Vắng Em Không Vui - Chương 24: Em mong anh vắng em không vui (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Vắng Em Không Vui


Chương 24: Em mong anh vắng em không vui (10)


Ngay lúc Đan Ngưng bò lên khỏi bể bơi, chạy vào trong nhà, ả nhìn thấy chặn ở cửa, Liêu Tam đang đứng trong bóng tối nhìn ả.

Đan Ngưng vội vàng lùi ra sau, run rẩy: “Các người muốn làm cái gì?”

Kim Tại Duệ tắm táp dưới ánh mắt trời, vẻ mặt như khóc như cười của hắn biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy mặt, hắn búng tay một cái: “Liêu Tam, tới đây.”

Liêu Tam bước qua, trong tay cầm hai bài vị. Hiện giờ đã không lưu hành thứ này, người chết đi hoặc là nhập quan, hoặc là hỏa táng sau đó đưa vào mộ viên. Nhưng trong tay Liêu Tam đang cầm hai bài vị được làm từ gỗ cây hòe, loại bài vị này rất không may mắn, về mặt phong thủy có nhắc tới, gỗ hòe thuộc tính âm, rất dễ chiêu dụ ma quỷ.

Đan Ngưng run cầm cập, nhìn rõ tên người trên bài vị đúng là Quan Dạ Tuyết và Kim Manh Manh.

Trong lòng ả biết Kim Tại Duệ là kẻ điên bất chấp mọi thứ, lúc đầu khi thích ả, chẳng quan tâm ả là chị dâu hắn, hứng lên làm loạn, đối xử với Quan Dạ Tuyết thờ ơ vô cùng, chính là một tên cặn bã. Mấy năm nay hắn yêu Quan Dạ Tuyết, không muốn buông tay, dứt khoát giam cầm người lại.

Đan Ngưng từng điều tra, tên bệnh thần kinh Kim Tại Duệ này, ngay đút cơm mặc quần áo cho Quan Dạ Tuyết cũng tự tay làm. Ban đầu Quan Dạ Tuyết hận hắn đánh hắn, đánh vào bên má trái của hắn, hắn còn cười hì hì giơ má bên phải lên. Hoặc là hắn chờ mong Quan Dạ Tuyết mắc bệnh đãng trí, đáng tiếc hắn thất bại rồi.

Tính tình Quan Dạ Tuyết mềm yếu, ngoan ngoãn vô cùng, nhưng thực sự giẫm lên giới hạn của cô, cho dù cô có chết cũng không để cho hắn được như nguyện.

Con người Kim Tại Duệ này, lúc hắn yêu bạn, sẽ nâng bạn thành người cao quý nhất thế gian, bằng lòng làm tất cả vì bạn. Không yêu bạn một lòng muốn đối phó với bạn, khủng khiếp giống như giòi nhúc trong xương kéo dài không tan.

Trong lòng Đan Ngưng phẫn nộ vừa hoảng hốt, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Kim Tại Duệ: “Tại Duệ, anh đây là đang làm cái gì, em biết sai rồi, nhưng người chết không thể sống lại. Em có lỗi, nhưng bọn họ đều không phải em giết. Anh chìm đắm trong quá khứ sẽ chỉ thấy đau khổ, chi bằng bây giờ chúng ta bắt đầu lại. Anh còn nhớ không, lúc anh mười tám tuổi, đã từng nói cả đời này sẽ yêu thương bảo vệ em.”

Kim Tại Duệ cười mỉa một tiếng, vuốt ve xương lông mày: “Thì ra tôi còn từng nói những lời này à.”

Đan Ngưng chỉ mong chờ hắn mềm lòng, vội vã gật đầu, không thể không tỏ ra yếu đuối: “Những lời uy hiếp trước đó chỉ là lời trong lúc tức giận thôi, tình cảm nhiều năm như vậy, em đâu thể nào hại anh được. Thực ra chỉ là em đố kị, đố kị anh đối xử với Quan Dạ Tuyết càng ngày càng không giống trước, em làm tất cả những thứ này, đều là vì yêu anh.”

“Yêu tôi.” Hắn cười khẽ, “Yêu tôi cho nên gả cho anh trai tôi, vì anh ấy mới là người thừa kế nhà họ Kim? Yêu tôi cho nên làm loạn sau lưng tôi, ngủ với một yên diễn viên tuyến mười tám trong bar một đêm. Chậc, đừng nói cái gì mà rượu say làm loạn, lí do rách nát này, ông đây cũng dùng qua rồi, còn rõ ràng hơn cô.”

“Đương nhiên, đại phu nhân ngủ với ai cũng chẳng can hệ gì, tôi, cô, chúng ta vốn bẩn thỉu rồi. Cô xem chuyện cô làm loạn tôi đều biết, tôi có nói gì không? Nhưng cô ngàn không nên vạn không nên nói yêu tôi, bớt khiến người ta buồn nôn đi, cô như thế cũng dám nói yêu tôi, vậy Quan Dạ Tuyết từng hi sinh mọi thứ thì được coi là gì. Ông đây là một thằng súc sinh không giả, nhưng ông đây không phải thằng ngu. Cho nên, ngoan, tới đây nhận lỗi với bọn họ đi.”

Hắn vừa dứt lời, Liêu Tam đưa bài vị ra trước mặt Đan Ngưng.

Kim Tại Duệ bắt chéo chân, cười nói: “Tới nào, dập đầu cho mỗi người mười cái thật vang, vì nghiệt cô làm tiểu tam tạo ra.”

Đan Ngưng chưa từng bị hắn nhục nhã như thế này, cho dù Kim Manh Manh chết rồi, người đàn ông này đau khổ một quãng thời gian rồi cứ như vậy trôi qua. Không ngờ Quan Dạ Tuyết vừa chết, hắn điên đến mức này.

Tính khí tiểu thư của Đan Ngưng trồi lên: “Tôi là tiểu tam, vậy còn anh, anh là kẻ ngoại tình cặn bã.”

Kim Tại Duệ nói: “Ừ, mắng đúng lắm, dập đầu đi. Muốn ông đây dạy cô?”

Thực ra Đan Ngưng hơi sợ hãi, ả chịu đựng nhục nhã, dập đầu với bài vị của Kim Manh Manh.

Kim Tại Duệ thở dài: “Không đủ thành ý.”

Ngay giây sau, Đan Ngưng cảm thấy tóc mình bị người ta túm lấy, người đàn ông đè chặt đầu ả, hung hăng đập lên mặt đất. Đan Ngưng hét lên một tiếng, nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn: “Tới đây, nói theo tôi, Manh Manh, bác gái cả xin lỗi con, bác gái cả lòng dạ rắn rết hại chết con.”

Máu trên trán Đan Ngưng rơi tí tách.

“Ngoan, nói đi.”

Đan Ngưng khóc nói: “Manh, Manh…..Bác gái cả xin lỗi con, bác gái cả lòng dạ rắn rết hại chết con.”

“Rất tốt.” Kim Tại Duệ cười cười, kéo ả xoay sang hướng khác, “Bây giờ nhìn Dạ Tuyết. Nói, cô sẽ trả lại công bằng cho con gái cô ấy, như cô ấy mong muốn.”

Khắp khuôn mặt Đan Ngưng toàn là máu, lại bị Kim Tại Duệ ấn đầu xuống, hung hăng dập một cái. Ả hoa mắt chóng mặt, nhếch nhác vô cùng, màu tươi trộn lẫn nước mắt thành nước máu, còn có lớp trang điểm hoen nhòe, chẳng còn nửa phần dáng vẻ đại phu nhân nhà họ Kim ngày nào nữa. Cuối cùng ả cũng hiểu được khi xưa lạnh lùng nhìn Quan Dạ Tuyết mất đi con gái, cảm nhận lúc đau đớn bất lực.

Ả khóc lóc nói những câu mà Kim Tại Duệ dạy ả.

Kim Tại Duệ cười một tiếng, buông tay ra, mặc kệ Đan Ngưng nằm trên mặt đất, giống hệt đống bùn nhão: “Chậc.”

Liêu Tam vội vàng đưa cho khắn một chiếc khăn tay, Kim Tại Duệ nhận lấy, không lau tay ngay, hắn ngồi xổm xuống, tới gần Đan Ngưng, thấp giọng nói: “Bảo bối, đừng sợ hãi, sao tôi nỡ làm chết cô, cô sớm ngoan ngoãn nhận sai như thế này, làm sao phải chịu nhiều đau khổ như kia chứ. Dạ Tuyết còn ở một bên nhìn đó, tôi phải để cô ấy được như nguyện, đưa cô vào tù mới được.”

Đan Ngưng khóc như cha mẹ chết, ban đầu Kim Tại Duệ vì ả, mà dùng bạo lực tinh thần với Quan Dạ Tuyết, lúc đó ả vui mừng đắc ý bao nhiêu, hiện giờ hối hận bấy nhiêu.

Kim Tại Duệ chính là thằng cặn bã!

Giày da màu đen đi ngang qua người ả, chiếc khăn lau tay rơi xuống, Đan Ngưng nghe hắn chậm rãi nói: “Đi, đi gặp mặt luật sư Chu kia, tôi ngược lại muốn xem thử, người tôi muốn động vào, anh ta có bản lĩnh gì để bảo vệ.”

*

Đàm Anh không biết trận giao tranh này đã hoàn toàn bắt đầu, trong túi cô nhét quyển sổ nhỏ màu đỏ kéo va li hành lý chuẩn bị chuyển nhà.

Ngày hè tháng tám, ánh nắng buổi sáng cũng mang theo hơi nóng thiêu đốt người.

Chu Độ giơ tay ra: “Đưa anh.”

Đàm Anh đưa va li hành lý cho anh, anh nhẹ nhàng để ra cốp sau, quay đầu hỏi Đàm Anh: “Còn gì nữa không?”

Đàm Anh lắc đầu.

“Được, đi thôi.”

Hai người ngồi lên xe, Chu Độ khom người thắt dây an toàn cho cô. Đàm Anh không quen với hành động ga lăng quá mức này của Chu Độ, nói: “Tôi, tôi tự cài.”

Chu Độ buông tay, trầm giọng “ừ” một tiếng, cũng không miễn cưỡng. Cô ngồi bên cạnh anh, cảm giác không chân thực này vẫn luôn tồn tại, sao có thể nóng đầu, đi kết hôn với Chu Độ chứ?”

Xe đi xuyên qua con đường rợp bóng, Đàm Anh nghi hoặc nói: “Chúng ta đang đi đâu thế?”

Chu Độ lời ít ý nhiều: “Nhà anh.”

“Hình như nhà anh không phải đi hướng này.”

Chu Độ nói: “Ở Nam Giao anh có nhà, an ninh bên đó khá tốt, khá an toàn.”

Đàm Anh không hỏi thêm nhữa, đây chính là thế giới của người có tiền. Phong thủy luân chuyển, bảy năm trước cô còn là một bạch phú mĩ (trắng giàu đẹp), Chu Độ chỉ là một tên nghèo kiết. Hiện giờ giá trị con người của người ta vượt qua trăm triệu, khắp nơi đều có nhà, còn cô sắp bị Kim Tại Duệ ép lang bạt lần thứ hai.

Tỉ mỉ mà nói cô cũng không nghèo, trước khi chị Quan mất đi đã chuyển cho cô 50 triệu, nhưng khoản tiền này cô không thể tiêu. Đan Ngưng không dễ trị, cái chết của Kim Manh Manh còn chưa có kết luận, rốt cuộc như truyền thông trước đó nói là ham chơi mà rơi xuống nước, hay là do ả giết?

Đàm Anh cũng phải đòi lại công bằng cho đứa trẻ, đây cũng là tâm nguyện của chị Quan.

Căn nhà ở khu Nam Giao là biệt thự nhỏ có vườn hoa, an ninh từ trong ra ngoài khá vừa vặn. Đàm Anh hơi bội phục Chu Độ, ngắn ngủi mấy năm, từ một sinh viên đại học thầm lặng không có tiếng tăm, phấn đấu thành con cưng của trời, quả thực rất tài giỏi.

Cũng chẳng trách ban đầu cô chơi không lại người này.

Đẩy cửa ra, Đàm Anh cho rằng với thẩm mỹ của Chu Độ, trong nhà anh nhất định là phong cách đơn giản màu đen xám trắng, không ngờ căn nhà được sửa sang cực kì ấm áp, thậm chí trong nhà còn nuôi cá và cây xanh.

Cá nhiệt đới bơi qua bơi lại trong bể cá liền tường, vô cùng có sức sống.

Chu Độ cũng cầm va li hành lý của cô vào, nói: “Buổi sáng hàng ngày anh…..9h làm việc, lái xe từ đây tới hãng luật mất hai lăm phút, cho nên sẽ xuất phát lúc 8 rưỡi. Buổi chiều tan ca lúc năm rưỡi, sáu giờ có thể về tới nhà.”

Đàm Anh lĩnh ngộ được một tầng ý tứ khác, vậy tức là Chu Độ cũng muốn sống ở đây. Cán cân trong lòng cô lại bắt đầu đánh nhau, nhưng cô cũng biết người dưới mái hiên, đây là nhà của người ta, giấy chứng nhận cũng lĩnh rồi, người ta thích sống đâu thì sống, cô cũng không thể đuổi Chu Độ ra ngoài được.

Cho nên cô như không có việc gì cười cười: “Được, tôi hiểu rồi.”

Cô nhận lấy va li từ trong tay Chu Độ: “Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền tới công việc của anh, căn nhà chắc còn rất nhiều phòng, tôi tự chọn một phòng khuất nẻo, đảm bảo yên tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào.”

Chu Độ nhìn cô.

Đàm Anh có hơi chột dạ nhìn chằm chằm vào giày của mình, tuy đã lĩnh giấy kết hôn rồi, nhưng bây giờ bảo cô nằm chung một chiếc giường với Chu Độ, vậy thì phải không tim không phổi thế nào mới có thể làm được!

Trong không khí tràn nhập áp bức, sự yên lặng của Chu Độ khiến Đàm Anh không nhịn được suy nghĩ, lỡ như anh trực tiếp nói vợ chồng nên ở chung một phòng thì phải làm sao.

Chu Độ nói: “Em vui là được.”

Đàm Anh thở phào một hơi, chỉ sợ anh hối hận, chạy lên lầu tìm một căn phòng cách xa phòng ngủ chính nhất, thò đầu ra: “Luật sư….Chu Độ, tôi có thể ngủ ở chỗ này không?”

Anh nhìn khuôn mặt cẩn thận từng li từng tí của cô: “Em là nữ chủ nhân, tùy ý.”

Cô cong mắt lên, kéo va li hành lý vào trong, cũng chẳng cần anh giúp đỡ nữa. Chu Độ vốn lạnh mặt, phát hiện bản thân ăn không ngồi rồi. Mấy năm nay anh không nghỉ một ngày nào, khó khăn lắm mới xin nghỉ một ngày, nhàn rỗi một lúc lâu, phát hiện Đàm Anh chẳng có động tĩnh gì, anh lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

Điện thoại vang lên “tinh” một tiếng, Chu Độ nhìn qua, là Ân Chi Hành.

[Anh Độ, thế nào rồi, trải qua cuộc sống tân hôn rồi chứ.]

[Không phiền cậu nhọc lòng, lo cho bản thân mình đi.]

[Ôi, sao không vui mừng gì thế, dục cầu bất mãn?]

Chu Độ dừng lại, rõ ràng như vậy sao? Đột nhiên nghĩ tới bản thân mình đang nghĩ gì, anh đen mặt lại, càng thấy Ân Chi Hành phiền hơn.

[Vụ án của Trầm Binh kia cậu còn chưa đi bàn bạc à, hạn chót nhất vào tuần sau.]

Ân Chi Hành đúng là miệng tiện, nhịn không được đi ghẹo Chu Độ. Trong lòng vui khi người gặp nạn, anh ta đoán được đối tượng kết hôn của Chu Độ là ai, được như ý nguyện chắc phải vui mừng, nhưng mâu thuẫn giữa hai người họ vẫn chưa được giải quyết, mỗi ngày sống chung dưới một mái nhà, trông thấy nhưng không sờ được, đó chẳng phải là chịu tội sao.

Theo tính cách muộn tao của Chu Độ, và hoàn toàn không biết cách theo đuổi con gái, Đàm Anh có thể chủ động lấy lòng anh mới là lạ. Ân Chi Hành đang chờ đợi, xem anh có thể nhịn được tới khi nào.

Đàm Anh ra tay thu dọn phòng ngủ phụ một lượt, căn phòng rất sạch sẽ gọn gàng, chẳng có chỗ nào cần quét dọn, cô chỉ cần để hết đồ của mình lên là được.

Nghĩ tới ban ngày Chu Độ đi làm, buổi tối hai người không ngủ chung một phòng, chẳng cần ngày đêm gặp mặt chung đụng, cảm giác kì lạ trong lòng cô giảm bớt đi không ít. Thực ra vợ chồng không thể nào không chung phòng một thời gian dài được, nhưng chuyện của sau này, sau này lại nói đi.

Có nơi ở an toàn mới, không cần lúc nào cũng bị người của Kim Tại Duệ nhìn chằm chằm, đối với Đàm Anh mà nói là một chuyện tốt. Chẳng qua công việc trước mắt của cô thì xong rồi, hiện giờ đi tìm việc chắc chắn rất khó khăn, mấy năm nay cô quen bận rộn, nếu đã không có thể tìm việc nữa, vài ngày ngữa cô đi mua nhạc cụ về nhà thử viết nhạc.

Đã mấy năm cô không kéo đàn cello, bây giờ cô nhớ lại cũng có chút hoài niệm. Chọn lúc Chu Độ không có nhà để luyện, cũng sẽ không làm phiền tới công việc của anh.

Cơm tối do Chu Độ làm, món ăn là những món ăn gia đình, hai món thiên về cay, một món rau vô cùng thanh đạm. Lúc anh nấu ăn, Đàm Anh đang sửa sang lại đồ đạc, nhìn người ngồi đối diện bàn ăn một cái, Đàm Anh rất khó tưởng tượng, luật sư Chu là người đàn ông nhìn có vẻ không ăn khói lửa nhân gian thế mà lại biết nấu ăn.

Khẩu vị của cô thiên về cay, không cay không vui, nếm thử hai món rất cay, ngạc nhiên phát hiện hai món ăn này cũng không tệ.

Chu Độ chỉ gắp món rau thanh đạm kia ăn, hai món nhìn đỏ rực còn lại, anh chẳng mấy động đũa. Đàm Anh biết anh không ăn cay, hai món này là làm riêng cho cô, lương tâm ít ỏi đến đáng thương của cô trồi lên, quyết định sau này cô sẽ nấu ăn.

Chu Độ cung cấp nơi ở cho cô, còn thay cô đối đầu với Kim Tại Duệ, hàng ngày cô chực ăn đợi chết, xem ra rất quá đáng.

Ăn cơm xong, cô chủ động xin rửa bát, Chu Độ đẩy cô ra, không nói gì, cầm lấy tạp dề đi vào trong bếp.

Đàm Anh chưa gặp qua bông hoa cao ngạo rửa bát này bao giờ, chộn rộn lên, cuối cùng không nhịn được chạy đi xem.

Chu Độ quay đầu lại: “Có việc?”

Đàm Anh nói: “Không có, không có.” cô vội chạy khỏi phòng bếp, không biết nên đối mặt với cuộc sống tràn đây sức sống này như thế nào, chỉ đành quay về phòng mình.

Mười giờ đúng, Chu Độ từ phòng sách về phòng ngủ. Tác phong làm việc và nghỉ ngơi của anh dưỡng sinh như người già, lúc này Đàm Anh vẫn còn dạo chơi trên mạng, hứng thú bừng bừng lướt xem video.

Mười rưỡi Chu Độ sẽ đi ngủ, Đàm Anh ở một căn phòng khác, nghịch đến một rưỡi sáng giữa lúc đó còn uống nửa cốc cô ca.

Ngày đầu tiên “sống chung” không ngượng không ngùng trôi qua, không có việc gì xảy ra.

Ngày thứ hai Đàm Anh theo thói quen ngủ đến mười một giờ mới choàng tỉnh, phát hiện luật sư Chu sớm đã không thấy đâu, theo lý mà nói, lúc này anh đã làm việc được hơn hai tiếng rồi.

Cô trông thấy bánh sandwich được làm sẵn để lên bàn, đã nguội mất rồi. Lần đầu tiên Đàm Anh kiểm điểm lại thói quen làm việc nghỉ ngơi của mình.

Đàm Anh chưa từng kết hôn, không biết những cặp vợ chồng khác sống chung với nhau như thế nào, nhưng cô biết tuyệt đối không hề giống như cô và Chu Độ, không chung phòng, không chung giường, ngay cả thói quen nghỉ ngơi cũng không giống nhau.

Anh nghỉ ngơi dưỡng sinh thì cô còn đang high, anh bắt đầu làm việc, cô còn đang ngủ.

Vì để cho cuộc sống của mình trở nên quy luật hơn, ngay buổi chiều hôm đó, Đàm Anh ra ngoài mua đàn. Đàn cello và đàn dương cầm, trước kia cô học chủ yếu hai loại này, bình thường còn dùng thêm ghi-ta nữa.

Việc Đàm Anh ra ngoài đã hạ quyết tâm rất lớn, cô lo lắng Kim Tại Duệ vẫn chưa dừng tay, nhưng ngoài dự liệu, cả quãng đường rất an toàn, chẳng hề xảy ra chuyện gì.

Đàm Anh hơi ngẩn người, cô an toàn rồi, điều này chứng minh cách này đã có hiệu quả, trong thời gian ngắn cô có thể làm việc bình thường. Nhưng Chu Độ không an toàn.

Mãi lâu sau, cô gửi tin nhắn cho Chu Độ: “Anh còn ổn không? Kim Tại Duệ không làm cái gì chứ?”

Bên kia qua một lúc mới trả lời: “Ừ, anh không sao.”

Ân Chi Hành bực bội chạy vào văn phòng của Chu Độ, không vui nói: “Bên Trầm Binh kia sao lại vậy chứ, nói không kí là không kí.”

Trầm Binh là một case thương nghiệp rất lớn, Ân Chi Hành tốn rất nhiều công sức vào đây, trước mắt sắp bàn xong xuôi rồi.

Chu Độ đoán được phần nào nói: “Không bàn được thì bỏ đi, tổn thất tôi tới chịu.”

Ân Chi Hành kinh ngạc nhìn anh: “Liên quan đến cậu?”

Chu Độ gật đầu, bình tĩnh nói: “Chia hoa hồng cho luật sư đi theo vụ án này cuối tháng tôi sẽ đưa, hoa hồng của cậu thì trừ từ hoa hồng cuối năm của tôi. Sau này sẽ còn xuất hiện tình trạng tương tự, nửa cuối năm chắc sẽ mất khá nhiều vụ, một mình tôi chịu trách nhiệm. Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của Độ Hành.”

Ân Chi Hành vô cùng kinh ngạc, đây phải bao nhiêu tiền chứ? Một mình Chu Độ chống đỡ, người khác thì không ảnh hưởng, bản thân anh năm nay coi như làm không công rồi, Ân Chi Hành nghĩ thôi cũng thấy tiếc đứt ruột thay Chu Độ.

Anh ta truy hỏi, Chu Độ chẳng nói thêm gì, chuyện của Kim Tại Duệ không dễ giải quyết.

Kim Tại Duệ là một tên súc sinh, nhưng trong xã hội pháp chế muốn xử lý một người không phạm tội, khó hơn lên trời. Chẳng qua cũng không phải không có chỗ xuống tay, xí nghiệp nhà họ Kim lớn như vậy, thuế má chắc chắn sẽ có vấn đề, có thể thử xuống tay ở chỗ này.

Kim Tại Duệ cho rằng, đối với một người đàn ông mà nói, tiền, quyền đều rất quan trọng. Hắn chặt đứt đường làm ăn của Chu Độ, cũng là đang thăm dò thực lực của anh.

Hắn nghĩ không sai, nhưng đối với Chu Độ mà nói, trước kia rất quan trọng, hiện tại mấy thứ này chẳng quan trọng lắm.

Chu Độ mím môi, lạnh nhạt nói: “Ân Chi Hành, hỏi cậu một vấn đề, cậu có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ không?”

Ân Chi Hành: “….” Anh ta lấy đâu ra kinh nghiệm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN