PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 94
Cái cảm giác trái tim đập quá nhanh như lúc này Dịch Sâm chưa từng trải qua.
Anh như là kẻ sắp sa vào cái chết, đột nhiên được kéo mạnh ra khỏi mặt nước, chỉ biết há to miệng để thở.
Phát hiện anh bất thường, Dụ Diên ngẩn người, giơ tay vỗ vỗ sống lưng anh: “Sao vậy?”
Dịch Sâm ngửi được mùi sữa bò trên người cậu, mau chóng khôi phục tâm trạng.
“Không có gì.” Anh vẫn ôm cậu, hỏi, “Sao đến đây lại không báo trước một tiếng? Anh cho người đi đón em.”
“Nói rồi sẽ không còn bất ngờ nữa.” Dụ Diên cười ra tiếng, “Mà sao nay anh nghỉ làm sớm vậy?”
Cậu đã tính trước năm giờ phải đến đây, chắc chắn Dịch Sâm sẽ không có nhà. Mấy ngày trước cậu còn dò hỏi, biết hôm nay anh không có họp gì.
Đáng ra là thiên thời địa lợi nhân hòa, ai dè vẫn bị phá hỏng.
Nhưng mà không sao, cậu chỉ muốn cho Dịch Sâm trải qua một sinh nhật vui vẻ, bất ngờ hay không thật ra cũng không quá quan trọng.
Dịch Sâm lúc này mới hiểu cậu vừa nói cái gì.
Anh cau mày: “Sinh nhật?”
“Đúng vậy.” Dụ Diên hỏi, “Sao hôm nay anh về làm sớm vậy, ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Dịch Sâm dừng chút lại nói, “Sao em biết hôm nay là sinh nhật anh?”
Dụ Diên cười ha ha, cực kỳ kiêu ngạo: “Em tra baidu đó.”
Dịch Sâm nhíu mày, giơ tay xoa xoa cổ cậu, không nói gì thêm mà chỉ hỏi: “Đi máy bay có mệt không?”
“Có lâu lắm đâu, em làm gì quý báu đến vậy.” Nói đến đây, Dụ Diên đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vỗ vỗ vai Dịch Sâm, “Chờ tí…anh buông em ra đã.”
Dịch Sâm vẫn không nhúc nhích: “Ôm thêm lúc nữa.”
Dụ Diên cười: “Thật tình, em muốn bỏ bánh gatô vào tủ lạnh.”
Kết thúc cái ôm. Dụ Diên cầm hộp bánh gatô to, nói: “Em mượn tủ lạnh.”
Dịch Sâm giơ tay cởi cà vạt, vẻ mặt mệt mỏi tiêu tan hơn nửa vì cái ôm lúc nãy: “Mượn gì, toàn bộ đều là của em. Sao lại mua bánh to thế? Đưa từ tận Mãn Dương tới?”
“Không có, em đến Tấn Thành sớm để chọn cái đẹp nhất đấy.” Dụ Diên nói, “Không phải gần đây Dịch Nhiễm ở nhà anh sao? Em sợ bé quá sẽ không đủ ăn.”
Dụ Diên mở tủ lạnh ra thì bị bất ngờ.
Cậu ít khi xuống bếp, nhưng vì ở nhà quanh năm, nên trong tủ lạnh thường hay dự trữ một ít đồ ăn đông lạnh hoặc đồ ăn nhanh. Nhưng tủ lạnh nhà Dịch Sâm thì trống quá rồi, ngoại trừ hai chai rượu ra thì không còn gì khác.
Thấy cậu bất ngờ, Dịch Sâm nói: “Hàng ngày dì giúp việc sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới, còn thừa anh sẽ cho dì ấy mang về. Em đến thẳng đây vậy đã ăn gì chưa?”
“Ăn trên máy bay rồi.” Dụ Diên nói.
Dịch Sâm đi tới phía sau cậu, vòng tay ôm lấy cổ cậu: “Đi.”
Dụ Diên quay đầu lại: “Đi đâu?”
“Nhà hàng.” Dịch Sâm nhìn thẳng mắt cậu, nói, “Hay là siêu thị?”
Dụ Diên mau chóng tỏ rõ ý mình: “… Nhưng em chỉ có thể làm mì sợi.”
“Mì sợi cũng ăn rất ngon.”
Dụ Diên vuốt ve tiểu ngốc một lúc, rồi hai người mới ra cửa.
Đúng lúc là giờ tan tầm, hơi kẹt đường, đến được siêu thị đã là nửa tiếng sau.
Vào trong siêu thị, hai người đến thẳng khu thực phẩm trước.
“Lần này đến bao lâu?” Dịch Sâm cầm một giỏ hàng, vì để hợp với phong cách trang trí nên siêu thị đổi giỏ hàng hết sang màu đỏ, lại không biết màu này xách trên tay rất là giống mấy giỏ hàng hay mua ở quê. Nhưng được Dịch Sâm xách lại khác, đi sàn chữ T không là gì.
“Cũng chưa biết, em chưa mua vé khứ hồi.” Dụ Diên tìm được nhãn hiệu thường mua, bỏ vào trong giỏ, lấy điện thoại ra mở app chuyên đặt vé.
Dịch Sâm tưởng cậu muốn xem vé máy bay, đoạt điện thoại, nói: “Đừng về.”
“Không phải.” Đương nhiên là Dụ Diên cũng không nỡ về sớm quá, cậu nói, “…Là thế này, phòng trước đó giờ Dịch Nhiễm ở rồi phải không? Em muốn xem thử gần đây có khách sạn nào còn phòng trống không.”
“Đó là phòng của em, nó ở làm gì? Nó ở phòng khác trong phòng khách.” Dịch Sâm nói xong lại nhíu mày, “Không, em không ở phòng đó được, em ngủ ở phòng anh.”
Người phụ nữ trung niên đang chọn mua ở ngay bên cạnh họ nghe được đoạn đối thoại của hai người, bỗng dưng ngẩng đầu, dùng ánh mắt rất không được thân thiện nhìn chằm chằm hai người.
Ánh mắt của cô bị Dịch Sâm phát hiện ra trước, khuôn mặt anh không lộ cảm xúc, thân người hơi di chuyển, ngăn cản ánh mắt của cô.
Dụ Diên tắt app, đỏ mặt cười: “Vậy em không xem nữa.”
Dụ Diên lúc đầu chỉ định mua vài lọ gia vị để nấu mà thôi, kết quả là đi loanh quanh vài vòng thì giỏ hàng đã bị xếp hơn nửa rồi.
Giờ tan tầm cao điểm nên siêu thị cũng rất nhộn nhịp, quầy thu ngân nào cũng có vài người xếp hàng. Dụ Diên đang định chọn quầy ít người, lúc tới gần thì lại nghĩ ra thiếu gì đó.
Cậu theo phản xạ nắm lấy tay Dịch Sâm.
Dịch Sâm liếc mắt: “Sao vậy?”
“…Để em thanh toán cho.” Dụ Diên nói, “Anh đến bãi đỗ xe chờ em đi.”
“Cùng nhau.”
“Nhưng mà em đột nhiên nhớ tới còn vài thứ chưa mua, để quay lại tìm.” Âm giọng Dụ Diên nhỏ đi mấy phần, cậu buông tay ra, tiếp nhận giở hàng từ tay Dịch Sâm, “…Anh lên xe chờ em trước, em ra nhanh thôi.”2
Dịch Sâm nhíu mày, nhìn cậu mãi.
“Được rồi.”
Dịch Sâm đi từ từ đến lối ra, quay đầu lại, xác định bạn trai nhỏ rời đi xong, lại xoay người, đến quầy thu ngân ít người xếp hàng nhất.
Không tới mấy phút, Dụ Diên quay trở lại.
Dịch Sâm nhìn sơ, trong giỏ hàng vẫn là các thực phẩm đã chọn, không nhìn thấy thêm gì khác.
Quả nhiên Dụ Diên đến xếp hàng ở quầy ít người xếp. Một vị khách hàng thanh toán xong rời đi, đường nối bị trống, Dịch Sâm đang định nhân cơ hội thế vào, thì thấy Dụ Diên nhanh chân bước tới.
Vì vị trí còn trống, Dụ Diên đi thêm được về trước vài bước, đúng chỗ kê kệ hàng ngay cạnh quầy thanh toán.
Dịch Sâm thấy bạn trai nhỏ như tên trộm, hết nhìn dọc đến nhìn ngang.
Tiếp sau đó, bạn trai nhỏ nhìn chằm chằm kệ hàng bên phải.
Chắc tầm mấy giây gì đó, Dịch Sâm chỉ thấy Dụ Diên giơ tay nhanh như chớp lấy thứ gì đó trên kệ hàng.
Sau đó cậu đẩy mấy thứ đồ ăn phía trên giỏ hàng ra, cất kĩ thứ vừa lấy xuống bên dưới, rồi lại vơ mấy món bên trên đậy lên che kín lại, xong xuôi còn ấn ấn xuống.
Cái kiểu này chẳng giống mua đồ đàng hoàng tẹo nào, trông đúng là chẳng khác đi trộm đồ.
“…”
Xong việc, Dụ Diên cảm thấy trái tim như muốn vọt ra khỏi yết hầu, cậu thở phào, cúi đầu nhìn để xác định mình đã che kín xong mới bình thản đi vào đội ngũ xếp hàng chờ tính tiền.
Sau mười phút thì tới lượt cậu.
Đầu tiên là cậu lấy từng món hàng ra, đến mấy món càng về cuối thì động tác của cậu không chỉ nhanh hơn gấp đôi, mà đến cả thu ngân còn không thấy rõ động tác của cậu, thì mấy thứ đồ dùng hàng ngày đã đặt đến tay cô.
Thu ngân là một cô gái, cô nhìn món đồ trước tay mình, rất là bình tĩnh cầm lấy, lại giả như lơ đãng ngẩng đầu hỏi: “Cần túi chứ ạ?”
– – Úi cha, nam sinh này đẹp trai quá ta.
Dụ Diên liều mạng gật đầu: “Có, cho túi cỡ lớn nhất, cảm ơn.”
Cô gái vừa lấy túi vừa hỏi: “Cho hỏi anh có thẻ hội viên của siêu thị không ạ?”
Nhìn cô gái cẩn thận cầm mấy món hàng cho vào túi giúp mình, Dụ Diên nhìn cô gái đầy biết ơn: “Không có.”
“Tổng cộng là 637 tệ.” Cô gái nở nụ cười “tui hiểu mà”, “Quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Dụ Diên nói: “Alipay…”
“Wechat.” Có tiếng đàn ông từ bên cạnh truyền tới.
Dụ Diên cứng đờ cơ miệng.
Người bên cạnh chính là Dịch Sâm mới từ đường rào chắn trở lại. Anh hết sức tự nhiên xách túi ni lông lên, cầm điện thoại quét mã QR trước mặt, thanh toán xong tiền hàng.
(là cái đường rào chắn ngăn lối lúc xếp hàng hay đi vòng vo ấy, ở sân bay hay có)
Thu ngân cũng ngẩn cả người, tiếng thông báo thanh toán thành công vang lên, làm cô hoàn hồn: “Xong rồi ạ, đây là hóa đơn của các anh…”
“Vèo”
Dụ Diên mau chóng tóm lấy tờ hóa đơn nhỏ.
Tay thu ngân giơ giữa không trung, thấy hình như có gì đó không đúng.
Cô gái cố gắng động não, thì thấy người đàn ông đẹp trai vừa tới đột nhiên vươn tay dắt nam sinh đi.
Mười, ngón, đan, nhau.
Dịch Sâm hỏi: “Mua đủ rồi chứ?”
Dụ Diên: “…Mua đủ rồi.”
Thu ngân nở nụ cười hiểu rõ, với sự chuyên nghiệp, cô nhẹ nhàng nói: “Xin chào và hẹn gặp lại quý khách.”
– —
Úi trời, với nhan sắc này lại còn là đồng tính, muốn tui sống sao??1
*
Đi thẳng một mạch, lên xe xong, Dụ Diên mới thở ra nhẹ nhõm, đang muốn thắt đai an toàn, thì nghe thấy người bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
“Mua đủ chưa?”
Dụ Diên ngập ngừng: “Gì cơ?”
“Không phải là nói quay lại mua gì đó mà?” Dịch Sâm khởi động xe, bật hệ thống sưởi, liếc mắt, “Mua đủ chưa?”
“…Đủ rồi.”
“Mua gì vậy?”
Dụ Diên đàng hoàng trịnh trọng: “Một ít đồ dùng hàng ngày.”
Dịch Sâm cười ra tiếng, năm ngón tay dài mò vào trong túi ni lông.
Sau đó trong ánh mắt chết lặng của Dụ Diên, chuẩn xác lấy ra món đồ dùng hàng ngày kia, cầm nó trên tay, quan sát tỉ mỉ —
“Siêu mỏng, bám dính, thoải mái.” Dịch Sâm đọc rất đàng hoàng, lại nhìn qua một bên khác, “Kéo dài, không vị, dễ tẩy rửa…”
Sau đó đưa ra kết luận, “Được đấy.”1
“……” Dụ Diên choáng váng.
Dịch Sâm ném món đồ lại vào túi, nhìn vẻ kia của cậu mà không nhịn nổi cười.
Anh nhặt được báu vật lớn rồi.
Dụ Diên mãi mới hoàn hồn được.
Nếu đã bị phát hiện rồi, thì cậu cũng quyết tâm, đỏ cả mặt nói: “Em…chỉ phòng nhỡ may, anh đừng cười.”
Dịch Sâm nói: “Anh không cười.”
Dụ Diên hít sâu vài lần, đưa tay ấn nút hạ cửa kính xe xuống một nửa, cố tình lái qua chuyện khác: “…Hình như anh chỉnh nhiệt độ hơi cao, thấy hơi nóng.”
“Em đừng đỏ mặt, sẽ không nóng.” Dịch Sâm hỏi, “Em lén xem phim?”
Dụ Diên như bị giẫm phải đuôi, nói: “Không có! Phim gì chứ!!”
Thấy cậu xù lông, Dịch Sâm cũng không trêu cậu nữa, phải cố gắng lắm mới nhịn cười được: “Không có gì…về thôi.”1
Nhưng lái xe đi chưa được bao xa, anh nghe thấy Dụ Diên nhỏ giọng nói: “…Em có xem một ít ít.”
Giọng nói quá nhỏ, Dịch Sâm ngẩn ra: “Gì cơ?”
“Em nói là.” Dụ Diên nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhỏ như muỗi, “Em có xem phim, xem có tí.”
Dịch Sâm: “…”
“Cũng có tìm hiểu, nên…không có mua lậu.”
Lần này đến lượt Dịch Sâm hít sâu.
Anh bật cười, thả tay Dụ Diên ra: “Làm sao đấy?”
“Không có sao.” Dụ Diên giả bình tĩnh, chứ thật ra trái tim cậu muốn bay lên tận trời rồi.
Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi qua giọng điệu của tài xế già.
“…Dù sao thì ai cũng là người trưởng thành hết rồi.”
Trông giống như người ra kế hoạch mua đồ không phải là cậu vậy.
Dịch Sâm bị làm cho bất ngờ quá, suýt chút nữa vượt cả đèn đỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!