Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí
Chương 145: Phong Cấm
Lúc này, nghe theo lời Diêu Vũ, Tiểu Hắc cũng đã cấp tốc biến trở về nguyên hình của mình.
Trong nháy mắt, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt cũng liền đột ngột phình to ra, hóa thành một đoàn bóng đen to lớn, mọc ra vô số hồng nhãn, chắn ở trước người đám quỷ nô kia.
Biến về làm quỷ nhãn, lúc này, linh tính của Tiểu Hắc cũng đã không còn nhanh nhạy như lúc nãy nữa, mà dần dần, lại bị cảm giác đói khát vùi dập.
Nó thật đói…thật muốn ăn…
Bất giác, vô số đôi mắt trêи người Tiểu Hắc liền đồng loạt chuyển tới trêи người của Trác Thiên Hạo đang bị hỷ hoa cuốn lấy kia.
Bởi vì so với đám quỷ nô này, sức hút của Trác Thiên Hạo đối với nó lại càng to lớn hơn, thật muốn cắn một ngụm…
Dư quang nhìn thấy bộ dáng ngo ngoe rụt rịt của Tiểu Hắc, mi mắt có hơi run rẩy, Diêu Vũ liền lập tức rống lớn :“Ngươi thử cắn hắn một ngụm xem, xem ta có nói với Mặc Phong rằng ngươi thèm thuồng thân thể của ta không!”
Lời ‘hâm doạ’ này của Diêu Vũ vô cùng hữu ích, trong nháy mắt liền làm toàn thân Tiểu Hắc cứng đờ, không còn dám đánh chủ ý lên người Trác Thiên Hạo nữa, vội vã dời đi ánh mắt.
Chung quy, lý trí của nó vẫn là áp đảo lên trêи bản năng.
Bởi vì nếu để cho chủ nhân của nó biết, nó còn dám mơ ước thân thể của nhân loại vô sỉ kia, dù là thật hay là giả, hắn nhất định vẫn sẽ đem nó lột da.
Cảm thấy uất ức, Tiểu Hắc cũng chỉ có thể đem tâm tình trút lên người của đám quỷ nô trước mặt.
Thân thể nặng nề chụp tới, nó liền đã giống như một đống bùn nhão, trực tiếp đem một cái người giấy bao phủ lại, thôn phệ vào trong người.
Không có món ăn chính, như vậy liền ăn tạm quà vặt đi.
Nhìn thấy Tiểu Hắc cùng quỷ nô chiến đấu với nhau, Diêu Vũ lúc này mới yên lòng, cầm lấy quan tài đinh, tiếp tục công việc vừa nãy.
“Keng”
“Keng”
Mỗi một tiếng vang nhỏ vụn vang lên, lại có một cây đinh bị quán xuyên lên người Dung Họa.
Một cây ở giữa lưng, hai cây ở phía sau gối.
Mỗi một lần quan tài đinh đâm xuống, Dung Họa đều phát ra một tiếng hét thảm.
Âm khí từ trong cơ thể nàng, cũng không khống chế được, từ trong vết thương bay ra.
Khí tức của Dung Họa tựa như bị thứ gì đó thôn phệ, càng ngày càng trở nên suy yếu.
Thậm chí, có thể nhìn được một cách rõ ràng, hỷ hoa đang dần dần nghiêng về phía Trác Thiên Hạo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hỷ hoa không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn đoạt lấy!
Lúc này, búa sắt bổ xuống, cây đinh thứ sáu liền đã hung hăng đóng vào sau gáy của Dung Họa.
Đây tựa như một giọt nước tràn ly, trực tiếp làm Dung Họa nổi bão.
Đau đớn xông vào linh hồn, làm nàng chỉ muốn đưa tay xé xác kẻ đầu xỏ ở sau lưng.
Thậm chí là bất chấp hỷ hoa bị lấy đi, hay Trác Thiên Hạo thoát khốn được.
Cho dù có hồn phi phách tán, nàng nhất định cũng phải đem kỹ nam hạ tiện này lôi xuống làm đệm lưng!
Không còn do dự nữa, lúc này, Dung Họa đã không chút báo trước, đột ngột buông tay thả đầu dây ra.
Trong tích tắc mất đi áp chế của hỷ hoa, tựa như dã thú làm mất xiềng xích, khí tức quanh thân nàng liền trở nên khủng bố hơn gấp vô số lần.
Thậm chí, đứng trước âm khí sung túc bậc này, hí phục đều không chống đỡ được nữa, tại chỗ phá toái thành từng mảnh nhỏ!
Hiện tại, dù cho đã bị sáu cây quan tài đinh đóng vào trêи người, thực lực của nàng vẫn như cũ còn bảo lưu được bảy phần.
“Chết!!!” Việc đầu tiên Dung Họa làm sau khi quay đầu, chính là duỗi ra quỷ trảo.
Năm ngón tay ngay tức khắc liền mọc ra móng tay thật dài, trực tiếp đâm vào trêи ngực Diêu Vũ.
Thần sắc của nàng vặn vẹo dữ tợn, trong mắt cũng chỉ còn lại hận ý xung thiên.
Vốn vẫn còn một cây đinh chưa kịp đóng xuống, đứng trước dị biến, Diêu Vũ cũng không khỏi ngây dại.
Theo bản năng muốn né tránh, hay chí ít cũng không để móng tay của nàng đâm xuyên tim chính mình.
Thế nhưng, cũng vào đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một sợi hồng lăng đã chói mắt đã sượt qua trong bóng đêm, tựa như có linh tính, nhanh chóng cuốn lấy cổ của Dung Họa, hung hăng đem thân thể của nàng ghì lại.
Mà lúc này, năm móng tay sắc nhọn như lưỡi đao của nàng ta vừa vặn cũng đang điểm ở trêи vạt áo của Diêu Vũ.
Chỉ cần sai biệt một chút, nó liền đã có thể đâm vào trong bả vai y.
Ngẩng đầu, Diêu Vũ liền đã nhìn thấy được hình ảnh Trác Thiên Hạo nắm lấy đầu dây của hỷ hoa, đem đầu dây còn lại quấn quanh cổ Dung Họa.
Cân bằng một lần nữa thành lập.
Nhưng không giống với lần trước, lần này, Dung Họa ngay cả quyền từ bỏ cũng đã không thể thực hiện được.
Rõ ràng, trong lúc nàng sắp sửa đạt thành ý đồ, Trác Thiên Hạo đã kịp thời ra tay, cứu Diêu Vũ.
Toàn thân đều cứng ngắc, bây giờ đây, Dung Họa chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêu Vũ từng bước một đến gần, đem đầu đinh kề sát vào trêи mi tâm của mình, dùng búa giáng xuống.
Nếu Diêu Vũ nhớ không nhầm, quan tài đinh chỉ là B cấp vật phẩm.
Nhưng nếu đem cả bảy cây đinh phối hợp sử dụng với nhau, khả năng rất cao sẽ mang lại kinh hỷ ngoài ý muốn…
Thời khắc cây đinh cuối cùng đóng vào giữa mi tâm của Dung Họa, thuộc tính ẩn tàng này liền triệt để bị kϊƈɦ phát ra.
Chỉ thấy, trong nháy mắt, Dung Họa liền đã giống như biến thành một con rối, hoàn toàn bất động, thậm chí, ngay cả tiếng hét thảm cũng không hề phát ra.
Con ngươi của nàng tựa như ngọn đèn trước gió, từng chút một bắt đầu phai nhạt, dập tắt.
Bảy cây quan tài đinh, cùng với hỷ hoa, ngoài ý liệu lại đem Dung Họa phong cấm, để nàng rơi vào trạng thái chết máy, mất đi hết thảy năng lực.
**Nhiệm vụ này sắp kết thúc rồi nha cả nhà~.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!