Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nhật Ký Tân Hôn Cùng Ảnh Đế


Chương 31


Vốn dĩ tối nay mọi học sinh đều phải đến lớp nhưng buổi tự học tối nay của lớp 10-1 và lớp 10-2 khác với thường ngày. Mùa hai của chương trình《 Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào! 》sắp kết thúc, ekip chương trình đặc biệt chuẩn những bị trứng phục sinh dành tặng từng khách mời.

Ăn xong bữa cơm tối, Kiều Hội và Lâm Mẫn Mẫn cùng nhau đi đến hội trường sớm hơn dự kiến. Thoáng chốc, các khách mời khác cùng các bạn học sinh lớp 10-1 và 10-2 đều lần lượt đến.

Đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, người dẫn chương trình xuất hiện trên bục giảng. Anh ta mặc một bộ vest trắng, có thể nhận ra ekip chương trình rất coi trọng sự kiện tối nay.

“Mùa thứ hai của《 Chúng Ta Cùng Nhau Đến Trường Nào! 》đã kết thúc, tôi rất vui khi được trải qua quãng thời gian tuyệt vời này cùng với mọi người.”

Vừa nghe đến hai chữ ‘kết thúc’, tất cả các bạn học trong lớp đều đứng ngồi không yên, đám nhóc mở to mắt, ngồi phía bên dưới lẩm bẩm.

“Mới qua mấy ngày mà?”

“Chương trình kết thúc nhanh như vậy à?”

“Đừng mà, tiếc quá.”

Người dẫn chương trình nở nụ cười tiêu chuẩn, “Trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn. Sẽ có một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi khác. Tối nay, ekip chương trình đã chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho tất cả các thành viên, tôi hy vọng các bạn sẽ thích nó.”

Mọi người đều bị người dẫn chương trình làm nổi lên lòng hiếu kỳ, Kiều Hội cũng rất tò mò phía bên ekip sẽ chuẩn điều gì bất ngờ cho họ.

Lúc này, ánh đèn trong hội trường đều tắt hết, chỉ còn màn hình máy chiếu tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giây tiếp theo, âm nhạc radio nhẹ nhàng vang lên. Cùng với tiếng nhạc, còn có một tấm ảnh cũ đã ố vàng hiện lên trên màn chiếu.

Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác dài, khuôn mặt thư sinh nhìn rất đẹp mắt. Khi vừa nhìn thấy tấm ảnh đã ố cũ này, đám học sinh ngồi hàng vội ghé tai xì xào, “Người này trông cũng đẹp trai đó.”

“Đẹp thì cũng đẹp thật, nhưng mà không cao lắm.”

“Ai đây nhỉ?”

Kiều Hội cũng nghiêng đầu, nghiêm túc đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trong bức ảnh. Có thể thấy được bức ảnh này đã được lưu giữ mấy chục năm nay, là ảnh đen trắng, phông nền hơi mờ, hình như chụp tại một ngôi nhà cổ. Mấy năm trở lại đây, bối cảnh trong ảnh chụp kiểu này không thấy nhiều nữa.

Lâm Mẫn Mẫn đứng một bên cười ra tiếng, Kiều Hội quay đầu hỏi cô ấy, “Cô nhận ra người này là ai không ạ?”

Lâm Mẫn Mẫn gật đầu, “Người này là thành viên trong nhóm nghệ sĩ chúng ta.”

Trong nhóm nghệ sĩ chúng ta? Nếu tính độ tuổi, giới tính hay các yếu tố bối cảnh khác của bức ảnh, chỉ có một người có thể trùng khớp chính là tiền bối Đinh Chúc!

Kiều Hội che miệng, nhỏ giọng cảm thán, “Người trong bức ảnh là tiền bối Đinh phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

Đinh Chúc năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, trán bóng, rõ ràng là có hơi hói. Hơn nữa khi về già có hơi mập ra, trên mặt có vài nếp nhăn. Còn người thanh niên trẻ tuổi trong ảnh gương mặt thanh tú, mái tóc đen sẫm sáng bóng. Thật sự rất khó để Kiều Hội nhận ra hai người này là một khi mới nhìn qua. Nhưng sau khi Lâm Mẫn Mẫn nói, cô đã nhìn kỹ lại một lần nữa, quả thật có vài điểm tương đồng giữa tiền bối Đinh và người thanh niên.

Hóa ra tiền bối Đinh hồi trẻ lại đẹp trai như vậy!

Thấy không khí không còn sôi nổi bàn tán nữa, người dẫn chương trình mới cười nói, “Có vẻ đã có không ít người đã đoán ra thân phận của người trong ảnh. Không sai, bức ảnh là tiền bối Đinh Chúc lúc còn trẻ.”

Các bạn học sinh bên dưới đều bật cười.

“Xíu nữa nhìn không ra.”

“Khí chất của một nghệ thuật gia có sẵn trên người bác Đinh.”

Người dẫn chương trình nhìn tấm ảnh nói tiếp, “Tiền bối Đinh trong bức ảnh này mới mười tám tuổi. Khi đó tiền bối Đinh hào hoa phong nhã, giá trị nhan sắc không hề kém các tiểu thịt tươi [1] bây giờ.”

[1] Tiểu thịt tươi: Chỉ các chàng trai trẻ đẹp.

Đinh Chúc nhìn ảnh của mình xúc động thở dài, tấm hình này ông chụp khi mới vào đại học, lâu quá rồi ông không nhớ rõ. Thậm chí ông còn chẳng biết mình có bức ảnh này cho tới khi ekip chương trình chiếu lên.

Đinh Chúc cầm lấy microphone, gương mặt xúc động, “Trong album của tôi hình như không có bức ảnh nào giống như vậy, mọi người lấy nó ở đâu ra đấy?”

Người dẫn chương trình mỉm cười bí ẩn, “Chúng tôi phải thông qua rất nhiều người, vất vả lắm mới tìm được tấm ảnh quý báu này.”

Muốn lấy được bức ảnh này không phải là điều dễ dàng, thế nhưng nếu dễ lấy thì không thể gọi là bất ngờ được.

Lão Đinh nắm chặt microphone, “Cảm ơn tổ ekip chương trình, tôi rất thích phần quà này.”

Người dẫn chương trình khẽ cười, “Tiền bối Đinh thích là tốt rồi.”

Sau khi tấm ảnh của tiền bối Đinh biến mất, trên màn hình lại xuất hiện một bức ảnh thiếu niên trẻ tuổi.

Lúc này đây, không ít các bạn học sinh đã đoán ra được người kia là ai.

“Đây là đạo diễn Thang!”

“Sao đạo diễn Thang lúc trẻ đáng yêu thế?”

Trong lúc vô tình nghe các bạn học nói chuyện, Kiều Hội cũng ngầm thừa nhận điều này. Đừng nhìn đạo diễn Thang hiện tại miệng lưỡi độc địa, anh ta khi còn trẻ chỉ có thể miêu tả bằng hai từ đáng yêu.

Thiếu niên trong ảnh nở nụ cười mỉm, môi hồng răng trắng, trông vừa ngoan lại vừa hiền. Chắc hẳn bức ảnh này do bạn cùng lớp chụp giúp Thang Mặc hoặc anh ta bị chụp lén. Trong tay Thang Mặc cầm bút chì, hình như đang làm bài, phía sau còn có các bạn học đang nói chuyện.

Thang Mặc ngạc nhiên khi thấy tấm ảnh này, quả thật trong ảnh anh ta giống như học sinh gương mẫu, mặc đồng phục đàng hoàng. Nhìn thế nào cũng thấy khí chất khác xa một trời một vực với đạo diễn Thang khó tính độc miệng ở hiện tại.

Lâm Mẫn Mẫn mỉm cười thú thật, “Tôi nhìn không ra.”

Kiều Hội phụ họa, “Cháu cũng nhìn không ra.”

Thiếu niên ngồi ở giữa phòng học, dáng người cao gầy, khuôn mặt lanh lợi dễ thương. Nhìn về phía đạo diễn Thang trưởng thành, bộ dạng lạnh lùng, không ai dám lại gần.

Kiều Hội không khỏi suy nghĩ, mấy năm nay đạo diễn Thang xảy ra chuyện gì hả? Làm thế nào mà từ một chú cún nhỏ trở thành một con chó sói lớn như vậy?

Người dẫn chương trình nhìn bức ảnh giới thiệu: “Tấm ảnh này rất khó tìm được, phía ekip phải liên lạc với rất nhiều người để lấy được tấm ảnh từ tay một bạn học nữ học chung với đạo diễn Thang đấy. Đạo diễn Thang nhìn tấm ảnh này cậu có gì muốn nói không?”

Bạn học nữ! Đây là ba từ trọng điểm.

Phía dưới xì xầm bàn tán, bạn học nữ này giữ ảnh của đạo diễn Thang lâu như thế chắc chắn thầm thương trộm nhớ đạo diễn Thang rồi. Nếu không phải thầm thương thì là yêu đơn phương vì nếu không thích người ta thì giữ ảnh lâu như thế làm gì? Nhìn chất lượng bức ảnh là biết nó được bảo quản cẩn thận.

Năm nay đạo diễn Thang ba mươi tuổi, trong ảnh anh ấy mới mười tám tuổi. Khoảng cách mười năm không dài cũng không ngắn, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn thấy bản thân khác trước rất nhiều.

Thang Mặc cầm microphone lên, thái độ thờ ơ, chỉ ‘ừ’ một tiếng.

Ừ? Chỉ có vậy thôi à?

Gương mặt người dẫn chương trình đầy vẻ bất đắc dĩ, “Đạo diễn Thang không thích sự bất ngờ này sao?”

Vẻ mặt của Thang Mặc luôn bình tĩnh, “Tôi không nói mình không thích.” Một câu rất đơn giản, không có vế sau.

‹ Cảm giác đạo diễn Thang là một người có nhiều tâm sự ›

‹ Đạo diễn Thang hình như là từ trên trời rơi xuống, tôi chỉ biết rằng anh ấy rất tài năng nhưng mà trước đây anh ấy từng trải qua những gì thì trên mạng đều không đề cập đến ›

‹ Không biết vì sao tôi đột nhiên thấy đau lòng ›

‹ Nếu không phải có gương mặt giống nhau, thì bé trai trong ảnh và đạo diễn Thang tính cách cực khác nhau ›

‹ Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Thang Mặc. Để cho anh ấy có thể vĩnh viễn đáng yêu như thế ›

‹ Đột nhiên… không thấy ghét đạo diễn Thang độc mồm độc miệng nữa. Thật ra tôi cũng cảm thấy anh ấy rất đáng yêu. Nhìn những bức ảnh chụp trước đây của anh ấy, hẳn là một người có nội tâm rất dịu dàng ›

Bởi vì phản ứng của Thang Mặc rất bình thường như không có gì, anh ta thậm chí còn không biểu hiện ra chút bất ngờ nên ekip chương trình đã vội vàng bỏ qua tấm ảnh của đạo diễn Thang xuống nhanh chóng chuyển sang bức ảnh tiếp theo.

Xuất hiện trên màn hình máy chiếu lại là tấm ảnh chụp của một thiếu niên trẻ tuổi. Lúc này đây, mọi người đều biết người trong tấm hình là ai.

Từ Diệc Dương. 

Trong ảnh chụp là Từ Diệc Dương của thời thiếu niên.

Kiều Hội vô thức ngừng thở, chăm chú ngắm nhìn thật kỹ thiếu niên trong ảnh. Anh thật sự rất đẹp trai, mày rậm mắt sáng, mái tóc đen bóng, da trắng, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn toát ra mị lực thu hút nhiều thiếu nữ. Giống như Thang Mặc, Từ Diệc Dương trong ảnh chụp so với Từ Diệc Dương bây giờ, ngoại trừ gương mặt anh tuấn thì chẳng còn điểm gì giống nữa.

Thiếu niên trong ảnh môi mỏng mím lại, biểu cảm mang vài phần thờ ơ, mặc kệ xung quanh. Cả người toát ra khí chất lạnh nhạt khiến người khác không dám lại gần, chỉ thiếu mỗi dòng chữ ‘đừng tới gần tôi’ viết lên trên trán. Quang cảnh xung quanh là sân thể dục, có lẽ bức ảnh này được chụp khi anh đang học trung học. Từ Diệc Dương lúc đó lạnh lùng không ôn hòa như bây giờ.

Kiều Hội cắn môi, bàn tay nhỏ bé cuộn tròn lại. Không một ai vô duyên vô cơ mà thay đổi tính cách trừ khi phải trải qua chuyện nào đó.

‹ Người như anh trai Từ trong quá khứ cũng có khúc mắc ›

‹ Cho tới bây giờ anh ấy chưa từng đề cập tới những gì đã trải qua trong quá khứ ở bất kỳ cuộc phỏng vấn nào ›

‹ Ekip đưa tới bất ngờ vui vẻ hay bất ngờ bất hạnh thế? ›

‹ Biểu cảm của anh trai Từ trước máy quay giống đạo diễn Thang lắm ›

‹ Ôi, mau chuyển tới ảnh người khác đi. Tôi không muốn anh trai Từ nghĩ nhiều về quá khứ đâu ›

Nhân viên công tác đưa microphone cho Từ Diệc Dương, người dẫn chương trình ho khan một tiếng, “Không biết ảnh đế có thích bất ngờ này không?”

Từ Diệc Dương cười nhẹ, “Chỉ là quá khứ, tôi không có gì bất ngờ.”

Kiều Hội là người hâm mộ chính hiệu của anh, cô xem qua tất cả những tin tức về Từ Diệc Dương. Nhưng trong các buổi phỏng vấn, anh chưa bao giờ đề cập đến quá khứ của bản thân, những thứ đó dường như là điều cấm kỵ. 

Khi cô gặp anh lần thứ hai, anh có nhắc đến tình hình nhà mình một ít.

Hôm đó, cô vừa quay chụp xong một quảng cáo chi phí nhỏ, buổi tối tham dự tiệc rượu. Đây là một bữa tiệc bình thường, người đến tham gia đều là diễn viên tuyến mười tám thậm chí còn có một số nhân vật khá nổi tiếng trên mạng muốn bước vào giới giải trí. Kiều Hội không ngờ bản thân gặp phải một tên giám đốc sắc lang, ông ta muốn động tay động chân với cô vậy nên Kiều Hội trực tiếp chống trả tặng ông ta một bạt tai. Ông ta tức giận, mặt mày hung ác nói sẽ cho cô biết thế nào là không biết điều.

Kiều Hội là người mới bước chân ra ngoài xã hội, đối với mấy tình huống thế này cô không biết cách ứng phó khéo léo. Cho dù cô nói ra tên ba Kiều cũng không hữu dụng bởi bọn họ không tin. Lúc ấy may có Từ Diệc Dương tình cờ đi ngang qua giúp cô giải vây.

Sau đó, anh nói với cô, “Nếu lần sau gặp phải tình huống như thế này, em có thể nói tên của anh hoặc là trực tiếp gọi điện cho anh.”

Chuyện này đối với cô là một sự giúp đỡ lớn, cái tên Từ Diệc Dương thật sự hữu ích trong một số trường hợp. Nhưng cô với anh không thân không quen, cô không thể tự nhiên nhận giúp đỡ của anh trong lòng Kiều Hội khi ấy băn khoăn bối rối vô cùng. Hơn nữa, cô còn nhớ rõ anh đang bị gia đình hối thúc cưới sớm.

Cứ theo đà này chẳng mấy chốc anh sẽ kết hôn, nếu không phải kết hôn thì cũng sẽ phải có người yêu. Kiều Hội sử dụng tên của anh làm bia đỡ đạn như vậy lỡ sau này vợ hoặc bạn gái anh biết chuyện thì tám mươi, chín mươi phần trăm họ sẽ để ý.

Chẳng phải lúc đó Kiều Hội sẽ bị gắn mắc giống mấy em gái trà xanh sao? Cô không muốn trở thành người như Lục Đình đâu.

Từ Diệc Dương trầm ngâm hai giây, hỏi cô: “Em có bạn trai chưa? Nếu em chưa có, thì có thể cân nhắc đến anh không?” Nếu hai người là người yêu, điều mà Kiều Hội lo lắng sẽ không còn là vấn đề. Hơn nữa kể từ đó, việc cô nói ra tên của anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lúc đó Kiều Hội ngẩn cả người, chỉ nhớ bản thân đã ngơ ngác nói, “Em… chưa có bạn trai.”

Từ Diệc Dương cười khẽ một tiếng, “Tuổi của anh, yêu là sẽ cưới.”

Sau đó, Từ Diệc Dương giới thiệu đôi chút về gia đình mình, “Bố của anh đã mất nhiều năm, hiện tại anh chỉ còn mẹ là người thân. Bà trông ngóng con dâu đã rất lâu rồi, tính cách dễ gần hòa ái là một người rất dễ sống chung. Mẹ anh bình thường đều sống một mình, kể cả khi anh kết hôn, bà sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của chúng ta.”

Hai người tiếp tục trò chuyện một lúc lâu. Nội dung cuộc nói chuyện cụ thể cô không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy đầu óc choáng váng mơ hồ, không biết tại sao mình lại đột nhiên có mối quan hệ với Từ Diệc Dương.

Lần thứ ba, là lúc anh và cô đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Cô lấy trộm sổ hộ khẩu của gia đình, giấu giếm không cho mọi người biết rồi trực tiếp kết hôn lén lút với Từ Diệc Dương.

Cho nên Từ Diệc Dương thời thiếu niên lúc nào cũng bày ra bộ dáng đừng đến gần tôi đều do trong nhà đột ngột xảy ra sự cố?

Lúc này, người dẫn chương trình thấy nhân vật chính trong bức ảnh trưng ra bộ mặt không mấy quan tâm, xấu hổ nở nụ cười ngượng nghịu, “Hãy chuyển bức ảnh tiếp theo nào.”

Tấm hình sau đó là ảnh chụp Tô Tố khi còn trẻ. Cô bé trong bức ảnh mặc bộ váy ballet trắng, chân mang giày múa tươi cười trước ống kính.

Các đường nét trên khuôn mặt chị ta rất giống với hiện tại, nhưng chúng không có sự tinh xảo như bây giờ, có lẽ sau này chị ta đã đi làm vài cuộc tiểu phẫu nhỏ. Nhưng có thể thấy chị ta có gương mặt vốn có của chị ta khá ổn, lúc nhỏ cũng là một mỹ nhân thanh tú.

Biểu cảm xúc động của Tô Tố nhìn rất thật, chị ta gửi lời cảm ơn đến chương trình, “Bản thân tôi không còn nhớ bức ảnh này có từ khi nào. Tôi rất cảm ơn tổ tiết mục đã giúp tôi tìm lại ký ức.”

Người dẫn chương trình thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ảnh hậu thích là tốt rồi.”

Tiếp theo lại là một bức ảnh khác.

Lúc này Kiều Hội có chút không kìm được. Cô ngồi ở cuối hàng thứ hai đếm từ bên cạnh sang, còn Từ Diệc Dương ngồi ở hàng cuối cùng. Giữa bọn họ có một khoảng cách rất lớn, không biết vì sao vừa rồi sau khi xem xong bức ảnh hồi trung học của Từ Diệc Dương, cô rất muốn ngồi vào bên cạnh anh.

Phía trên hội trường ngập tràn ánh đèn nhưng phía dưới thì không. Vì vậy cô nói với Lâm Mẫn Mẫn một tiếng sau đó khom lưng dựa vào bóng tối đi đến bên cạnh Từ Diệc Dương.

Bên cạnh Từ Diệc Dương cũng có camera quay trực tiếp nên khi ngồi xuống cô phải giải thích, “Em nghĩ ngồi hàng cuối sẽ thoải mái hơn.”

Thang Mặc hừ một tiếng, đương nhiên là không tin. Cô bé này không thể tìm cái cớ khác tốt hơn à?

Từ Diệc Dương không giống anh ta, anh phối hợp cười khẽ một tiếng, ngữ khí ôn hòa, “Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

Thang Mặc liếc mắt lườm hai người một cái, đứng dậy, chủ động tách khỏi Từ Diệc Dương, ngồi cách anh một cái ghế.

Xin nhường khoảng không gian này lại cho hai con người ngây thơ kia!

Anh ta không muốn làm bóng đèn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN