Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vài Ba Chuyện Thường Ngày Của Tôi và Sếp


Chương 16


Tôi ngây người nhìn anh, nhất thời không biết phải làm gì, hai tay anh vẫn vòng ra sau lưng tôi, tư thế nửa người gần như kề sát vào lòng ngực anh quá mơ hồ, khiến tôi nghi ngờ bước tiếp theo anh sẽ làm một cái gì đó.

Nhưng Bách Vũ chỉ khẽ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú lặng lẽ nhìn tôi. Lúc này, tôi rốt cuộc có thể nhìn thấy được những cảm xúc phức tạp chưa từng thấy trong đôi mắt anh.

Ánh mắt giống như một ngôi sao lóe lên trên bầu trời đêm nhưng nó chỉ sáng ngời trong chốc lát, sau đó dần biến mất hòa vào màn đêm tịch mịch.

Tôi cảm giác được anh muốn nói điều gì đó, tôi cứ lo lắng dùng tay nhào nặn quần áo, mắt đảo từ trái qua phải, nhưng tôi không dám nhìn vào mắt Bách Vũ, ngay cả giọng điệu cũng thất thường.: “C…. Cái gì?”

Nói xong lại im lặng thật lâu. Lúc sắp bị bầu không khí yên lặng này hút hết dưỡng khí thì Bách Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất trầm thấp: “Anh nói rõ như thế mà em vẫn không hiểu sao.”

Tôi hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị bố mẹ mang ra so sánh với con trai nhà người khác. Vì thế tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ và ngoan ngoãn, cuối cùng tôi cũng đỗ vào trường đại học tốt mà mình mong muốn. Bản thân tôi rất thích ngành thiết kế. Nhưng bố mẹ vẫn luôn nói với tôi, thật xấu hổ khi có một đứa con trai như tôi.

Tôi luôn nghĩ bản thân quá bình thường, quá kém cỏi và không được lòng cha mẹ. Không ai thích tôi cả. Vì vậy, khi nghĩ đến việc sếp Bách đối xử đặc biệt tốt với tôi thì phản ứng đầu tiên của tôi là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Tôi không phải không hiểu, chỉ là không tin. Tôi hít một hơi thật sâu, không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và tập trung của Bách Vũ, tôi thận trọng nói như bị mê hoặc: “Sếp Bách, anh.. anh có thích em không?”

Nói xong, tôi nhận ra giọng nói có hơi thắt lại, giống như cổ họng bị bóp lại vậy.

Tôi hắng giọng, muốn nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác để tránh tầm mắt của anh, nhưng Bách Vũ không cho tôi cơ hội dời tầm mắt, anh xích lại gần hơn khiến cho trán anh chạm vào trán tôi, cũng chạm vào chóp mũi của tôi, đôi mắt anh nhìn tôi thật sâu, chậm rãi nói từng từ một, bằng giọng trầm thấp và nhẹ nhàng: “Ừ, anh thích em, rất thích em.”

Bởi vì câu nói của anh, nhịp tim đang loạn nhịp của tôi càng trở nên hỗn loạn hơn, hai má tôi nhanh chóng nóng bừng lên vì hơi thở của anh đang rất gần, nó nhanh chóng lan đến cổ và khắp da thịt trên thân thể tôi.

Tôi ép buộc chính mình phải bình tĩnh, khẽ hỏi: “Tại sao? Em…”

Còn chưa kịp nói xong, Bách Vũ đột nhiên áp đôi môi mềm mại ấm áp lên môi tôi, hôn thật sâu.

Tôi mở to mắt, đầu óc trống rỗng, nhất thời ngay cả thở cũng không dám, cả người bất động như một cái máy bị sập nguồn.

Hơi thở nam tính của anh bao trùm lấy tôi, hơi thở của tôi hòa quyện vào hơi thở nóng bỏng của anh, cảm giác ngột ngạt này khiến tôi theo bản năng muốn đưa tay ra nắm lấy một thứ gì đó.

Bàn tay tôi còn chưa kịp nắm lấy thứ gì thì đột nhiên bị nắm lại, anh dùng lực đè tôi ra phía sau khiến tôi không thể cử động được.

Hơi thở hòa quyện vào nhau, tôi cảm nhận được đôi môi anh rất mềm mại, ngay cả nụ hôn cũng rất nhẹ nhàng, khi tôi sắp chết ngạt trong cơn mê luyến triền miên thì đột nhiên Bách Vũ hơi khựng lại, nhưng vẫn áp lên môi tôi, lời nói mang theo ý cười, trầm thấp nói: “Đồ ngốc, thở bằng mũi.”

Khi nói, môi anh vẫn đang cọ vào môi tôi, khiến tôi có cảm giác ngứa ran từ môi truyền đến tim, nhịp tim càng lúc càng đập nhanh hơn.

Rõ ràng là tôi đang chóng mặt, chân tay bủn rủn, đầu óc trống rỗng, nhưng tôi vẫn có thể trả lời câu hỏi của anh với mạch não có hơi không bình thường: “Em đang thở…”

Tôi sửng sốt trước âm giọng của chính mình vừa phát ra, hơi khàn khàn còn mang theo âm mũi, mềm mại như sáp, làm cho không biết vừa rồi có phải thật sự tôi đang nói không?

Ánh mắt Bách Vũ chợt trầm xuống, liếc mắt một cái, lập tức ngậm lấy môi dưới của tôi cắn một cái, mơ hồ nói: “Vậy anh sẽ chậm lại.” Lời nói phát ra, tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mạnh mẽ hôn xuống, nụ hôn lần này còn sâu và lâu hơn.

Ý của tôi không phải như vậy… Tại sao đột nhiên lại rơi vào tình huống như hiện tại…

Tôi cảm thấy cổ tay đang bị Bách Vũ nắm đã được nới lỏng, vì vậy tôi đưa tay chống cự lại sự kiềm kẹp, định đưa tay đẩy vai anh ra, nhưng tôi bị hôn khiến cả người không có tí sức lực nào để đẩy ra.

Nhận thấy được sự chống cự thất bại của tôi, Bách Vũ vẫn rất nhẹ nhàng chuyển động nhưng vẫn mạnh mẽ ôm chặt eo tôi, tay kia ôm lấy sau đầu tôi, ôm chặt tôi vào trong vòng tay của anh, ôm chặt đến mức không lộ ra kẽ hở nào, vì vậy tôi không thể kháng cự lại nụ hôn của anh.

Tôi thật sự không biết có phải bản thân thật sự muốn đẩy anh ra hay không, nhưng bản thân tôi bắt đầu đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh, tôi không nhịn được nhắm mắt lại, chậm rãi dùng tay ôm lấy vai anh.

Tôi cảm thấy hô hấp của Bách Vũ ngày càng nóng bỏng hơn, tay anh đang giữ eo tôi từ từ di chuyển xuống, nhẹ nhàng luồng vào vạt áo của tôi.

Cảm giác khá lạ khi da thịt bị chạm vào, anh nhẹ nhàng xoa eo tôi, sau đó di chuyển khắp thân thể hết lần này đến lần khác.

Cảm giác đụng chạm này bắt đầu lan khắp cơ thể, cảm giác ngứa ngáy khó chịu đến mức khiến tôi há miệng khẽ rên lên.

Tiếng rên phát ra giống như một lời mời gọi, Bách Vũ dùng lưỡi khẽ cạy hàm răng tôi ra, liếm vào bên trong khoang miệng, tôi muốn dùng lưỡi của mình để đẩy tên thủ phạm đang không ngừng cướp đoạt trong khoang miệng của tôi ra, nhưng lại bị anh ngậm vào hôn sâu hơn.

Nụ hôn đầy tính kích thích khiến hô hấp của tôi trở nên rối loạn, ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể như đang chứa một ngọn đuốc bùng cháy dữ dội.

Lúc tôi sắp thở không thông, Bách Vũ cuối cùng cũng buông môi ra tiếp tục hôn dọc theo vành tai tôi, ngón tay trên eo chậm rãi nhích lên từng li từng tí, hơi thở nóng rực của anh phả lên lỗ tai khiến cho lỗ tai vốn đã nóng của tôi càng thêm nóng hơn, tôi không kìm được mà siết chặt cổ áo anh, giọng nói khẽ run lên: “Sếp Bách… Sếp Bách.”

Bách Vũ nắm lấy dái tai tôi, mơ hồ “ừm” một tiếng, sau đó dời môi xuống sượt sượt lên cổ tôi, sau đó di chuyển đến bả vai, áo bị tụt xuống, anh nhẹ nhàng cắn một cái lên vai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN