Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP - Chương 30: Gặp mặt tình địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP


Chương 30: Gặp mặt tình địch


♪ Editor: Mio・°⁎⁺༚ 

Nghe Kỷ Cảnh Hiên nói muốn đi, Quý Huyền Nguyệt cũng không muốn nói những lo lắng trong lòng ra nên đồng ý luôn. Anh dặn Lưu Nguyên xem hợp đồng trước để xem có viết rõ ràng quyền lợi với đội ngũ huấn luyện viên không, có thể chơi điện thoại lúc ở show hoặc được thăm ban hay không.

Lưu Nguyên cũng đồng ý.

Rất nhanh đã đến lúc quay hình tập 2.

Bởi vì tổ đạo diễn muốn xào CP nên Quý Huyền Nguyệt và Kỷ Cảnh Hiên vô cùng hợp tình ở cùng một đội, Lý Tông Tuyệt với Lâm Tiệp Dư cũng cùng nhóm, còn lại là tổ đội của Hà Vân Thành và Nghiêm Dương.

Lần này chủ đề là công viên giải trí, thung lũng hạnh phúc của thành phố được chia thành ba loại: công viên kinh dị, công viên nước và công viên công cộng.

(thung lũng hạnh phúc: một dạng công viên sinh thái theo chủ đề)

Công viên công cộng là nơi mà mọi người dân có thể đến giải trí, còn công viên kinh dị và công viên nước đặc biệt làm cho những người quan tâm hai mảng này đến chơi, nghe nói mỗi ngày thu vào đâu đó cả trăm triệu.

Kỷ Cảnh Hiên nhìn mấy chữ to to trên cổng vào: Công viên Vân Trung Kỷ Thị.

“…”

Đạo diễn nói: “Ở Thung lũng hạnh phúc các trò chơi được chia theo cấp từ một đến năm sao, xếp hạng theo mức độ kích thích. Nếu hoàn thành một trò thì sẽ nhận được một chữ Hán, một sao ứng với một chữ, cứ thế suy ra. Cuối cùng phải ghép những chữ có được thành những câu hoàn chỉnh hoặc không, từ đó hoàn thành một bài văn. Có tổng cộng 140 trò giải trí, gồm cả công viên kinh dị và công viên nước. Mỗi nhóm nhất định phải lấy 50 thẻ trò chơi, chúc các bạn may mắn.”

“Cuối cùng số lượng từ mọi người lấy được quyết định khẩu phần ăn trưa nay, càng dài càng ăn ngon.”

(thật sự đọc raw thấy nhiều bug lắm nên mình sửa lại, mà trò này mai mốt cũng ở ngoài chuồng gà nên đừng để ý nhiều; cảm ơn bạn Thu Thảo trên fb đã giúp chứ không mình cũng chịu á)

Hà Vân Thành: “Vậy nếu tôi có hứng thú thì có thể viết thơ luôn không?”

Lý Tông Tuyệt cười hùa theo: “Mời phân tích ý nghĩa và ý tưởng của mình, nhớ chú thích nữa nào.”

Quý Huyền Nguyệt cũng phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, không phải cứ viết từ lạ là thành thơ đâu nha.”

Đến lúc tổ đạo diễn đã phát vé vào cửa, Kỷ Cảnh Hiên đúng lúc đưa bình nước cho Quý Huyền Nguyệt, anh vặn nắp ra uống một ngụm rồi trả lại, Kỷ Cảnh Hiên không cảm thấy có gì khác thường cũng uống một ngụm từ bình nước vừa nãy.

Quý Huyền Nguyệt sợ hãi: “Anh uống cái đó rồi.”

Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày: “Em biết rồi, muốn uống của anh. Nếu một trong hai chúng ta bị mắng vì xào CP, em hi vọng người đó sẽ là em.”

Kỷ Cảnh Hiên lôi kéo tay Quý Huyền Nguyệt vào cửa kiểm vé, khu vui chơi quá lớn lại còn có cả xe chuyên chở để ngắm cảnh, nhưng vé xe cũng không đắt lắm, chỉ cần 30 tệ là được một giờ rồi. May là Quý Huyền Nguyệt vẫn mang tiền phòng thân cho nên cả hai thuê một chiếc để ngồi.

Quý Huyền Nguyệt ngồi trên xe ngắm cảnh đưa Kỷ Cảnh Hiên một viên kẹo mềm: “Cho cậu.”

Lại một viên kẹo nữa, vừa trùng hợp là một viên kẹo màu hồng phấn.

“Lần trước mua chuộc cũng cho em, hôm nay là lý do gì đây?”

“Không có nguyên nhân gì cả.” Quý Huyền Nguyệt híp mắt cười, đôi mắt cong thành trăng non, nhẹ giọng: “Chỉ muốn cho cậu thôi.”

“…”

Quý ca ca của hắn xào CP cũng khiến hắn muốn xỉu.

“Đầu tiên mình đi đâu đây?” Kỷ Cảnh Hiên dùng miệng xé mở bao kẹo: “Muốn cho chim ăn không? Anh thấy chim ở quảng trường công viên chưa?”

“Anh muốn… đi công viên kinh dị, cậu muốn cho chim ăn à?” Quý Huyền Nguyệt ngốc nghếch hỏi.

Đồng tử Kỷ Cảnh Hiên co rụt lại, nhẹ nhàng co rút, hắn ho mạnh một tiếng: “Đi thật à?”

Quý Huyền Nguyệt vô tội giương mắt: “Cậu sợ thì thôi.”

“Ai nói em sợ… đi, thì đi.” Ngữ khí rõ ràng không đủ tự tin.

Quý Huyền Nguyệt cười ha ha: “Không sao đâu, Quý ca ca bảo vệ cậu.”

Hai người ngồi xe đến công viên kinh dị, trên đường đi gặp Hà Vân Thành đang chạy bộ, anh ta mệt mỏi hét lớn: “Mấy người lấy tiền đâu ra đó.”

Nghiêm Dương đi với Hà Vân Thành thì đối lập hẳn, như không hề có chuyện gì, thở cũng không thở mạnh, nhàn nhạt nhắc nhở anh: “Tiền bối Hà phải luyện tập nhiều lên.”

Quý Huyền Nguyệt kiêu ngạo bảo tài xế lái xe đi đường vòng qua người Hà Vân Thành luôn.

Lúc đến cổng công viên kinh dị, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi. Để hợp với bầu không khí quỷ dị nên nơi này chọn mảnh đất trống hoang vu, vô cùng hoang vắng lại còn thiết kế mộ phần đặc biệt, nuôi được một đám quạ đen bay loạn trên không. Hơn nữa trước khi vào công viên thì đầu tiên phải qua một đường hầm đen mịt.

Kỷ Cảnh Hiên nắm chặt tay Quý Huyền Nguyệt, không thể thấy mặt hắn trong đêm đen, anh chỉ nghe hắn nhỏ giọng: “Quý ca ca, cẩn thận một chút.”

Hai người vừa vào trong đã nghe thấy giọng nữ kì ảo, vừa non nớt lại vừa ác độc: “Chào mừng đến với công viên kinh dị.”

Nói xong còn làm một tràng cười the thé làm Quý Huyền Nguyệt nổi hết cả da gà.

Người phía sau đã sợ như chim cút không chịu động đậy, đều phải để Quý Huyền Nguyệt kéo đi theo.

“Quý ca ca.” Thanh âm bình tĩnh tự nhiên cất lên.

“Ừ.”

“Đằng sau lưng em có người…”

“…”

Người nọ trực tiếp lướt ngang Kỷ Cảnh Hiên mà lên, hình ảnh nữ quỷ bất chợt phóng đại trước mắt Quý Huyền Nguyệt, thất khiếu của cô ta đổ đầy máu, mặt mày phát sáng.

“AAAAAAAA, tránh ra! Tránh ra!!”

Quý Huyền Nguyệt ngồi xổm xuống đất ngay lập tức, không đi nổi nữa.

“…”

Nữ quỷ kia dường như bị Quý Huyền Nguyệt dọa ngược lại, hơi khinh bỉ liếc nhìn anh.

Như muốn nói rằng: Nhát gan vậy sao còn vào đây?

Kỷ Cảnh Hiên nhìn nữ quỷ đi xa, bất đắc dĩ bế Quý Huyền Nguyệt lên, thấp giọng nói: “Còn muốn bảo vệ em nữa không?”

“Được rồi, anh cũng sợ mà.” Quý Huyền Nguyệt thừa nhận: “Nhưng anh phải bảo vệ em trai.”

Kỷ Cảnh Hiên sâu kín nhìn Quý Huyền Nguyệt.

“Được rồi, đi cho chim ăn thôi.”

Hai người vui vui vẻ vẻ đi cho chim ăn.

Cho ăn không bao lâu trời đã đổ mưa nhỏ, chốc lát đã thành mưa to tầm tã, chương trình tạm ngưng quay rồi cùng nhau ngồi xe buýt đến khách sạn.

Nhưng không ngờ được là đoàn quay show của Hà Vân Túy cũng check in ở đây.

Vừa nhìn thấy Hà Vân Túy, Quý Huyền Nguyệt lập tức nép vào sau lưng Kỷ Cảnh Hiên, biểu cảm vốn dĩ vui vẻ sáng suốt cũng trở nên ngượng ngùng.

Quý Huyền Nguyệt ôm lấy Kỷ Cảnh Hiên từ phía sau, vùi đầu trên lưng hắn, muốn che mặt đi: “Mệt mỏi quá, muốn ngủ.”

Kỷ Cảnh Hiên ôn nhu dỗ: “Vâng, anh ngủ đi.”

Hà Vân Túy vừa nhìn thấy Quý Huyền Nguyệt đã đi đến phía này, cô nàng Hạ Liên bên cạnh bị mưa xối ướt vô cùng chật vật cũng đi theo sau.

“Nguyệt Nguyệt.” Hà Vân Túy nhẹ giọng nói, thanh âm ôn nhu cực kì, rất giống vẻ ngoài ôn tồn lễ độ, nhìn qua dễ bị lừa, tóc gã hơi dài, chấm đến vai: “Đã lâu không gặp, ôm một cái chứ.”

Gã dang tay, máy quay cùng đang quay nên Quý Huyền Nguyệt cũng không tiện từ chối, anh mỉm cười ôm Hà Vân Túy, còn chưa đến gần đã bị gã kéo vào lồng ngực, nghe thấy thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai: “Đã lâu không gặp, lá gan lớn rồi.”

Quý Huyền Nguyệt cúi đầu cười khẽ: “Tìm được người có thể bảo vệ tôi rồi thì còn sợ anh sao.”

“Chỉ dựa vào hắn? Nguyệt Nguyệt, hắn muốn tham gia show của tôi.”

“Tính tình cậu ấy không tốt.” Quý Huyền Nguyệt nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ nói cậu ấy nhường nhịn anh.”

Quý Huyền Nguyệt đẩy Hà Vân Túy ra, chạy đến cạnh Kỷ Cảnh Hiên ôm hắn, oan ức nói: “Hơi lạnh á, sưởi ấm tay đi.”

Hạ Liên đi cùng mở miệng với Quý Huyền Nguyệt: “Chào tiền bối Quý, tụi em chuẩn bị đi du lịch rồi, cảm ơn anh đã nhường cơ hội nhé.”

Hạ Liên chính là lưu lượng mới nổi chiếm chỗ của Kỷ Cảnh Hiên, Quý Huyền Nguyệt bị cô ta khích cũng chỉ trầm mặt, lạnh lùng nói: “Người đại diện của cô đâu? Trợ lý đâu? Không biết cách dạy người mới nói chuyện à?”

“Anh…” Hạ Liên oan ức nhìn Hà Vân Túy.

Hà Vân Túy đang nói chuyện phiếm với Hà Vân Thành cũng nghe tiếng đi đến, gã vốn dĩ không muốn dẫn dắt Hạ Liên, chỉ vì nghe nói Quý Huyền Nguyệt muốn tham gia show này nên mới theo mà thôi. Không ngờ chương trình lại muốn gã xào CP với Hạ Liên, vì từ nhỏ được giáo dục đầy đủ nên mới không tức giận, nhưng đã thế này gã cũng chẳng còn lòng nào nói đỡ cho cô ta.

“Nguyệt Nguyệt, xin lỗi, hôm nào mời em ăn cơm nhé.”

“Không cần.” Quý Huyền Nguyệt chỉ trích: “Nghệ sĩ của công ty anh à? Bảo sao chưa đủ lông đủ cánh đã có cái nết như thế.”

Kỷ Cảnh Hiên cũng cười cợt thêm dầu vào lửa: “Ratings tập trước của mọi người cũng thấp hơn bọn tôi một điểm phải không nhỉ, mắt chọn người của nhà đài cũng khéo đó.”

“Cậu muốn nói gì?” Hà Vân Túy quay đầu nhìn hắn, mặt mày hung hăng: “Đây là chỗ để người mới mở mồm à?”

“Tôi mà không muốn thì thôi.” Kỷ Cảnh Hiên nhún vai nói: “Đã không muốn nói chuyện với anh, anh còn lôi kéo thế làm gì. Tôi có rất nhiều cách để khiến anh không ngóc dậy được, nhưng tôi không phải là người thích làm chuyện trong tối như thế, đã chửi ai thì phải chửi quang minh chính đại, giống như bây giờ này.”

Hắn cười khẽ, lễ phép gằn từng chữ một: “Ngu dốt.”

Ngón tay lạnh lẽo của Quý Huyền Nguyệt được bàn tay Kỷ Cảnh Hiên ôm trọn dần sưởi ấm, giống như nội tâm hiện tại của anh vậy, cảm xúc đau đớn nhanh chóng được lấp đầy, tựa như mật ngọt thơm ngát đang tuôn trào.

Kỷ Cảnh Hiên để Quý Huyền Nguyệt nép phía sau, mắng người mà vẫn không quên ủ ấm tay anh.

Đẹp trai bùng nổ.

【 Tác giả có lời muốn nói: Tôi nghẹn rồi… khóc đây. 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN