Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật


Chương 5


Chương 05: Canh súp
Một trận gió thổi tới, cửa bộp một tiếng đóng lại, trong phòng càng tối.
Ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, Bùi Nguyên đứng ngược sáng, ngũ quan mơ hồ giống như bị phủ lên một cái bóng. Hắn cao lớn, lại là người luyện võ, sức dài vai rộng, mà phòng vốn nhỏ, hắn đứng ở nơi đó tựa như một bức tường thành, quanh thân tản ra vẻ lạnh lùng hung ác.
Bảo Ninh co quắp đứng ở cửa ra vào, ánh mắt không biết để ở nơi đâu, ngón tay bấu chặt vào rổ rau trong tay.
Trong chớp mắt đó Bùi Nguyên là thật có ý định giết người, Bảo Ninh cảm giác được.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ có thể nghe được từng tiếng hít thở nặng nhọc của Bùi Nguyên.
Nói không sợ là giả, tim Bảo Ninh đập thình thịch, hồi lâu mới thả lỏng, tranh thủ thời gian đẩy cửa đi ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua đến, Bảo Ninh giật cả mình, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay đã dính đầy mồ hôi.

Khó chịu nhất là bị một người phụ nữ xa lạ bắt gặp, Bùi Nguyên nhắm lại mắt, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Nữ nhân kia nhất định sẽ cảm thấy rất buồn nôn?
Bùi Nguyên biết mình bây giờ là có hình dáng gì, dơ bẩn lôi thôi hôi hám, ghê tởm hơn với tên ăn mày trên đường. Chí ít tên ăn mày khỏe mạnh, có một đôi chân có thể đi lại, mà hắn thì vết thương đầy người, không biết để lại bao nhiêu vết sẹo, chân trái tàn tật, đúng là một tên phế vật, ngay cả tự chăm sóc bản thân cũng khó khăn.
Hắn đã sớm thuyết phục mình đừng để ý ánh mắt của người khác, nhưng khi thực sự đối mặt với tình huống như vậy, hắn lại không khống chế được suy nghĩ của mình. Hắn chán ghét ánh mắt ghét bỏ của người khác khi nhìn mình, càng sợ hơn chính là sự đồng tình cùng đáng thương. Cảm giác lòng tự trọng bị chà đạp trong vũng bùn còn đau hơn, khó chịu hơn cảm giác bị đao kiếm chém vào trên người.
Trên cây gậy gỗ có gai ngược, đâm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng hình như Bùi Nguyên không cảm nhận được, kéo chân trái đờ đẫn rời đi.
Lúc đi ngang qua trước mặt Bảo Ninh, hắn không thèm nhìn một cái mà trực tiếp đi trở về phòng của mình.
Mi mắt Bảo Ninh run rẩy, cuối cùng là thở dài, ôm cải trắng bước vào phòng bếp.
Nhóm lửa, nấu nước, cọ nồi, nhào bột… Canh súp được xem như là món đơn giản nhất, chỉ cần một thau bột và một gáo nước là đủ.
Bảo Ninh cầm gáo nước vẩy từng chút nước lên trên bột mì, vừa dùng đũa kéo liên tục, chỉ chốc lát sau đã thành những viên bột tròn nhỏ.

Lửa bên trong bếp cháy mạnh hơn, ngọn lửa đỏ rực nhô ra khiến trong phòng có chút ấm áp.
Bảo Ninh cho ít dầu vào trong nồi, đợi dầu nóng lên, cho hành lá vừa cắt nhỏ vào phi thơm, mùi thơm hành phi trong nháy mắt xông vào mũi. Cải trắng cũng đổ vào, cầm cái xẻng đảo đều hai lần, sau đó cho nước vừa đủ ngập vào, lại thêm muối và rượu vừa ăn, đậy nước lại chờ nước sôi.
Chỉ một lúc sau, sắc trời đã tối hẳn, Bảo Ninh lục lọi đốt nến, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm nắp nồi mà ngẩn người.
Hơi nước nóng hôi hổi thoát ra từ trong khe hở của nắp nồi, mang theo mùi thơm đặc biệt của thức ăn, phòng cũ nhỏ hẹp chật chội, nhưng hiện lên sự ấm áp của khói lửa.
Trông đã giống như một ngôi nhà.
Bảo Ninh nhớ tới Bùi Nguyên.
Hắn vừa rồi thật khiến nàng sợ hãi.
Bùi Nguyên chán ghét nàng, muốn đuổi nàng đi, những điều này Bảo Ninh đều cảm nhận được, nàng có thể hiểu được, cũng không để ý. Có vẻ rất đột ngột, nhưng trong lòng của nàng, từ khi gả cho Bùi Nguyên thì nàng đã xem hắn là người một nhà.
Hai người không có tình cảm, nhưng trên danh nghĩa là thê tử và trượng phu, coi như không thể ân ân ái ái, tình cảm sâu đậm như những phu thê khác, thì cũng tính là người thân, cũng sẽ quan tâm hơn người xa lạ.
Tính tình Bùi Nguyên không tốt, bây giờ hắn đang ở dưới đáy của cuộc sống, mẫn cảm yếu ớt, nên hắn dùng lời nói để làm tổn thương người khác, thì Bảo Ninh đều có thể thông cảm.
Tất cả những gì nàng có thể làm là đối với hắn tốt một chút, cho hắn sự ấm áp và cổ vũ, để hắn vựt dậy được.
Những ngày sau này, bọn họ có thể vui vẻ ở bên nhau, trồng hoa uống trà, làm bạn. Đây chính là thời gian nàng mong đợi.

Tiếng ừng ực vang lên trong nồi, nước sôi rồi.
Bảo Ninh vỗ nhẹ mặt mình hai cái, không còn suy nghĩ lung tung, nhanh chóng mở nắp nồi, cầm đũa chuẩn bị đẩy những viên bột vào trong nồi, khuấy đều lên để cho chúng không dính vào nhau. Nàng nghĩ nghĩ, lại đi lấy hai cái trứng gà, đánh tan cho vào nồi, thành canh trứng.
Thân thể của Bùi Nguyên phải ăn nhiều đồ bổ hơn, chỉ tiếc trứng cùng thịt nàng mang tới không nhiều, chỉ đủ ăn hai ba ngày.
Bảo Ninh gửi hi vọng vào ba ngày sau lại mặt, đến lúc đó nàng có thể thừa cơ đi trên đường chọn thêm mua chút đồ ăn, lại mua một chút thuốc.
Lại nấu trong một giây lát, canh súp chín có thể múc ra rồi.

Từng viên bột nhỏ nằm trôi nổi trong nồi canh, cải trắng mềm nằm xen lẫn với bột, giống như mỹ nhân yếu đuối không xương, nước canh đặc và thơm, làm cho người thèm ăn nhỏ dãi.
Bảo Ninh cúi người ngửi ngửi, tay nghề không có hề suy thoái, cong mắt cười.
Nàng lấy cái bát lớn một chút, lấy đầy một bát canh, đi đưa cho Bùi Nguyên.
Nghĩ đến hình như một ngày nay Bùi Nguyên cũng chưa ăn thức ăn nóng hổi, Bảo Ninh nghĩ nghĩ, lại buông bát xuống, bắt nồi lên rán cho hắn hai cái trứng gà.
Lúc bưng bát đứng trước cửa phòng Bùi Nguyên, Bảo Ninh do dự giây lát, nàng nhớ tới vẻ mặt kinh khủng của Bùi Nguyên lúc ấy, trong lòng run lên.
Bảo Ninh hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí gõ cửa hai lần: “Tứ Hoàng tử, ta vào được không?”
Bên trong lặng im một hồi, Bùi Nguyên khàn khàn mở miệng: “Vào đi.”
Bảo Ninh thở dài một hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất tối, Bùi Nguyên ngồi tựa ở trên vách tường, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ trên giường, bút mực giấy nghiên đầy đủ, còn có một ngọn nến nhỏ cháy yếu ớt, là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Bùi Nguyên cúi đầu, không biết đang viết gì.
Bảo Ninh đặt bát canh trên bàn của Bùi Nguyên, không có nhìn giấy hắn đang viết, nhẹ giọng nói câu: “Tứ Hoàng tử, ăn cơm.”
Bùi Nguyên thoáng nhìn bát canh trước mặt, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.
Hắn đã sớm ngửi được mùi thức ăn ở phòng phía tây, nhưng không nghĩ tới Bảo Ninh sẽ đưa tới cho hắn. Dựa vào thái độ ác liệt vừa rồi của hắn, hắn vốn cho rằng Bảo Ninh sẽ ghi hận, cho dù chưa tính là ghi hận, chí ít cũng là căm ghét, giống như Thúy Phù ban đầu được phái tới hầu hạ hắn.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên ngẩng đầu, nhìn Bảo Ninh một chút.
Nàng mặc vào thường phục màu lam nhạt, chưa rửa trang điểm trên mặt, nhìn vô cùng tinh xảo xinh đẹp, nhưng vẫn chưa hết sự ngây thơ, đang cụp mắt cắn móng tay.
Bảo Ninh bị cái bát làm bỏng, ngón tay đau rát, nàng vô thức ngậm ngón tay vào miệng, thì thấy Bùi Nguyên nhìn nàng.
Bảo Ninh cũng rất ngại, nàng nhanh chóng buông tay xuống, quay người muốn đi: “Tứ Hoàng tử, người từ từ ăn, ta đi trước…”

Bùi Nguyên nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Bảo Ninh dừng lại, nhìn vẻ mặt hững hờ của Bùi Nguyên, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Nàng không biết Bùi Nguyên muốn nói gì, nhưng trực giác cho biết không phải lời hay ho gì.
Bảo Ninh nói: “Được.”
Bùi Nguyên để bút xuống, cổ tay khoác lên mép bàn, mặt không đổi sắc nhìn nàng: “Ngươi bị ép buộc gả cho ta sao?”
Bảo Ninh sửng sốt giây lát, suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Đúng là cơ hội trùng hợp, nhưng trong lòng nàng cũng không có gì bất mãn, không tính bị ép buộc.
Bùi Nguyên nhíu lông mày, nghi ngờ nói: “Ngươi tự nguyện?”
Bảo Ninh gật gật đầu.
khóe miệng Bùi Nguyên giật một cái, nói: “Buồn cười.”
Bảo Ninh im lặng.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Bảo Ninh đáp: “Mười lăm tuổi.” Kỳ thật nàng còn chưa đủ mười lăm, khoảng một tháng nữa mới cập kê, chỉ là cuộc hôn sự này làm khá vội vàng nên phải dấu diếm tuổi tác. Nhưng mà những chi tiết nhỏ này, dường như cũng không cần thiết nói với Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên lạnh lùng à một tiếng: “Không rành thế sự.”
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ trên bàn, trong mắt lóe lên sự châm chọc, lại nói: “Ngươi có biết gả cho ta nghĩa là gì hay không? Ta nói rõ với ngươi rằng trên người của ta không có bất kỳ thứ gì để ngươi có thể lợi dụng được, cái danh xưng Hoàng tử chỉ là cái xác rỗng, nếu như ngươi muốn nhờ vào ta để thượng vị, sớm bỏ ý nghĩ này đi. Tờ giấy hòa ly ta cũng đã viết xong, dựa vào thân phận nữ nhi phủ Vinh Quốc Công, tái giá không phải là việc khó, ngươi thích đi chỗ nào thì sáng mai liền đi đi, đừng ở đây chọc khiến ta phiền!”
Nói xong, Bùi Nguyên rút tờ giấy đặt dưới nghiên mực ném trước mặt Bảo Ninh, híp mắt nói: “Lăn đi.”
Bảo Ninh cụp mắt xuống, không có trả lời, nàng nhào nặn chiếc váy của mình, thấp giọng nói câu: “Người ăn cơm đi, đợi chút nữa sẽ nguội.” rồi đi ra ngoài.
Bùi Nguyên nghĩ tới rất nhiều phản ứng mà hắn sẽ gặp được, hoặc là mừng rỡ như điên, hoặc là giả tình giả ý rơi mấy giọt nước mắt, nói vài lời cầu xin thể hiện đủ rồi rới đi, hoặc là giận dữ bỏ đi.
Nhưng Bùi Nguyên không nghĩ tới, Bảo Ninh xem như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói với hắn ăn cơm đi, không có khóc không có cười, dường như việc đó không liên quan đến mình.
Canh súp trước mặt tản mùi thơm, cho dù trong lòng vẫn còn loạn như cũ, nhưng trong bụng đã bắt đầu kêu gào.
Bùi Nguyên nhịn không được, bưng bát lên, cắn miệng trứng rán, lại uống muôi canh.

Hương vị ngon ngoài dự tính của hắn.
Nhìn ra được, nàng toàn tâm toàn ý làm, còn để ý đến sức khỏe và sức ăn của hắn.
Sự quan tâm chăm sóc này khiến trong lòng Bùi Nguyên có suy nghĩ khác, hắn nhìn chén canh kia, ánh mắt phức tạp, nhưng nhanh chóng không thèm quan tâm đến cảm giác này nữa.
Nếu như sự quan tâm này sớm muộn cũng sẽ biến mất, cho nên từ lúc bắt đầu hắn không cần, tránh cuối cùng khó mà dứt bỏ.
Bùi Nguyên nhanh chóng uống canh xong, thu dọn giường chiếu thổi tắt đèn, nhắm mắt nằm xuống.

Bảo Ninh ăn xong cơm, lau sạch sẽ bếp lò, rồi thu dọn đồ vật trong phòng một chút, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường sững sờ.
Thái độ của Bùi Nguyên làm cho nàng cảm thấy có chút đau lòng và nhụt chí.
Bảo Ninh có thể thuyết phục mình tha thứ cho hắn, không so đo, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu ít nhiều.
Nàng chớp mắt tự động viên mình, ở nhà người khác, uống nước của người khác, có mấy câu nói cũng để trong lòng? Huống hồ nàng cũng nhờ Bùi Nguyên mời được rời khỏi phủ Quốc Công, so với Quý Gia Doanh âm thầm giở trò xấu cùng Quốc Công phu nhân tính tình thất thường, thì tính tình thẳng thắng của Bùi Nguyên cũng không phải quá chán ghét như vậy.
Nghĩ như vậy, sự ê ẩm chua chát trong lòng cũng tản đi rất nhiều.
Nơi này cái gì cũng ít, chính là củi lửa nhiều, nên khi nhóm lửa thì không keo kiệt, giường ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Bảo Ninh thổi tắt ngọn nến, tiến vào trong chăn, ngáp một cái.
Ban ngày bận rộn quá lâu, Bảo Ninh cũng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Bảo Ninh dậy thật sớm, tinh thần rất tốt, nàng rửa mặt sạch sẽ, làm cơm xong thì đến gõ cửa phòng Bùi Nguyên.
Bùi Nguyên đã sớm tỉnh, đang tựa ở trên tường đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa, có chút ngoài ý muốn: “Vào đi.”
Bảo Ninh mở cửa, lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bước vào, khuôn mặt mền mịn trắng bóc dù không đánh phấn trang điểm, khuôn mặt nàng trắng nõn, một đôi má lúm đồng tiền nhìn vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.
Bùi Nguyên sửng sốt.
Bảo Ninh cười nhẹ nhàng hỏi hắn: “Tứ Hoàng tử, ta gói bánh bao, còn nấu nước nóng, sau khi ăn cơm xong người muốn tắm rửa không?”
Tác giả có lời muốn nói:  Đừng nhìn nam chính bây giờ lạnh lùng gắt gỏng, sau này cũng phải rửa chân cho người ta đó thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN