Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta - Chương 66
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta


Chương 66


 
Edit: Trúc
 
Trong nháy mắt tà khí lan ra, mọi người lập tức liên thủ bày ra một cái kết giới, vây toàn bộ tà khí ở bên trong kết giới, rồi sau đó dựa theo Trầm Trúc chỉ đạo từng người đứng vào vị trí, rót linh lực vào trận pháp.
Hoa văn trên trận pháp dần dần sáng lên, lúc Tô Thanh Y cùng Vân Hư Tử chạy tới, trận pháp đã sáng hơn phân nửa, Tô Thanh Y vừa thấy trận pháp kia thì lập tức cảm thấy có cảm giác quái dị.
Thứ gọi là ký tự trên phù triện trận pháp, thật ra cũng tương đương với một loại ngôn ngữ, mỗi một trận pháp được trận pháp sư sáng tạo độc đáo, nội dung trong đó có gì cũng chỉ có Phù Tu sáng tạo trận pháp kia biết, sau này mọi người chẳng qua chỉ vẽ lại rồi dựng lên trận pháp đó. Nhưng mà đối với Tô Thanh Y là người đã đến trình độ tự nghĩ ra trận pháp phù triện, hoặc nhiều hoặc ít nàng có thể cảm giác được phương hướng đại khái của một trận pháp, Tô Thanh Y nhìn trận pháp kia, bỗng cảm giác… Đây không giống một trận pháp trấn áp thứ gì đó.
“Vân lão tặc, ngươi còn không mau chút!”
Hắc Sơn thấy Vân Hư Tử chậm rì rì đứng ở trong pháp trận, tức giận mắng một tiếng. Vân Hư Tử hừ một câu: “Lão đạo chân cẳng không tiện, không đuổi kịp mấy người trẻ tuổi các ngươi.”
“Ngươi còn nhỏ lão tử hơn một ngàn tuổi, lão đạo cả nhà ngươi ấy!” Hắc Sơn mắng ra tiếng, thúc giục: “Nhanh lên!”
Vân Hư Tử không nói chuyện nữa, từ từ quay đầu liếc nhìn Tô Thanh Y một cái, thấy Tô Thanh Y nhíu chặt mày, ông ấy bèn lặng lẽ nhích người rời khỏi biên giới trận pháp một chút, chỉ rót một ít linh lực vào.
Mọi người ngầm thừa nhận Tô Thanh Y là Kim Đan kỳ nên cũng không sắp xếp nàng ở chỗ nào trong trận pháp, nàng đi một vòng bên ngoài trận pháp, dừng ở phía sau Trầm Trúc mồ hôi đầy đầu, nhíu mày nói: “Trầm Trúc tiền bối, trận pháp này của ngươi từ đâu mà đến, chính ngươi vẽ à?”
“Tô đạo hữu nói đùa.”
Tuy rằng Trầm Trúc đưa linh lực vào đã là miễn cưỡng, nhưng vẫn là người cực kỳ kiên nhẫn, nghe thấy Tô Thanh Y hỏi chuyện, vẫn cố gắng trả lời: “Trận pháp này là sau khi Tinh Vân Môn bị tà khí tàn sát bừa bãi, chúng tu sĩ hợp lực vẽ ra, Trầm Trúc cũng không am hiểu nhiều về trận pháp, vẫn chưa tham dự việc này.”
“Trầm Trúc tiền bối không am hiểu trận pháp…”
Tô Thanh Y hạ giọng, nhớ lại chuyện cũ năm đó của Tinh Vân Môn, trong trí nhớ của nàng cũng không có chuyện Tinh Vân Môn bị tà khí tàn sát bừa bãi này. Cho nên trận pháp này, tất nhiên là được chế ra sau khi nàng rời khỏi Tinh Vân Môn. Sau khi nàng rời Tinh Vân Môn, trận pháp sư đứng đầu cũng chỉ có Nhiễm Thù cùng Tạ Hàn Đàm, phía sau có lẽ còn có một vài tiểu bối mà nàng không quen. Chuyện lớn trấn áp tà khí như vậy, Tinh Vân Môn không phái trận pháp sư đứng đầu tới, lại phái phù triện sư như Trầm Trúc tới, đây là vì sao?
“Trầm Trúc tiền bối, nếu ngươi không am hiểu trận pháp, vì sao Tinh Vân Môn lại phái ngươi tiến đến, mà không phải là Nhiễm Thù tiền bối?”
Nghe được lời này, Trầm Trúc nhíu mày, hình như có chút không vui: “Tô đạo hữu, lúc này tình huống nguy cấp, Tô đạo hữu hỏi cái này để làm gì?”
“Trận pháp này có vấn đề! Chúng ta nghiên cứu rõ ràng trước rồi lại nói!” Tô Thanh Y nôn nóng lên tiếng. Vừa dứt lời, Hắc Sơn lập tức cười lạnh: “Một Kiếm tu Kim Đan kỳ như ngươi, biết cái gì mà bảo trận pháp có vấn đề? Bây giờ ngươi làm chúng ta lui, nếu sau này tà khí không phong được, trách nhiệm này ngươi gánh nổi à?!”

“Ta…”
Tô Thanh Y còn chưa nói thành cây, một tiếng rồng ngâm đột nhiên từ phía tây truyền đến, Tô Thanh Y lập tức quay đầu lại, theo bản năng hét to: “Lùi ra!!”
Trong nháy mắt lên tiếng, nàng bắt lấy Trầm Trúc ở gần nhất, kéo hắn từ trong trận pháp ra!
Vân Hư Tử sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt tiếng rồng ngâm xuất hiện dùng hết linh lực toàn thân đánh về phía trận pháp, sau đó dựa vào lực bắn ngược về chạy ra khỏi trận pháp!
Trận pháp nhanh chóng chuyển động, giống một cái la bàn thật lớn cuốn lên lốc xoáy, trong miệng Tô Thanh Y niệm chú, tay cầm Vô Đạo, dồn linh lực tu sĩ Đại Thừa kỳ, chém thật mạnh một kiếm xuống! Trận pháp hơi dừng một lát, cũng chính trong nháy mắt này, mấy kiếm tu cao giai phá vỡ trận pháp vọt ra, nện thật mạnh ở trên mặt đất!
Tô Thanh Y còn muốn chém thêm kiếm nữa, nhưng mà không trung lại truyền đến tiếng nữ tử cười càn rỡ: “Tô đạo hữu quả nhiên bất phàm, xem ra bổn tọa vẫn chưa mù mắt.”
Nghe tiếng này, Tô Thanh Y theo bản năng nhìn lên bầu trời, nhìn thấy không trung có một nữ tử đứng trên thân kiếm, mặt mang theo mặt nạ màu vàng, tay cầm sáo trúc, dùng ánh mắt giống như nhìn người chết chăm chú nhìn vào bọn họ.
Uy áp Độ Kiếp kỳ từ trên người nữ tử này truyền tới không hề giữ lại, mọi người đều biến sắc, ngay cả Tô Thanh Y cũng là cố gắng chống đỡ để mình không quỳ xuống, trong lòng lại là xúc động muốn quỳ xuống.
Cách đó không xa phía trên Huyễn Âm Cung mây đen giăng đầy, giống như có đại năng độ kiếp, tiếng rồng ngâm trầm thấp một tiếng lại một tiếng từ nơi xa truyền đến. Giờ phút này Tô Thanh Y đã xác định, đây lại là Thập phương Bát sát trận, mà cách đó không xa, tất nhiên lại có một Tà Long đang được thai nghén.
Nàng nắm chặt trường kiếm trong tay, truyền âm cho Vân Hư Tử: “Sư tổ, ngươi cùng những người khác giữ chân nàng ta. Ta đi chém Tà Long kia!”
“Ừm,” Vân Hư Tử ngửa đầu nhìn nữ tử đeo mặt nạ, lạnh nhạt nói: “Ta cảm thấy dường như nàng ta cảm thấy hứng thú đối với ngươi đó.”
Vào lúc Vân Hư Tử cùng Tô Thanh Y thảo luận ai đi chém Tà Long. Ở phòng bên này, Tần Tử Thực lại cảm thấy, mình đã sắp điên rồi.
Từ lần đầu tiên mặt đất chấn động, không lâu sau đó, tất cả trận pháp vẽ ở trên tường trong phòng đều sáng lên.
Dáng vẻ trận pháp này làm hắn cảm thấy quen thuộc, hắn ở Huyền Thiên Môn dường như đã gặp rồi, ở Bồng Lai Đảo dường như cũng đã gặp rồi. Tuy rằng có rất nhiều chỗ hình đã đều có thay đổi, nhưng về cơ bản mấy chỗ đặc thù đều giống nhau như đúc.
Hắn không phải Phù tu, hắn không hiểu trận pháp này có ý nghĩa gì, chỉ phát hiện từ khi trận pháp này bắt đầu có từng đường từng đường sáng lên, quanh thân hắn dường như có tiếng rất nhiều người đang tụng kinh. Những kinh văn đó biến thành chữ màu vàng trôi nổi đầy trong căn phòng, phối hợp với trận pháp ở mặt đất, một chuỗi ký tự đâm xuyên qua thân thể hắn.
Những tiếng niệm chú đó niệm đến hắn đau đầu, ban đầu hắn còn có thể đả tọa yên lặng tụng thanh tâm chú chống cự, nhưng tiếp đó lại hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Linh lực từ dưới trận pháp dũng mãnh ra sức chui vào, kinh mạch hắn dường như sắp nổ tung. Hắn không nhịn được lăn lộn khắp phòng, cũng không rảnh lo ngụy trang hay không ngụy trang, che giấu hay không che giấu, linh khí thành kiếm, từng đạo từng đạo bổ vào vách đá trong phòng!
Toàn bộ phòng bị hắn chém đến không ngừng đong đưa, hắn không nhịn được hét lên thành tiếng! Nhưng âm thanh vừa ra, hắn lập tức phát hiện không đúng, đó không phải là âm thanh của hắn! Đó rõ ràng… Đó rõ ràng là tiếng gào của một con rồng!
Trong đầu Tần Tử Thực đột nhiên hiện lên dáng vẻ nửa người nửa rắn của Tống Thiến, cả người hắn run rẩy, đỡ cái trán gian nan nói: “Không được… Cút ngay… Tiêu Tố, ngươi lăn ra đây!!!”
Nhưng mà tất cả lời nói của hắn đều hóa thành từng tiếng rồng ngâm, mỗi một lần thành tiếng đều khiến cho đất trời vì vậy mà run rẩy.
Linh khí quanh người càng ngày càng mạnh, Nguyên Anh của hắn tham lam cắn nuốt linh khí, nhưng mà thân thể hắn lại cũng bắt đầu chậm rãi mọc ra vảy.
Hắn sắp biến thành quái vật…
Ý thức của Tần Tử Thực vô cùng thanh tỉnh.
Nhưng mà hắn không có cách nào ngăn cản mọi chuyện xảy ra, chỉ có thể nhìn hai chân mình chậm rãi biến mất, biến thành đuôi một con rồng …
Hắn nhắm mắt lại, đau đớn gọi: “Thanh Y…”
Mà Tô Thanh Y ở phương xa lại nghe được một tiếng rồng ngâm, lần này tiếng rồng ngâm không giống với lúc trước, dường như vừa đau đớn lại vừa tuyệt vọng. Tô Thanh Y nhíu nhíu mày, nói với Vân Hư Tử ở bên: “Sư phụ, ngươi không cảm thấy Tà Long này không quá giống với con trước đây à?”
“Lão đạo lại chưa thấy Tà Long bao giờ, ngươi nói với ta thì có ích gì? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi đánh hay không đánh?”
“Đánh chứ!”
Tô Thanh Y dứt lời, điểm mũi chân một cái, lập tức vọt về phía người trên đám mây! Vô Đạo cuốn lên kiếm khí ùn ùn, đất rung núi chuyển, nữ tử cong cong khóe miệng, mỉm cười nói: “Kiếm ý tốt.”
Dứt lời, sáo trúc trong tay đột nhiên hóa thành một đoạn trúc màu xanh lá, nữ tử giơ tay, từ trong đoạn trúc từ từ rút ra một trường kiếm ánh xanh uyển chuyển. Sắc mặt Vân Hư Tử lập tức trắng bệch, kinh ngạc thốt lên: “Thanh Trúc kiếm!”
Động tác của nữ tử biến hóa trước mắt Tô Thanh Y, dường như là cực chậm, nhưng mà lúc Vô Đạo đột nhiên va chạm đến trước người nữ tử kia, nàng ta lại như gãi đúng chỗ ngứa, không nhiều không ít, vừa vặn chặn Vô Đạo lại.
Khí thế Vô Đạo mạnh mẽ, căn bản không phải loại kiếm nhẹ có thể cản lại, tuy kém một cảnh giới lớn, nữ tử cũng không chịu được bị đẩy lui một bước. Nhưng mà nàng ta lập tức đánh trả, kiếm khí giống như tùng bách thanh trúc, mang theo một kiếm ý mát lạnh, thoạt nhìn rõ ràng không nhanh không chậm, nhưng mỗi đường kiếm đều ép Tô Thanh Y không có nửa phần đường sống!
Kiếm của nàng ta thủy chung vẫn ép sát Tô Thanh Y, nhanh đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi là có tốc độ như vậy. Nếu không phải vì Tô Thanh Y đã kiếm cốt mở đỉnh cấp, vạn sự vạn vật đều bị làm chậm tốc độ ở trong mắt nàng thì đã sớm đã bị nàng ta dùng kiếm đánh xuống rồi. Nhưng tuy là như thế, Tô Thanh Y cũng chỉ cố gắng lắm mới có thể ngăn kiếm của nàng ta, nhưng không gian đấu pháp nhỏ như vậy, cực kỳ bất lợi cho Vô Đạo phát huy. Còn chưa đánh hoàn chỉnh được một chiêu, trên người Tô Thanh Y đã bị vết thương chồng chất, nàng lấy một đạo kiếm ý Hiên Hoa cho trong tay đánh về phía đối phương. Đối phương bị kiếm ý đẩy lùi về phía sau ba trượng, cũng chính trong nháy mắt đó, Tô Thanh Y nhanh chóng thu Vô Đạo vào trong kiếm cung, đổi thành kiếm nhẹ Tư Tần.
Tư Tần là tên kiếm bảng mạng mà Tần Tử Thực tạo cho Tô Thanh Y, nàng vốn định chờ Tần Tử Thực về rồi mới lấy tên cho kiếm, nhưng mà kiếm bản mạng không đặt tên không thể đi ra. Bây giờ tình thế nguy cấp, Tần Tử Thực mất tích, nàng lại mang theo nhiệm vụ của hệ thống, Tô Thanh Y cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, vào lúc ở Thiên Kiếm Tông đã để Vân Hư Tử chỉ cho cách lấy máu nhận chủ, đặt tên mở kiếm.
Sau khi lấy Tư Tần ra, kiếm thế của Tô Thanh Y trong nháy mắt đã nhanh hơn rất nhiều, đánh về phía nữ tử.

Mà dưới đám mây, Vân Hư Tử kéo người từ trong trận pháp ra đút thuốc trị thương, rồi lặng yên không một tiếng động vọt về phía rồng ngâm. Nữ tử đeo mặt nạ liếc một cái, lạnh lùng nói: “Quay lại!”
Vừa dứt lời, trên mặt đất lại một trận pháp phóng lên cao, chùm tia sáng màu lam biến nơi này thành một nhà giam thật lớn. Đôi tay nữ tử giấu ở trong tay áo, hờ hững nói: “Đạo lữ của ta sắp phi thăng, các vị vẫn đừng nên quấy rầy mới được.”
“Phi thăng?” Tô Thanh Y cầm kiếm trong tay, cười lạnh nói: “Biến thành Tà Long làm hại muôn dân, đây mà là phi thăng gì chứ?”
“Tà Long?” Nữ tử cong môi: “Chỉ cần trường sinh bất tử, có thể vượt qua 3000 thế giới, giết nhiều chút kiến hôi mà thôi, có khác gì phi thăng đâu?”
“Tà Long xuất thế, chắc chắn gây họa bốn phương, lấy tu sĩ làm đồ ăn, trừ oán khí thù hận ra thì không còn cảm xúc nào khác, hắn đã là đạo lữ của ngươi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm nhìn hắn biến thành quái vật như vậy à?”
Tô Thanh Y tức giận mắng: “Nếu ngươi thật sự yêu hắn, sao không chờ tự hắn tu hành phi thăng?”
“Tự mình tu hành?” Nữ tử cười to ra tiếng: “Chớ có nói bổn tọa không chờ được, cho dù bổn tọa chờ được hắn tu hành mấy trăm năm, bổn tọa cũng lười để hắn chậm rì rì tu hành phi thăng như thế! Phi thăng qua tầng tầng lôi kiếp, nếu hắn độ kiếp thất bại thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để bổn tọa chờ hắn tu luyện lại từ đầu? Sau đó lại độ kiếp thất bại thì lại làm sao bây giờ?”
“Dù sao hắn cũng không nhớ rõ bổn tọa…” Nữ tử lạnh giọng, trong âm thanh có chút chua xót: “Biến thành rồng hay là người thì có gì khác nhau? Bổn tọa chỉ cần hắn ở bên cạnh, cùng bổn tọa vượt qua năm tháng tĩnh mịch là đủ rồi!”
Khi nữ tử nói chuyện, quanh thân rung động, Tô Thanh Y phỏng đoán đây là Tà Long sắp xuất thế!
Nàng không khỏi có chút sốt ruột, giận dữ nói: “Nếu nói không thông vậy thì đánh đi!”
“Từ từ!” Vân Hư Tử đột nhiên hét lớn, trước lúc Tô Thanh Y ra tay, ông ấy tiến lên cung kính hành lễ với nữ tử, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có: “Xin hỏi tiền bối, Thanh Trúc kiếm trong tay ngài từ đâu mà đến?”
“Ngươi hỏi kiếm trong tay bổn tọa?” Nữ tử có chút nghi hoặc: “Cái này liên quan gì đến ngươi?”
“Không dối gạt tiền bối,” Vân Hư Tử nghiêm túc nói: “Theo trong thư tịch của tông môn vãn bối, Trong tay Ngưng Hoa tổ sư khai sơn Thiên Kiếm Tông ta đúng là dùng một Thanh Trúc kiếm cực kỳ giống của tiền bối. Tiền bối là đại năng Độ Kiếp kỳ, không biết có gì liên quan đến tổ sư của chúng ta không?”
Vân Hư Tử nói làm nữ tử trầm mặc, nàng ta cúi mặt nhìn kiếm trong tay, lúc lâu sau nàng ta mới chậm rãi nói: “Người có tương tự, vật có tương đồng, pháp khí này là bổn tọa tự mình đúc bằng thanh ngọc Thiên Sơn, có lẽ tiểu hữu nhận sai rồi. Về phần Ngưng Hoa chân tiên?”
Nói xong, nàng ta cong môi, trong giọng nói đều là trào phúng: “Nữ tử tâm địa rắn rết, cũng xứng một tiếng chân tiên à?”
“Tiền bối!” Sắc mặt Vân Hư Tử rét lạnh: “Ngài là đại năng Độ Kiếp kỳ, chúng ta tất phải tôn trọng, nhưng nếu làm nhục tổ sư phái chúng ta, vậy Vân Hư Tử cũng chỉ có thể cầm kiếm liều mình.”
Nghe được lời này, nữ tử càn rỡ cười to ra tiếng: “Sao nào? Vân Hư Tử tiểu hữu, chẳng lẽ vừa rồi ngươi còn không định chĩa kiếm về phía bổn tọa à? Hôm nay bổn tọa đã ở nói này,” Nàng ta nâng kiếm chỉ về phía mọi người, lạnh lùng nói: “Thì không định cho các ngươi trở về!”
Vừa dứt lời, một trận pháp từ dưới chân nàng ta phóng lên cao! Trường kiếm trong tay Tô Thanh Y bắn kiếm ý thẳng về phía thân ảnh kia, lạnh lùng nói: “Sư tổ, phí lời làm gì!”
Kiếm khí cùng ánh sáng trong trận pháp che lấp thân ảnh ở giữa, một lát sau, một ánh sáng màu xanh từ trong trận pháp phá không mà ra, Vô Đạo đột nhiên nhảy ra trước người Tô Thanh Y, trận pháp phòng ngự phía trên trong nháy mắt tỏa ánh sáng, biến thành một cái khiên màu đem, bảo vệ Tô Thanh Y cùng những người phía sau kín mít!
Tô Thanh Y trên không trung niệm quyết, phù triện màu vàng như đao bay về phía bóng người trong ánh sáng kia, Hắc Sơn ở phía sau ngẩn người nói: “Tô đạo hữu, ngươi này dùng trọng kiếm, rốt cuộc là kiếm hay là pháp khí? Ngươi rốt cuộc là Kiếm tu hay là Phù tu thế?”
“Ồn muốn chết!”
Tô Thanh Y bị Hắc Sơn hỏi đến phiền lòng, mặt đất dưới chân rung động càng thêm kịch liệt, nàng thấy ánh sáng trước mặt chậm rãi tan đi, lộ ra bóng dáng nữ tử thon dài t, nữ tử xoay người lại, mặt nạ màu vàng ở trên mặt vỡ vụn, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Tố xuất hiện ở dưới mặt nàng vàng, cười như không cười nhìn người trước mặt.
Máu từ trên người Tiêu Tố thấm ra, nàng ta lại không để bụng, Tô Thanh Y ném thẳng Vô Đạo về phía thân ảnh kia, nắm Tư Tần vọt lên, vừa chạy vừa hét: “Đừng kinh sợ, làm nhanh lên!!”
Vô Đạo đột nhiên đụng phải Thanh Trúc kiếm của Tiêu Tố, bị Thanh Trúc kiếm hung hăng đánh bay, cũng chính vào lúc đó, Tô Thanh Y đã tới trước người Tiêu Tố rồi, Tư Tần trong nháy mắt đâm vào trước ngực Tiêu Tố. Tiêu Tố hơi nghiêng người một cái, Tô Thanh Y đã sớm dự đoán được, một cái quang bàn thật lớn đột nhiên tràn ra, lôi điện rầm rầm trong nháy mắt bổ về phía Tiêu Tố!
Tiêu Tố bị lôi điện giật cho lăn một vòng tại chỗ, Vân Hư Tử vừa vặn canh giữ ở chỗ bên cạnh đó, một kiếm đâm tới! Tiêu Tố mím môi, nháy lên một cái, Thanh Trúc kiếm mang theo kiếm khí tràn ra, quét ngang quanh thân, nháy mắt đánh bay mấy tu sĩ đang lao tới!
“Một Kiếm tu, thế mà lại học nhiều bàng môn tả đạo như vậy, không cảm thấy mất mặt à?!” Tiêu Tố có chút nổi giận, kiếm thế thẳng tắp bắn về phía Tô Thanh Y. Trong miệng Tô Thanh Y niệm chú, chân đạp tinh bàn, trường kiếm mang theo lôi điện và hỏa long vờn quanh, cùng Vân Hư Tử nhào về phía Tiêu Tố!
Cũng vào lúc này, một cự long màu xanh lục phóng lên cao! Mọi người lập tức dừng bước chân, nhìn về phía không trung.
“Thành rồi…”
Tiêu Tố kích động lên tiếng, không đợi mọi người kịp phản ứng, nháy mắt đã hóa thành một ánh sáng xanh vọt qua đó!
Kết giới bị Tiêu Tố đánh vỡ, đám người Tô Thanh Y lập tức đuổi theo, đoàn người đuổi tới bên người Tà Long, nhưng mà vừa mới đi qua, đã thấy Tà Long lao về phía Tiêu Tố!
Trên người hắn quấn một cỗ linh khí thuần khiết, tà khí cùng linh khí dường như đang liều mang đấu tranh, một đôi mắt hờ hững mà lạnh nhạt, rít gào cắn về phía Tiêu Tố!
“Bé ngoan,” Sắc mặt Tiêu Tố không đổi, trong mắt đều là vui sướng, ôn hòa nói: “Đừng làm loạn, bé ngoan, bình tĩnh một chút.”
Thân hình Tà Long khổng lồ, lại cực kỳ linh hoạt, đuổi theo Tiêu Tố cắn chặt không bỏ, phàm là chỗ hắn đụng vào, sinh linh khô kiệt. Tiêu Tố theo động tác của hắn không nhanh không chậm lại gần, rồi lại vừa lúc tránh đi. Động tác của Tà Long càng ngày càng vội. Đám người Tô Thanh Y vừa hay chạy tới, mọi người cùng dùng kiếm khí đánh về phía Tiêu Tố, Tiêu Tố thả người né tránh, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người, đứng ở trên đỉnh đầu Tà Long.
Nàng ta vỗ về sừng rồng, nhìn cự long quay cuồng khắp nơi muốn hết nàng ta xuống, ôn hòa nói: “Bé ngoan, ngươi không nghe lời như vậy, thì đừng trách ta.”

Vừa dứt lời, nàng ta nâng Thanh Trúc kiếm lên, cắm thẳng vào trên đầu Tà Long! Tà Long đột nhiên tru lên thành tiếng, dường như cực kỳ đau đớn, bắt đầu ở trên trời quay cuồng lung tung. Một tay Tiêu Tố nắm sừng rồng, một tay bấm pháp quyết, bắt đầu nhỏ giọng ngâm xướng. Hắc Sơn vội nói: “Đây là thời cơ tốt nhất diệt trừ Tà Long này, mau lên!”
Mọi người dốc toàn lực đi lên, Tô Thanh Y nắm lấy tay áo Vân Hư Tử đang chuẩn bị xông lên, run rẩy nói: “Sư tổ… Ngươi xem… Có phải Tử Thực không…”
Vân Hư Tử đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía Tà Long quay cuồng kêu rên trong biển mây. Trong mắt Tà Long đều là đau đớn, thậm chí mang theo ý chí đồng quy vu tận, linh lực trên người nhanh chóng quấn lấy màu xanh lục quanh người, mang theo lôi điện rung động lách tách.
Tô Thanh Y cảm nhận được linh căn trong thân thể đang kêu gọi với linh lực Tà Long tuôn ra, cũng cảm giác được Bạch Ngọc kiếm trong Nạp Hư giới rung động.
Trong mắt nàng dần dần ướt át, mím chặt môi, đột nhiên nhắm về phía trước, bổ ra một kiếm về phía mọi người đang chuẩn bị tiến lên diệt rồng, giận dữ nói: “Không cho chạm vào nó!”
“Ngươi điên rồi à?!” Hắc Sơn mắng ra tiếng: “Đây là Tà Long! Nếu hắn thành rồng thật, Tu chân giới này còn ai còn có thể phong ấn hắn?!”
“Không cho phép đụng vào hắn hắn!” Tô Thanh Y không giải thích, đánh một kiếm ra, lạnh nhạt nói: “Để ta xử lý!”
Nàng không thể nói ra tin tức Tà Long trước mặt này là Tần Tử Thực được, sau khi nói ra, chỉ sợ ngày sau hắn không hại người, hắn khôi phục lại hình người, thì điều này cũng là vết nhơ cả đời của hắn, khó rửa sạch hơn cả việc hắn đọa Đạo nhập Ma. Rốt cuộc ma tu chỉ làm người khinh thường, Tà Long lại là nỗi sợ hãi của mỗi người. Ai cũng không thể phỏng đoán nhân tâm, ai cũng không dám tưởng, ngụy quân tử Tu chân giới này có thể vì đoạn tuyệt hậu hoạn mà vĩnh viễn chém giết hắn không?
Tô Thanh Y nhìn cự long phía trên bầu trời, Hắc Sơn giận phỉ nhổ, mà Bạch Thủy lại không nói một lời, thẳng tắp phóng lên phía trước, lại chính trong nháy mắt đó, một đạo kiếm khí phá không bay đến, Vân Hư Tử cầm trường kiếm đứng ở đám mây, lạnh lùng nói: “Đồ tôn ta nói nàng sẽ xử lý thì nàng sẽ xử lý. Các ngươi mò tới làm gì? Lui về cho ta!”
“Vân Hư Tử, nàng là tiểu bối hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ theo sao?” Bạch thủy nhíu mày, Vân Hư Tử nhếch miệng cười: “Lão đạo thích để nàng hồ đồ, thì đã sao nào? Ngươi không phục à? Không phục ngươi đánh ta này?”
“Đừng nói ngươi là đã bị thương,” Vân Hư Tử dùng tay chỉ đám tu sĩ, lạnh lùng nói: “Cho dù các ngươi không bị thương, vào lúc toàn thịnh cùng nhau xông lên, lão đạo cũng không ngại các ngươi.”
Sắc mặt mọi người đều đổi, Vân Hư Tử nói dĩ nhiên là hơi khuyếch đại, nhưng là một việc không sai, bọn họ đã bị trọng thương, cho dù toàn bộ tiến lên, cũng không đủ cho một mình Vân Hư Tử đánh.
Vân Hư Tử mỉm cười nhìn chằm chằm bọn họ, đuôi mắt lại liếc về phía trên.
Trong lòng âm thầm mắng mẹ nó.
Mà sau khi Tô Thanh Y tới gần cự long, đột nhiên nhảy lên trên người cự long, vọt về phía Tiêu Tố!
Trong tay Tiêu Tố nắm Thanh Trúc kiếm, một tay khác dùng chỉ thành kiếm, kiếm khí ngưng tụ thành một thanh kiếm trong suốt, lẳng lặng chờ Tô Thanh Y. Trong nháy mắt Tô Thanh Y tới gần, kiếm của nàng ta lập tức đánh lại.
Kiếm chiêu của Tiêu Tố rất đơn giản, đều là đường kiếm cơ sở, ưu điểm duy nhất, là nhanh, cực kỳ nhanh.
Kiếm chiêu của nàng ta gần như là ở trong phạm vị nhỏ, di động không khỏi một tấc vuông, Tô Thanh Y bị nàng ta ép, xuất kiếm cũng là càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt hai người đã đánh mười mấy chiêu, lại đều không có ép được đối phương lùi nửa tấc. Cự long ở dưới chân bọn họ liều mạng quay cuồng, linh lực của Tô Thanh Y chậm rãi trôi đi, chênh lệch thực lực Độ Kiếp kỳ cùng Đại Thừa kỳ cũng chậm rãi hiện ra.
“Ngươi là đứa nhỏ rất có tư chất,” Cự long đau đớn tru lên, chở bọn họ không biết bay đi nơi nào, Tiêu Tố dường như có chút không kiên nhẫn, mỉm cười mở miệng. Trong nháy mắt Tiêu Tố mở miệng, Tô Thanh Y lập tức phát hiện không ổn, nháy mắt lấy ra Huyền La lệnh, nhưng mà trước khi nàng kịp làm, động tác Tiêu Tố càng nhanh hơn, linh lực đột nhiên tăng mạnh, thiên địa dường như há to mồm, có vô số âm thanh luồn vào, lực lượng như Thiên Đạo, thật lớn mà lại huyền diệu, vô số tiếng chú ngữ ngâm tụng quanh quẩn ở bên tai. Tô Thanh Y bị cổ lực lượng này cố định tại chỗ, chỉ cảm thấy vũ trụ hồng hoang, vạn sự vạn vật đều ở trước mắt, dường như bị lọt vào một không gian quỷ dị.
Không… Đây tuyệt đối không phải Độ Kiếp kỳ……
Đây tuyệt đối không phải là lực lượng một Độ Kiếp kỳ nên có!
Nữ tử trước mặt tươi cười trách trời thương dân giống như hóa thành Phật đà, nàng ta cầm kiếm chậm rãi đi về phía nàng. Tô Thanh Y lại không cách nào nhúc nhích, mắt thấy kiếm kia sắp xuyên qua Nguyên Anh của nàng, cũng chính nháy mắt đó, nàng nghe được tiếng cự long than khóc phóng lên cao, trói buộc quanh mình nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Tiêu Tố đại biến, một lực đạo thật lớn đột nhiên đánh hai người bay ra, tà khí thoáng như dòng nước lũ xiết bay sang bên người hai nữ nhân, hung hăng đè các nàng trên mặt đất.
Quanh thân núi lở đất mòn, đất rung núi chuyển, đầy trời lôi điện rung động nổ vang, rơi xuống trên mặt đất, vô số sinh linh nháy mắt cháy khô.
Bóng tối cuốn về phía Tô Thanh Y, nàng dường như nghe được tiếng khớp xương vỡ vụn quanh người. Sau đó có một giọng nói dịu dàng, bi thương, không nỡ, thậm chí mang theo chút tuyệt vọng vang lên.
“Thanh Y…”
Hắn nói: “Quên ta đi.”
 
Edit: Con mẻ Tiêu Tố này theo mình là đáng ghét nhất cái truyện này, tự tư tự lợi, tự nhận mình yêu người ta mà còn nhận sai người. Đánh giá nhân vật phản diện đáng ghét nhất trong số các truyện mình từng đọc.
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN