PUBG Thế Kỷ Võng Luyến - Chương 95
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


PUBG Thế Kỷ Võng Luyến


Chương 95


Dịch Sâm lục tìm món ăn vặt vừa mua ở trong túi ra, xé vỏ, nhét miếng sô cô la vào trong miệng Dụ Diên.

Dụ Diên nếm vị ngọt từ sô cô la, mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn ăn cơm nữa không?” Dịch Sâm hỏi cậu.

“Muốn chứ.”

“Vậy thì im lặng, đừng nói chuyện.” Dịch Sâm nói xong, dừng chút lại nói tiếp, “Giờ nhớ cho kỹ vào, tối nay kể lại cho anh nghe.”

“…” Dụ Diên cắn nát miếng sô cô la trong miệng.

Hai người trở về nhà, xe dừng, Dụ Diên ôm một túi đồ nhanh chóng xuống xe.

Dịch Sâm đóng cửa xe, nhìn bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy của cậu, cười nói: “Em chạy làm gì?”

Không phải vừa nãy ở trên xe mạnh mồm lắm sao.

Dụ Diên cũng không quay đầu lại: “Em đi rửa rau!”

Dụ Diên chạy vào nhà, cầm mấy món đồ trong túi ra, tiện tay bỏ lên trên giá sách cao.

Cậu lo là tí nữa Dịch Sâm lấy đồ ra lại chẳng may cầm phải nó…vậy thì rất xấu hổ.

Cất đồ xong, Dụ Diên yên tâm xách túi chuẩn bị đi làm cơm tối. Vừa vào bếp lại thấy Dịch Sâm cũng vào theo.

Dụ Diên đang lướt xem công thức nấu ăn trên baidu: “Anh vào làm gì?”

“Cùng nhau làm.” Dịch Sâm xắn tay áo lên, “Làm món nào trước?”

Hai người chia nhau ra làm, món đầu tiên được vào nồi.

Dụ Diên cầm điện thoại lên, vẻ mặt bối rối, sau cũng sáp lại gần Dịch Sâm.

“Dịch Sâm.” Cậu nói không to,”…Trong này nói phải nêm 3g gia vị, 3g là tầm bao nhiêu?”

Dịch Sâm quay sang nhìn hướng dẫn, trên đó ghi rất là chi tiết, có vẻ rất tỉ mỉ, nhưng không thực dụng.

Anh lấy hết các loại gia vị ra, rồi lại bật điện thoại, đổi qua hướng dẫn khác, hướng dẫn này may mắn không tính bằng con số, mà dùng “thìa” để ước lượng.

“Sau này đừng xem mấy loại hướng dẫn này nữa. Em gọi người viết thực đơn đó đến, có khi chính họ còn không ước lượng được 3g là bao nhiêu.”

Dụ Diên hơi uể oải.

Mặc dù cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng gần đây cậu phát hiện mình ở trên mọi mặt quá thiếu nhiều kiến thức.

Người bên cạnh rải bậc thang cho cậu, cậu cũng đành gật đầu im lặng.

Dụ Diên đang định cầm xẻng lật món ăn, bỗng dưng bị lấy mất.

“Em giữ tay để cầm chuột.” Dịch Sâm nói, “Để anh, em rửa rau đi.”

Bữa cơm tối nay tuy vị không được như ngoài nhà hàng, nhưng hai người đều cảm thấy rất ngon.

Ăn cơm tối xong, Dụ Diên lấy bánh ga tô ra: “Khi nào Dụ Diên về? Chúng ta phải đợi cậu ấy không?”2

“Không cần đâu, giữ lại một phần cho nó là được.”

Dịch Sâm không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa thấy bánh sinh nhật.

Anh nhìn Dụ Diên lấy một cây nến từ trong túi ra, hỏi: “…Có loại nến số mà?”

“Không có nến số 8.” Dụ Diên nói rất uyển chuyển, “Bình thường mà, với sợ cắm nhiều nến không được đẹp.”

Dịch Sâm: “…”

Cắm đầy cả bánh, tất nhiên là trông không đẹp rồi.

Dụ Diên thắp nến tắt điện, sau đó hỏi: “Có phải hát bài chúc mừng sinh nhật không?”

Dịch Sâm đột nhiên hỏi lại cậu: “Em trải qua sinh nhật của mình thế nào?”

Dụ Diên sững người, nói: “Em…Tự gọi cho mình một bữa lớn.”

Này là cậu nói cho có thôi, chứ mấy năm trước cậu nghèo rớt mồng tơi, tổ chức sinh nhật gì cơ chứ. Nếu không phải hàng năm Trung Quốc gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cậu, có khi cậu còn quên luôn ấy chứ.

Dịch Sâm thu hồi tầm mắt: “Không hát.”

“Vậy có ước nguyện gì không?”

Dịch Sâm theo lời nhắm mắt lại, cũng chẳng nghĩ gì trong lòng.

Thổi tắt nến, đèn được bật sáng lại, Dụ Diên lấy một hộp quà màu đen từ phía sau.

“Sinh nhật vui vẻ.” Ánh mắt lấp lánh, lúc cười còn lộ ra cái răng khểnh, “Đây là quà.”

Dịch Sâm nhướng mày, nhận lấy hộp quà, mở ra.

Là một chiếc đồng hồ, màu bạc đen xen kẽ, kiểu dáng tinh xảo, có thể thấy thợ làm ra nó rất khéo tay, chắc chắn giá cũng không thấp.

Dịch Sâm biết nhãn hiệu trên hộp, nhãn hiệu này có rất nhiều mẫu mã, thấp nhất cũng phải năm số, chiếc đồng hồ này xem ra là mẫu chất lượng tương đối của hãng.

Anh cũng không lấy ra xem, hỏi: “Sao mua món đắt tiền quá vậy, sao em bảo còn đang phải nuôi gia đình.”

“Nuôi anh chính là gia đình đó.” Dụ Diên chờ mong nhìn anh, giục anh: “Anh đeo xem thế nào?”

Dịch Sâm đang cầm hộp, nghe vậy lại hơi thất thần.

Cái từ “nuôi anh” này quá mới mẻ, giống như câu nói trong Trực tiếp lúc trước, nói sẽ che chở cho anh.

Sao anh lại cứ thích nghe vậy chứ.

Anh mở nắp hộp giá trị bảy con số ra, tiện tay tháo chiếc cũ bỏ lên bàn, rồi lại cẩn thận từng li từng tí một đeo chiếc đồng hồ mới vào.

Ngón tay Dịch Sâm rất đẹp, ngón nào ra ngón đấy, cho dù anh đeo một chiếc đồng hồ hơn trăm đồng cũng rất dễ coi.

Dụ Diên nhìn chằm chằm tay Dịch Sâm mãi.

Chứng minh cho thấy dù không đeo trên tay cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất chi là thỏa mãn, còn vui hơn là đeo cho mình.

Dụ Diên hỏi: “Thích không? Em không biết chọn mấy thứ này…”

“Thích.” Dịch Sâm nói, “Anh rất thích.”

“Vậy được rồi.” Lại nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, hỏi: “Vậy còn chiếc này, anh đeo lại hay cất?”

Dịch Sâm cầm lấy bỏ lên trên giá bên cạnh: “Bỏ trên cao là không sao.”

Nói thế nào thì Dụ Diên cũng đã bỏ ra nhiều thời gian tìm hiểu các hãng đồng hồ đắt tiền, cho nên vừa nhìn chiếc đồng hồ kia đã biết ngay chắc chắn nó không hề rẻ: “Không thì cứ đeo…”

Còn chưa nói hết câu, thì cảm thấy khóe miệng lạnh lạnh.

Mới đầu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mãi đến khi ngửi thấy mùi bánh ga tô xong cậu mới nói: “Sao anh lại…”

Trẻ con thế chứ.

Dịch Sâm dùng ngón trỏ còn dính chút bơ, quệt vào khóe miệng cậu.

Dịch Sâm muốn dời sự chú ý của cậu khỏi chiếc đồng hồ kia đi, anh nói: “Không định cắt bánh ga tô à?”

Dụ Diên nói: “…Muốn cắt chứ. Mà anh cắt đi, nhát cắt đầu tiên phải là thọ tinh cắt.”

Dịch Sâm gật đầu, đang định cầm lấy dao nhựa của tiệm bánh cho kèm, đột nhiên nhớ ra gì đó.

Anh giơ tay, đưa ngón trỏ đến bên mép Dụ Diên.

Dụ Diên mờ mịt nhìn anh: “Hử?”

“Liếm khô đi, không sẽ làm bẩn dao.”

“…” Dụ Diên trợn to mắt, “Lấy giấy lau qua là được mà…”

Còn chưa nói xong, Dịch Sâm liền tranh thủ lúc cậu hé miệng, ấn đầu ngón tay vào.

“…”

Anh còn làm được trò mèo này sao.

Cũng đã chui vào, nào đuổi ra ngoài được nữa, lại còn không nỡ cắn anh.

Dịch Sâm lúc đầu chỉ định đùa cậu tí thôi, đang định rút ra, thì cảm thấy đầu ngón tay bị cái gì đó chạm nhẹ.

Sau đó cuốn lấy, liếm sạch bơ dính trên đó.

Dụ Diên mau chóng giải quyết bơ trên ngón tay anh, sau đó nghểnh mặt qua một bên, hai tai đỏ hết lên: “Được rồi, anh mau cắt bánh.”

Nhát cắt đầu tiên xong, Dụ Diên đang định cầm đĩa giấy để bánh ga tô, thì nghe Dịch Sâm hỏi: “Bánh ga tô ngon chứ?”

Dụ Diên gật đầu: “Rất ngon, hơi ngọt chút, ăn ít thôi.”

“Rất ngọt?”

“Vâng.”

Dịch Sâm gật đầu: “Vậy anh nếm thử.”

“Được, để em lấy đĩa…”

Dụ Diên còn chưa nói hết câu, người bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên khóe miệng dính bơ của cậu.

Không ai muốn ăn bánh gatô rồi.

Dụ Diên bị hôn đến làm rơi cả đĩa giấy, đầu nóng lên, tiện tay ném đĩa giấy lên bàn, theo phản xạ xiết chặt áo Dịch Sâm.

Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, cuối cùng do Dịch Sâm ngắt ngang.

Giọng anh hơi khàn: “Làm cả ngày ở công ty rồi, anh đi tắm trước.”

Dụ Diên chỉ biết gật đầu thôi: “Vâng…”

“Cùng tắm?”

Dụ Diên ngẩn cả người, cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi đã chịu không nổi: “Hả hả? Thôi, bỏ đi, em chờ anh tắm xong rồi tắm…”

Dụ Diên cẩn thận cất bánh ga tô, đang định bổ vào tủ lạnh thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị mở.

Cậu liếc mắt qua nhìn, thấy Dịch Sâm đứng dựa cạnh cửa, mặc chiếc áo tắm màu xám trên người, dây cột hông không được chặt, làm cậu chỉ cần liếc mặt một cái cũng nhìn rõ mồn một các đường cơ bắp cân xứng ẩn bên trong.

Thậm chí ngay cả quần lót nhỏ bên dưới, cậu cũng nhìn thấy đó!

Dịch Sâm nhưỡng mày, hỏi cậu: “Không cùng nhau thật hả?”

Vầy ai chịu cho thấu!1

Dụ Diên lần đầu tiên cảm thấy mấy cái tình tiết chảy máu mũi trong phim thật ra chẳng hề phóng đại tí nào, lòng cậu không ngừng rung chuyển: “Này hả, ừm, hay là….em đi lấy khăn mặt, em…”

Tâm trạng Dịch Sâm bây giờ, giống như là được nghỉ dài hạn ba tháng liền.

Thoải mái, thả lỏng, nhàn rỗi.

Nhìn dáng hoảng hốt của người nọ, đến giọng nói ra của anh cũng ẩn ý cười, thoải mái thong thả kéo áo tắm lại: “Đừng khẩn trương vậy, anh đùa em thôi. Chúng ta chia nhau ra tắm.”

Dụ Diên ngập ngừng: “….Ừm.”

“Phòng tắm trong phòng ngủ của anh quá hẹp.” Dịch Sâm nói tiếp, “Anh sợ em không thoải mái.”

_ _

Chuyến lần này Dụ Diên đến, không mang theo sữa tắm con bò.

Cậu đứng trong phòng tắm, chỉ cảm thấy hối hận không thôi. Cậu nên giành tắm trước Dịch Sâm mới đúng, giờ trong phòng tám tràn ngập mùi nước hoa cổ long, giờ làm cậu chỉ cởi quần áo thôi cũng thấy xấu hổ.

Tắm xong, Dụ Diên mới vừa ra khỏi phòng tắm, thì thấy Dịch Sâm ngồi ở giường, giống như trước đây, đang chờ cậu.

“Diên Diên.” Dịch Sâm đang cầm một quyển sách trong tay, thấy cậu đi ra, kêu cậu: “Tắm xong rồi? Lại đây.”

Dụ Diên nói: “Em đi tí việc rồi quay lại, tóc…tóc em còn ẩm.”

“Vậy mới gọi em tới.” Dịch Sâm lấy máy sấy tóc từ tủ đầu giường ra, “Anh sấy khô cho em.”

“Không cần đâu, một lúc sẽ khô thôi…”

Giọng Dịch Sâm cực kỳ tự nhiên: “Anh không muốn chờ một lúc kia.”

Dịch Sâm chưa từng sấy tóc, tuy tư thế hơi kì cục, nhưng vì cẩn thận, nên anh sẽ không làm cậu bị nóng.

Hai người lúc này ngồi ngay mép giường, Dụ Diên ngồi phía trước, cầm cuốn sách vừa nãy Dịch Sâm xem dở, không dám nhúc nhích.

Gió thổi o o từ máy sấy, Dụ Diên cảm giác hình như cổ mình bị hôn nhẹ một cái.

Trong chớp mắt cậu cảm thấy rợn cả người, “Dịch Sâm?”

“Ơi.” Tóc nam sinh trong tay anh dần mềm xuống, Dịch Sâm tắt máy sấy, lại hôn cậu một cái, lúc này là đang hôn trên vành tai cậu, “Cổ em rất đẹp.”

Vừa trắng lại thẳng.

Dụ Diên: “Sao thế được…em hay ngồi máy tính lâu, tư thế ngồi rất xấu.”

“Không đâu, em ngồi rất nghiêm túc, rất dễ coi.”

Dịch Sâm như đang trần thuật lại sự thật, “Chỉ có cái là gầy quá.”

Dụ Diên đang định thanh minh, đột nhiên cả người cứng ngắc, không còn gì để nói.

Dịch Sâm đang luồn tay vào trong áo ngủ của cậu.

Trong lúc tắm Dụ Diên đã bổ não các thứ các thứ có thể xảy ra, độc không nghĩ tới cuối cùng sẽ là một tư thế như thế này.

Dịch Sâm ở phía sau dùng cánh tay vững vàng ôm cậu vào ngực, cậu không nhìn thấy vẻ mặt Dịch Sâm, chỉ nghe thấy được giọng nói, cảm nhận được từng động tác của anh.

“Chỗ này, gầy hơn lúc trước anh gặp.”

“Chỗ này cũng vậy.”

Dụ Diên theo phản xạ giơ tay đè lại tay Dịch Sâm, ai ngờ anh lại lật bàn tay lại, năm ngón tay hai người đan vào nhau.

Dụ Diên chịu không nổi.

Cậu há miệng, giọng như xin tha, nhưng ai ngờ lại nói: “Dịch Sâm…đối mặt nhau được không? Anh đừng nói chuyện bên tai em vậy.”

Dịch Sâm cũng có chút khó chịu.

Anh từ từ lùi về sau, để phòng phản ứng sinh lý của mình chẳng may dọa đến cậu.

“Đừng nói vội…anh giúp em.”

Dụ Diên nghe hiểu ý, mới đầu có bất ngờ, lập tức nói: “Giúp em? Vậy còn anh thì sao?”

“Lát nữa anh sẽ giải quyết.”

“Đừng.” Dụ Diên nắm lấy tay anh, “Chúng ta cùng nhau…không phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi hay sao?”

Dịch Sâm im lặng lúc lâu, giọng cố nhịn: “Em phải ngồi máy bay cả ngày trời rồi, chắc rất mệt rồi, chờ em nghỉ ngơi tốt…”

Đây là lần đầu tiên Dụ Diên cảm thấy sự khác sau về tuổi tác giữa hai người.

Cậu gia tăng lực tay, nắm ngược lại tay anh, luống cuống như bị lác đường, nói không biết suy nghĩ: “Em ngồi máy bay chưa tới hai giờ! Không mệt chút nào! Hay do anh làm việc cả ngày nên không còn sức? Vậy em sẽ cố gắng hơn…”

“…”

Nói xong Dụ Diên mới cảm thấy có gì đó sai sai, xấu hổ quá đi.

Dịch Sâm nghe xong lại nóng cả người.

…Em muốn “cố gắng hơn” như thế nào?

Phòng ngủ bất giác rơi vào im lặng, Dụ Diên nhắm mắt, nói: “Nếu anh thật sự…mệt, vậy chúng ta để lần sau cũng được.”

Dịch Sâm nhéo nhéo eo cậu: “…Anh là sợ mình làm không được, sẽ khiến em đau, sao em lại còn mời anh?”

Dụ Diên rất là vô tội: “Nhưng em không sợ đau mà.”

“…”

Dụ Diên nói xong, cũng cảm thấy mình gấp quá rồi, không được anh đáp lại, làm cậu quẫn bách: “Em chỉ là rất muốn cùng với anh thôi.”

“Thôi thì để lần sau đi, em…em đi wc là được rồi.”

Dụ Diên nói xong thì muốn đứng dậy, còn chưa nhổm người thì thấy cánh tay ôm lấy hông cậu ghìm lại, còn chưa phản ứng kịp, liền bị người ở phía sau ôm nửa người kéo tới giữa giường.

Rốt cục lúc này hai người mới nhìn thẳng mặt nhau.

“Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.” Hầu kết nơi cổ Dịch Sâm khẽ nhích, giọng khàn, vì lúc nãy phải kìm nén mà Dụ Diên lúc này mới phát hiện đáy mắt anh hơi đỏ.

Anh cúi đầu, hôn cậu một cái.

“Nếu quá nặng…em cố nhịn một lát.”

Anh cúi đầu, hôn cậu một cái.

“Nếu quá nặng…em cố nhịn một lát.”

Dụ Diên vẫn chưa biết đau là gì.

Vì còn chưa tiến vào đề tài chính, cậu đã mệt mất sức.

Da đầu tê dại, gò má ửng hồng, mang theo hối hận, nỗ lực hết sức tiến hành khơi thông với một vị khác: “Dịch Sâm…chúng ta nghỉ một lát được không?”

“Không được.” Dịch Sâm cắn vành tai cậu một cái, “Bản thân thoải mái nhất lại còn muốn nghỉ ngơi, nào có đạo lý này.”

Đầu óc Dụ Diên xoay chuyển nhanh chóng: “Không có…đồ em mua ở siêu thị còn để ở bên ngoài, quên mang vào…”

Tủ đầu giường bị mở ra.

Dịch Sâm lấy mấy món đồ ở trong đó ra.

“Không cần.” Anh mở hộp, lời ít mà ý nhiều, “Anh có thứ càng lợi hại hơn.”

Dụ Diên: “…”

Dụ Diên: “?”

__

Editor bày tỏ Dụ Diên ơi em bị lừa rồi =.=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN