Vợ Của Ác Ma, Không Dễ Làm
Chương 22: Vả Mặt Giản Chu Nghiêm(2)
Chỉ với một cái vuốt móc, tiếng đàn du dương uyển chuyển, y nguyên lại để cho cô mê muội.
“Happy yesterday” là ca khúc mà nhạc sĩ ghi cho người vợ đã chết của ông, làn điệu rất bi thương, muốn diễn tấu thể hiện ca khúc một cách hoàn hảo thì phải đặt bản thân mình hoàn toàn vào cảm xúc của âm nhạc bên trong, mà người khảy đàn và nhạc cụ thường hợp thành nhất thể mới có thể đạt tới cảnh giới kia.
Quan niệm nghệ thuật này thật là vi diệu, ở trong phương diện nhạc cụ cổ điển so nhạc cụ phương tây khó rất nhiều, càng là bậc thầy cao thủ thì càng tiến vào cảnh giới càng không dễ dàng bị quấy rầy.
Trình Vũ thật không ngờ, đã rất nhiều năm cô không đàn qua đàn tranh nhưng cô vẫn như lúc trước bình thường mỹ diệu, cô rất may mắn đàn tranh không có vứt bỏ cô, cũng rất may mắn bản thân mình còn có thể trọng sinh nhặt lại tự tin của lúc trước.
Với một cái vuốt móc, một gẩy kéo từng nét móc một, từng âm tiết đều rất thông thuận lưu loát, giống như âm tiết ngừng lại ở đầu ngón tay, chỉ là mượn nhờ dây đàn phát ra.
Giản Chu Nghiên muốn dùng Piano để phân cao thấp đàn tranh với cô, trừ phi cô thật là loại bậc thầy cao thủ, nếu không một khi người đàn hòa vào với đàn tranh đạt tới cảnh giới người và Cầm hợp nhất, cô ta căn bản không đánh lại, nhưng lại dễ dàng bị lệch.
Nhưng rất hiển nhiên Giản Chu Nghiên còn không phải là bậc thầy cao thủ, hơn nữa vừa mới bắt đầu cô ta đã có rất mạnh dục vọng thắng bại, Trong khi cô ta biểu hiện ra dục vọng thắng bại của bản thân thì cô ta cũng đã thua một nửa.
Từ nhỏ Trình Vũ và Giản Chu Nghiên đã luôn được so sánh với nhau, so từ nhỏ cho đến lớn, năng lực của Giản Chu Nghiên có bao nhiêu cô biết rất rõ ràng, cho dù đã nhiều năm qua cô không đàn qua đàn tranh, nhưng để đối phó với Giản Chu Nghiên thì cô vẫn dư sức.
Cho nên ngay từ đầu cô đã biểu đạt ra Giản Chu Nghiên không phải là đối thủ của cô. Cô cũng không phải cố ý áp chế tâm lý khi mở màn biểu diễn mà chỉ đơn thuần ăn ngay nói thật.
Khao khát thắng của Giản Chu Nghiên quá mạnh mẽ, khi khảy đàn cô ta hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi âm sắc của Trình Vũ, giữa lúc chơi đàn cô ta đã đánh sai mấy âm. Mà ở phần cuối đoạn cao trào, Trình Vũ gẩy câu kéo quét, tiết tấu nhanh khiến cho người xem hoa mắt, nhưng tiếng đàn lại réo rắt như khóc, đẹp đến lòng người say mê như trên thiên đường.
So sánh với Giản Chu Nghiên không có kỹ xảo không có cảm tình, thậm chí ở phần cuối bởi vì quá sốt ruột nên cô ta lại mắc sai lầm đàn sai mất một âm.
Kể từ đó, ai cao ai thấp vừa xem thì hiểu ngay.
Một khúc đàn xong, tiếng vỗ tay xung quanh vang lên như sấm, Trình Vũ chậm rãi từ từ đứng dậy, hướng về phía mọi người gật đầu xem như đáp lễ. Giản Chu Nghiên ngồi ở trước Piano nhưng lại thật lâu không đứng dậy, cho đến khi cô ta nhắm mắt lại trì hoãn hồi lâu mới đứng dậy. Cô ta cười một cách hào phóng nhìn về phái Trình Vũ nói: “Trình Vũ, quả nhiên cô rất lợi hại, tôi cam bái hạ phong*.”
* cam bái hạ phong: Tình nguyện nhận thua
Cô rất hiểu rõ Giản Chu Nghiên, cô ta nói như vậy cũng không có nghĩa là cô ta thật sự cam nguyện chịu thua, không thể không nói cô ta rất thông minh. Nói như vậy, người ta đã tự nhận cam bái hạ phong thì người thắng cũng phải tỏ ra khiêm tốn thể hiện sự hào phóng rộng lượng của mình.
Nhưng cô ta có lẽ không quá hiểu rõ về cô, nếu như Giản Chu Nghiên không chủ động khiêu khích cô thì không sao, thế nhưng cô ta lại chủ động trêu chọc cô, đã như vậy thì cô cũng không muốn bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy.
Huống chi, chính Giản Chu Nghiên đã đề xuất thi đấu, cô ta cho rằng cô đã không đánh qua đàn tranh nhiều năm nên muốn ở chỗ này thắng cô tuyệt đối. Đến lúc đó nếu như người bị thua trận thi đấu vừa rồi là Trình Vũ, lại không biết cô ta sẽ dùng thái độ như thế nào.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước, nhiều năm sau khi cô tốt nghiệp có một lần cô bị Hi Văn lôi kéo đi họp lớp, khi đó cô đã gả cho Lục Vân Cảnh, Hi Văn hi vọng cô dùng thân phận của bà Lục xuất hiện hãnh diện một phen nhưng cô lại khiến cho Hi Văn thất vọng. Cô vẫn co rúm sợ hãi rụt rè ngồi một mình ở trong góc, giảm xuống cảm giác sự hiện hữu của mình, không tham gia bất cứ hoạt động tụ họp nào.
Khi đó các bạn học la ó và yêu cầu cô đệm hát cho Giản Chu Nghiên cô không muốn, Giản Chu Nghiên lại phi thường thân thiện giải vây giúp cô, cô ta đã nói: “Bây giờ Trình Vũ chỉ biết ngây ngô cười thôi, cô ấy cái gì cũng không biết, người đệm hát cho tôi nên tìm người khác vậy, mọi người đừng khó xử cô ấy.”
Nghe có vẻ như là đang giải vây giúp cô nhưng lời nói ra lại khiến cho mọi người cười vang một lúc.
Ngoại trừ ngây ngốc cười thì cái gì cũng không biết ngay cả đệm hát cho tôi cô cũng không xứng.
Sau khi trọng sinh, dù thế nào cô cũng muốn điên cuồng, kiêu ngạo mà sống, đã cô ta không có ý định thân thiện với cô, vậy thì cô cũng không muốn khiêm tốn tạo lối thoát cho cô ta.
Cho nên, cô nhìn về phía Giản Chu Nghiên cười cười nói: “Cô Giản, có lẽ cô không biết điều này, tôi đã rất nhiều năm không có chạm qua đàn tranh. Tôi không nghĩ rằng tôi lại dùng kỹ xảo của mấy năm trước lại so ra giỏi hơn cô vài năm sau một chút, xem ra mấy năm này cô Giản chỉ biết ngợp trong vàng son của quý cô trong danh viện nhưng lại không biết đề cao kỹ năng của chính mình. Có lẽ cô nên thực sự suy nghĩ lại một chút.”
Khóe miệng Giản Chu Nghiên co lại, trên mặt dáng tươi cười hào phóng kia lộ ra có chút cứng ngắc, cô ta vô ý thức nhìn thoáng qua những người xung quanh thì thấy có không ít người đang che miệng cười.
Giản Chu Nghiên nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, nhưng cô ta vẫn cười nói: “Cô nói rất đúng, xem ra về sau tôi còn phải siêng năng luyện tập mới đúng.”
Trình Vũ lại điềm nhiên như không có việc gì cười cười nói: “Ngẫu nhiên đàn một khúc cũng không sao, nhưng siêng năng luyện tập cũng không cần quá vất vả, bây giờ với kỹ thuật dàn của cô đi tham gia tham gia tiệc tối để trổ tài năng và thu lại sự nổi tiếng vẫn có thể, dù sao cô cũng không phải nhạc sĩ đúng không? Đương nhiên, nếu như mỗi lần cô tham gia yến hội cũng muốn so tài với người khác thì lại là điều khác.”
Những năm này Giản Chu Nghiên đã quen với sự nổi danh của mình, đây còn là lần đầu tiên có người khiến cho cô sượng mặt như thế, tốt xấu gì cô ta vẫn là con gái của Giản Thức trong ngành giấy, Trình Vũ có tư cách gì?
Như vậy trần trụi trắng trợn nhục nhã thật sự khiến cho Giản Chu Nghiên nhịn không được, trên mặt cô không khỏi nhiễm lên tức giận, trong giọng nói cũng lộ ra không đè nén được tức giận, “Trình Vũ, mọi người cũng chỉ là thi đấu qua trên sân khấu một chút, tại sao cô lại làm cho tôi rơi vào tình thế khó xử như thế chứ?”
Trình Vũ hơi cúi đầu, vui vẻ cũng dần dần thu liễm, “Khó xử? Là chính cô muốn so tài với tôi đấy, cô so tài với tôi thua, tôi chỉ đưa ra kiến nghị nhỏ này mà cô lại kêu là khó xử rồi hả?”
Nói vài lời đã kêu khó xử? So với lúc trước cô ta đẩy cô té cầu thang ngã gãy chân thì khó xử như vậy có thể còn xa xa chưa đủ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!