(Nữ Phụ Văn) Cốt Truyện Đã Tan Vỡ
Chương 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Nhược Giai trở về phòng thay quần áo, cô phiền muộn thở dài, về sau vẫn là tránh xa tên Thẩm Trạch Dương đó, tên này cực nhạy bén.
Nhỡ đâu hắn phát hiện cô khác xa so với Thẩm Nhược Giai trước, nghĩ lầm cô là nhân cách phân liệt hoặc tệ hơn hắn đoán được linh hồn đã thay đổi, đến lúc đó chờ đợi cô là kết cục thê thảm.
Xem ra không thể buông lỏng cảnh giác.
———————–
– Ài, Nhược Giai, biết tin gì chưa? Tên Tề Nguyên đó về nước rồi. – Trong giờ học, Lam Triết vốn cầm điện thoại nhắn với gái, thì cậu đột nhiên quay sang nói với Thẩm Nhược Giai.
– Ừ. – Thẩm Nhược Giai có lệ trả lời, vài giây sau cô quay đầu hỏi lại. – Tề Nguyên? Tên điên nhà họ Tề kia?
– Đúng vậy. Hắn từ nước Mỹ trở về rồi.
Thẩm Nhược Giai : !!!
– Sao vậy? Cậu quen tên đó? – Lam Triết nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô, nghi hoặc hỏi.
– Không. – Thẩm Nhược Giai cố để mình bình tĩnh trả lời.
Cô biết tên đó, Tề Nguyên là nam phụ vô cùng quan trọng trong truyện, hắn đẹp trai, nhiều tiền tiếc là tinh thần có vấn đề. Một lần vô tình gặp An Vũ Phong, hắn yêu cậu, nhưng mà cách làm của hắn để lại bóng ma tâm lý đối với An Vũ Phong.
Như An Vũ Phong trong hoàn cảnh chật vật nhất, xung quanh tràn đầy ác ý thì một cô gái tốt bụng đã nhiều lần giúp cậu. An Vũ Phong sinh ra một loại tình cảm nam nữ với thiếu nữ đấy. Bất hạnh là bị Tề Nguyên biết được.
Thiếu nữ đó bỗng mất tích, người nhà lo lắng đi tìm, An Vũ Phong cũng sốt ruột tìm kiếm nhưng không tìm được. Lúc này, một video gửi tới cho cậu, trong đó có cảnh Tề Nguyên nở nụ cười âm trầm cầm đao đâm liên tiếp vào người thiếu nữ mà cậu thích cho tới khi cô tắt thở.
Sự kiện đấy làm An Vũ Phong thiếu chút nữa tinh thần hỏng mất.
Mà các độc giả vốn dĩ bởi vì tác giả miêu tả Tề Nguyên đẹp thế nào, nhiều tiền như nào mà tranh giành nhận làm chồng mình. Nhưng sau loạt hành động hung tàn của Tề Nguyên, độc giả câm như hến, còn Tề Nguyên được vinh danh tặng cho biệt danh ” chó điên” , ” bệnh thần kinh nặng nhất trong truyện”.
Tiếc là nam phụ thì là nam phụ, Tề Nguyên yêu An Vũ Phong một cách điên cuồng, vì vậy không chịu được có người chạm vào cơ thể cậu. Hắn bắt đầu đối phó với các công chính, cuối cùng đương nhiên là về với đất.
Thẩm Nhược Giai nhíu nhíu mày, cần thiết ngăn chặn không cho tên điên này tiếp xúc với An Vũ Phong. Thật là, cô khi biết tương lai , không thể nào nhẫn tâm nhìn An Vũ Phong gặp những chuyện bất hạnh như thế.
– Mấy tên kia còn tổ chức tiệc ở Mỹ Nhân, chào đón hắn trở về. Bọn họ còn rủ tôi đi nữa. Nhược Giai, cậu đi không? – Lam Triết nói tiếp.
– Thôi, anh cậu chắc sẽ không cho.
– Đi, hôm nay anh tôi sẽ không về nhà. – Thẩm Nhược Giai không chút do dự nói.
Cô tò mò muốn biết Tề Nguyên bộ dáng như nào.
————————
8 giờ tối, Mỹ Nhân, Thẩm Nhược Giai mặc váy đỏ tôn lên làn da trắng nõn, cô xinh đẹp tựa như hoa hồng quyến rũ, cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn mình, cô cười kiêu ngạo.
– Đây là vị mỹ nhân nào vậy. – Một người đàn ông trung niên mập mạp tới trước chặn đường cô.
– Không hổ là quán bar Mỹ Nhân, nhân viên ở đây thật sự xinh đẹp. – Người đàn ông hai mắt dán chặt vào người Thẩm Nhược Giai, mắt mang sắc dục rõ ràng.
Thẩm Nhược Giai cau mày nhìn con heo trước mặt, cô nhìn trên cổ hắn đeo dây chuyền vàng, mười ngón tay đeo đống nhẫn vàng, một bộ nhà giàu mới nổi, đoán chừng là lần đầu tới đây.
Thảo nào không có mắt như vậy.
Thẩm Nhược Giai nhướn mày, khẽ mở môi đỏ mọng.
– Nhân viên? Nhìn ta giống nhân viên sao?
– Đúng vậy, mỹ nhân, đêm nay em theo tôi đi. – Người đàn ông hoàn toàn bị vẻ đẹp che mắt, tinh trùng lên não không chút để ý tới câu hỏi của Thẩm Nhược Giai.
Thẩm Nhược Giai cười, phi thường xinh đẹp, mang theo miệt thị cùng lạnh nhạt làm người sống lưng lạnh toát.
Người đàn ông không nhịn được muốn vươn tay nắm lấy tay cô.
Thẩm Nhược Giai nắm cổ tay hắn, sau đó quăng hắn dưới đất, gương mặt tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Thẩm Nhược Giai mắt lạnh nhìn tên này thống khổ nắm lấy tay vừa bị cô cầm mà đang dần sưng to của mình, kêu thảm thiết.Giày cao gót của cô hung hăng dẫm lên mặt hắn.
– Nhớ kỹ, lần sau mở to mắt nhìn kỹ, bà đây mà giống nhân viên sao?
Thẩm Nhược Giai hả giận mới bước đi.
Những người xung quanh nhìn màn này, ánh mắt cười nhạo nhìn về tên mập, còn nhìn về cô hoàn toàn là kính sợ.
Trong đó một thiếu niên tuấn mỹ xem từ đầu tới cuối. Đôi mắt đen tựa như sáng lấp lánh lên.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mang kính vội vã đi tới trước mặt cô, người này là quản lý ở đây – Lý Hạo.
– Thẩm tiểu thư, thật sự xin lỗi đã để cho ngài không vui. – Lý Hạo nói rồi liếc nhìn tên mập dưới đất.
Vừa nãy một nhân viên thấy tình hình không ổn báo cho ông. Lý Hạo vừa nghe thì lập tức chạy tới.
Nếu hôm nay Thẩm Nhược Giai xảy ra chuyện gì, Thẩm Tinh thể nào cũng đến tính sổ với ông.
– À, không sao, đúng rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn nên hy vọng có thời gian dài ở đây. Tôi không muốn đột nhiên bị bắt về đâu. Quản lý, nhỉ? – Thẩm Nhược Giai cười híp mắt nhìn Lý Hạo.
– Tất nhiên rồi. – Lý Hạo tươi cười không thay đổi.
Trong lòng ông rõ ,Thẩm Nhược Giai biết lần trước ông nói với anh trai cô rằng cô ở đây.
Thôi, lần này yếu thế rồi, coi là một mắt nhắm một mắt mở như không thấy Thẩm tiểu thư tới đây.
– Vậy tôi đi trước. -Thẩm Nhược Giai vừa đi vài bước, một giọng nam mang vui vẻ từ sau truyền tới.
– Nhược Giai! – Lam Triết xuất hiện, một tay thân mật choàng vai cô.
Hai người đi tới chỗ hẹn, ở đó ngồi mấy thiếu gia tiểu thư nhà giàu. Thẩm Nhược Giai cùng bọn họ nói chuyện, không khí vui sướng.
Lúc này, một thiếu niên bước tới, có người mở miệng chào hỏi.
– Tề thiếu!
Thẩm Nhược Giai đánh giá hắn, rất tuấn tú, làn da lại hơi trắng xám, cho người cảm giác tối tăm.
Không biết có phải là do cô ảo giác không, khi ánh mắt hắn nhìn thấy cô tựa như sáng lên.
Tề Nguyên tự nhiên đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Nhược Giai.
– Cô tên gì? – Tề Nguyên nghiêng đầu hỏi.
– Thẩm Nhược Giai. – Cô cười trả lời hắn.
Tề Nguyên nhìn thiếu nữ bên cạnh, tim đập nhanh hơn, mỗi tế bào đều đang kêu gọi.
Gần hơn! Gần hơn nữa!
– Muốn ăn hoa quả không ? – Tề Nguyên nhìn gương mặt tinh xảo của Thẩm Nhược Giai, hắn nghe thấy giọng mình mang ôn nhu hỏi.
– Không.
– Vậy uống nước ?
– Tôi hiện tại không khát.
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc bởi thái độ của Tề Nguyên.
Còn người ở đây đã tròn mắt, bọn họ lần đầu thấy Tề Nguyên ân cần như vậy với người khác.
Đặc biệt là Thẩm Nhược Giai thái độ lạnh nhạt với hắn, Tề Nguyên cũng không có tức giận.
Lam Triết trong lòng cảm thấy không ổn, bạn cậu chẳng lẽ bị tên điên này nhìn trúng?!
Thẩm Nhược Giai bị Tề Nguyên làm cho hoang mang, cô uống một ngụm nước lạnh cho bình tĩnh.
Lúc Thẩm Nhược Giai với Lam Triết lòng xoắn xuýt. Thì cô nhận thấy điện thoại mình rung.
Thẩm Nhược Giai cúi đầu lấy điện thoại trong túi xách. Quả nhiên, là Thẩm Tinh gọi tới, cô dứt khoát không nghe.
Messenger nhận được vài tin nhắn.
Thẩm Tinh :Ăn cơm chưa?
Thẩm Tinh : Tối đừng có đi ra ngoài.
Thẩm Tinh : Anh sắp về rồi.
Thẩm Nhược Giai bất đắc dĩ đứng lên.
– Thật xin lỗi, tôi phải về rồi. Không thì “bà mẹ trẻ” kia lại lo lắng.
– Vậy sao, tạm biệt. – Tề Nguyên mắt vẫn nhìn cô, tựa như có chút không muốn.
– Bye bye, mọi người chơi vui vẻ. – Thẩm Nhược Giai vẫy vẫy tay chào họ rồi rời đi.
Tề Nguyên rũ mắt nhìn cốc nước, một lúc hắn cầm lên uống hết. Tề Nguyên đứng dậy cầm theo cốc nước rồi rời đi.
– Tề thiếu rời đi sao? – Có người kinh ngạc hỏi.
– Ừ. – Tề Nguyên lạnh nhạt đáp.
Lam Triết hít sâu, cố gắng áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng. Cậu vừa thấy cái gì, tên điên họ Tề đó uống cốc nước của Nhược Giai sau đó dáng vẻ bình tĩnh cầm đi.
?!
Không, nhỡ đâu hắn chỉ tiện tay cầm cốc nước thôi?! Nhưng mà cái thái độ ân cần của hắn với Nhược Giai khiến hành động vừa nãy vô cùng khả nghi.
Mẹ nó, bạn cậu bị tên điên theo dõi rồi!
Vẻ mặt Lam Triết trầm trọng.
Phải làm sao bây giờ?! Cậu nghe nói Tề Nguyên còn từng suýt nữa thì giết người, hắn ta vô cùng nguy hiểm.
Cậu thật hối hận khi dẫn Thẩm Nhược Giai đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!