Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 320
Cho đến khi Dịch Bách đến nhà mới phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, cậu lập tức đưa Mộ Bắc Ngật đến bệnh viện.
Ở một nơi khác, Cố Tiểu Mạch đưa Nám Nám đến bệnh viện kiểm tra xong, cô vừa đi thì Dịch Bách đến, hai người không chạm mặt nhau.
“Nấm ơi, con đã nói rồi mà, con không sao nữa rồi.
”
“Đi học nhớ phải chú ý đến sức khỏe của mình, biết chưa? Không được đi theo người lạ ngoài Mami và chú Nam.
” Cố Tiểu Mạch lo lắng lên tiếng, sắc mặt nghiêm nghị.
Nám Nám tất nhiên sẽ không dám đùa giỡn với sức khỏe của mình, trên người con bé vẫn còn rất nhiều vết thương, Nám Nám sợ nhất chính là đau.
Con bé nhìn Cố Tiểu Mạch, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, con bé ấp a ấp úng: “Nấm ơi, sau này chúng ta thật sự sẽ không tiếp xúc với ông chú lợi hại nữa sao?”
Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám với ánh mắt cảnh cáo, Nám Nám lập tức im lặng.
Sau khi đưa Nám Nám đến trường mẫu giáo, Cố Tiểu Mạch đi đến chi nhanh của công ty ở Kinh Đô, cô đã thiết kế xong váy cưới cho phu nhân của Mộ Thị, cô nên nhận công việc khác rồi.
Cố Tiểu Mạch chuẩn bị những lời cô sẽ phải nói, chuẩn bị tinh thần nhận nhiệm vụ mới.
Nhưng cô không ngờ, lúc đến chi nhánh của công ty thứ cô nhận được là nhưng lời phê bình và bàn luận.
Từ lúc bước vào chi nhánh của công ty, nhân viên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không phải Cố Tiểu Mạch không nhận ra, chỉ là cô không quan tâm mà thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô câm cô điếc.
“Trước đây tại sao chúng ta không phát hiện ra cô ta lại biết quyến rũ người như thế nhỉ, vốn còn cho rằng cô ta một mình nuôi con rất khổ, bây giờ lại cướp đàn ông với chị gái của mình, lúc trước có scandal, tôi ngạc nhiên kinh khủng luôn, không ngờ là người của công ty mình.
”
“Còn ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, cô Cố không hài lòng với thiết kế của công ty chúng ta, khiếu nại vài lần rồi vậy mà cô ta vẫn có thể bình tĩnh đến công ty như không có chuyện gì, mặt dày thật đấy!”
“Đừng nói nữa, cô ta trước giờ đều xảo quyệt, cẩn thận cô ta lại quyến rũ người yêu cô thì không hay đâu.
”
Những lời này đều lọt vào tai cô không sót một chữ, cô nắm chặt tay, mím môi nhưng không cãi nhau với bọn họ, cũng chỉ là những lời xuyên tạc sau lưng mà thôi.
Cố Tiểu Mạch điều chỉnh cảm xúc của mình coi như không có chuyện gì xảy ra đi đến phòng Giám đốc.
Bên trong không chỉ có Giám đốc, còn có một ông lớn đầu to tai to, Cố Tiểu Mạch lướt qua ông ta đi đến chỗ Giám đốc: “Giám đốc.
”
Cô không ngờ sẽ nhận được tiếng gào thét giận dữ của giám đốc, giám đốc phẫn nộ đập tờ báo cáo xuống bàn, “Cố Tiểu Mạch, cô làm tôi quá thất vọng!”
Cố Tiểu Mạch chau mày, lời này cô đã nghe không dưới 10 lần, cô đáp: “Giám đốc, tôi đã làm gì để anh thất vọng rồi?”
“Tôi giao nhiệm vụ của Mộ Thị cho cô, cô hoàn thành như thế này sao? Cô Cố đã khiếu nại cô rất nhiều lần mà cô coi gió thổi qua tai à? Người ta là khách hàng, khách hàng là thượng đế, cô có hiểu không, bây giờ cô làm hỏng hết việc rồi, cô nên làm gì đây?”
“Khiếu nại một cách vô duyên vô cớ, khiếu nại một cách càn quấy tôi cũng cần phải quan tâm sao?”
Cố Tiểu Mạch bắt đầu từ bàn tay trắng, sau đó từ từ dựa vào thực lực của mình để đi lên, cô không nhận sự giúp đỡ của Nam Thần An, suốt mấy năm cô đều phải nhìn sắc mặt của Giám đốc, cô biết Giám đốc luôn đối xử không công bằng với mình, chẳng qua cũng chỉ là lúc mới xin vào làm việc cô không đồng ý ngủ với anh ta sao?
Hơ hơ, đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự khinh bỉ, Giám đốc nổi giận: “Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô to gan nhỉ, quyến rũ được Tổng giám đốc Mộ rồi liền bắt đầu không coi công ty ra gì?”
“Có thể nói chuyện tử tế không?” Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, ánh mắt không vui chút nào, nhất thời khiến Giám đốc sững sờ.
Bây giờ dám ngang nhiên nói lại anh ta trước mặt mọi người?
Giám đốc liếc nhìn ông chủ đang ngồi trên ghế sofa, anh ta nhớ ra yêu cầu ông chủ vừa đưa ra, lúc này mới nhớ ra anh ta gọi Cố Tiểu Mạch đến là có việc quan trọng.
Cố Tiểu Mạch không biết, cô nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Giám đốc, hôm nay gọi tôi đến có nhiệm vụ gì?”
“Cô làm hỏng hình ảnh của công ty, bây giờ Tổng giám đốc Khương chuẩn bị đầu tư một hạng mục của chúng ta, lần này cô nhất định phải biểu hiện cho tốt, mau ngồi xuống đây để Tổng giám đốc Khương nhìn xem nào.
”
Cố Tiểu Mạch làm sao có thể không hiểu ý tứ trong câu nói của Giám đốc, tay cô nắm chặt, đỏ ửng.
Cô liếc nhìn Tổng giám đốc Khương đang ngồi trên ghế sofa, ông ta nhìn cô đầy ham muốn, giống như đang đợi con mồi rơi vào bẫy, đợi cô tự nhảy xuống hố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!