Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa - Chương 31: Ôm hắn một cái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Vai Ác Ốm Yếu Không Muốn Cố Gắng Nữa


Chương 31: Ôm hắn một cái


Tạ Hà dùng sức tránh khỏi tay đối phương, quần mới vừa cởi cũng không mặc lại, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa —— Bọ chét tám phần là không có, nhưng anh bị Tạ Hành Dữ làm một trận như vậy, cảm thấy cả người đều ngứa ngáy, tắm rửa một cái an ủi cho tâm lý chính mình một chút.

Tạ Hành Dữ bị anh nhốt ở ngoài phòng tắm, cư nhiên còn dám ủy khuất: “Con thật sự đang giúp chú nhỏ đập bọ chét mà.”

Tạ Hà có quỷ mới tin hắn, anh mở vòi sen lên, xối ướt người mình. Chỗ da bị chạm đụng nhờ dòng nước cọ rửa mà dần dần hết ngứa, nhưng vết ửng đỏ trên lỗ tai vẫn chưa tiêu.

Thằng nhóc Tạ Hành Dữ này rốt cuộc muốn làm gì?!

Lúc nào cũng lấy đủ loại nguyên do kỳ quặc để ở bên anh, còn ăn vạ trong phòng anh, một hai phải cùng anh ngủ trên một chiếc giường. Cứ cho là anh cả nhờ hắn chăm sóc anh, cũng không khỏi “chăm sóc” quá mức. Mời vừa rồi còn trắng trợn động tay động chân với anh…… “Chăm sóc” không bao gồm chuyện này đi?

Từ sau lần giả thành tình nhân hôm Thất Tịch, hành động của thằng nhóc này càng ngày càng lớn mật.

Có lé nào…… Ngày đó hắn nói mình đúng là có “mưu đồ quấy rối” là nói thật?

Tuy rằng Tạ Hành Dữ sau đó cũng bảo mình giỡn, nhưng mỗi lần hồi tưởng lại, anh đều cảm thấy ngữ khí kia của hắn căn bản không giống như nói giỡn.

Với lại đêm qua, thằng nhóc này nói muốn anh dựa vào hắn nhiều chút. Hắn nói “dựa vào”, hẳn là không chỉ ý nói đến việc chăm sóc đi?

Tạ Hà nhất thời não nề đến lông mày đều nhíu lại. Lời nói của Tạ Hành Dữ lúc nào cũng thật thật giả giả, làm người khó phân rõ đến tột cùng câu nào là thật, câu nào là đùa. Hắn quá giỏi làm bộ làm tịch, thường xuyên có thể biểu hiện vô cùng đáng thương cực kỳ hợp với gương mặt kia, khiến người ta vừa nhìn liền không thể nào nổi giận với hắn.

Mấy ngày qua hắn làm ra đủ loại hành động ái muội, rốt cuộc chỉ là muốn trêu cợt anh, nhìn anh quẫn bách, hay là thật sự ý đồ đó với anh?

Thầy giáo Tạ nghĩ mãi chẳng ra, dường như làm thầy mười năm mới gặp phải một học sinh làm khó anh đến như vậy. Bây giờ anh càng thấy Tạ Hành Dữ là bánh trôi nhân mè đen, không cắt ra đen sì, còn chảy mãi không ngừng, làm người ta đắn đo không biết thế nào.

Không được, có lẽ anh nên đi hỏi Tạ Cẩn một chút về xu hướng tính dục của Tạ Hành Dữ. Tiểu thuyết không viết về tuyến tình cảm của hắn, anh hoàn toàn không có thông tin gì về phương diện này, Tạ Cẩn thân là cha, hẳn sẽ biết một ít.

Anh nghĩ thế, nhanh chóng tắm cho xong, sau khi trở lại phòng ngủ vừa lau tóc, vừa cầm di động gửi tin nhắn cho Tạ Cẩn.

Anh chưa kịp vào danh bạ tìm tên Tạ Cẩn, đã bị một thông tin khác ập vào mặt —— Thông báo của một nhóm trò chuyện xa lạ nằm ngay trên đầu giao diện, kèm theo dòng chữ đỏ tươi “Có người vừa @ bạn”.

Tạ Hà nghi hoặc nhìn nhóm trò chuyện, không rõ lắm nhóm này là nhóm gì. Anh hiện tại đang dùng tài khoản của nguyên chủ, bạn tốt tổng cộng chỉ có mấy chục người, số lần truy cập có thể đếm được trên đầu ngón tay, các nhóm có mặt hơn phân nửa đều là nhóm “chết”, không thể nào là loại tranh luận sôi nổi mấy ngàn tin như thế này.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh nhấn vào. Thành viên nhóm tổng cộng có khoảng 80 người, hẳn không phải là mới tạo, có thể là có ai đó thêm anh vào, nhưng lịch sử tin nhắn quá nhiều, anh bỏ ra nửa ngày cũng không phát hiện rốt cuộc là ai kéo mình vào nhóm, chỉ đành từ bỏ.

Anh đang đinh rời nhóm, lại bị người ta @ thêm một lần.

[Tạ nhị thiếu đúng là có thủ đoạn, Chu Diệp lần này hoàn toàn xong đời rồi. Chẳng phải tôi đã nói từ sớm xem gã không vừa mắt sao! Suốt ngày kiêu căng ngạo mạn, khoe khoang mình có bao nhiêu bạn gái, lần này “lật xe” là vừa lắm!]

Ngay sau đó có người phụ họa bên dưới.

[Chuẩn, trước đó gã còn định cho tôi gia nhập “bộ sưu tập” của gã, đến dụ dỗ tôi, tôi bảo gã không phải đã có bạn gái sao, gã nói hôm qua chia tay rồi. Ai mà nuốt nổi gã cơ chứ, mới hôm qua chia tay hôm nay đã tìm người mới, sở thích cũng thật rẻ mạt.]

[Ngày đó ở tiệc rượu hắn nói xấu Tạ nhị thiếu, tôi cách xa như vậy cũng còn nghe thấy được, sau đó nhìn thấy bạn gái gã “đá” gã, thật là hả hê mà.]

Thành viên trong nhóm không ai ghi chú cho mình, Tạ Hà không phân được rốt cuộc ai là ai, nhưng nhìn nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ, hẳn là đều là nhóm phú nhị đại tham gia tiệc rượu.

Nhưng mà…… Việc Chu Diệp hoàn toàn xong đời là sao?

Anh lại nghiêm túc kéo kéo lịch sử trò chuyện, mới biết được từ đầu đến cuối câu chuyện “lật xe” của Chu Diệp. Hiện tại “sự tích vinh quang” của gã đã truyền đến khắp nơi trong giới, không chỉ việc chân dẫm nhiều thuyền, còn cả mấy chuyện “làm bạn gái mang thai sau đó lại bội tình bạc nghĩa”, “lên mạng ước pháo nhiều người cùng “vận động””, chơi hơi bị vui luôn.

Chu Diệp ở Du Thành cũng coi như là nhân vật có danh tín, bây giờ giậu đổ bìm leo, rất nhiều người bị hại đều đứng ra chứng nhận, chuyện này huyên náo chấn động khắp nơi, cái tên “Chu Diệp” này đã trở thành đối tượng cà khịa trên mọi cuộc trò chuyện.

Song chuyện này dường như cũng không liên quan gì đến anh, sao lại kéo anh vào nhóm làm gì?

Tạ Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hành Dữ đang giả vờ ngoan ngoãn ở bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết Chu Diệp “lật xe” là một tay thằng nhóc này lên kế hoạch. Nhưng chuyện Tạ Hành Dữ làm, sao trong mắt người khác lại biến thành anh làm?

Anh nhất thời không biết là Tạ Hành Dữ cố ý, hay là những người đó hiểu lầm, cơ mà đây cũng không phải chuyện gì to tát, anh cũng không giải thích gì với nhóm trò chuyện, tiếp tục xem bọn họ nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên lại thấy…

[Mọi người nghe gì chưa? Tôi vừa nhận được tin tức, một trong số bạn gái cũ của Chu Diệp tự sát.]

[Ai?]

[Chính là nữ sinh viên Tạ Hành Dữ nhắc tới ở tiệc rượu đó.]

[Tạ Hành Dữ là ai nữa?]

[Con trai của Tạ đại thiếu, cháu trai của Tạ nhị thiếu.]

[Ồ, tôi nhớ ra rồi, là nam sinh lớn lên khá là đẹp trai đó nhỉ? Thoạt nhìn tuổi còn trẻ, thân lại rất cao, tôi mang giày cao gót đi ngang qua còn phải ngước nhìn cậu ta.]

[Đúng, đúng, chính là cậu ta.]

[Còn tôi sao lại không nhìn thấy cậu ta nhỉ? Anh tiếp tục nói đi, người bạn gái cũ làm sao rồi? Đã chết sao?]

[Nghe nói tự tử không thành, định nhảy lầu nhưng được cứu kịp thời.]

[Tại sao lại muốn tự tử? Hiện tại Chu Diệp đã “lật xe”, cô ấy không phải nên vui vẻ sao? Dư tình chưa dứt?]

[Nghe nói là có người đem quan hệ của cô ấy cùng Chu Diệp phơi bày trong trường học. Cô ấy chẳng phải còn đang đi học sao? Vốn dĩ không ai biết cô là bạn gái cũ của Chu Diệp, bản thân cô cũng chưa từng kể, không biết như thế nào lại truyền ra. Bây giờ trong trường học đã có vô số người đem cô ra bàn tán. Có người nói cô rõ ràng biết Chu Diệp là thứ gì còn có thể giao du với hắn, chắc chắn cô cũng không phải loại tốt lành gì, trèo cao té đau là vừa lắm. Còn có những lời càng khó nghe hơn, nói cô thiếu tiền như vậy không bằng đi làm kỹ nữ, dù sao cũng bị người chơi qua rồi, để mọi người cùng nhau chơi cũng chả có gì ghê gớm, thứ tốt nên chia sẻ với cộng đồng. Cô chịu không nổi áp lực, liền nhảy lầu.]

[Ôi, chuyện này…]

[Cô ấy hẳn là người bị hại đi? Tên Chu Diệp kia nguỵ trang giỏi như vậy, làm sao vừa nhìn liền biết gã là thứ gì chứ?]

[Ghê tởm, đàn ông quả nhiên không phải thứ gì tốt.]

[Có cách nào liên hệ với cô ấy không? Tôi cũng là bạn gái cũ của Chu Diệp, tôi có thể tâm sự với cô ấy.]

Tạ Hà xem đến đây, nhịn không được nhăn  mi lại, chỉ cảm thấy những câu chữ độc địa ấy muốn nhảy ra khỏi màn hình. Ngón tay đang cầm di động không khỏi siết chặt, anh nhập chữ vào khung gõ.

[Cô ấy hiện tại sao rồi?]

Một tin này của anh vừa gửi ra, trong nhóm tức khắc an tĩnh vài giây, ngay sau đó là một đống tin nhắn spam đến chóng mặt.

[Tạ nhị thiếu? Là người thật sao?]

[Thật sự sao? Tôi còn tưởng acc này chết rồi!]

[ Hồi sáng là ai kéo cậu ấy vào vậy? Nói có thể kéo Tạ nhị thiếu vào nhóm vậy mà thực sự được. Trước đó tôi đã hỏi nhiều người, đều không có cách liên hệ Tạ nhị thiếu, hỏi Tạ Cẩn thì ông ấy cho bơ đẹp luôn.]

Tạ Hà tạm thời không có tâm tình quan tâm rốt cuộc là ai kéo anh vào nhóm, hỏi thêm lần nữa.

[Nữ sinh kia hiện tại thế nào?]

[@ bạn Cô bị cứu, chắc đang ở bệnh viện đi, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà cậu thế thế mà không biết chuyện này sao?]

Tạ Hà trong lòng bảo anh đương nhiên không biết. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Hành Dữ: “Con ở tiệc rượu đã nhắc đến bạn gái cũ của Chu Diệp?”

Tạ Hành Dữ sửng sốt, không phản ứng kịp tại sao anh đột nhiên lại hỏi chuyện này, hồi lâu mới nói: “Là con nhắc. Sao vậy, chú nhỏ?”

Tạ Hà đưa điện thoại cho hắn, để hắn xem cuộc trò chuyện trong nhóm. “Chuyện Chu Diệp, là con làm nhỉ?”

“…… Là con.” Tạ Hành Dữ thu hồi biểu tình không đứng đắn thường ngày, trở nên nghiêm nghị. “Chú nhỏ sẽ không nghi là con phơi bày chuyện của nữ sinh kia đi? Con căn bản không biết cô ấy là ai, chỉ ngẫu nhiên gặp cô ấy đi cùng Chu Diệp. Lúc ở tiệc rượu nhắn đến cô ấy, cũng chỉ là muốn mượn chuyện này chọc giận bạn gái hiện tại của Chu Diệp, trả thù gã một chút, con……”

Giọng điệu Tạ Hành Dữ hiếm khi mà lúng túng, dường như đang nóng lòng muốn biện giải cho mình. Hắn thật sự không nghĩ tới sẽ xảy ra loại sự tình này, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà lộ ra chút cầu xin, giống như một chú chó đáng thương làm sai chuyện cầu chủ nhân tha thứ.

Tạ Hà thở dài: “Chú đương nhiên không nghi ngờ con, chẳng qua…… Nhớ tới một chuyện.”

“Chuyện gì ạ?”

Tạ Hà đi đến bên cửa sổ, thoáng nhìn con mèo đang ngủ đến thoải mái, suy nghĩ liền phóng ra xa: “Là chuyện rất nhiều năm về trước…… Nghe nói, ở một trường đại học, một nam sinh muốn tỏ tình với một nữ sinh, tỉ mỉ chuẩn bị ngọn nến và hoa tươi, vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ thành công, lại bị nữ sinh từ chối. Lúc ấy hiện trường có rất nhiều người, nam sinh tỏ tình thất bại bị cười nhạo, cảm thấy thực sự mất mặt, bởi vậy oán hận lên người nữ sinh.”

“Nam sinh vẫn luôn không thể buông bỏ chuyện này, oán hận đối với nữ sinh càng ngày càng sâu. Có một ngày nữ sinh tan học, đi đến dưới lầu, nam sinh đột nhiên từ bên cạnh vụt tới, muốn dùng dao đâm nữ sinh.”

Tạ Hành Dữ trong lòng căng thẳng: “Nữ sinh chết?”

Tạ Hà lắc đầu: “Lúc ấy gần đó vừa lúc có một giáo viên đi ngang, giáo viên thấy được trong tay nam sinh có dao, liền xông lên ngăn lại. Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của các học sinh khác, chế trụ được nam sinh kia. Cô nữ sinh không sao, giáo viên trong quá trình vật lộn bị nam sinh đâm bị thương, nhưng không bị đâm đến chỗ yếu hại, một tháng sau lại trở về cương vị công tác.”

Tạ Hành Dữ thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó……” Tạ Hà cười khổ một chút. “Trong lúc giáo viên kia nằm viện, nam sinh bị cảnh sát mang đi điều tra. Gia đình nam sinh rất có tiền, cha mẹ cương quyết không thừa nhận là con trai mình sai, đem đầu giáo chỉ về hướng nữ sinh, nói nữ sinh lúc được tỏ tình mở miệng nhục nhã nam sinh, mới khiến cậu ta nổi điên đả thương người. Bên cạnh đó còn tiến hành một loạt các chuyện bạo lực mạng với nữ sinh, uy hiếp thân nhân, ép cô phải thừa nhận là cô sai. Gia đình nữ sinh là gia đình đơn thân, không quyền không thế, thật sự không thắng nổi dồn ép từ cha mẹ nam sinh, bị bắt phải thừa nhận.”

Tạ Hành Dữ: “……”

“Nữ sinh bất đắc dĩ lên diễn đàn trường học xin lỗi nam sinh, cha mẹ nam sinh kia lại tiếp tục châm ngòi thổi gió. Tình thế bởi vậy xoay ngược lại, nữ sinh đã phải chịu vô số lời chỉ trích chửi rủa, nói cô tự cho mình thanh cao, bị đâm là đáng! —— Không ai biết cô mới là người bị hiếp bức.”

“Khi những việc này xảy ra, giáo viên cứu nữ sinh đang nằm viện. Mà hai ngày sau y trở lại trường học, liền nhận được tin nữ sinh nhảy lầu tự sát.”

Tạ Hà chậm rãi thở mạnh một hơi, giữa hai chân mày chau lại: “Nữ sinh rốt cuộc chịu không nổi áp lực dư luận, lựa chọn lấy tính mạng bản thân kết thúc hết thảy. Qua di thư cô để lại, mọi người mới biết được chân tướng. Có người xin lỗi cô, có người mặc kệ không lên tiếng, nhưng bất luận thế nào, một sinh mệnh cũng đã mất đi.”

“Cuối cùng nam sinh bị trường học cho thôi học, trừng phạt theo tội, người lớn trong nhà cũng phải chịu hậu quả tương ứng. Trường học bồi thường cho người nhà nữ sinh, mẹ nữ sinh đau lòng vì mất con gái yêu, đã nhanh chóng một mình rời khỏi thành phố, không ai biết bà đi nơi nào.”

Tạ Hành Dữ trong lòng không thể nói ra là cảm giác gì: “Người giáo viên kia……”

“Giáo viên kia chẳng phải rất giống con hiện tại sao?” Tạ Hà rũ mắt, cảm xúc trong mắt giấu sau lớp kính, khiến người ta nhìn không rõ. “Rõ ràng là xuất phát từ hảo tâm muốn cứu một người, lại ngoài ý muốn đẩy  cô ấy đến một tình cảnh càng nguy hiểm hơn. Đây không phải chuyện y muốn, con người không ai biết trước được tương lai, y đã tận lực làm những gì mình có thể làm.”

Tạ Hành Dữ hơi hơi nhấp môi: “Chú nhỏ…… Chú đang an ủi con sao?”

Tạ Hà không biết vì sao, nội tâm bỗng nhiên sinh ra xúc động nào đó, vòng tay ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Không phải con sai, là thế gian này quá nghiệt ngã.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN