Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Chương 922: Cô Ấy Không Mắc Nợ Cô
Kỷ Thừa Hoằng cười lạnh lùng: “Ha ha, đến lúc đó thì cô sẽ biết là cô có giá trị hay không, có giá trị có lẽ cũng chưa chắc là bản thân cô, mà là quan hệ huyết thống, Trần Hàm nhất định sẽ ép Ôn Ngôn cứu cô thôi.”
Ngày hôm sau, Ôn Ngôn vẫn không hề đến công ty, ở nhà chăm sóc Trần Hàm.
Hiện giờ tình trạng tinh thần của Trần Hàm vẫn rất hoảng loạn, cô không lý gì lại không chăm sóc.
Trần Hàm còn chăm chăm vào điện thoại hơn cả cô, chỉ cần điện thoại của bà vang lên, không cần biết là ai, Trần Hàm đều sẽ rất kinh hãi cho là Kỷ Thừa Hoằng gọi đến, nhưng mà đã một ngày trôi qua, Kỷ Thừa Hoằng vẫn không có động tĩnh gì.
Chỉ có thể chờ đợi một cách mù quáng như thế này thật sự là rất giày vò con người, từ khi Trần Hàm về nước thì gần như là chưa hề ăn gì, ngủ cũng ngủ không yên.
Cho đến chín giờ tối, số điện thoại mà Khương Nghiên Nghiên dùng cuối cùng cũng gọi điện thoại đến.
Ôn Ngôn còn chưa kịp nhắc máy thì đã bị Trần Hàm giật lấy điện thoại: “A lô? Có phải là Kỷ Thừa Hoằng không? Cậu mau thả con gái của tôi ra! Cậu đã làm gì con gái của tôi rồi hả? Có gì thì cậu cứ đối phó với tôi, cậu cần tiền hay cần gì? Tôi sẽ đáp ứng hết, cậu muốn cái gì tôi đều sẽ đưa cho cậu, cậu đừng có mà động đến con bé!”
Ôn Ngôn chỉ ở bên cạnh, im lặng nhìn Trần Hàm gần như đã phát điên lên, trong lòng cô ấy cảm thấy rất đau lòng.
Nếu như người bị bắt cóc là cô, Trần Hàm cũng sẽ có bộ dạng như thế này không?
Đầu dây bên kia không có tiếng người, chỉ im lặng một cách rất đáng sợ.
Trần Hàm thì cứ “Alo” rất lâu, cuối cùng thì đầu dây bên kia mới vang lên tiếng của Kỷ Thừa Hoằng: “Muốn cứu Khương Nghiên Nghiên, dùng Ôn Ngôn mà đổi, cho bà thời gian một đêm để suy nghĩ, nếu như trước khi trời sáng mà tôi không nhận được câu trả lời thì tôi sẽ chặt hai tay của Khương Nghiên Nghiên.
Câu trả lời mà khiến tôi không hài lòng thì cứ đợi đó mà hốt xác cho Khương Nghiên Nghiên đi.”
Kỷ Thừa Hoằng nói xong liền cúp máy.
Gọi lại thì điện thoại đã bị tắt.
Trần Hàm suy sụp gào khóc nức nở: “Làm thế nào đây? Bây giờ phải làm thế nào đây chứ… Khương Nghiên Nghiên sẽ chết mắt thôi…”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đưa mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều im lặng không nói gì hết, những gì Kỷ Thừa Hoằng nói bọn họ đều đã nghe thấy hết, dùng phương thức một mạng đổi một mạng, dễ nhận thấy là chẳng có ai muốn thế cả, Ôn Ngôn đương nhiên sẽ không thể vì Khương Nghiên Nghiên mà đi vào chỗ chết, Mục Đình Sâm càng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Bây giò quyền chủ đạo nằm trong tay Kỷ Thừa Hoằng, Kỷ Thừa Hoằng quá kích không cần bát cứ điều gì, chỉ muốn lấy mạng của Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm, căn bản là không có gì để thương lượng cả.
Tiểu Đoàn Tử làm loạn muốn đi ngủ, Ôn Ngôn không còn cách nào khác, bê Tiểu Đoàn Tử đi lên tầng dỗ thằng bé ngủ, vừa đi đến đầu cầu thang, Trần Hàm đột nhiên gào lên: “Ôn Ngôn, con thật sự có thể nhìn mọi chuyện diễn ra như thế này sao?
Chuyện này đều là vì bọn con mà ra cả, có can hệ gì tới Khương Nghiên Nghiên chứ, con bé là vì mấy đứa mới bị bắt cóc, giờ còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, các con lẽ nào không có bát cứ thái độ nào sao? Đến lúc này mà còn có thể thản nhiên đi ngủ được ư? Trời sáng thì Khương Nghiên Nghiên sẽ chết đấy!”
Ôn Ngôn đứng khựng lại: “Vậy bà muốn tôi làm thế nào? Phát điên lên như mẹ sao, kéo theo cả trẻ con cũng phải chịu khổ cùng? Đáy là Khương Nghiên Nghiên tự mình quay về đây tìm chỗ chết, cô ta mà không có ý đồ xấu rồi lén lút về đây, thì cũng sẽ không có những chuyện như thế này xảy ra, bà bây giờ muốn tôi làm gì? Đem tôi ra đổi lấy cô ta? Dựa vào cái gì? Bà có tư cách gì để yêu cầu tôi làm như thế? Bà lo lắng, bà thấy sợ hãi, những chuyện này tôi đều có thể hiểu được, nhưng mà bà đừng có mà trút mọi chuyện lên người của tôi, bà không xứng!”
Nói xong, Ôn Ngôn bé Tiểu Đoàn Tử đi nhanh về phòng đóng sầm của lại.
Trước đây cô lại nghĩ bỏ qua tất cả mọi chuyện để tha thứ cho Trần Hàm, cho đến lúc quan trọng và nguy hiểm như thế này, cô mới phát hiện ra Trần Hàm căn bản là không cần cô tha thứ, cũng không xứng để được tha thứ, từ đầu đến cuối cô đều là đứa con bị bỏ rơi, bao nhiêu năm qua không hề sống cùng với nhau, tình cảm giữa cô và Trần Hàm kém xa so với Khương: Nghiên Nghiên, đứa con được bà nuôi từ bé đên lớn, đây cũng là hiện thực.
Lúc Trần Hàm bị Kỷ Thừa Hoằng ép đến mát đi lý trí thì nhất định sẽ đưa ra những yêu cầu rất vô lý.
Nghĩ đến những chuyện mà Khương Nghiên Nghiên sẽ phải đối mặt, làm sao mà bà lại không cảm thấy rất lo lắng và sợ hãi cho được?
Trần Hàm vẫn ở dưới tầng gào khóc thảm thiết, Ôn Ngôn thì coi như không nghe thấy gì, giả vở như bình thường dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ.
Tiểu Đoàn Tử ngoan ngoãn nằm trong lòng cô ấy, ôm cô ấy rất chặt nói: “Mẹ ơi, mẹ tốt, là bà ngoại xấu.”
Ôn Ngôn khó khăn lắm mới không để nước mắt chảy ra, chuyện này, cô cũng không có cách nào xoay chuyển được cục diện, cái cảm giác căm phẫn và hoàn toàn bắt lực này khiến cho cô có cảm giác bị dồn ép đến không thể thở được.
Mục Đình Sâm bị tiếng khóc thảm thiết của Trần Hàm khiến cho rất khó chịu: “Đừng có mà khóc nữa, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.”
Trần Hàm hoang mang lo sợ ôm lấy ngực nói: “Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào đây? Cậu có thể cứu được Khương Nghiên Nghiên không? Cậu có thể cứu được con bé không? Kỷ Thừa Hoằng căn bản là nhắm vào mấy người, có liên quan gì đến Khương Nghiên Nghiên chứ, bây giờ con bé sắp chết rồi, các người lại chỉ ngồi đó trơ mắt nhìn.
Kể cả là do con bé chạy về đây lao đầu vào chỗ chết thì sao, đấy cũng là vì cậu! Nếu như ban đầu không phải là cậu cô tình như thế thì con bé có đến mức như vậy không? Mục Đình Sâm, cậu không thể trốn cóc thì tôi cũng sẽ như vậy thôi, mặt trái mặt phải của bàn tay đều là thịt cả, bọn họ đều là con gái của tôi, đây chỉ phản ứng của một người mẹ bình thường mà thôi, tôi không thể nào tỏ ra bình thản như các người được!”
“Mục Đình Sâm, cậu chẳng phải là rất lợi hại sao? Kỷ Thừa Hoằng vừa mới uy hiếp là cậu đã rút hết người về, không dám tiếp tục đi tìm Kỷ Thừa Hoằng nữa sao? Chỉ có thể ngồi đây chờ chết thôi ư? Cậu ta Kỷ Thừa Hoằng cũng chỉ có hai con mắt, hai cái tai thôi, sao lại không có cách nào bắt được cậu ta chứ? Là do các người sớm đã căm thù Khương Nghiên Nghiên rồi đúng không? Con bé đúng là đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với các người, nhưng con bé đã sửa rồi, tuổi của con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ lại nó, nhưng mà cũng không cần phải để nó đi chết như thế chứ?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!