Chạy Hay Chết
Chương 12: Tao Cũng Muốn Cướp Người
Editor: Đông Vân Triều
– – Lúc này còn làm anh hùng cho ai xem, mày mang theo nó cho vướng víu rồi nó vẫn phải chết thôi!
Lời của tên hề kia vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tạ Trì An chỉ mới rời đi một lúc, Ngụy Dao đã chết thê thảm trong phòng học.
Như thể chuyện cậu cứu người lúc trước hoàn toàn chẳng có chút nghĩa lý nào.
Tạ Trì An bình thản cởi dây thừng trói Ngụy Dao, cất vào túi.
Túi cậu cũng đầy luôn.
Dây thừng đôi khi có tác dụng rất lớn.
Làm xong tất cả, cậu bước ra khỏi phòng học mĩ thuật, thần sắc như thường.
…!
Tạ Trì An đi một mình trên sân trường.
Dáng người mảnh mai, đơn côi chiếc bóng, ba lô lại căng phồng, mau chóng hấp dẫn những vị khách dòm ngó.
“Đưa ba lô cho tao!” Đó là một tên đô con hùng hùng hổ hổ.
Lòng gã mừng thầm vì gặp được một con dê béo ngây ngô.
Nhìn chiếc túi đầy ứ ự kia mà xem, bên trong chắc chắn có không ít cái ăn đâu.
Tạ Trì An trừng mắt, móc từ trong ba lô ra…!một cuộn dây thừng và con dao dùng để trang trí.
“Chọn cái nào?” Tạ Trì An hỏi rất lễ phép.
Tên đô con: “…”
Một phút sau, gã đau đớn co quắp trên mặt đất, mồm kêu oang oang.
Tạ Trì An bước qua, mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.
Cậu vốn có hằng hà sa số các cách khác nhau để giết gã, dùng dao cứa động mạch, siết cổ bằng dây thừng, hoặc cây nhà lá vườn hơn thì có thể nhặt tạm bợ một cục gạch nào đó rồi nện chết gã.
Nhưng cậu không làm.
Nếu như anh trai cậu lâm vào tình huống tương tự thì sẽ thế nào?
Tạ Trì An thử nghĩ.
Hẳn chàng thanh niên tuấn tú kia sẽ nheo khóe mắt mang nốt ruồi đón lệ cười thật xinh đẹp mà nghĩ trong lòng: “Cứ giết đi là được.”
Tạ Trì An không làm được.
Chí ít trước mắt cậu vẫn chưa làm được.
…!
Sau khi Tạ Trì An rời đi, một thiếu nữ tóc dài mặt mày xinh đẹp nhẹ chân bước tới trước người tên bưu hãn nọ, ngồi xổm xuống, rồi giữ cằm gã.
“Mày may mắn đấy, cậu ấy là người tốt.”
“Nhưng tao thì không.”
Thiếu nữ nhặt cục gạch lên, trong ánh mắt hoảng sợ của gã mà mỉm cười.
Đốp!
Máu tươi văng tứ tung.
“…!Thật là một kiểu chết chẳng có chút mỹ cảm nào.” Một thiếu niên thảnh thơi bước ra từ hành lang, ngôn từ ghét bỏ rõ ràng, “Nỗi xấu hổ của nghệ thuật.”
Thiếu nữ không thèm quay đầu lại nhìn xem là ai: “Nếu không phải anh cướp vũ khí của em, em cũng không đến mức phải dùng đến một cục gạch.”
“Cướp? Tư Đồ đại tiểu thư, để con mồi của mình mang theo hung khí chạy đông chạy tây đã là ngu xuẩn đến cực hạn, còn dám mở miệng trách người khác tận dụng đồ vật sẵn có, ghê tởm nha.” Ngón tay thuôn dài trắng nõn của thiếu niên đè khăn trắng, miết nhẹ lên vết máu trên dao, con dao khẽ đung đưa dưới ánh nắng Mặt trời tỏa từng luồng sáng chói mắt.
Tư Đồ Nguyệt đứng dậy, xoay người, đôi mắt đen láy nhìn thiếu niên tuấn tú phía đối diện: “Em thấy cậu ấy rất thú vị, anh đừng có cướp của em.”
Phong Minh dựa vào cột mà cười: “Ồ? Cưng định xem cậu ấy là con mồi? Vậy tao đã có thể đoán trước được tương lai tự mình rơi vào cạm bẫy của mày rồi đấy.”
Tư Đồ Nguyệt xì khẽ: “Thật sao?”
“Mày cũng đừng coi thường cậu ấy.
Cậu ta lấy đi dây thừng tao trói cô gái kia.
Mày có biết điều đó nghĩa là gì không?” Phong Minh nói một cách biếng nhác, “Là giống cách tao đã rút con dao ra khỏi ngực cô gái kia đó.”
Mặt đối mặt với thi thể đồng loại mà vẫn bình tĩnh mang hung khí đi như thế.
Hiển nhiên không phải người bình thường.
“Nếu không em đã chẳng có hứng thú.”
“Nhưng phải làm sao bây giờ đây.” Phong Minh khổ não, “Tao cũng muốn cướp người.”
Tư Đồ Nguyệt lạnh giọng: “Vậy thì dựa vào bản lãnh mỗi người.”
Ả mặc kệ gã, xoay gót rời đi, bóng lưng yểu điệu.
Phong Minh dừng động tác lau dao gọt hoa quả lại, hai con ngươi ấm áp dần phủ đầy khí lạnh.
…!
Tạ Trì An phát hiện ra Đồng Dập Huy ở sau một cái thùng rác.
Chẳng biết có phải bởi vì chạy quá nhanh mà ngã tới tấp không, cánh tay Đồng Dập Huy trầy trật, cả người cũng chật vật, đầy bụi đất, chỉ có một đôi mắt trông rất sáng.
“Đồng Dập Huy.” Tạ Trì An đứng trước cậu, mặt chẳng có biểu cảm gì.
Đồng Dập Huy hú hồn chim én, thấy là Tạ Trì An mới thôi sợ hãi, chậm rãi đứng dậy bước tới tới: “Dạ, đàn anh.”
“Cô Đặng đâu rồi?”
Đồng Dập Huy nhỏ giọng đáp: “Em với cô Đặng chạy được một lúc thì đằng sau đột nhiên xổ ra một đám người đuổi theo, em phải làm mồi nhử dẫn chúng nó đi, còn cô Đặng chạy đường khác.”
Mặc dù đại bộ phận hỏa lực đều bị Tạ Trì An dắt mũi chạy lung tung, nhưng dưới hoàn cảnh khép kín tuyệt đối như này, kiểu gì cũng sẽ đụng độ nhau.
Mấy vết thương hôm qua trên người Đồng Dập Huy còn chưa khỏi, hôm nay lại bôn ba một đường, sức lực kiệt quệ, chỉ có thể trốn sau thùng rác nghỉ tạm lấy hơi.
Tạ Trì An hỏi xong thì đi.
Cậu quan tâm cô Đặng là bởi vì ngày thường cô Đặng đối xử với cậu rất tốt.
Đây thật ra là một vòng tuần hoàn, Tạ Trì An giúp cô Đặng, cô Đặng cũng chiếu cố cậu nhiều hơn.
Về phần những người Tạ Trì An không quen, cậu chẳng muốn quản người ta sống hay chết.
Dù sao cậu cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người.
Ngụy Dao chính là ví dụ sống sờ sờ, không phải sao?
Đồng Dập Huy nhìn Tạ Trì An đi xa, gục đầu xuống, không nói năng gì.
Bỗng nhiên, một cái bánh mì bị ném lọt vào lòng cậu.
Đồng Dập Huy kinh ngạc ngẩng phắt lên, chỉ thấy bóng lưng Tạ Trì An giờ mới cất bước rời đi.
Hai mắt Đồng Dập Huy sáng rực.
“Cô Đặng nói không sai, đàn anh Tạ quả nhiên là người rất tốt.” Đồng Dập Huy lẩm nhẩm.
…!
Lúc này đã xế trưa, thể lực Đồng Dập Huy vốn bị tiêu hao nghiêm trọng, cậu không thèm quan tâm anh bạn thùng rác bên cạnh bẩn thế nào, ăn bánh mì ngấu nghiến.
Bây giờ không ăn, chốc nữa chẳng biết sẽ bị bố con thằng nào cướp mất.
Cậu không định đi đâu nữa mà cũng còn sức đâu mà đi, nhưng hiện tại được cái bánh mì của Tạ Trì An cổ vũ, cả người tràn ngập năng lượng, thật muốn lao ra ngoài như tên bắn.
Ăn xong sẽ đi tìm cô Đặng.
Đồng Dập Huy lặng lẽ hạ quyết tâm.
Lúc này cô Đặng đang bị xô đẩy trên cầu thang.
“Đưa chìa khóa cho tôi!” Phó hiệu trưởng kéo cô Đặng, “Cho tôi!”
Bà giữ chặt: “Ông lấy chìa khóa làm cái gì?” Thoạt đầu đưa cho gã chìa khóa cũng không phải chuyện to tát, nhưng biểu hiện của Phó hiệu trưởng quá đỗi gấp gáp, khiến bà rất nghi ngờ.
“Bớt nói linh tinh đi, đưa tôi chìa khóa là được!”
“Không được, ông nhất định phải nói cho rõ ràng…”
“Bà già nhà mày phiền thế không biết? Tao lấy chìa khoá mà còn lằng nhà lằng nhằng!” Phó hiệu trưởng dùng sức đẩy cô Đặng ra.
“A!” Cô Đặng kêu lên sợ hãi, bà bước hụt, ngã xuống khỏi cầu thang.
Sau những tiếng va chạm nặng nề, bà dừng lại trên chiếu nghỉ, trán đập vào lan can, máu tươi chảy ròng ròng.
Phó hiệu trưởng chết sững vì hãi.
Gã rón rén tới gần, run tay đặt dưới mũi bà, sau đó rụt lùi lại mấy bước như cồn gặp nước.
Chết!
Cả hàm Phó hiệu trưởng cũng va lập cập vào nhau.
“Tôi, tôi không muốn giết người, tôi…”Môi gã méo xệch, đôi mắt đục ngầu mờ đi một lát, như thể chợt nhớ tới cái gì, gã sực tỉnh.
Đúng đó, bà ta chết rồi, gã chẳng còn phải bận lòng vụ không giết người trong ba ngày sẽ bị hành quyết nữa?
Chớp mắt Phó hiệu trưởng như trẻ lại mười tuổi vì vui sướng.
Gã cắn răng, lò dò tới gần di thể chưa lạnh của người vợ, lùng sục khắp người bà một lúc thì tìm được chiếc chìa khóa kia.
Gã toan rời đi thì thấy cô Đặng nhíu mày, khẽ nỉ non.
Xác chết vùng dậy?!
Phó hiệu trưởng thiếu chút thì nhồi máu cơ tim mà chết.
Gã dò hơi thở bà lần nữa mới phát hiện người còn sống, dù chỉ rất mỏng manh.
Đại khái là do vừa rồi gã căng thẳng quá dẫn đến nhận định sai lầm.
Người không chết…!Phó hiệu trưởng lại do dự.
Lòng của gã vậy mà có một nỗi thất vọng khôn nguôi.
Bà ta không chết, đại biểu nguy cơ bị xử quyết vẫn còn rình rập gã sao? Nghĩ tới cảnh tên Trương Kiến Quân kia nổ tung thành một bãi thịt vụn trước mặt mọi người, gã không rét mà run.
Trước mắt chẳng phải là cơ hội tuyệt vời ư!
Phó hiệu trưởng nhìn khuôn mặt hoa tàn ít bướm của cô Đặng, ngày thường còn lải nhải dức đầu, mắt gã đột ngột trở nên ngoan độc.
Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải dứt khoát cho xong!
Phó hiệu trưởng túm tóc cô Đặng, thô lỗ đập vào lan can lần nữa!
Mấy phút sau, gã khúm núm ôm chìa khóa vào ngực, dáo dác nhìn chung quanh, chắc chắn không ai thấy mới chạy ra khỏi hiện trường.
…!
Hai giờ chiều, Tạ Trì An chạm mặt Lương Diệc Phi trước cửa phòng thí nghiệm.
Lương Diệc Phi thấy Tạ Trì An thì sững sờ, cúi đầu do dự hai giây, rồi cất bước về phía Tạ Trì An.
Lương Diệc Phi đứng cách Tạ Trì An một mét hơn, nhỏ giọng gọi: “…!Anh Tạ.”
Tạ Trì An chỉ nhìn cậu.
Lương Diệc Phi gãi gãi đầu: “Chuyện đó, anh Tạ, thật xin lỗi.
Buổi sáng là do tao kích động quá, đến mức chập mạch luôn.
Sau này tao suy nghĩ kỹ lại, cũng cảm thấy mình rất khốn nạn.
Một người có tình nghĩa hay không, phải nhìn vào hành động, chứ không phải lời nói.
Tao chỉ là…!chỉ là bị dọa sợ.
Dù sao cũng do anh Tạ mày quá bình tĩnh mà.”
Lương Diệc Phi chính là kiểu người như thế, nghĩ gì nói đấy.
Sáng sớm bị ép nhìn một đống người chết, nhiều trong số đó còn là bạn bè của mình, thấy Tạ Trì An bình tĩnh như thế đương nhiên sẽ biết sợ.
Nhưng chờ cậu tỉnh táo lại, sẽ cảm thấy Tạ Trì An ngoại trừ bình tĩnh khác người, chỗ khác…!vẫn rất mùi mẫn btình người nha.
Không thể bởi vì Tạ Trì An không gào không khóc, thì có thể bỏ qua những việc cậu ấy đã làm vì mọi người được, đúng không?
Lương Diệc Phi rất thành khẩn: “Anh Tạ, thật xin lỗi.
Là tao trách oan mày.”
Có đôi khi Tạ Trì An cảm thấy EQ của Lương Diệc Phi rất thấp, IQ cũng thế, ngu xuẩn muốn chết.
Tỉ như việc thầm mến Mễ Tuyết ba năm, Tạ Trì An nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Tuyết rành rành là kiểu con gái với ai cũng mập mập mờ mờ vốn không thích hợp với Lương Diệc Phi, nhưng Lương Diệc Phi lại chính là một tên đầu toàn cơ bắp mà thích người ta điên cuồng như thế đó.
Đây không phải ngu thì là gì?
Nhưng có những lúc cậu thấy Lương Diệc Phi rất ngây thơ, ngây thơ đến đòi mạng.
Cũng rất tốt.
Chí ít cậu ấy sẽ luôn nói thẳng, phát tác tại chỗ, sẽ không im ỉm ghi thù, cũng sẽ không thọc dao sau lưng, ở chung nhẹ nhõm tự tại.
Tạ Trì An hỏi: “Có gì ăn không?”
Lương Diệc Phi: “…!A?”
Quả nhiên, vẫn ngốc thế.
Tạ Trì An đành phải huỵch toẹt ra: “Tao đói.”
Lương Diệc Phi sững sờ, đổi mặt hồ hởi ngay lập tức: “Có có có! Anh Tạ anh Tạ, cho này!” Cậu sợ mấy câu “mỗi người một ngả” trẻ trâu của mình ban sáng chọc anh Tạ giận, không chịu chơi với cậu nữa.
Trước đó anh Tạ còn ngạo kiều bảo cái gì mà sẽ không luân lạc tới tình trạng hỏi một đứa ăn mày như cậu, giờ lại chủ động nhắc tới, rõ là anh Tạ không hề coi cậu là người ngoài.
EQ của Lương Diệc Phi hiếm thấy cao lên được một lần.
Cậu không kịp chờ mà dốc đồ ăn ra khỏi ba lô, đồ mới ra một nửa, trước mặt đã có mấy cái bóng người che khuất ánh sáng.
“Giao đồ ra đây.” Ba tên con trai mắt lom lom cái cặp sách vây quanh hai người.
Mặt Lương Diệc Phi cạn sạch máu, lập tức chen một bước dài chắn trước người Tạ Trì An: “Chuyện gì từ từ nói, đừng dùng chân dùng tay các anh ơi!”
Tạ Trì An: “Tránh ra.”
Lương Diệc Phi khẩn trương la ầm ĩ: “Không được anh Tạ ơii! Chân tay mày lèo khèo đánh đấm làm sao được? Tốt xấu gì tao cũng còn mấy lạng thịt, để tao!”
Ngoài miệng nói như vậy, lòng Lương Diệc Phi đã rụt lại như chim cò mùa đông.
Đừng nhìn cậu chàng to con như thế, từ nhỏ đến lớn còn chưa đánh ai bao giờ đâu.
Nhưng lòng cậu còn áy náy, chỉ muốn bảo vệ tốt anh Tạ cho thật tốt.
“…” Tạ Trì An vặn cổ tay xoay cổ chân, lách qua người Lương Diệc Phi làm một cú đá quét ngang chân tên cướp đồ bên trái.
Hai tên còn lại thấy cậu khai chiến trước cũng toan xông lên, Tạ Trì An thúc cùi chỏ đẩy lùi một thằng, cuối cùng làm một quả quật người qua vai đẹp mê hồn.
Nháy mắt TRIPLE KILL.
Tạ Trì An quay đầu lườm cậu ta: “Đã bảo tránh ra mà.”
Lương Diệc Phi: “…”
Anh Tạ uy vũ, anh Tạ trâu bò vạn tuế!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!