Thái Tử Phi Có Bệnh - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Thái Tử Phi Có Bệnh


Chương 10


Đưa cơm trưa cho Lục Diễn xong, Thẩm Tân Di lập tức quay trở về Đông điện. Đến nơi, nàng nhìn thấy phía sau Ngọc Yên có một tiểu cung nữ đi theo, trong tay xách theo vài hộp gấm chứa đầy đồ bổ: “Điện hạ, Thẩm Quý Phi đặc biệt tặng cho ngài một ít thuốc bổ, nghe nói đều là những loại giúp dưỡng nhan làm đẹp, có thể làm khí sắc ngày càng tốt hơn.” Ngọc Yên tạm ngừng rồi nói tiếp: “Người còn mời ngài đi Cung Nùng Hoa trò chuyện và dùng cơm trưa.”

Chẳng mấy chốc, Thẩm Tân Di đã quên mất lời dặn dò của mẹ khi trước. Thân là người phụ nữ nắm giữ mạch máu kinh tế của vương triều phong kiến sao có thể sợ hãi chuyện gì, nàng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ta thay quần áo xong thì sẽ đến ngay.”

Lúc nàng thay quần áo đã cảm thấy có hơi đầu nặng chân nhẹ, nhưng mà cũng không quá để ý, còn nghĩ rằng chỉ là do buổi trưa mệt mỏi muốn ngủ, nên thoa một ít dầu gió ở trên huyệt Thái Dương rồi lập tức đi Cung Nùng Hoa. Gặp nàng, Thẩm Quý Phi không ngừng kéo tay xin lỗi: “Chuyện lần trước đều trách ta, vốn là ta muốn gặp con, ai ngờ cái tên nghiệp chướng kia lại trộm nhìn đi theo ta tới, tìm cơ hội lén gặp con, không để người khác nhìn thấy chứ?”

Bà hiểu rõ tâm tư đứa con trai này của mình. Tuy rằng đối với Tố Tố nó không thể nói là yêu sâu sắc nhưng cũng hơi thích. Hơn nữa nó sớm đã xem Tố Tố là của mình, vậy mà lần này vì cớ gì lại bị Thái Tử cắt ngang, nên trong lòng nó đương nhiên không cam tâm. Càng nghĩ sâu hơn, nếu tình cảm của Tố Tố gắn chặt với nó thì nó mới có thể dễ dàng đối phó Thái Tử.

Người cô này luôn đối đãi với nàng rất tốt, nên đương nhiên nàng sẽ không vì chút chuyện kia mà tính toán, khí phách vung tay lên: “Cô đừng lo lắng, chỉ có Thái Tử nhìn thấy, cùng lắm hôm đó con đã nói rõ với Thái Tử mấy câu, chàng cũng sẽ không dám nhắc đến chuyện này nữa.”

Thân phận của nàng như vậy, sao có thể chỉ có một người đàn ông. Sau này cho dù là có tam thê tứ thiếp cũng là việc bình thường, Lục Diễn nên sớm làm quen một chút đi thôi. Nàng nghĩ ngợi lại nói tiếp: “Có điều con cũng không có ý muốn nạp anh họ làm thiếp, cô nên khuyên anh họ nhiều hơn, để cho huynh ấy đừng lại tự mình tiến cử nữa.”

Trong chốc lát Thẩm Quý Phi bị nàng hù chết: “Hả???”

Thẩm Tân Di đang muốn nói lại lời bàn tam thê tứ thiếp một lần nữa thì bị Trương ma ma ở phía sau kéo thật mạnh một cái. Bà hướng về phía Thẩm Quý Phi quỳ xuống trả lời: “Thái Tử Phi là đang nói đùa với ngài. Ý của người là Thái Tử sẽ không nghe lời của người khác từ một phía, sau khi biết rõ tình hình cụ thể thì đã không trách Thái Tử Phi, cũng không còn nhắc lại chuyện này nữa.”

Thẩm Quý Phi bán tín bán nghi, hoài nghi liếc mắt nhìn cháu gái một cái, sau đó hỏi han thêm vài câu, lúc này mới khẽ thở dài cùng với vẻ mặt vô cùng áy náy: “Tố Tố có biết vì sao con lại được gả cho Thái Tử không?”

Nàng đã dùng tiền để mua cuộc hôn nhân này đó, hơn một vạn lượng bạc trắng và vô số đất đai cửa hàng đấy! Vốn đang muốn trả lời nhưng lần này Trương Ma ma đã kịp phản ứng, liều mạng kéo tay áo nàng không cho nàng mở miệng nữa.

Thẩm Quý Phi thấy nàng không đáp, cười khổ một tiếng: “Vốn dĩ ta muốn định ra hôn sự của con và anh họ con sớm một chút, nào đâu nghĩ đến ai lại truyền tin tức ra ngoài. Con cũng biết rằng gần đây sự nghiệp của anh họ con đang hưng thịnh, Hoàng Thượng rất kiêng kỵ nó, dĩ nhiên sẽ không chịu để cho nó có thêm trợ lực nữa, cho nên đã lập tức hạ chỉ ban hôn con cho Thái Tử. Thứ nhất là có thể kiềm chế anh họ con, thứ hai là cũng phá được quan hệ thông gia.”

Thẩm Tân Di vừa nghe vừa liên tục gật đầu. Là người phụ nữ có quyền thế nhất Ngụy Triều này, tất nhiên lấy được nàng là như nắm bắt được cả thiên hạ.

Thẩm Quý Phi còn có một ý khác sâu hơn, nhưng không tiện nói thẳng ra, vẻ mặt đầy do dự cầm lấy tay nàng: “Tố Tố, bất luận cô làm cái gì, đều sẽ không hại con.”

Thẩm Tân Di khó hiểu mà gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm khá lâu, sau đó cùng dùng cơm trưa, lúc này Thẩm Tân Di mới xin cáo từ. Trương Ma ma khẽ dặn dò: “Tốt hơn là ngài vẫn nên ít gặp Thẩm Quý Phi lại. Ta biết Quý Phi yêu thương ngài, ngài cũng kính yêu bà, nhưng Thái Tử và Bát điện hạ bất hòa. Nếu ngài đi gặp Quý Phi nhiều lần thì chỉ sợ Thái Tử sẽ không thích.”

Thẩm Tân Di chẳng hề để ý mà nói: “Ma ma không cần lo lắng, Thái Tử dám giận ta sao?” Trương ma ma thấy vẻ mặt nàng không hề gì, trong lòng bà biết hiện tại nếu nói nữa với nàng cũng vô dụng, nên âm thầm nhắc nhở bản thân nhịn lại một chút.

Hồi cung một lúc sau nàng mới cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người đau nhức. Tối hôm qua uống chút rượu, lại thêm ngồi ở trên xe Loan Phượng bị gió lạnh thổi qua thật lâu, hơn nữa hôm nay bận bịu liên tục không nghỉ, không nghĩ tới vậy mà có chút bị cảm.

Nàng không muốn kinh động đến nhiều người nên căn dặn Trương ma ma: “Ta muốn ngủ một lát, ma ma đừng cho người khác đến gần.”

Nàng nằm ở trên giường ngủ cả đêm, ngược lại thấy cảm mạo thật ra có chút tốt, trên người cũng thoải mái hơn nhiều. Đợi đến khi tỉnh lại một lát mới hoàn toàn mở mắt ra. Bên ngoài loáng thoáng có một đường ánh sáng nhạt, xem ra là trời đã sáng. Nàng ôm chăn ở trên giường, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi.

……

Lúc này trăng đã treo giữa trời, Lục Diễn vẫn còn chưa ngủ. Tay hắn bưng một chén bạch ngọc khắc hoa văn Phúc Thọ chứa thuốc, khó chịu mà nhìn nước thuốc đen sì bên trong. Thái Sử Tiệp cười nói: “Điện hạ mau uống đi, ta đã dùng ngân châm kiểm tra độc, ngài cứ thử uống.”

Vẻ mặt của Lục Diễn vẫn khó chịu, nhấp từng ngụm lại từng ngụm, đôi khi còn phải ăn mứt hoa quả để áp bớt vị đắng. Hắn uống được một nửa thì nhìn thấy thuộc hạ của mình Sở Thường đi tới, hắn đảo qua chén thuốc, ngước mắt hỏi: “Buổi chiều Thái Tử Phi đi đâu?”

Sở Thường trầm giọng nói: “Đi Cung Nùng Hoa.”

Tay hắn đang đảo thuốc cũng dừng lại: “Chỗ của Thẩm Quý Phi?”

Sở Thường nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Là sau khi đưa cơm trưa cho ngài thì đi.”

Lục Diễn “à” lên một tiếng, nhỏ giọng để cho Thái Sử Tiệp yên tâm, lại một hơi uống sạch phần thuốc còn lại trong tay, tự mình ngủ lại Đông điện. Buổi sáng ngày hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng, thái giám ở Điện Cửu Châu đã đến truyền lời: “Điện hạ, bệ hạ mời ngài nhanh chóng tới Điện Cửu Châu một chuyến, người nói có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài.”

Lục Diễn luôn ngủ không sâu, hơi có động tĩnh thì đã tỉnh lại, nghe vậy thì nhìn thái giám, gật đầu: “Để ta thay y phục đã.”

Đến khi hắn tới Điện Cửu Châu, thì thấy Văn Xương Đế đã mặt đầy vẻ không vui mà ngồi trên điện, ném một xấp công văn xuống phía dưới chân Lục Diễn: “Hãy nhìn xem thủ hạ của con đều là ai. Thái Sử Tiệp kia kết bè kết cánh, cấu kết bốn phía, bụng dạ khó lường. Hắn thông đồng rất rộng, ở Giang Nam có Ngô Khiêm, Quảng Tây có Trình Lộ, còn có Xương Bình ở Thục Địa…” Ông nói xong thì cười lạnh: “Vậy mà lại có thể thâm nhập toàn bộ trời nam biển bắc!”

Văn Xương Đế uống một ngụm trà, lạnh lùng nói tiếp: “May mà có lão Bát suy nghĩ kỹ càng, kịp thời điều tra rõ việc này bẩm báo với ta, nếu không còn không biết sẽ có tai vạ gì nữa đây!”

Lục Diễn không cần xem cũng biết phần công văn này đều là bịa đặt. Hắn thân là Thái Tử nên sẽ không tốt nếu tự mình kết giao với đại thần, chỉ có Thái Sử Tiệp thay mặt mà làm. Nhưng Thái Sử Tiệp làm việc kín đáo, sao có thể giữ lại chứng cứ? Lại nói chuyện này được làm bí mật, làm sao lão Bát biết được?

Sắc mặt hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng, hôm qua lúc Thẩm Nữ xông vào thư phòng, bọn họ đang bàn việc này, mà bây giờ lập tức đã có chuyện xảy ra, thật đúng là làm cho người ta phải suy nghĩ mà.

Lục Diễn ho khan thật mạnh vài tiếng, Văn Xương Đế nhìn thấy trên mặt hắn ốm yếu tái nhợt, nên không khỏi mềm lòng, giọng nói chậm lại rồi thản nhiên tiếp lời: “Chung quy Thái Sử Tiệp cũng là người của con, việc hắn lén hút cấu kết quan viên quan trọng, con hãy cho trẫm một lời giải thích.”

……

Vào lúc Lục Diễn đang chịu đựng dạy dỗ thì Thẩm Tân Di đang tựa vào trong lòng Trương ma ma hoài nghi về cuộc sống.

Nàng, nàng mấy ngày nay đang làm cái gì vậy! Lúc thì nói mình là người nắm giữ mạch máu kinh tế quốc dân, có lúc lại nói Thái Tử là thế thân, còn nói anh họ là tiểu thiếp của nàng. Nàng, nàng không sống được nữa!

Nàng vùi đầu vào lòng Trương ma ma khóc thút thít: “Ma ma, ta không muốn sống!”

Buổi sáng hôm nay, Trương ma ma thấy nương tử nhà mình cuối cùng đã trở lại bình thường, kinh hãi đến mức chậu nước bưng trong tay cũng rơi mất. Bà vội ôm nương tử vào lòng an ủi: “Nương tử đừng khóc, chẳng qua chỉ là ngài bị đụng vào đầu, hiện tại không phải đã khỏe rồi sao? Không có chuyện gì đâu, ngài đừng khóc nữa.”

Bà vô cùng thương yêu mà vuốt mái tóc dài của nương tử nhà mình, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa phu nhân đã giúp ngài hỏi thăm được một vị nữ thái y, nghe nói y thuật cao minh, chuyên trị bệnh loạn trí, được bà chữa sẽ khỏe hơn rất nhiều. Người này cũng nhậm chức ở Thái Y Viện, phu nhân đã cho người nhờ bà ấy đến giúp xem bệnh cho ngài.”

Mặc kệ bà khuyên như thế nào, Thẩm Tân Di cũng không chịu ngẩng đầu lên, cứ vùi đầu trong lồng ngực bà giả chết.

Nữ thái y kia được gọi là Hoa Nhân, nghe nói còn là hậu nhân của Hoa Đà. Trương ma ma nói dứt lời xong với Thẩm Tân Di thì không bao lâu sau nữ thái y đã tới đây. Trước tiên bà quan sát Thẩm Tân Di vài lần, sau đó lại hỏi kỹ biểu hiện bệnh trạng.

Thẩm Tân Di lộ vẻ do dự, thấy vậy Hoa Nhân vội bảo đảm nói: “Thái Tử Phi yên tâm, Chu phu nhân có ân cứu mạng ta, ta sẽ không truyền bệnh tình của ngài ra bên ngoài đâu.”

Thẩm Tân Di đành phải cố nhẫn nhịn lại sự xấu hổ, để cho Trương ma ma kể lại một lần, cuối cùng nàng tự mình nói thêm một câu: “Hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, sau khi cảm lạnh thì khỏe lại.”

Mặt Hoa Nhân đầy vẻ ngạc nhiên, cầm tay bắt mạch xem bệnh cho nàng gần nửa canh giờ, sắc mặt trở nên nặng nề mới nói: “Ta chưa từng nghe thấy chứng bệnh này của Thái Tử Phi, cũng không biết nên gọi là gì…”

Khóe miệng Thẩm Tân Di giật một cái: “Chung quy cứ gọi là hội chứng tổng giám đốc bá đạo đi.”

Bà ấy chần chờ mới nói: “Này cũng thành… Này… Chứng tổng giám đốc bá đạo của ngài tám phần sẽ còn phát tác về sau, lại không có thời gian cố định, có khả năng là một hai năm sau, cũng có thể là nửa canh giờ sau. Thảo dân… tạm thời cũng không có biện pháp xác định thời gian phát bệnh là bao lâu.”

Thẩm Tân Di: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN