác nữa, đời này không chừng tới chết cũng chưa làm hết..
Mạc Thiên Hàm cười xấu xa nhìn Điền Kim Tùng đang kề bên hỏng mất, kiếp trước hắn có một khách sạn cao cấp, đầu bếp của khách sạn là một sư phụ chuyên về món truyền thống, lúc trước khi hắn gặp vị sư phụ này liền ngỏ lời mời sư phụ làm tổng quản lý bếp, sư phụ liền hỏi hắn câu này, lúc đó hắn không trả lời được, sau này về lật xem rất nhiều tư liệu, nhớ kỹ mới lại đi mời sư phụ lần nữa, lại đọc đáp án mới có được sự đồng ý của vị sư phụ này, rồi mới có khách sạn 5 sao của hắn.
Sau đó Mạc Thiên Hàm liền nuôi được một thói quen, dùng 1 loại nguyên liệu thử qua hết tất cả các cách nấu, may mắn để hắn tìm được rất nhiều món có mùi vị độc đáo, dùng để làm món ăn chiêu bài của khách sạn.
“Ngươi ngẫm lại, khoai tây thôi đã nhiều cách làm như vậy, còn có cải trắng, nấm, cà tím, đậu que, củ cải..” Mạc Thiên Hàm nói hăng say, còn mặt của Điền Kim Tùng thì méo mó: “Ngừng! Ngừng! Đại ca, ta sai rồi! Ta thành tâm nhận sai! Ngươi đừng tra tấn ta nữa!” Hiện tại trong đầu hắn ngập tràn đều là tên món ăn.
Tân Tiên Thường mới bắt đầu buôn bán liền nổi tiếng với nhiều món ăn đặc sắc, khách đến ăn mỗi ngày đều chật ních! Hơn nữa lúc trước định giá vô cùng thấp, người nơi này đều có chút tiền dư, ăn hàng ngày rất khó nhưng ngẫu nhiên ăn mới mẻ thì không vấn đề.
Tân Tiên Thường không khai trương mấy ngày, một quán rượu tên “Nhã Khách Cư” liền xuất hiện ở phủ Thiện Thủy, nội thất được trang trí vô cùng sa hoa, cấu trúc có bốn tầng, lầu một đại sảnh, lầu hai nhã tọa, lầu ba ghế lô, lầu bốn khách quý; mặt sàn đều dùng đá màu trắng nguyên tảng lót, bàn ghế được thiết kế khác nhau tùy từng lầu, lầu một là bàn ghế gỗ ngắn gọn hào phóng, bày biện thực chỉnh tề, trên bàn được phủ khăn trắng, trên ghế cũng có vải lót, nhìn liền vô cùng sạch sẽ; lầu hai thiết kế bàn sáu cạnh, ghế là ghế dựa, bên trên phủ vải lót; lầu ba chia làm các ghế lô nhỏ vừa lớn, ở cửa đều có bảng tên, bên trong là bàn bát tiên cùng ghế dựa, góc tường có giàn hoa, nuôi chút thực vật xanh quanh năm, không gian không lớn nhưng lịch sự tao nhã; lầu bốn liền vô cùng xa hoa, chỉ có bốn phòng, ở cửa treo bảng tên chia làm: Mai, lan, trúc, cúc. Bàn ghế bên trong đều là là từ gỗ lê được điêu khắc tinh xảo, trên tường treo tranh vẽ loài hoa tương ứng tên phòng, ví dụ như phòng Lan sẽ treo một bộ tranh vẽ hoa lan, cách trang trí có thể so với chính đường của các gia tộc lớn, có vẻ trang trọng mà cao nhã, ngay cả huân hương đốt trong lư cũng có mùi hoa lan.
Món ăn cũng không phải là những món thường thấy ở các quán khác, đều là những món ngon có tên vô cùng dễ nghe, làm tư các nguyên liệu vô cùng trân quý, hoặc từ các nguyên liệu vô cùng mới lạ, chưa từng ai biết đến trước đó, cách nấu cũng là chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tân Tiên Thường cùng Nhã Khách Cư chia nhau chiếm vị trí đầu bảng ngành ăn uống ở phủ Thiện Thủy cùng huyện Kính Thủy, người qua đường đều biết.
Mà một khách điém tên “Duyệt Lai” cũng mở bên cạnh Tân Tiên Thường ở phủ Thiện Thủy, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, giá cả vừa phải, cộng thêm cách vách là Tân Tiên Thường nên rất nhiều người thường đi ngang đều thích ở khách điếm này, ăn cơm ở Tân Tiên Thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!