Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa


Chương 21


Edit: Nại Nại

_____

Khi Lý Nhiễm quay lại quán ăn, cha Lý đã không còn ở đó, tim của cô cứng lại, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho cha Lý, may mắn là gọi được.

Thì ra, cha Lý được Hạ Nam Phương đón đi rồi, ông ở trong điện thoại dặn Lý Nhiễm không cần lo lắng.

“Ba đã về đến nhà rồi.”

Lý Nhiễm vừa xuất hiện ở quán ăn không bao lâu, Khổng Phàn Đông từ ngoài tiến vào, ngữ khí như việc công xử theo phép công: “Lý tiểu thư, cô cần phải trở về.”

“Tại sao ba tôi lại phải về trước?”

“Hạ tiên sinh phân phó, đón Lý tiên sinh về trước, miễn cho…”

Câu cuối cùng Khổng Phàn Đông không nói thêm, anh ta nhìn thấu kỹ xảo của Lý Nhiễm, nhưng không chọc thủng.

“Miễn cho cái gì?”

Trên gương mặt khô ráp của Khổng Phàn Đông là ý tứ châm chọc: “Tiểu thư chuồn êm ra ngoài đi rất lâu, bỏ ba cô một mình ở đây chờ, miễn cho ông ấy sốt ruột.”

Lý Nhiễm không tiếng động cười một cái, cũng không bị những lời này của Khổng Phàn Đông chọc giận.

Ý cười bên miệng chưa tan, giọng nói chậm rãi rõ ràng: “Cho dù anh có phát hiện, nhưng không phải tôi thành công chuồn êm đi ngoài sao?”

Mặt mày Lý Nhiễm tươi cười chỉ ra: “Thủ đoạn này của anh sai lầm rồi, chỉ sợ so với tôi chuồn êm ra ngoài còn nghiêm trọng hơn.”

Khổng Phàn Đông mặt không có cảm xúc nhìn cô.

Lý Nhiễm ác ý nhìn nhìn: “Không tin?”

Khổng Phàn Đông lớn như vậy, có bao giờ bị một cô gái uy hiếp qua, chiêu của Lý Nhiễm đối với Khổng Phàn Đông mà nói lại chỉ là vụng về.

Anh ta nhìn đồng hồ: “Cô đã hứa với Hạ tiên sinh trước 9 giờ phải về nhà.”

Làn da ngăm đen cười cười, lộ ra hàm răng trắng: “Tôi nghĩ, cô cũng không vui vẻ được bao lâu.” .

||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||

Lý Nhiễm cảm thấy bọn họ vẫn chưa biết rõ ràng một chuyện: “Anh cảm thấy tôi sẽ nghe lời Hạ Nam Phương nói sao?”

Khổng Phàn Đông không tươi cười nổi nữa.

Lý Nhiễm lại hỏi một câu: “Nếu trước 9 giờ mà tôi không về, anh sẽ cảm thấy Hạ Nam Phương sẽ làm gì tôi?”

Cô đứng dậy: “Lo lắng cho tôi, chi bằng anh lo lắng cho anh đi.”

___

Tại biệt thự Hạ gia, đèn đuốc sáng trưng, Lý Nhiễm đứng ở ngoài cửa nơi xòe tay không thấy năm ngón. Hít sâu một hơi, nện bước chân nặng nề bước vào, không tình nguyện đi vào cửa lớn.

Đi vào trong sân đến trước cửa nhà, ánh đèn ở trên chiếu sáng đến làm bóng Lý Nhiễm dài ra.

Dì Văn ra ngoài mở cửa, sau khi nhìn thấy Lý Nhiễm ngoài cửa, thật cẩn thận nhìn về phía phòng khách, ánh mắt trốn tránh sợ hãi.

Bà ta cho Lý Nhiễm một ánh mắt, sau đó cúi đầu, duỗi tay cầm lấy túi Lý Nhiễm.

Dì Văn là người tương đối chăm sóc Lý Nhiễm nhất trong Hạ gia, năm trước Lý Nhiễm bị bệnh nổi mẩn ngứa trong một khoảng thời gian, thật lâu không khỏe, phỏng chừng là Hạ Nam Phương cảm thấy Lý Nhiễm xấu không chịu được nữa, mời một người hiểu chút trung y đến chăm sóc cô, chính là dì Văn.

Chuyện cười chính là, con gái của dì Văn cũng học chung đại học với Lý Nhiễm, nhưng lại không hợp nhau.

Lý Nhiễm buông túi, thay dép lê, đi đến cuối hành lang, liếc nhìn phòng khách một cái.

Đèn treo kiểu Pháp bằng thủy tinh đang chiếu ánh sáng trắng một phòng khách, một bàn tay Hạ Nam Phương chống trán, an tĩnh ngồi trên ghế sofa.

Làn da anh được ánh đèn chiếu lên làm nổi bật đến phá lệ trắng, tóc đen nhánh, không biết có phải ảo giác của Lý Nhiễm hay không, ánh đèn ấm áp tỏa ra trên người Hạ Nam Phương làm biểu cảm anh trở nên đặc biệt lạnh.

Nếu không phải anh chớp mắt, đại khái như một khối điêu khắc bằng băng.

Trước kia Lý Nhiễm có thói quen che chắn khối băng kia, nhưng hiện tại chỉ muốn trốn đến nơi thật xa.

Ai yêu thì đi lên che đi!

Cô nhàn nhạt quét đến Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, sau đó không quay đầu lại mà chuẩn bị lên lầu.

Tay chân nhẹ nhàng còn chưa đi lên cầu thang, phòng khách liền truyền đến một câu không nặng không nhẹ: “Đứng lại.”

Lý Nhiễm muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng nghĩ đến hậu quả… hơn nửa đêm… cô thở dài, dưới chân xoay lại, đi về phía phòng khách.

Phòng khách của Hạ gia rất lớn, ở giữa đặt một sofa bằng da thật được chạm khắc theo phong cách Milano hiện đại, nó được bao bọc bởi chiếc đệm đan bằng tay làm từ tơ lụa nước ngoài.

Mà Hạ Nam Phương mặc áo ngủ tơ lụa ngồi ở trên sofa, giống một quý tộc máu lạnh thời Trung cổ.

Nói đơn giản một chút, chính là không giống người sống.

Lý Nhiễm rất không tình nguyện mà đi qua, cô đứng cách Hạ Nam Phương chừng ba mét.

Trên mặt người đàn ông giật mình, hiển nhiên rất không hài lòng đối với khoảng cách của Lý Nhiễm: “Lại đây.”

Nghĩ đến số lần Lý Nhiễm bằng mặt không bằng lòng quá nhiều, anh lại dừng một chút, mới nói: “Ngồi lại đây.”

Lý Nhiễm xác thật đi đến nhưng lại ngồi trên sofa bên cạnh anh, cũng coi như đã có thành ý.

Tay Hạ Nam Phương vịn trán, hơi hơi xoay người, con ngươi lạnh nhạt bùng lên lửa giận không hề che dấu.

Lý Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn anh, hiển nhiên cũng biết bây giờ anh đang bốc hỏa.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Lý Nhiễm chỉ muốn lên đi ngủ, hiện tại cô không muốn ở bên người đàn ông này, cùng một không gian cũng không được.

“Có việc sao?” Cô che mặt, nhẹ nhàng ngáp một cái.

“Ra ngoài chơi vui không?” Hạ Nam Phương hỏi.

Lý Nhiễm thành thật gật đầu: “Rất vui.”

“Vui hơn khi ở bên tôi?”

Lý Nhiễm cảm thấy anh thật sự tự dát vàng trên mặt, nếu thật sự phải so sánh thì đó vui vẻ gấp mấy trăm lần!

Con người của Hạ Nam Phương, thật sự không thể đối xử tốt với người khác mà. Hiện tại tâm trạng của Lý Nhiễm còn vẫn ổn, nếu không nhìn thấy anh thì tâm trạng cô còn tốt hơn nữa.

“Tại sao trễ như vậy mới về?”

Lý Nhiễm nghe, mí mắt đột nhiên nhảy một chút.

Cô liền biết, anh ở dưới lầu bày ra một trận thế lớn như vậy chờ cô, nhất định không phải chuyện tốt gì.

“Ăn cơm chiều, không chú ý đã muộn.” Kỳ thật cô cũng không giỏi nói dối, thậm chí lấy cớ cũng rất vụng về.

Người đối diện khẽ cười một tiếng, Hạ Nam Phương thay đổi tư thế, anh hơi hơi nâng cằm, chống tay lên sofa, nhìn về Lý Nhiễm, trên mặt đều viết lên mấy chữ “trong lòng tôi biết rõ ràng”.

“Cùng tôi chơi trò bằng mặt không bằng lòng, xong lại vội vàng đi tìm Vu Hồng Tiêu.”

Giọng nói thuần thục châm chọc: “Về nhà lại tỏ thái độ lạnh lẽo với tôi.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều biến thành nghiến răng nghiến lợi: “Lý Nhiễm, em thể hiện cho ai xem?”

Trái tim của Lý Nhiễm như mặt nước lặng, đối với chuyện Hạ Nam Phương biết cô đi gặp Vu Hồng Tiêu cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, thậm chí hậu quả khi Hạ Nam Phương biết chuyện đó cô cũng đã tưởng tượng đến.

Cô nhắm mắt, nhẹ giọng ở trong lòng im lặng đếm, qua mấy giây anh sẽ hoàn toàn bùng nổ.

___

Đêm nay sau khi biết Lý Nhiễm chạy đi tìm Vu Hồng Tiêu, phản ứng đầu tiên của Hạ Nam Phương là cảm thấy bản thân anh thật sâu bị phản bội.

Trước kia, Lý Nhiễm nói yêu anh, tất cả mọi người bên cạnh anh đều nói cô si mê anh. Thời gian lâu rồi, Hạ Nam Phương đã rất tin điều đó.

Mà khi một ngày, một đồ vật mà anh rất tin tưởng, dối trá mà lỏa lồ ở trước mặt anh, Hạ Nam Phương ngồi không yên.

Anh đột nhiên tin tưởng, Lý Nhiễm thật sự phải đi, cô thật sự không hề thích mình.

Hạ Nam Phương không nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, ngoại trừ nội tâm lúc đầu không thích ứng ra, càng nhiều hơn bất an, khủng hoảng.

Đây là lần đầu tiên trong 28 năm qua, anh biết sợ hãi có mùi vị gì.

Cùng với… trái tim anh đau đớn.

Ánh đèn thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu quá sáng, chiếu phòng khách to như vậy sáng như ban ngày, tâm tư của hai người lại được ánh đèn chiếu sáng, bị phóng đại vô hạn ra ngoài.

Thái độ của Lý Nhiễm lạnh băng, khiến Hạ Nam Phương có cảm giác được sự coi khinh từ trước đến nay chưa từng có.

Những ngụy trang ẩn núp đó, khoác cái áo hư tình giả ý lấy lòng, tại đây một giây một giây toàn bộ bị xé rách. Gương mặt đơn thuần quật cường kia, viết tràn đầy chán ghét.

Đúng vậy, Hạ Nam Phương cảm nhận rõ ràng được Lý Nhiễm chán ghét anh.

Biểu tình giống như chán ghét ruồi bọ vậy.

Không thể không nói, điều đó mạo phạm đến người nam nhân duy ngã độc tôn chưa từng bị đối xử như thế bao giờ.

Cặp mắt màu đen kia, sắp thiêu cháy đến nơi rồi.

Lý Nhiễm lẳng lặng cùng anh giằng co.

Giờ phút này Hạ Nam Phương không khác gì một ngọn núi cao đang cháy, mà Lý Nhiễm lại an tĩnh giống một con sông yên tĩnh.

Cho dù gầy yếu, nhỏ bé, nhưng kiên định, dũng cảm.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, như nó lấy thứ gì đó khác biệt. Hạ Nam Phương không lên tiếng, trong lòng Lý Nhiễm dần dần bồn chồn.

Trong ánh mắt Lý Nhiễm hiện lên lui khiếp, làm Hạ Nam Phương tìm được một tia yếu ớt.

Cô cũng không sợ anh tức giận, khi Hạ Nam Phương tức giận ngược lại là lúc tỉnh táo nhất.

Tuy anh tức giận, nhưng vĩnh viễn không xúc động.

Lý Nhiễm sợ nhất là lúc anh nheo đôi mắt xinh đẹp, không nói một lời, mà nhìn chằm chằm cô…

Thường làm Lý Nhiễm có loại cảm giác bị mãnh thú đói khát đã theo dõi rất lâu. Bời vì không thể hiểu được bây giờ trong đầu anh nghĩ cái gì.

Có lẽ suy nghĩ, nhốt cô lại, vĩnh viễn không được bước ra khỏi cửa. Hay là… cướp đi thứ mà cô quan tâm nhất, khiến Lý Nhiễm đau khổ cúi đầu xin tha thứ.

Hiển nhiên lúc này, hai loại khả năng này đều không có xuất hiện.

Thậm chí, ngay cả cơn giận lôi đình trong tưởng tượng cũng không có, Hạ Nam Phương chỉ mở to đôi mắt, không nói một lời nhìn chằm chằm cô.

Anh nâng cao mi mắt: “Sao, hiện tại ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ với tôi?”

Lý Nhiễm bỏ qua ánh mắt anh: “Anh biết thì tốt rồi.”

Hạ Nam Phương như nghe được một câu chuyện cười: “Lý Nhiễm, có phải em vẫn luôn cho rằng em rất thông minh?”

Cô bằng phẳng: “Nếu tôi không thông minh, sao chiều nay chỉ mới hai ba câu đã lừa được anh cho tôi ra ngoài?”

Cho dù Hạ Nam Phương mặt lạnh, cũng không che dấu được cảm giác trong lòng thẹn quá thành giận, đặc biệt là sau khi biết Lý Nhiễm bằng mặt mà không bằng lòng, cứ canh cánh trong lòng chuyện buổi chiều cô diễn kịch lừa anh kia.

Nhìn thấy biểu tình kiêu ngạo của Hạ Nam Phương dần dần rạn nứt, cô không ngừng cố gắng: “Nếu tôi không thông minh, làm sao có thể lừa được Khổng Phàn Đông, chạy đi gặp mặt Vu Hồng Tiêu chứ?”

Biểu tình của Hạ Nam Phương trở nên dị thường khó coi, không nói một lời.

Anh không vui vẻ, tâm trạng của Lý Nhiễm liền vui sướng. Cô nghĩ, phát ngốc với Hạ Nam Phương lâu rồi, có lẽ cô cũng trở nên không được bình thường.

Nói xong những lời này, khóe môi cô cong lên cười nhạt.

Hạ Nam Phương ngồi trên sofa không nói lời nào, nhan sắc anh tuấn, đại đa số thời điểm trên mặt đều là không cảm xúc.

Màu hổ phách trong ánh mắt hàng năm che dấu một tầng nhàn nhạt băng sương, chỉ có khi ngẫu nhiên, đôi mắt kia sẽ trở nên thâm thúy… giống như bị quăng vào trong lò lửa, trở nên nóng bỏng.

Môi mỏng khẽ mở: “Nói cho em biết, đêm nay tôi đã nói chuyện chúng ta kết hôn với chú Lý rồi.”

Trong nháy mắt Lý Nhiễm cho rằng cô nghe lầm, không thể tin mà nhìn Hạ Nam Phương, buột miệng thốt ra: “Anh điên rồi sao?”

Nói xong những lời này, liền thấy Hạ Nam Phương nhấp môi, mặt mày thậm chí dãng ra vài phần ý cười, nhìn qua thậm chí có vài phần “sởn tóc gáy”.

Anh đứng lên, áo ngủ tơ tằm màu đen rời rạc mà khóa trên thân hình cường tráng của anh, u tối yêu dã như là quỷ Satan.

“Tôi tưởng khi nghe thấy tin này, em nhất định sẽ thật vui vẻ, hửm… Ít nhất, so với tôi nghe tin em đi gặp Vu Hồng Tiêu vui hơn nhiều.”

Những lời này hiển nhiên ý tứ ghen tuông muốn cao hơn tức giận, thậm chí còn có vài phần… ai oán.

Lý Nhiễm đứng ở ánh đèn chiếu xuống mãnh liệt, dỉnh đầu bị một vòng lại một vòng vầng sáng bao phủ, choáng váng lợi hại. Cô lạnh nhạt mà nghĩ, có phải do mình từng thích anh, cho nên Hạ Nam Phương mới có thể muốn làm gì cô thì làm.

Trước kia cô yêu anh, thậm chí hèn mọn đến một loại đơn phương trả giá không cần hồi đáp. Cô cũng từng đơn thuần mà muốn cùng anh “vui vẻ” ở bên nhau.

Chẳng sợ cái “vui vẻ” đó đều là biểu tượng, đều là kết quả Lý Nhiễm khổ tâm đánh đổi, nhưng cô cũng say mê trong đó, tự mình lừa người dối mình.

Dã tâm của con người, luôn là tham lam lại yếu ớt.

Ngần ấy năm, Hạ Nam Phương không cho cô được bất cứ thứ gì ngoài danh hiệu hào nhoáng giả dối “Hạ thiếu phu nhân”. Không cho cô như được một người bạn, không cho cô một người chồng yêu thương, thậm chí không cho cô gia đình ấm ấp mỹ mãn.

Khi tim Lý Nhiễm dần trở nên lạnh lẽo, tình yêu trong nó không còn nữa, thì những lời thề ngày xưa biến thành lời nói dối, lời âu yếm cũng biến thành vọng ngôn.

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới thấy rõ Hạ Nam Phương chỉ có dục vọng khống chế cô, mà không hề có tình yêu.

Lý Nhiễm trở nên đặc biệt kiên quyết.

Mỗi một chữ một câu cô nói ra, đều là thái độ tuyệt đối không quay đầu lại: “Hiện tại tôi không thích anh, tôi cũng không muốn kết hôn với anh.”

Dứt lời, lại như muốn Hạ Nam Phương hết hy vọng, cô cắn răng nói thêm một câu: “Hôm nay không đồng ý kết hôn cùng anh, đời này cũng sẽ không.”

Cô dùng lời nói tàn nhẫn nhất, chọc phá sự kiêu ngạo của anh, phá hủy cái anh cho là đúng đó.

Áp khí quanh thân Hạ Nam Phương trong nháy mắt tăng vọt, thật sự rất phẫn nộ.

Anh nhìn Lý Nhiễm, đôi mắt đều đỏ bừng, nhịn hồi lâu, anh mới hung tợn mà tuyên bố: “Đó không phải là chuyện mà em có thể quyết định, em chỉ có thể gả cho tôi.”

Lý Nhiễm mở to hai mắt nhìn Hạ Nam Phương, tràn ngập không thể tưởng tượng được.

“Anh là nghe không hiểu tiếng người sao? Hạ Nam Phương, tôi đã nói rồi tôi không muốn kết hôn với anh.”

Một loạt hành động của cô, không khiến Hạ Nam Phương hiểu cho cô, ngược lại còn kích thích bản năng bá đạo của anh.

Những chuyện mà anh làm, đại khái đều là vì ngăn cản… ngăn cản Lý Nhiễm rời đi…

Tựa như cô đã từng nói như vậy, nếu có thể lựa chọn, cô sẽ cách anh rất xa.

Nhìn thấy cô tức giận như muốn hộc máu đến nơi, Hạ Nam Phương như một quốc vương đánh thắng trận, anh nhếch nhẹ khóe môi.

Chậm rãi đến gần, đi về phía Lý Nhiễm đã mất khống chế.

“Không muốn kết hôn với tôi, vậy em muốn kết hôn với ai?”

“Vu Hồng Tiêu?”

Nói xong câu đó, cằm không kịp phòng bị mà bị người ta đột nhiên nâng lên, Hạ Nam Phương hung hăn mà hôn. Môi mỏng bị nghiền áp tàn nhẫn, Lý Nhiễm giãy giụa trong ngực anh, dùng sức mạnh toàn thân đẩy người đàn ông trước mắt ra.

Cánh môi của cô cơ hồ như bị phá nát, lộ ra màu máu đỏ bừng, ở dưới ánh đèn đặc biệt rực rỡ chói mắt.

Bàn tay to mạnh mẽ nâng khuôn mặt của cô lên, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Hạ Nam Phương bị cô cắn một cái.

Giọng nói lạnh lùng, chậm rãi nói: “Lý Nhiễm, từ ngày đầu tiên em tiến vào Hạ gia, em không hề biết cái gì với cái gì sao? Em ngủ trên giường của tôi tám năm, không gả cho tôi, hỏi một chút người của thành phố N này ai dám lấy em!”

Cằm Lý Nhiễm bị anh nhéo đau, nhưng ngoài miệng vẫn không thuận theo không buông tha: “Tôi sẽ ra nước ngoài, tôi nhất định sẽ đi thật xa, đi đến một nơi mà anh mãi mãi không tìm thấy tôi. Hạ Nam Phương, anh không có khả năng một tay che trời.” Lý Nhiễm oán hận nói ra lời đó.

Hạ Nam Phương cúi đầu tới gần, khóe miệng ẩn ẩn ý cười tàn nhẫn, từ từ hỏi: “Vậy ba của em thì sao?”

“Chát!”

Một tiếng “chát” thanh thúy vang lên, người đàn ông trước mắt hùng hổ dọa người quay đầu đi, tay Lý Nhiễm cũng từ từ buông xuống, lòng bàn tay nóng rát đau đớn.

Không khí như bị bỏ vào trong tủ đông, mỗi một ngụm hô hấp đều tỏa ra hàn khí.

Mặt Hạ Nam Phương chậm rãi quay lại, làn da anh rất trắng, cơ hồ không có tì vết, làm hổi bật bóng dáng hình bàn tay màu hồng hồng đặc biệt rõ ràng.

Cô hít thở không thông, thân thể cũng không ngừng run rẩy. Như là cánh bướm sau khi bão táp quét qua, mỏng manh, lại quật cường chống cự đến cuối cùng.

Cô cố gắng hít hở: “Anh… mãi mãi đều không được…”

Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm cô không nói chuyện, bàn tay to của anh giơ lên. Lý Nhiễm cho rằng anh muốn đánh cô, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, theo bản năng mà né tránh.

Khi cô cũng chưa phát giác, một giây kia, cô sợ hãi muốn lui về sau.

Bàn tay giơ lên của người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống, đặt ở sau lưng Lý Nhiễm, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lý Nhiễm như là chim sợ cành cong, căng chặt thân thể.

Giây tiếp theo, Lý Nhiễm bị anh ôm vào trong ngực, gắt gao mà ôm.

Giọng nói của Hạ Nam Phương nhẫn nại lại chứa đầy tức giận: “Dám đánh tôi một bạt tay. Lý Nhiễm, em luôn luôn không tự hiểu rõ bản thân mình như vậy.”

Cô không giống anh, anh là người điên, chuyện gì cũng có thể làm được.

Nhưng Lý Nhiễm luyến tiếc quá nhiều người, bất cứ ai cũng đều là tử huyệt của cô.

Chỉ cần Hạ Nam Phương đồng ý, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để làm Lý Nhiễm hối hận vì cái bạt tay ngày hôm nay.

“Rõ ràng em không có lựa chọn nào khác, lại còn muốn chọc giận tôi, đi làm cái chuyện không màn đến hậu quả đó, tôi nên nói em ngốc hay là nói em dũng cảm?”

Lý Nhiễm run run cắn chặt hàm răng, một câu cũng không nói nên lời.

Hạ Nam Phương như “an ủi” cô, từng chút từng chút vỗ vỗ lưng Lý Nhiễm, giọng nói dần dần thay đổi đều đều.

Từng câu từng chữ mà khắc vào trong máu Lý Nhiễm.

“Bất luận em có yêu tôi hay không, em đều phải gả cho tôi. Những lời này nên vào lúc tám năm trước em tiến vào Hạ gia hẳn phải sớm hiểu rõ. Nhưng em lại cố tình làm bộ không hiểu, mong muốn những thứ không thực tế kia.”

Ngực của Hạ Nam Phương, trái tim nhanh mà mãnh liệt nhảy lên. Lý Nhiễm bị bắt dựa vào ngực anh, nghe tiếng trái tim đập trong lồng ngực phập phồng của anh, bên tai truyền đến âm thanh của anh.

Anh ôm cô vào trong ngực, thở dài: “Từ đầu đến cuối, đều là tôi chọn em, không phải là em chọn tôi.”

Lý Nhiễm ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn anh: “Có ý gì?”

Anh cúi đầu yên lặng nhìn Lý Nhiễm, thâm tình trong ánh mắt không lừa được người, tay anh nhẹ nhàng nâng ót cô.

“Những lời này nói với em là đại biểu em không thoát khỏi số mệnh trở thành vợ của Hạ Nam Phương tôi.”

Lý Nhiễm bị những lời này chấn động đến mặt không còn một miếng máu, không thua gì như bị phán tử hình.

Cô không hiểu, nếu đã không thích, vì sao Hạ Nam Phương không thể buông tay?

Trong lòng đấu tranh, bị Hạ Nam Phương cường thế bá đạo nghiền áp trong bùn đất, tất cả phản kháng ở trước mặt anh phí công lại buồn cười.

Cô đỏ mắt, không cam lòng hỏi: “Anh không yêu tôi, vì sao… vì sao một hai phải quấn lấy tôi!”

Hạ Nam Phương trầm mặc, không nói lời nào, anh yêu Lý Nhiễm sao? Có lẽ chính anh cũng không hiểu rõ. Trước kia Lý Nhiễm yêu anh, anh cũng không bận tâm gì nhiều.

Khi anh còn rất nhỏ, đã biết sự tồn tại của Lý Nhiễm, biết ở một nơi rất xa, anh có một vị hôn thê. Nhưng mà chỉ là vài câu nói của ông nội Hạ, nên Hạ Nam Phương cũng không bận tâm gì đến Lý Nhiễm.

Thẳng đến Lý Nhiễm tốt nghiệp cấp ba, ông nội Hạ dẫn anh đến Lý gia, sau khi về hỏi anh thấy Lý Nhiễm thế nào.

Anh nhớ rất rõ ràng, lúc ấy anh hỏi ông nội.

…”Không có Lý Nhiễm, có phải sẽ còn có Trương Nhiễm, Triệu Nhiễm, Vương Nhiễm hay không?”…

Ông nội gật đầu, vì thế Hạ Nam Phơng nhớ rõ lời nói của anh khi đó.

…”Vậy Lý Nhiễm đi.”…

Dù sao, nhiều cô gái như vậy, anh chỉ nhìn thuận mắt Lý Nhiễm. Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn là quan hệ như thế, Hạ Nam Phương không chán ghét cô, Lý Nhiễm yêu anh, hai người ở chung rất hòa thuận, ít nhất ở trong mắt Hạ Nam Phương là rất hòa thuận.

Trong lòng anh cũng chỉ có một Lý Nhiễm, không nghĩ đến cuộc đời của anh sẽ còn có những người khác.

Nội tâm của anh vẫn luông cường đại lại vô cùng kiên định mà tin tưởng, bất cứ ai đều sẽ rời đi, nhưng Lý Nhiễm sẽ không. Bất cứ ai đều sẽ phản bội, nhưng Lý Nhiễm sẽ không.

Thẳng đến khi ngày đó, Lý Nhiễm nói không yêu anh nữa.

Nội tâm cường đại cứng rắn của anh xuất hiện vết rách. Anh giống như một đứa bé làm hư món đồ chơi cực âm yếm, cực lực mà làm mọi chuyện muốn tất cả trở lại bộ dáng như cũ.

Anh muốn biến Lý Nhiễm trở về, trở lại bộ dáng trước kia cô yêu anh đó.

Nhưng mà, anh lại không hiểu quý trọng che chở đoạn cảm tình yếu ớt này, chỉ biết dùng thủ đoạn ngang ngạnh đến “chữa trị” quan hệ của bọn họ, hậu quả lại là đẩy Lý Nhiễm càng ngày càng xa.

Không có ai dạy anh thế nào là yêu, thế nên Hạ Nam Phương cho rằng, không cho Lý Nhiễm rời đi mới là yêu.

Hạ Nam Phương trầm mặc nhìn Lý Nhiễm, cô ép hỏi anh nhưng không có bất cứ lời giải đáp nào.

Muốn anh giải thích thế nào với cô, vì sao nhất định phải quấn lấy cô? Bởi vì yêu? Chính anh cũng không thể lý giải được thứ như vậy… ít nhất là hiện tại, anh không hiểu.

Nếu một hai phải đòi giải thích, đại khái là lần đầu tiên Hạ Nam Phương nhìn thấy Lý Nhiễm liền biết, trong cuộc đời vô vị lại dài đằng đẵn này… có cô trong đó.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

1. Một chuyện xưa, có nhân thì có quả, có quá trình có kết cục, Hạ Nam Phương hôm nay kiêu ngạo ương ngạnh là do lúc trước dung túng. Nam chính sau này thay đổi hoàn toàn là do nữ chính hiện tại, cùng với nữ chính không ngừng phản kháng. Có chút người đọc cảm thấy, nữ chính thật ủy khuất, yếu đuối. Nhưng đúng bởi vì nữ chính mấy lần yếu đuối phản kháng, mới dẫn đến tính cách của nam nữ chính không ngừng thay đổi.

2. Tác giả sẽ không vì nam chính mà tẩy trắng, hành động hôm nay của nam chính nhất định sẽ có hậu quả xấu.

__________

Lời editor: Lúc mới đọc được truyện này tớ cũng thấy hấp dẫn nên mới quyết định nhảy hố cho mọi người cùng thưởng thức. Mọi người đừng chê nữ chính yếu đuối nhu nhược, mọi người hãy đặt mình vào hoàn cảnh của nữ chính không quyền không thế không tiền chịu đựng sự lạnh nhạt không tôn trọng suốt tám năm sẽ hiểu rõ. Tớ cũng rất muốn ngược nam nhiều lắm, nhưng thật sự sẽ có ngược nam nhiều lắm nha, mong mọi người cùng chờ đón. Yêu mọi người!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN