Thái Tử Phi Có Bệnh - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Thái Tử Phi Có Bệnh


Chương 28


Editor: Mứt Chanh

Thẩm quý phi không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn ta: “Thái Tử chịu vì con bé mà ra mặt như vậy, hai đứa nó cũng sắp ổn rồi, con dựa vào đâu mà cảm thấy nó sẽ không tốt với Tố Tố? Hơn nữa người cầm quyền của nhà họ Thẩm bây giờ chỉ có cậu lớn của con. Ngoại trừ Tố Tố, những người con gái khác của nhà họ Thẩm có thể làm được gì?”

“Hiện tại quan hệ giữa hai người có thể hơi làm lành, nhưng vậy cũng không khó khiến cho quan hệ giữa bọn họ đi xuống một lần nữa ấy nhỉ?” Lục Trạch cười, đã tính toán trước: “Lão Cửu nhìn như quạnh quẽ cao ngạo nhưng thật ra là người rất đa nghi, chỉ cần hơi châm ngòi một chút thì đời này hắn cũng không thể tin Tố Tố nữa. Huống chi giữa hai người còn có mối thù của thế hệ trước, đừng quên tiên hoàng hậu và cậu ruột của Thái Tử là chết như thế nào. Thái Tử có thù tất báo, làm sao có thể quên mất mối thù giết mẹ?”

Hắn ta uống ngụm trà, lúc này mới tiếp tục nói: “Con đều có dự tính, mẫu phi không cần phải xen vào.”

Hắn lại nói từ từ: “Nói về cậu Thẩm, mẹ và cậu Thẩm tuy là anh em ruột nhưng cậu Thẩm với mẹ xưa nay ý kiến không hợp, con cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào ông ấy. May mắn là con ở bên nhà họ Thẩm còn có bên trợ lực.”

Thẩm quý phi nghĩ đến đứa cháu gái mình thương nhiều năm như vậy thì trong lòng không đành lòng, nhưng suy cho cùng thì con trai lên ngôi vị hoàng đế vẫn quan trọng hơn. Bà ta im lặng một lát: “Con hành động bí mật một chút, đừng để cho cậu con phát hiện, nếu không đời này của con đừng nghĩ đến chuyện mượn trợ lực từ nhà họ Thẩm.” Bà lại lặng im một lát, mới nói: “Con châm ngòi ra sao mẹ cũng mặc kệ, chỉ là đừng tổn thương Tố Tố.”

Lục Trạch không trả lời nửa câu sau của bà, chỉ cười cười: “Tay chân con có từng không sạch sẽ chưa? Xem chuyện của Lão Lục, chẳng ai có thể nghi ngờ đến trên đầu con.”

Hắn ta nhếch môi cười: “Qua mấy ngày nữa mẹ hãy coi trò hay.”

Thẩm quý phi vừa kiêu ngạo lại vừa mất mát nhìn hắn ta một cái: “Vô luận là như thế nào, mẹ hy vọng con đạt được ngôi vị hoàng đế, những thủ đoạn này của con. . . Thật sự có thể thành công sao?”

Lục Trạch nhìn tầng mây ngoài cửa sổ: “Phụ hoàng gả Tố Tố cho lão Cửu chẳng qua là vì kiềm chế con, cái trò mèo đơn giản này là vì ly gián Tố Tố và lão Cửu, để kế sách kềm chế của phụ hoàng không thể thành công, nhưng chỉ là mấy cái thủ đoạn nhỏ mà thôi. Nếu thực sự muốn đạt được ngôi vị cửu ngũ chí tôn thì quyền lực tiền tài binh mã đều không thể thiếu, không thể chỉ dựa vào những kỹ xảo nhỏ mà thành sự.”

Thẩm Tân Di nghe Trương ma ma nói xong thì trở mình nằm trên giường, như có điều suy nghĩ.

Muốn nói đến nghiệt duyên giữa nàng và Thái tử thì phải nói từ 5 năm trước. 5 năm trước cha nàng hồi kinh báo cáo công việc, Thái hậu thấy Thẩm Hầu quyền binh rất lớn nên lúc ấy cố ý để nàng kết thân với Thái tử. Đườn nhiên khi đó Thẩm Tân Di chỉ là một cô nhóc lông bông cho nên nàng đề nghị đính hôn trước, đợi nàng lớn lại thành hôn với Thái tử.

Nhưng khi đó Thái tử còn chưa sinh bệnh, danh vọng đã sắp vượt qua Văn Xương đế. Văn Xương đế không muốn hắn lại dệt hoa trên gấm, kiềm chế đế vị mà Thẩm Hầu cũng không muốn gả con gái bảo bối vào tôn thất. Trải qua hiểm nguy, không nghĩ tới hai người còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Lục Diễn đã trước một bước cự tuyệt. Khi đó hắn tuổi trẻ tài cao, ngôn từ sắc bén, trào phúng rõ ràng khiến Thái hậu và Thẩm Hầu rất khó xử.

Sau khi Thẩm Tân Di biết tin này thì trong lòng nàng khá tức giận và không phục. Hai đời nàng đều là người đứng đầu sắp xếp mọi việc, dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi, gia thế bên trong cũng là quyền cao chức trọng. Không nói khoa trương, từ lúc bắt đầu năm tuổi người trong bóng tối biểu thị hâm mộ nàng cũng có thể chật ních Trường An, Thái tử dựa vào cái gì chứ! Coi như Thái tử quỳ xuống cầu cưới nàng, nàng còn không thèm gả đấy, hắn sao có thể, làm sao dám từ chối nàng?

Thế là người đàn ông kia cứ như vậy thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Giấu trong lòng suy nghĩ nhất định phải dùng hấp dẫn chinh phục Thái tử, nàng thấy hắn hiện ra mấy phần hấp dẫn, muốn cho hắn làm thần tử dưới váy mình, chẳng những không thành công còn đụng phải tường. Thẩm Tân Di buồn bực muốn chết, trực tiếp tới Tuyền Châu với cha, từ đây cuối cùng không về Trường An nữa.

Lúc trước nàng không biết Thái tử có hiềm khích rất sâu với nhà mình, về sau biết Thái tử và nhà nàng không hợp nhau thì nàng càng không đánh chủ ý lên Thái tử, ngược lại là Trường An lại có lời đồn nàng một lòng lưu luyến si mê Thái tử, yêu muốn chết đi sống lại.

Nào nghĩ tới nhân duyên tới tay, bây giờ Thái tử suy thoái, Văn Xương đế vì ngăn cản lão Bát, quả thực đã gả nàng cho Thái tử.

Nếu nhất định phải hình dung cảm giác của nàng với Thái tử thì đó chính là không có được thì vĩnh viễn rối loạn. Nếu nàng bày ra hấp dẫn thành công được Thái tử chấm nàng thì nàng cũng chả nguyện ý ủy thân cho Thái tử đấy! Cũng bởi vì Thái tử hờ hững lạnh lẽo với nàng, chuyện này ngược lại thành nút thắt của nàng, càng nghĩ càng phiền muộn, luôn muốn xả giận mới được.

Sớm biết liên lụy ra rất nhiều phiền phức thế này thì nàng có bị đánh chết cũng không trêu chọc Lục Diễn.

Nàng suy nghĩ cân nhắc thì thái y đã kê đơn xong, Trương ma ma sắc thuốc cho nàng để nàng uống.

Trong dược có thành phần an thần, sau khi Thẩm Tân Di uống xong thì ngủ đến xế chiều, ý thức nàng không tỉnh táo lắm mà dụi dụi con mắt: “Nước. . .”

Bên cạnh lập tức đưa đến một chén nước trắng, Thẩm Tân Di uống hai ngụm ừng ực ừng ực mới phát hiện người đưa nước cho mình chính là Lục Diễn, nàng kinh ngạc: “Điện hạ trở về rồi ạ?”

Lục Diễn ngồi xuống tại cách đó không xa với vẻ mặt thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút: “Đã xế chiều rồi, điện hạ nói gì với Lục điện hạ vậy? Sao lại nói lâu đến vậy.”

Lục Diễn thấy dáng vẻ không mặn không nhạt của nàng thì mí mắt lại tiu nghỉu xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác bị đè nén: “Bị phụ hoàng gọi đi khiển trách một phen.”

Lúc này Thẩm Tân Di mới xoay đầu lại nhìn hắn: “Phụ hoàng răn dạy chàng cái gì?”

Cuối cùng nàng cũng ngoảnh đầu nhìn mình, cảm giác bị đè nén trong lòng của Lục Diễn mới tán đi một chút, thản nhiên nói: “Hôm nay vì xả giận cho nàng mà ta xử đẹp Lão Lục một trận, đánh hắn ta gần chết rồi ném vào trong ao nước, suýt nữa để hắn ta chết đuối. Sau khi phụ hoàng biết thì hơi tức giận.” Mặc dù giọng điệu lạnh nhạt nhưng trong lời nói dù sao vẫn mang theo mấy phần ý tứ tranh công.

Thẩm Tân Di hiển nhiên không nghe ra, nói với giọng nghi ngờ: “Phụ hoàng đã tức giận, điện hạ có thể tuỳ tiện thoát thân như vậy à?”

Lục Diễn cứng người, rất nhanh đã trấn định: “Ta nói cho phụ hoàng nghe chuyện hôm qua Lão Lục bắt cóc một lần, phụ hoàng biết hắn ta sai trước nên không nói thêm gì nữa.”

Thẩm Tân Di “à” một tiếng, trên người nàng vẫn chẳng dễ chịu, toàn thân đau buốt nhức đầu không vững nên bắt đầu hoạt động một chút gân cốt.

Lục Diễn nhìn nàng không sao, cảm thấy lại phiền muộn: “Nàng không có cái gì muốn nói à?”

Chẳng lẽ biết chuyện mình vì nàng mà ra mặt, không phải nàng sẽ xấu hổ vui mừng cảm động, sau đó kéo tay mình không buông sao?

Thẩm Tân Di run lên quay đầu lại, cảm thấy hôm nay hắn hơi kỳ quái, thử dò xét hỏi: “Đa tạ điện hạ?” Dì cả tới đấy à!

Qua loa cho xong.

Hừ.

Nàng thấy Lục Diễn không phản ứng, lại nói: “Nhưng nếu điện hạ đã hỏi thiếp thì thiếp thực sự có chuyện muốn thương lượng với điện hạ.”

Nàng muốn tìm một chỗ ngồi xuống tỉ mỉ nói với hắn, không nghĩ tới Lục Diễn đang ngồi trên giường vậy mà chủ động dời vị trí. Nàng vốn muốn ngồi đối diện hắn, thấy hắn nhường cũng chỉ đành ngồi bên cạnh hắn, thành khẩn nói: “Mỗi người trong cung làm việc đều có quy tắc riêng, mỗi cung cũng có người chuyên quản lý, cung Thiếu Dương của điện hạ luôn luôn có hoàng hậu phái người theo để ý tới. Hoàng hậu tất nhiên là tốt nhưng một mình bà ấy phải trông nom toàn bộ hậu cung khó tránh khỏi mệt nhọc, chúng ta làm vãn bối, dù sao cũng phải thay bà ấy gánh vác. . .”

Lục Diễn lười biếng nghe những chuyện vặt vãnh linh tinh này trong nhà: “Đừng nói nhảm, nói thẳng đi.”

Thẩm Tân Di mỉm cười: “Cho nên thiếp muốn san sẻ thay hoàng hậu, gánh vác chuyện quản lý cung Thái tử.” Dựa theo lệ thường, Thái tử chưa thành hôn thì chuyện của Đông cung sẽ theo quy tắc trong cung, sau khi thành hôn nên là Thái Tử Phi xử lý việc vặt, vì để sớm luyện tập quản lý hậu cung sau này.

Lục Diễn nheo mắt lại: “Nàng đang đòi ta quyền quản gia ấy à?”

Thẩm Tân Di cảm thấy hắn nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng đại khái là ý tứ này. Nàng che miệng cười: “Đừng nói là trong cung, ngay cả phủ đệ công hầu tầm thường thì cũng là nữ chủ nhân quản gia.”

Nàng ở trong hoàng cung hoàn toàn xa lạ, ngay cả chuyện bên cạnh mình cũng không thể tự tay quản lý nên trong lòng thực sự không yên tâm cho lắm. Việc quản gia này nàng đã sớm muốn, chỉ là gần đây bị bệnh nên không thèm đoái hoài đến, bây giờ thừa dịp tỉnh táo thì vội vàng xử lý.

Lục Diễn nắm cằm của nàng, ánh mắt lạnh lùng: “Lá gan của nàng không nhỏ nhỉ.” Biết rõ hắn đề phòng người nhà họ Thẩm mà còn dám hỏi hắn lấy quyền muốn quản lý Đông cung.

Hắn nói xong thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, cảm thấy da nàng trắng như ngọc, làn da cực kỳ nhẵn nhụi mịn màng, hắn ngẩn ra lúc nào không hay. Ngón tay cái không tự giác vuốt nhẹ trên cằm nàng một chút.

Thẩm Tân Di vô ý thức đẩy tay hắn ra, sau khi đẩy xong mới phát hiện sắc mặt của hắn không vui, tính tình này thật đúng là thay đổi liên tục.

Nàng ngẫm nghĩ mới dùng ngón tay trỏ ôm lấy ngón út của hắn, đùa giỡn hắn một lần, dịu dàng nói: “Thái tử ca ca, chẳng lẽ thiếp nói không đúng sao? Hay là chàng cảm thấy thiếp không phải là nữ chủ của Đông cung?” Nàng phát hiện phương pháp đùa giỡn Lục Diễn này vẫn rất có tác dụng.

Tâm trạng không vui ban đầu của Lục Diễn cải thiện một tí vì hành động của nàng nhưng hắn vẫn lạnh mặt rút tay về: “Tùy nàng.” Hắn ngừng tạm lại nói: “Phòng bếp nàng không thể nhúng tay.”

Phòng bếp là nơi quan trọng, đây là đề phòng nàng ấy mà. Nhưng Thẩm Tân Di không ngờ tới hắn sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng phải trải qua một trận đấu võ mồm. Lục Diễn đã đáp ứng, nàng vội nói: “Tất nhiên, thiếp biết chừng mực.”

Lục Diễn ừ rồi chẳng nói gì nữa.

Hai người hời hợt nói vài câu, sau khi đã ăn cơm tối, Thẩm Tân Di đi dạo một vòng, lại đọc vài trang sách mới lên giường chuẩn bị đi ngủ. Lục Diễn muộn hơn nàng, hiện tại còn chẳng biết người đang nơi đâu.

Buổi chiều nàng đã ngủ ngon lành một giấc, hiện tại làm sao cũng ngủ không được, Đang suy nghĩ nên dùng hương an thần hay không thì chợt rèm che được vén lên, có người nằm xuống bên cạnh nàng, lại vươn hai tay ra ôm eo của nàng.

Nàng không tự chủ được giật cả mình, bận bịu xoay đầu lại nhìn chỉ thấy Lục Diễn nằm bên cạnh nàng còn vươn tay ôm lấy nàng, phát hiện này cũng không khiến vẻ mặt của nàng tốt hơn chút nào. Nàng nhìn thấy Lục Diễn thì toàn thân đều không được tự nhiên, càng đừng đề cập đến chuyện ôm hắn ngủ.

Nàng vặn người muốn tránh lại không thể né tránh, đành phải nói với Lục Diễn: “Điện hạ, hôm qua thiếp nhiễm phong hàn, bây giờ còn chưa chuyển biến tốt. Thân thể chàng vốn yếu, thiếp sợ lây qua cho chàng. . .”

Lục Diễn đi ngủ vẫn luôn bất ổn, hết lần này tới lần khác ôm nàng đi ngủ lại hiếm khi được yên ổn. Lúc Thẩm Tân Di vẫn là Ngạo Thiên, hắn đã thành thói quen với phúc lợi này, thình lình bị nàng từ chối thì lông mày hắn nhíu lại: “Ồ?”

Lúc hữu dụng thì mở miệng một tiếng Thái tử ca ca, chờ lúc vô dụng thì biến thành điện hạ.

Thẩm Tân Di tích tụ ra một mặt thành khẩn: “Nếu thiếp lây bệnh qua cho điện hạ thì sẽ không tốt, không khỏi điện hạ bệnh càng thêm bệnh, thiếp đi nơi khác ngủ.”

Lục Diễn làm sao có thể nhìn không ra nàng đang lấy cớ chứ? Thẩm Ngũ có hiểu thân phận của mình hay không, nàng hiện tại là người của hắn, hắn có thể tùy thời muốn nàng, nàng như thế mà từ chối đến cùng là ai cho nàng lá gan hả? Hay là nàng lại lạt mềm buộc chặt đây?

Hắn hơi không vui, nói thế nào thì lúc trước Thẩm Ngũ cũng đã từng theo đuổi hắn, nhìn một người đã từng hâm mộ qua mình lạnh nhạt với mình như vậy, ai cũng sẽ hơi không vui. Lúc Thẩm Tân Di vẫn là Long Ngạo Thiên, mỗi ngày hắn đều suy nghĩ nàng lúc nào thì tỉnh táo lại, hiện tại coi như tỉnh táo thật, hắn lại cảm thấy còn không bằng Long Ngạo Thiên đấy.

Nhưng hắn cũng chưa tới mức ỷ lại vào tình trạng của nàng, lạnh lùng xùy một tiếng, kéo quần áo trong khoác lên người xuống giường.

Cái giờ này mà, hắn chỉ cần vừa ra khỏi cửa Đông điện thì không biết ngày mai trong cung sẽ nghe được bao nhiêu lời đồn đại, thế là Thẩm Tân Di rất tri kỷ để hạ nhân đặt cạnh chiếc giường La Hán của mình một chiếc giường lớn, mời hắn ngủ ở trên giường.

—- — — thiếp hầu động phòng gì đó đều ngủ ở chỗ này.

Lục Diễn hờ hững nhìn nàng một cái, thế mà không nói chuyện, trực tiếp mở chăn mền ra ngủ.

Thẩm Tân Di tạm thời không cần chung giường với hắn thì vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Thuốc Đông y mặc dù trị tận gốc nhưng hiệu quả trị liệu quá chậm, nàng trong phòng tu dưỡng gần mười ngày trời, đợi đến cảm mạo hoàn toàn khỏi rồi mới đi ra ngoài để chuẩn bị thu xếp công việc vặt một phen, để cho mình sống có thể thoải mái một chút.

Cái chuyện này thật ra cũng không uổng phí gì, lúc nàng ở nhà đã có một bộ quy tắc, chỉ cần nêu quy tắc ra để bọn họ chiếu theo làm là được, làm tốt thì thưởng, không xong thì phạt, đơn giản không thể nào dễ hơn. Hơn nữa quy củ ở trong cung đã đủ chặt chẽ cẩn thận, nàng chỉ cần điều chỉnh sơ là được.

Chuyện đơn giản như vậy vẫn còn có người không hài lòng, vị hoàng hậu kia đưa Phẩm Như sợ hãi tới đặt câu hỏi: “Thế nhưng là. . . Điện hạ quy tắc mà ngài quyết định không giống với chúng nô tì học trong hậu cung, nếu tiến lên thì làm sao bây giờ? Là dựa theo hoàng hậu hay là dựa theo ngài đây ạ?” Vị nữ sĩ Phẩm Như này dáng dấp cũng không dịu dàng đa tình giống như trong kịch bản, ngược lại theo phong cách của Elle.

Thẩm Tân Di: “. . .” Phẩm Như vì sao ngươi mặc quần áo, còn cần tên của người ta?

Nữ sĩ Phẩm Như bị hỏi câu khó trả lời, nếu trả lời dựa theo hoàng hậu thì nàng đặt quy củ sẽ thành trò cười, nhưng dựa theo nàng thì chính là bất kính với trưởng bối.

Nhưng Thẩm Tân Di nghe thấy tên của nàng ta đã muốn cười, cũng không chút tức giận, thế là chống cằm cười tủm tỉm nói: “Ngươi đoán xem?”

Phẩm Như: “. . .”

Thẩm Tân Di nhấp một ngụm trà mới dừng ý cười, lười biếng ném vấn đề về cho nàng ấy: “Vấn đề gì đều muốn ta đến trả lời, sao còn cần ngươi làm gì? Chính ngươi trở về suy nghĩ nên theo quy củ của hoàng hậu hay là theo quy củ của ta, nhưng. . .” Nàng lại cười một tiếng: “Nếu làm sai, bàn tay của Hình nữ quan đánh không nhận người đâu đó.”

Trước khi Phẩm Như được đưa tới đây đã được hoàng hậu căn dặn phải gây sự, gây sự, gây sự! Mấy tháng này Thái Tử Phi luôn luôn không để ý đến họ, nàng ta còn tưởng rằng vị này chẳng thèm quan tâm, không nghĩ tới lợi hại như vậy, một câu đã không giẫm hố, còn tiện thể cảnh cáo các nàng ta.

Sắc mặt của nàng ta trở nên cảnh giác, cúi đầu xuống không dám nói bừa.

Thẩm Tân Di phân vân không biết có nên chọn một người trong đám Phẩm Như ra đánh để các nàng ta đừng nên gây sự hay không. Trong nội tâm nàng có kế hoạch, cũng không giữ lại những người này nên để đám người giải tán.

Nàng che miệng ngáp một cái, nhận thuốc từ tay Ngọc Yên đưa tới rồi xoay sang hỏi Trương ma ma: “Ma ma, làm sao có mấy người không đến? Lúc điểm danh ta đã muốn hỏi người, vụn vặt lẻ tẻ thiếu tốp gần mười người.”

Trương ma ma cười khổ: “Hành cung không thể so nhiều quy tắc hơn hoàng cung, bọn họ không phải báo bệnh thì chính là báo xuất cung thăm người thân. Còn có mấy người mà người mang tới, bọn chúng lấy tên người nói cái gì đó, cung cục bên kia cũng không dám cản

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN