Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta - Chương 31: tới cửa (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Chương 31: tới cửa (6)


 
Edit: Naughtycat
 
Lúc Tô Thanh Y chữa thương, Nhiễm Thù lê một thân toàn vết thương trở về khách điếm, Trầm Trúc đã mua bánh hoa quế về chờ ở khách điến, nàng vừa đi tới, hắn lập tức cười mở miệng: “Không biết Tô đạo hữu… A Thù?!”

Hắn ngửi được mùi máu tươi, lập tức phát hiện không đúng, vội vàng đi lên đỡ nàng. Nhiễm Thù cắn răng nói: “Sư huynh, đám người kia đuổi tới, chúng ta không thể liên luỵ Tô đạo hữu, đi nhanh lên.”

“Cái đó…” Trong lòng Trầm Trúc hơi do dự, còn chưa hỏi sư môn của Tô Thanh Y…

“Sư huynh,” trong lòng Nhiễm Thù tê rần, nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Nhiễm Diễm… Vì sao mỗi người đều lấy ngươi làm đầu?

Nhưng nàng biết rõ sư huynh vô cùng am hiểu đoán ý qua lời nói nên không dám bại lộ quá nhiều cảm xúc, đè nặng giọng nói: “Sư huynh, chúng ta không kịp rồi, ngày sau tìm Tô đạo hữu cũng không muộn!”

Trầm Trúc do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu. Mang theo Nhiễm Thù một đường chạy nhanh, hơn một ngày thì về tới Tinh Vân môn, Trầm Trúc mời Y sư đến, sau khi chăm sóc cho Nhiễm Thù ngủ, thì lập tức đi tìm Tạ Hàn Đàm.

Thời gian trước Tạ Hàn Đàm bị trọng thương, bế quan không ra, nghe được Trầm Trúc đi vào, hắn cuối cùng cũng ra cửa thấy người.

Đối mặt Trầm Trúc, từ trước đến nay Tạ Hàn Đàm đều rất cung kính, Trầm Trúc thân với hắn, như huynh đệ lại như bằng hữu, quan trọng nhất, hắn là người Nhiễm Diễm kính trọng nhất.

“Trầm Trúc sư thúc,” Tạ Hàn Đàm đi lên phía trước, đỡ Trầm Trúc ngồi vào ghế, Trầm Trúc ôn hoà cười nói: “Ngươi đã khoẻ nhiều rồi,” Nói xong hắn dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: “Ngươi… Ít ngày nữa sẽ đột phá Đại Thừa à?”

Tạ Hàn Đàm cười bỏ qua đề tài này: “Sư thúc tới tìm ta, là có chuyện quan trọng gì cần thương lượng à?”

Nghe được lời này, Trầm Trúc trầm mặc, chần chờ nói: “Hàn Đàm, ngươi nói… Thần hồn Nhiễm Diễm còn tồn tại trên đời này không?”

Tay Tạ Hàn Đàm khẽ run, trong mắt một mảng lạnh lẽo: “Vì sao đột nhiên sư thúc lại nói ra những lời này?”

“Lần này… Ta gặp được một cô nương, rất giống Diễm Nhi.” Nghe thấy xưng hô này, trên mặt Tạ Hàn Đàm tất cả đều là lạnh lẽo, hắn mím chặt môi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, mỉm cười nói: “Sư thúc gặp được ở đâu?”
 
“Ở gần Thiên Kiếm tông, ta và A Thù bị kẻ thù đuổi giết, cô nương này đột nhiên xuất hiện cứu chúng ta. Nàng… Nàng là Kiếm tu, nhưng ta luôn cảm thấy, nàng rất quen thuộc. Mắt ta mù nhưng lòng lại càng sáng. Hàn Đàm, ngươi nói Diễm nhi có khả năng không chết đúng không?”

Tạ Hàn Đàm không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt lại ngày càng lạnh: “Ngươi và Nhiễm Thù sư thúc gặp được à?”

“Đúng vậy… Nhưng sau đó kẻ thù lại đuổi tới, chúng ta sợ liên luỵ nàng nên rời đi trước.”

“Ta đã biết,” Tạ Hàn Đàm mỉm cười: “Ta sẽ đi điều tra chuyện này, sư thúc đừng lo. À, ta chợt nhớ ra còn một số việc phải xử lý, hôm nay sư thúc nghỉ tạm đi, ngày khác Hàn Đàm lại tìm sư thúc tâm sự.”

Nói xong, Tạ Hàn Đàm không kiềm chế được cơn giận của mình, cũng không nói cáo từ với Trầm Trúc, xoay người rời đi.

Đôi mắt Trầm Trúc rũ xuống, cúi đầu uống trà, cười khổ.

Tạ Hàn Đàm một đường xông thẳng đến phòng Nhiễm Thù, mang theo uy áp tràn đầy, một tay tóm lấy Nhiễm Thù đang nằm trên giường, nắm cổ ấn nàng ta lên tường.

“Nàng đã trở lại, nàng ấy quả nhiên đã trở lại.” Tạ Hàn Đàm nhìn nữ nhân trên tường đang liều mạng giãy dụa, lạnh giọng nói, sau đó cúi đầu, đột nhiên nhìn đến vết thương trên người Nhiễm Thù. Tiểu kim phiến của hắn nhanh chóng mở ra quần áo trên người đối phương, vừa thấy miệng viết thương kia hắn lập tức nhận ra đây là đạo Kiếm ý lần trước Tô Thanh Y làm hắn bị thương, con ngươi của hắn co lại, gầm lên: “Ngươi động thủ với nàng?!”

“Ngươi… Ngươi thả ra…” Nhiễm Thù liều mạng giãy dụa: “Hàn Đàm ngươi bình tĩnh một chút…”

“Nếu nàng chết, ngươi cũng không cần sống nữa.” Tạ Hàn Đàm cười lạnh, nghĩ đến dáng vẻ nàng ở trước mặt mình bị một kiếm đâm qua tim, đau đớn từ trong lòng trào ra, ngoài phòng sấm sét ầm ầm, thiên kiếp của hắn đã tới, Nhiễm Thù nhìn ánh mắt hắn lạnh như băng, vô cùng rõ ràng.

Hắn muốn giết nàng… Hắn thật sự sẽ giết nàng!

“Nàng ta không chết…” Hoảng sợ làm nàng buột miệng thốt ra: “Ta không giết nàng ta, nàng ta không có chết!”

Tạ Hàn Đàm buông nàng ra, nhìn mây đen tụ tập bên ngoài, khoé miệng nhếch lên: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, Nhiễm Thù. Nếu nàng chết… Ta cái gì cũng không cần.”

“Ngươi theo nàng chôn cùng, thiên hạ này theo nàng chôn cùng, ngươi hiểu chưa?!”

Nhiễm Thù dưới cái nhìn chăm chú của hắn đau đớn nhắm mắt lại, hơn nửa ngày cuối cùng cũng gian nan gật đầu.

Rốt cuộc Tạ Hàn Đàm cũng hài lòng, xoay người rời đi, đi vào bên trong sân, ngồi xuống xếp bằng. Một cái Vạn Tượng viên bàn ở dưới chân hắn sáng lên, ánh sáng bao phủ quanh người hắn, một con rồng trắng từ trên người hắn gầm thét đi ra, cũng vào lúc này, một đạo điện quang màu tím giống như rồng tím từ trên trời gầm thét đánh xuống, va vào bạch long!

Lục Cửu thiên kiếp!

Người bình thường độ kiếp phi thăng, nhiều nhất chỉ gặp phải Tứ Cửu thiên kiếp, sau Tứ Cửu thiên kiếp, sẽ đứng ở hàng chân tiên. Nhưng mà Lục Cửu thiên kiếp lại cực kỳ hiếm thấy, càng sẽ không nhìn thấy khi người thường đột phá!

Nhưng giờ phút này, lôi điện trên bầu trời mãnh liệt đánh xuống, toàn bộ Tu chân giới cũng vì thế mà rung lên. Trên Vấn Kiếm nhai, Tần Tử Thực mở mắt, nhìn về hướng thiên kiếp, không khỏi nhíu mày.

Tinh Vân môn…

Rốt cuộc là ai ở Tinh Vân môn, có được tư chất đến trời cao cũng ghen tỵ, đưa đến Lục Cửu thiên kiếp?

Mà Tô Thanh Y ngồi trên giường lau Vô Đạo mới đc Tần Tử Thực sửa lại thì không cần nghĩ thì đã biết, chắc chắn là Tạ Hàn Đàm.

Tạ Hàn Đàm thiên tư phi phàm, lại có huyết thống Ma tộc, người ở Tinh Vân môn có thể đưa đến Lục Cửu thiên kiếp cũng chỉ có hắn mà thôi.

Xem ra… Hắn lại tiến thêm một bước. Về sau Tần Tử Thực có thể đánh bại hắn sao?

Nghĩ đến đây, Tô Thanh Y không khỏi lo lắng.

Tiếng sấm ầm ầm nổ ra, trận pháp cuộn thành hình rồng, Tạ Hàn Đàm mỉm cười, nhận từng đạo từng đạo sấm sét đánh vào người.

Đánh suốt bảy ngày, trên bầu trời cuối cùng mây tạnh sương mù tan, kim quang bao phủ trên người Tạ Hàn Đàm, mưa to rơi trên toàn bộ Tu Chân giới mang theo linh khí tràn đầy, tất cả tu sĩ đều không khỏi ngồi xuống cảm ngộ, cảm thụ mưa rơi xuống sau độ kiếp như này có cực kỳ nhiều chỗ tốt.

Tạ Hàn Đàm từ giữa kim quang đứng lên, như tiên như phật, phủi tay áo dài, quay đầu nhìn về hướng Thiên Kiếm tông, mỉm cười nói: “Sư phụ, ta tới đây.”

Nói xong, hắn đi ra ngoài, bên ngoài sơn môn đã sớm quỳ đầy đệ tử, mọi người cúi đầu chúc mừng: “Chúc mừng Chưởng môn!”

Tạ Hàn Đàm tay cầm kim phiến, ngẩng đầu mỉm cười, nhìn đám người người quỳ thành một đường dài, cầm cây quạt nhỏ lên. Cảnh tượng xung quanh đang thay đổi liên tục trước đó, lập tức dừng lại ở cảnh mùa xuân, hoa đào ở khắp núi Tinh Vân môn đều nở rộ diễm lệ.

Hô mưa gọi gió, đảo ngược bốn mùa, dời núi lấp biển, là khả năng của Đại Thừa.

Tâm thần của mọi người rung động, Tạ Hàn Đàm bước xuống, mấy người Nhiễm Thù theo ở phía sau, mọi người chỉ nghe được Chưởng môn trẻ tuổi thấp giọng nói: “Nợ nần với Thiên Kiếm tông, cũng nên tìm bọn họ tính toán rồi.”

Sau đó lập tức thấy phía trước hiện lên một cánh cửa sáng có hoa đào bay tán loạn, Tạ Hàn Đàm dẫn theo hai hàng đệ tử lập tức sải bước vào.

Lúc hắn bước vào cánh cửa sáng kia trong nháy mắt, hệ thống tích tích tích vang lên.

Hệ thống: [Nhiệm vụ khẩn cấp! Nhiệm vụ khẩn cấp!]

Tô Thanh Y đang nằm trên giường bị dọa đến giật nẩy mình, sau đó vỗ ngực nói: “Bình tĩnh một chút! Có nhiệm vụ khẩn cấp gì!”

Hệ thống mất đi bình tĩnh ngày thường, nhanh chóng nói: “Tạ Hà Đàm lấy ra Linh Bảo súc địa, lập tức dẫn người giết đến Thiên Kiếm tông! Mời ký chủ sớm chuẩn bị!”

“Cái gì?!” Tô Thanh Y gào to: “Hắn tới làm cái gì?”

Nàng vừa hỏi xong, trên màn hình lập tức xuất hiện một hàng chữ sáng:

Tên nhiệm vụ: Thay đổi cốt truyện – Hủy thi thể của Nguyễn Mặc Trúc

Giới thiệu tình tiết: Sau khi Tạ Hàn Đàm đột phá Đại Thừa kỳ, tuân theo ước định trước khi chết của sư phụ Nguyễn Mặc Trúc, đi tới Thiên Kiếm tông, ý đồ lấy về thi thể của Nguyễn Mặc Trúc, an táng ở Đào Hoa cốc. Phong chủ Đệ Nhị phong Bạch Phất Trần giao chiến cùng Tạ Hàn Đàm bị thương, Tần Tử Thực tức giận ra tay hủy đi thi thể của Nguyễn Mặc Trúc, Tạ Hàn Đàm thề, cùng Tần Tử Thực không chết không ngừng.

Nguyên nhân thay đổi: Lời thề của nam chính phải được thực hiện, vì ngăn cản vận mệnh bi thảm của Tần Tử Thực, nhất định phải ngăn cản nam chính nguyền rủa.

Phương pháp thay đổi: Hủy thi thể Nguyễn Mặc Trúc trước.

Ban thưởng: 1000 tích phân

Tiếp thu / Tiếp thu

Lại là một nhiệm vụ nhất định phải làm…

Tô Thanh Y hộc máu. Nàng vội vàng nhảy xuống giường mặc quần áo, còn chưa mặc xong quần áo, nàng đã nghe được giọng nói Tạ Hàn Đàm vang vọng toàn bộ Thiên Kiếm tông.

“Thiên Kiếm tông, Tạ Hàn đệ tử của Nguyễn Mặc Trúc, tới bái phỏng.”

Nghe được âm thanh này, tay Tô Thanh Y run lên, trong lòng không nhịn được quay cuồng.

Thiên Kiếm Tông, đệ tử của Nguyễn Mặc Trúc, Tạ Hàn.

Nàng nuôi hắn mấy chục năm, làm sư phụ hắn mấy chục năm, chăm chút hắn từ một phế nhân đến hôm nay thành Chưởng môn Tinh Vân môn, nhưng hắn vẫn chỉ nhớ kỹ mình là Tạ Hàn đệ tử của Nguyễn Mặc Trúc.

Tô Thanh Y nàng đã tạo nghiệp gì? Năm đó lại thu nhận một con sói mắt trắng như vậy?

Nếu hắn đối với ai cũng đều lòng lang dạ sói, có lẽ trong lòng nàng còn có thể dễ chịu một chút, nhưng cùng là sư phụ, hắn lại tình sâu nghĩa nặng với Nguyễn Mặc Trúc; cùng là người thích hắn, hắn lại thương tiếc gấp bội với Nhiễm Thù, làm lòng người rét lạnh.

Tô Thanh Y trong phòng bình ổn lại tâm tình, sau đó vác đại kiếm đi ra ngoài, vừa ra cửa, liền nhìn thấy toàn bộ đệ tử ở phong đều chạy đến Chủ phong, nàng trộn lẫn vào đám đệ tử đi theo đến Chủ phong, vừa đến cửa đại điện, đã bị Mạc Vân kéo qua, vẻ mặt hưng phấn nói: “Sư muội cũng đến xem náo nhiệt à?!”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Tô Thanh Y kinh ngạc, Mạc Vân hào hứng, vội vàng nói với nàng: “Sư muội, ngươi không biết đâu, Tạ Hàn người này là một người nổi danh nhất ở Thiên Kiếm tông đấy.”

“Nghe kể lại năm đó hắn là Nhất phẩm Lôi linh căn, cái này có bao nhiêu thích hợp luyện kiếm ngươi cũng biết đi? Tĩnh Diễn sư thúc chính là Lôi linh căn! Lúc ấy hắn chưa đến mười tuổi, đã đến Thiên Kiếm tông, mọi người cảm thấy hắn nhất định là một thiên tài tiếp theo, kết quả là bị Tĩnh Diễn sư thúc phán hắn tâm tính không tốt, trục xuất khỏi Thiên Kiếm tông.”

“Vốn dĩ mọi người đều nghĩ hắn xong rồi, ai biết đi đến cửa, lại gặp được Nguyễn sư thúc, năm đó Nguyễn Mặc Trúc sư thúc là Phong chủ Đệ Tứ phong, thấy Tạ Hàn tư chất phi phàm, không quan tâm tới lời khuyên của Tĩnh Diễn sư thúc, thu hắn làm đệ tử. Tạ Hàn đúng là thiên phú vô song, tình cảm với Nguyễn sư thúc lại cực tốt, ngươi đoán xem hắn vào Kim Đan kỳ lúc bao nhiêu tuổi?”

Thấy vẻ mặt mù tịt của Tô Thanh Y, Mạc Vân khoa tay múa chân nói : “Mười sáu tuổi! Lợi hại không? Đáng tiếc, ai biết, tâm tính của hắn thật sự không tinh khiết, lại có thể đi ra phía sau núi, thả ra ma thú, còn tu luyện công pháp Ma tu…”

“Chuyện này bị Tĩnh Diễn sư thúc phát hiện, phế linh căn của hắn ngay tại chỗ, cắt kinh mạch của hắn, trục xuất hắn làm một phàm nhân. Sau đó Bạch sư thúc, khụ khụ, chuyện này Bạch sư thúc làm cũng không được chính đáng lắm… Thế mà sư thúc cảm thấy còn chưa đủ… Lại đánh người ta xuống vách núi…”

“Lúc ấy Nguyễn sư thúc không nói hai lời nhảy xuống theo, sau đó hai người cũng không trở về, chờ tới lúc Bạch sư thúc đi xuống đáy vực xem xét thì phát hiện Nguyễn sư thúc đã chết. Vì cứu người mà linh lực toàn thân hao hết mà chết! Mà tiểu tử này cũng không biết hắn chạy đi đâu, từ đó về sau cũng không bao giờ… thấy bóng dáng nữa.”

Tô Thanh Y: “…”

Chạy đi đâu? Được nàng cứu ==

“Đến khi gặp lại, cũng không biết hắn vớ phải vận cứt chó gì, thế mà hắn lại thành thủ đồ của Nhiễm Diễm đạo quân ở Tinh Vân môn! Ngươi cũng biết Nhiễm Diễm đạo quân cũng là một thế hệ thiên tài, ngoại trừ Tĩnh Diễn sư thúc của chúng ta có lẽ cũng không còn ai đè ép được nàng, ai dám động đến đệ tử của nàng, nàng còn không liều mạng với người ta à?”

Tô Thanh Y: “…”

Sao nàng hoàn toàn không biết chuyện này? Phải chi có người sớm nói chuyện này cho nàng, nàng tuyệt đối sẽ không động một chút tâm tư nào với Tạ Hàn Đàm!

“Cho nên nội bộ chúng ta cân nhắc, Tĩnh Diễn sư thúc nói nếu hắn có thể trở thành đệ tử của Tinh Vân môn thì đó là tạo hoá của hắn, chuyện này coi như kết thúc. Chúng ta cũng không cần nói ra bên ngoài…”

Tô Thanh Y: “…”

Đại ca à, các ngươi thật sự hại chết ta rồi…

Mạc Vân nói xong, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ta lại nói cho ngươi nghe chuyện bát quái này nhé, ta nghe nói, năm đó sở dĩ Bạch sư thúc đánh hắn rớt xuống vách núi, là bởi vì hắn và Nguyễn sư thúc có tư tình!”

“Có tư tình thì làm sao?” Tô Thanh Y ngẩn người, Mạc Vân ngây người: “Bọn họ là sư đồ mà…”

“Sư đồ thì làm sao?”

Mạc Vân bị nàng hỏi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đúng ha, hình như cũng không có gì, hình như ở Tinh Vân môn có khá nhiều đạo lữ là sư đồ? Ngươi nói năm đó Nhiễm Diễm đạo quân thu Tạ Hàn Đàm làm đệ tử, có phải coi trọng khuôn mặt của hắn hay không, muốn cùng hắn kết làm đạo lữ?”

Tô Thanh Y: “…”

Nàng rất… Muốn làm cho Mạc Vân câm miệng, lời nói chọc vào vết thương lòng như vậy không cần nói ra đâu!

Nhưng nàng không thể, chỉ có thể kìm nén. Lúc Mạc Vân nói chuyện, người của Thiên Kiếm tông gần như đã đến đủ. Bảy vị Phong chủ và Chưởng môn đã sớm ngồi trên bồ đoàn ở trong đại điện, Tần Tử Thực và Tống Húc ngồi song song, sáu người còn lại mỗi người chia ra ngồi ở hai bên, thành một hình trăng khuyết. Thủ tịch đệ tử của các phong được mời vào trong điện phân ra hai hàng đứng ở vị trí đệ tử thủ vị, rồi sau đó là nữ đệ tử, sau đó dựa theo bối phận một đường sắp xếp ở bên ngoài.

Tô Thanh Y đứng sát bên Mạc Vân, có thể thấy rõ vẻ mặt của Tần Tử Thực đang ngồi trên bồ đoàn. Hình như hắn không chút nào để ý đến mọi thứ bên ngoài đang nhắm mắt lại tĩnh tọa.

Chỉ một chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng người, Tô Thanh Y quay đầu ra nhìn thì thấy một thanh niên, mặc một thân áo dài màu đen, tay cầm kim phiến, sau lưng dẫn theo hai hàng đệ tử, từng bước từng bước đi vào trong đại điện.

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ vô song, một đôi mắt vô cùng đa tình, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại mang theo hơi thở vương giả làm cho người không tự chủ được muốn phục tùng.

Nếu Tần Tử Thực là cao cao tại thượng cửu thiên trích tiên, thì hắn chính là đế vương của nhân gian.

Hắn từng bước đi tới, tuyệt nhiên không nhìn ra nửa phần bóng dáng thiếu niên năm đó nữa.

Tô Thanh Y không nhịn được cảm thấy hoảng hốt, không tự chủ nhớ tới nhiều năm trước, người kia đi theo sau lưng nàng, thiếu niên bị nàng chọc ghẹo thì sẽ đỏ mặt.

Đột nhiên nàng hiểu được.

Hắn quả thật không phải là Tạ Hàn Đàm của nàng.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN