Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta - Chương 11: bái sư (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Chương 11: bái sư (7)


 
Edit: Naughtycat
 
Vừa dứt lời, mười bảy tu sĩ còn lại lập tức đánh tới!
 
Tô Thanh Y không trốn không tránh, nâng kiếm hướng người về phía trước nghênh đón, tay còn lại đưa hai ngón tay chỉ thành kiếm, ép linh lực từ trên xuống kiếm, trong nháy mắt khi hai thanh kiếm chạm nhau, ở giữa hai thanh kiếm xuất hiện một tinh trận màu xanh lam! Dòng điện mạnh đánh bay đối phương ra ngoài, Tô Thanh Y xoay tay đưa kiếm ra sau lưng chặn lại, vỗ trên vai một cái trong nháy mắt trận phòng ngự ở trên lưng mở ra, ngăn cản mấy thanh kiếm đang muốn đánh lén nàng, sau đó nháy mắt biến thành màu đỏ của Hỏa trận, một con rồng lửa lập tức đánh về phía các tu sĩ làm cho đối phương liên tục lùi về phía sau!
 
Thấy được sự lợi hại của nàng, vài vị tu sĩ lập tức thay đổi sắc mặt, Tô Thanh Y đuổi sát không tha, mỗi một lần xuất kiếm là một tinh trận, tinh trận dưới chân cũng di chuyển theo bước chân của nàng, cả người nàng giống như một cái phù triện khổng lồ di động vậy, ầm ầm ầm trong nháy mắt làm choáng váng một đám Kiếm tu trên đài!
 
Kiếm trong tay nàng ra dáng đâm, chống, vung chém, hào quang lần lượt bắn ra, tinh trận ở mũi kiếm lần lượt hiện lên nhìn vô cùng đẹp mắt. Mọi người ở đây nhìn đến hoa cả mắt, trong mắt Mạc Vân hiện lên vẻ hâm mộ, nói với đệ tử Đệ Lục phong học Sơn Hà kiếm đứng bên cạnh: “Tinh Trần, Tinh Trần, Sơn Hà kiếm của các ngươi có lợi hại như này không?”
 
Tinh Trần cau mày, nhìn kiếm kia lần lượt đánh người xuống đài, lắc đầu nói: “Khó nói, khó nói.”
 
Ở bên cạnh Thuỷ kính, vài vị Phong chủ và Chưởng môn nhìn Tô Thanh Y trên Vấn Kiếm đài, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
 
Đan Huy chăm chú nhìn mũi kiếm của Tô Thanh Y tuôn ra tinh trận, vuốt cằm nói: “Cô nương này, thật ra không biết dùng kiếm đúng không?”
 
“Người mới, cầm kiếm không quá bảy ngày.” Lôi Hư Tử nhìn thoáng quá, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Bàng môn tà đạo.”
 
“Nhìn qua thủ pháp gần giống Phù tu, cùng Sơn Hà kiếm của chúng ta có hiệu quả ảo diệu như nhau,” Tinh Vân vẫn luôn ngủ gật lập tức tỉnh táo, thích thù dạt dào nhìn chằm chằm Tô Thanh Y nói: “Là hạt giống tốt.”
 
“Cái này đều không phải trọng điểm,” Tống Húc chỉ vào hoa văn trên áo choàng của Tô Thanh Y nói: “Có nhìn thấy không, tinh trận giảm tốc này là chính nàng vẽ đấy, nếu nàng nguyện ý vào Thiên Kiếm tông thì chúng ta sẽ không cần đi Tinh Vân môn vẽ tinh trận nữa!”
 
Mỗi năm tiêu tốn bạc ở Tinh Vân môn nhiều đến Tống Húc thịt đều đau.
 
Nghe mọi người khen Tô Thanh Y, Tần Tử Thực có chút ngồi không yên. Hắn mở to mắt nhìn các sư đệ của mình, chậm rãi nói: “Các người cảm thấy, tuyển một Phù tu đến học kiếm, không có vấn đề gì hả?”
 
“Phù tu…?”

 
“Phù tu…”
 
“Phù tu…!!”
 
Tống Húc, Đan Huy, Tinh Vân, ba người liên tiếp kêu lên, mặt mũi đầy mong chờ nói: “Nếu là Phù tu, chúng ta nhất định phải tuyển vào!”
 
Tần Tử Thực ngây người: “Nàng sẽ không tiến xa được với kiếm thuật!”
 
Tống Húc kích động nói: “Không thành vấn đề! Nàng có thể vẽ tinh trận miễn phí cho chúng ta!”
 
Lý do này rất đầy đủ nhưng Tần Tử Thực vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Môn phái chúng ta là tu kiếm sẽ không dạy được nàng cái gì cả.”
 
Tinh Vân kích động nói tiếp: “Nàng trời sinh là Phù tu không cần dạy! Bản thân nàng có thể tự tìm hiểu. Nếu thật sự không được thì chúng ta có thể đưa nàng đến Tinh Vân môn học tập, quan trọng là… Sau này có người chuyên nghiệp cùng ta thảo luận phương pháp cải tiến Sơn Hà kiếm!”
 
Tần Tử Thực vẫn hơi do dự nói: “Chúng ta nhận đệ tử không đúng sở trường như thế không tốt…”
 
“Không đúng sở trường cái rắm! Lão tử sẵn lòng dùng đan dược để cho nàng nâng tu vi thành cao thủ! Chỉ cần nàng vẽ cho ta một cái Ngự Hoả trận! Ngươi có biết Ngự Hoả trận đề cao tỉ lệ thành đan không?! Đại sư huynh ngươi đừng phá đám nữa được không?!”
 
Đan Huy vỗ chân nhảy dựng lên, làm ra vẻ muốn liều mạng với Tần Tử Thực nếu dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Tần Tử Thực không còn lời nào để nói, chỉ có thể trầm mặc nhìn Tô Thanh Y trên Vấn Kiếm đài khí thế kinh người đánh mọi người rơi xuống khỏi Vấn Kiếm đài, im lặng chúc phúc cho nàng.
 
Vì có người lão luyện như Tô Thanh Y càn quét nên khảo hạch ở cửa thứ hai kết thúc nhanh chưa từng thấy.
 
Sau khi xem xong trận tỉ thí, Tống Húc lặng lẽ cho Mạc Vân mang mười người cuối cùng ở trên lôi đài đi cùng với Tô Thanh Y đến đại điện Chủ phong.
 
Trong đại điện Chủ phong, bảy vị Phong chủ với Chưởng môn ngồi lơ lửng trên kim đài ở giữa bày một cái Thuỷ kính thật lớn. Sau khi gọi đoàn người Tô Thanh Y đi vào, Tống Húc giơ tay thu Thủy kính lại, trong điện nháy mắt trở nên vô cùng trống trải.
 
Mười một người đứng thành một hàng, năm nay đệ tử tập trung từ mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, vẫn như cũ nam nhiều nữ ít, ở đây chỉ có hai người là nữ, Tô Thanh Y là một, một người khác… Là một vị thiếu nữ nhìn qua chừng mười hai tuổi, nhưng theo nàng nói thật ra nàng đã mười chín tuổi, vì Trúc Cơ quá sớm thế nên dáng vẻ dừng lại ở mười hai tuổi.
 
Thật sự buồn mà…
 
Tống Húc đưa mắt nhìn mười một người, hài lòng gật đầu nói: “Dựa theo quy củ của Thiên Kiếm tông, ba hạng đầu có thể tự lựa chọn gia nhập một phong, Tô Thanh Y, Nguyễn Tử Hằng, Mặc Thanh Thư bước ra khỏi hàng.”
 
Nghe Tống Húc nói xong, Tô Thanh Y, một thiếu niên mười sáu tuổi, và thiếu nữ vừa rồi có dáng vẻ mười hai tuổi lập tức bước lên trước. Tống Húc gõ gõ cây quạt trong tay nhìn Tô Thanh Y, kiên nhẫn giới thiệu cho nàng bảy phong của Thiên Kiếm tông, sau đó ôn hoà nói: “Tô Thanh Y, ngươi muốn gia nhập phong nào?”
 
“Sát Kiếm phong!” Tô Thanh Y không chút do dự, Tần Tử Thực nhíu mày.
 
Thật ra hắn vẫn không rõ lắm vì sao Tô Thanh Y cứ nhất định phải đến bên cạnh hắn. Không lẽ vì coi trọng mặt hắn? Hay là đột nhiên rời đi nơi quen thuộc thấy cái tên quen thuộc làm cho nàng có cảm giác an toàn?
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tử Thực cảm thấy mềm nhũn, bỗng nhiên hắn cảm giác hắn có một sứ mệnh.
 
Tô Thanh Y mới vừa xuyên tới đây, còn hắn đã xuyên tới đây năm mươi hai năm, hắn cần phải dạy dỗ người mới như nàng làm thế nào sống sót ở Tu Chân giới.
 
Tần Tử Thực ngồi thẳng lưng gọi tên Tô Thanh Y: “Tô Thanh Y.”
 
Đan Huy nghe tên này, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn Tinh Vân ngồi bên cạnh nói: “Ta biết vì sao một Phù tu không đi Tinh Vân môn mà lại tới Thiên Kiếm tông của chúng ta rồi, còn khăng khăng muốn vào Chủ phong!”
 
Tinh Vân nhìn thoáng qua Tần Tử Thực đang cau mày ngồi ở phía trên, thấp giọng nói: “Có gì thì nói thẳng ra đi!”
 
“Vị tiểu sư muội này chúng ta không thể nhận được, đây là tiểu tức phụ[1] của đại sư huynh!”
[1] Tiểu tức phụ: Cô vợ nhỏ.
 
Đan Huy nhìn thoáng qua chỗ Tần Tử Thực ngồi, phát hiện hắn đang lo lắng cho Tô Thanh Y không để ý gì đến bọn họ, thấp giọng nói: “Mạc Vân nói với ta, lúc trước Đại sư huynh tốn khoản tiền lớn mua một tiểu viện ở dưới chân núi cho cô nương này đấy! Ngươi nói xem đây không phải nhìn trúng thì là gì!”
 

“Ta biết rồi!” Tinh Vân gật đầu, lập tức nhìn Phượng Ninh ngồi bên cạnh đang dò xét, thấp giọng nói: “Nói với mọi người, cô nương này là tiểu tức phụ của Đại sư huynh không được giành!”
 
Phượng Ninh nhíu mày! Lập tức nghiêng sang Lôi Hư Tử bên cạnh…
 
Ngay lúc Tần Tử Thực đang tự hỏi phải làm sao để mở miệng thì ở bên cạnh gần như mọi người đều đạt được nhận thức chung, nhất định phải đưa cô nương này đến Thủ phong! Nhất định để Tần Tử Thực nhìn thấy mỗi ngày, thuận tiện hàng đêm gọi đến!
 
Tô Thanh Y cảm thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn nàng hơi thay đổi, không khỏi run run, hơi lành lạnh. Nhìn thấy động tác của Tô Thanh Y, rốt cục Tần Tử Thực cũng mở miệng: “Tu Chân giới là địa phương rất tàn khốc, lấy thực lực làm đầu, cho nên có thực lực mạnh rất quan trọng.”
 
Không nghĩ đến Tần Tử Thực sẽ nói với nàng việc này, Tô Thanh Y ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
 
“Âm mưu quỷ kế ở đây đều không có nhiều tác dụng đâu, nắm đấm cứng mới thật sự là đạo lý.” Tần Tử Thực cảm thấy nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm, Tô Thanh Y tiếp tục gật đầu nói: “Ta biết rồi mà, Tĩnh Diễn đạo quân, xin ngài hãy nhận ta đi mà.”
 
“Ngươi… Không thích hợp học kiếm,” Tần Tử Thực hơi khó xử nói thẳng ra, hắn là một người không thích đả kích người khác, nhưng không đành lòng nhìn Tô Thanh Y u mê lạc lối, nên nghiêm túc nói: “Ngươi học kiếm, dù có cố gắng hơn đi nữa thì suốt cuộc đời ngươi chỉ là một kiếm tu bình thường. Nhưng ngươi lại rất có thiên phú về phù triện trận pháp, Phù tu khó khăn nhất là ở thiên phú, ngươi đã có thiên phú, đến Tinh Vân môn chỉ cần hơi cố gắng, thế nào cũng có thể trở thành một thế hệ cao thủ… Cho dù tài giỏi như Nhiễm Diễm, cũng có thể đạt tới được.”
 
Nhưng mà nếu nàng muốn làm Phù tu thì Tinh Vân môn cũng không dạy được nàng đâu.
 
Những lời này nàng không nói ra, âm thầm buồn bực giữ dưới đáy lòng, trên mặt bày ra vẻ chân thành nói: “Tĩnh Diễn đạo quân, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, ta muốn ở bên người ta thích chứ không muốn ở bên người thích hợp với ta. Ta biết, ta có thiên phú về phù triện trận pháp tốt hơn so với dùng kiếm, nhưng ta chỉ một mực mơ ước làm Kiếm tu…”
 
“Ta biết…” Tần Tử Thực ngây người, trong lòng chua xót.
 
Trước kia lúc chơi game, Tô Thanh Y rất thích chơi nhân vật sử dụng kiếm, đặc biệt là dùng đại kiếm[2]. Nàng từng mạnh mẽ lôi kéo hắn chơi một trò chơi tên “Kiếm Tam”, nàng buộc hắn luyện một acc Thuần Dương còn chính mình lại chơi phái Tàng Kiếm cầm đại kiếm.
[2] Đại kiếm: Thanh kiếm to lớn.
 
Trong lòng nàng có kiếm.
 
Điều này hắn vẫn luôn biết.
 
Một người trong lòng có kiếm, lại không có cách nào trở thành Kiếm tu, không phải điều này thật châm biếm à?
 
Suy nghĩ một chút cuối cùng hắn quyết định không ngăn cản nàng nữa, liền gật đầu gọi: “Tử Ngọc.” Một đệ tử lên tiếng trả lời sau đó bước lên, Tần Tử Thực chỉ Tô Thanh Y nói: “Chờ lát nữa dẫn nàng tới phòng giành cho đệ tử mới đi.”
 
“Vâng.” Tử Ngọc chắp tay, Tô Thanh Y ngẩn người: “Từ từ, ngươi không thu ta làm đệ tử à?”
 
“Phong chủ chính thức thu đồ đệ đều phải đợi ba năm ở luận võ đại hội trong môn,” Tống Húc cười nói: “Thanh Y tạm thời chờ đi.”
 
Một câu nói ngăn Tô Thanh Y hỏi tiếp. Nhưng sau một lúc, nàng nhìn đến mười người còn lại, lục tục được các phong mang đi, trong đó có một người, còn được Lôi Hư Tử nhận làm đệ tử nhập thất ngay tại chỗ. Nàng không khỏi nói: “Từ từ, Chưởng môn, không phải ngươi nói sau đại hội luận võ thì các Phong chủ mới thu đồ đệ à?”
 
Tống Húc lườm Lôi Hư Tử một cái, cười nói: “Thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ mà.”
 
Thật ra đơn giản mà nói chính là hôm nay không có vị Phong chủ nào nhìn trúng ngươi.
 
Cho tới nay người thuận buồm xuôi gió làm thiên tài như Tô Thanh Y đã gặp phải đả kích trước nay chưa từng có.
 
Loại này đả kích theo nàng cho đến khi đi cùng Tử Ngọc ra khỏi đại điện vẫn không khôi phục nổi. Tử Ngọc nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tô Thanh Y, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi muốn làm đồ đệ của Phong chủ à?”
 
“Đúng vậy.” Tô Thanh Y thở dài, không làm thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao được chứ?
 
Tử Ngọc thấy hơi kỳ quái : “Tất cả mọi người đều biết Phong chủ không thu đồ đệ đâu.”
 
Rất nhiều năm trước nàng cũng không có thu đồ đệ, nhưng sau này không phải nàng còn bạch nhãn lang như Tạ Hàn Đàm làm đồ đệ à?
 
Tô Thanh Y liếc mắt khinh bỉ cảm thấy Tử Ngọc hơi đần. Thật ra có thu hay không thu đồ đệ đối với người chưa từng thu đồ đệ như hắn không quan hệ, chẳng qua do hắn nhìn không vừa mắt thôi.
 
Theo ý nghĩa nào đó thì mục tiêu nàng công lược không xem trọng nàng…

 
Nhận thức được việc này làm nàng vô cùng uể oải, sau khi hồn bay phách lạc đi theo Tử Ngọc tới phòng giành cho người mới, nàng mới hoàn hồn. Người mới thống nhất ở trong một sân, mỗi người một phòng, bởi vì toàn bộ Thủ phong có một mình nàng là nữ đệ tử, cho nên nàng được ở một mình một sân riêng.
 
Cái sân này rách nát bừa bãi, nhìn qua giống như không có người ở rất lâu rồi vậy. Tử Ngọc ngại ngùng cười nói: “Người tu kiếm thường không thích dọn dẹp, mỗi người mới đến đều là như thế này.”
 
“Không có việc gì.” Tô Thanh Y lắc đầu, ngẫm nghĩ lại nói: “Người cảm thấy đến cùng thì Phong chủ khó chịu với ta ở điểm nào?”
 
“Có thể…” Tử Ngọc đắn đo: “Bởi vì ngươi là Phù tu?”
 
“Sao ngươi biết ta là Phù tu?!” Tô Thanh Y kinh ngạc hỏi, Tử Ngọc cười nói: “Những người ở đây hôm nay đều biết người là Phù tu. Nhìn dáng vẻ đánh đấm của ngươi là cách đánh điển hình của Phù tu. Kiếm tu chúng ta là dựa vào kiếm và Kiếm ý, loại bàng môn tả đạo này nhiều lắm chỉ hỗ trợ thôi, không có khả năng trở thành công kích chính được.”
 
Tô Thanh Y bị lời này làm cho đực mặt ra, hơn nửa ngày sau, nàng mới ý thức được nàng hoàn toàn bị bại lộ rồi.
 
Nhưng mà nàng cũng không sợ lắm, hơi ngỡ ngàng nói: “Sao Chưởng môn không đuổi ta ra ngoài nhỉ?”
 
Nghe được lời này, Tử Ngọc không nhịn được cười ra tiếng: “Sư muội, có lẽ ngươi không biết trong những môn phái Kiếm tu thì Phù tu rất đắt giá đó…”
 
Không biết, nàng thật sự không biết, ở trong trí nhớ của nàng Phù tu của Tinh Vân môn nhiều như chó đó, tinh trận chạy đầy đất, phù trận song tu khắp nơi đều có.
 
“Đợi thêm mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu được,” Tử Ngọc thở dài: “Kiếm tu chúng ta sống quá khổ mà. Cả ngày đều cầu xin người ta, cầu Phù tu vẽ phù trận cho chúng ta, cầu Đan tu chữa thương cho chúng ta, cầu Đúc kiếm sư đúc kiếm cho chúng ta…”
 
“Nhưng mà,” Tô Thanh Y nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Các ngươi có tiền mà.”
 
Tử Ngọc ngớ ra, suy nghĩ một lúc gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta có tiền.”
 
Khắp nơi cướp bóc thu phí bảo hộ đào quặng, có thể không có tiền à?
 
Nhìn dáng vẻ đần độn của Tử Ngọc, Tô Thanh Y nhếch miệng, cũng không thèm giấu nữa, dứt khoát dùng giấy cắt hình một người giấy nhỏ, viết lên một cái tên, Vãn Thu. Sau đó ở trước mặt Tử Ngọc vứt tờ giấy lên không đưa tay điểm một cái, người giấy nhỏ xíu chớp mắt biến thành một nữ tử xinh đẹp, nhanh nhẹn rơi xuống đất.
 
Tử Ngọc há to miệng lắp bắp: “Cái này cái này cái này…”
 
“Đây là Thần Thức,” Tô Thanh Y khinh bỉ liếc nhìn đối phương, sau đó ngáp một cái nói: “Sư huynh không cần giúp ta đâu, đợi một lát nàng sẽ dọn dẹp tốt.”
 
“Được,” để che giấu sự dốt nát của mình, Tử Ngọc ép buộc chính mình trấn định lại, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía Vãn Thu, gật đầu nói: “Vậy được rồi ta đi đây, sư muội cứ quét dọn đi nhé.”
 
Tô Thanh Y gật đầu, Vãn Thu ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Tử Ngọc. Tử Ngọc lập tức đỏ mặt, sau đó chạy trối chết.
 
Tô Thanh Y sững sờ: “Có phải hắn chưa từng tiếp xúc với nữ nhân không?”
 
Vãn Thu cười ra tiếng: “Có khả năng ở Thủ phong không có mấy người tiếp xúc qua nữ nhân đâu?”
 
Tô Thanh Y nhịn không được bĩu môi, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
 
Xem ra, Thiên Đạo chi tử rất thuần khiết đó.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN