Tiên Môn - Chương 387: Quyết định cuối cùng vẫn là tiến vào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tiên Môn


Chương 387: Quyết định cuối cùng vẫn là tiến vào


“Cung Đâu?”.

Gia Gia xoay lại nhìn Thiên Hồ Nguyệt – kẻ vừa mới nói, hỏi: “Thiên Hồ Nguyệt, ngươi làm sao biết?”.

“Cổ ngữ kia ta đã từng có thời gian tìm hiểu qua”.

Vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, Gia Gia quay sang hỏi Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt nói có đúng không?”.

Cùng với cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư xác nhận: “Lời nàng không sai. Hai chữ kia đích thị là Cung Đâu”.

“Cung Đâu…”.

Sau lưng Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ nhẩm lại, nhất thời khó nhịn mà thốt ra: “Đây không phải là một trong bốn mối hoạ trong dự ngôn đồn đại sao?”.

Có người gợi nhắc, Gia Gia cũng liền nhớ ra: “A, đúng rồi! Trong dự ngôn kia nói Cung Đâu là đại hoạ, tai kiếp mà thiên hạ sắp phải đương đầu a!”.

“Địa mộ khai, tiên nhân khái

Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện

Thao Thiết thực Miên, Song Ngư cuồng nộ…”.

Lăng Tiểu Ngư ngước nhìn toà cung điện lơ lửng trên cao, khuôn mặt trầm trọng.

“Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, theo dự ngôn thì chính là bốn mối đại hoạ của thương sinh thiên hạ. Thật không nghĩ lại thấy được Cung Đâu tại chỗ này”.

“Tiểu Ngư, nói vậy tức là cái toà cung điện này, nó sẽ gây ra tai hoạ sao?”.

Hồi đáp Gia Gia là một cái lắc đầu: “Toà cung điện này, bất quá cũng chỉ là một pháp bảo, làm sao có thể tạo ra sóng gió được”.

“Gia Gia, theo ta thì gây ra tai hoạ, nó không phải toà cung điện mà là thứ đang nằm bên trong cung điện”.

“Nằm bên trong?”.

Gia Gia nhíu mày: “Tiểu Ngư, thế… có khi nào thứ đó cũng chính là nguồn gốc phát tán ra thái âm chi lực không?”.

Lăng Tiểu Ngư trầm mặc không đáp. Hắn rất lo ngại điều đó. Nếu quả nguồn gốc phát tán thái âm chi lực cũng chính là mối hoạ Cung Đâu mà dự ngôn đã đề cập thì… khẳng định sẽ rất nguy hiểm. 

Có thể được gọi là đại hoạ của thương sinh thiên hạ, nó há đâu lại nhỏ?

“Lăng Tiểu Ngư, giờ ngươi định thế nào?”.

Thiên Hồ Nguyệt nói tiếp: “Theo như dự ngôn truyền ra từ Thiên Kiếm Môn các ngươi thì Cung Đâu chính là đại hoạ của thương sinh thiên hạ. Kẻ ngốc cũng đoán được nó ghê gớm bậc nào. Ngươi cho rằng bản thân có thể đối phó nổi?”.

Trường y khẽ động, Lăng Tiểu Ngư xoay người lại: “Được nhận định đại tai kiếp thì há đâu có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng mà… Nguyệt cô nương, chắc gì thứ chúng ta đang nhìn thấy là “Cung Đâu” mà dự ngôn đã đề cập?”.

“Thế ngươi cho đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?”.

Thiên Hồ Nguyệt không mấy đồng tình. Nàng phân tích: “Nơi mà chúng ta đang ở đây, niên đại rõ ràng rất đỗi xa xưa. Thậm chí nếu bảo được kiến tạo nên từ thời thượng cổ, khi mà linh chủng còn chạy đầy đất, tiên nhân còn bay đầy trời thì ta cũng chẳng hoài nghi. Dự ngôn có nói, bốn mối hoạ gồm có Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết và Song Ngư. Song Ngư thì tạm thôi không nhắc, nó khá mơ hồ. Nhưng còn Huyền Vũ, Thao Thiết, tu tiên giới có ai lại không biết?”.

“Thao Thiết, Huyền Vũ, bọn chúng chính là những linh chủng sinh ra từ thuở hồng hoang, do thiên địa thai nghén mà thành. Trong khi đó, Cung Đâu lại được xếp ngang hàng với Huyền Vũ về mức độ tai hoạ… Lăng Tiểu Ngư, ngươi nghĩ còn có nơi nào phù hợp cho sự xuất hiện của Cung Đâu hơn cái chốn xa xưa cổ lão này nữa không?”.

“Lại nói, trong dự ngôn kia cũng chẳng có đoạn nào bảo rằng Cung Đâu không thể là tên của một toà cung điện cả. Rất có thể Lý Bất Tri đã dùng danh tự Cung Đâu mà ám chỉ cho thứ đang ẩn nấp bên trong”.

“Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt phân tích nghe cũng có lý đấy”.

Tay giữ lấy cằm, trong bộ bạch y thanh thuần, Gia Gia hiếm khi đồng tình với Thiên Hồ Nguyệt.

Nó nói thêm: “Tiểu Ngư, thái âm chi lực vốn dĩ là loại lực lượng tồn tại ở thuở hồng hoang, trong thời thượng cổ, ngày nay căn bản đã không người còn thấy được. Căn cứ vào những gì chúng ta đã thăm dò, và nhất là những cấm chế, trận pháp mà ta đã phá giải, dễ thấy niên đại chỗ này rất đỗi xa xưa…”.

“Xâu chuỗi lại, một trăm quá chín mươi chín, chỗ này nhất định là một di chỉ lưu lại từ cái thời mà tiên nhân còn tại. Trước đó Tiểu Ngư ngươi không phải cũng đã nói người kiến tạo nên chỗ này, cảnh giới rất có khả năng là thần tiên cấp bậc đó ư”.

“Nói vậy… Gia Gia ngươi cũng nghĩ Cung Đâu mà chúng ta đang thấy, nó cũng chính là “Cung Đâu” được đề cập trong dự ngôn?”.

“Tiểu Ngư, ta thấy nó hợp lý”.

Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, ra chiều nghĩ ngợi. Hắn đi qua bước lại một hồi, chừng ngẩng đầu lên thì hướng chúng nữ nói: 

“Chúng ta sẽ tiến vào”.

Vậy là đã rõ. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn quyết tâm đoạt lấy nguồn gốc thái âm chi lực. 

p/s: Mình mới lên Đà Lạt, đang bận sắm sửa chăn đệm, mùng màng, xoong chén,.., tùm lum thứ. Trong thời gian này mình k viết nhiều được đâu. Các bạn hãy ngưng đọc 1 thời gian (3-4 ngày gì đó) rồi hãy xem lại. Như vậy đỡ mất công các bạn khỏi hóng, rồi đâm ra mệt mỏi. Mình cũng đang rất mệt vì chuyện gia đình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN