Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa


Chương 29


Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Thậm chí Lý Nhiễm còn không có đi vào thư phòng, cô dựa vào trên khung cửa, nghiêng đầu, lười biếng nói: “Anh không sao rồi, vậy tôi đi trước đây.”

Đang muốn xoay người, lại nghĩ đến cái gì đó, cô nhàn nhạt mà liếc Hạ Nam Phương một cái: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, người cũng đã lớn vậy rồi.”

Người đàn ông vẫn luôn im lặng không nói một lời từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng: “Em đang quan tâm tôi?”

Lý Nhiễm cười khẽ, cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập không thèm quan tâm.

“Được rồi, đừng dát vàng lên mặt mình nữa. Nếu không phải Khổng Phàn Đông nói anh bệnh rất nghiêm trọng, sao tôi có thể đến đây.”

Ở trong lòng cô, tới thăm Hạ Nam Phương chẳng qua chỉ là hành động thuận tay, không cần phải nói quan tâm hay không quan tâm gì đó.

Lại nói Hạ gia có nhiều người như vậy, cũng không thiếu sự quan tâm của cô.

Hạ Nam Phương hơi giật mình, không tự giác mà nắm chặt bàn tay lại.

Anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn Lý Nhiễm, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, phảng phất như phân biệt những lời này của cô là thật hay là giả.

Người khác nói dối đều là vì xum xoe, chỉ có Lý Nhiễm nói dối là vì xa cách.

Trên mặt anh khôi phục sự lạnh nhạt nhất quán, cho dù thật sự bị bệnh, cũng không cần vội vàng xin sự quan tâm.

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, dụ hoặc nói không nên lời: “Em đi đi.”

Lý Nhiễm nghe câu nói như thế, cầu mà không được. Tâm trạng rất không tồi, thậm chí cong cong khóe môi cười với anh: “Tạm biệt!”

Câu “tạm biệt” này như là một cây đao, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đâm vào trong trái tim của Hạ Nam Phương, lại xứng với tư thế tiêu sái xoay người kia của Lý Nhiễm… không thua gì rải thêm muối ở trên miệng vết thương của anh.

Một mình anh cô đơn lẻ loi mà đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.

Lý Nhiễm mới vừa xoay người ra cửa, đã nghe phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm trầm, âm thanh như là một vật nặng gì đó ngã xuống đất.

Thảm trong thư phòng rõ ràng vừa dày vừa nặng, âm thanh này lại không nhỏ một chút nào.

Cửa còn không có khép kín, Lý Nhiễm tò mò quay đầu lại nhìn một cái.

Chỉ thấy người đàn ông vừa rồi còn đứng ở bên cửa sổ với vẻ mặt lãnh khốc kiêu căng bây giờ đã ngã xuống tấm thảm trên mặt đất.

Đồng tử co rút lại, trái tim kịch liệt mà nhảy lên, một cảm giác hoảng loạn mà ngay cả bản thân cô cũng chưa từng phát giác lan tràn ra ngoài.

Cô chạy như bay nhanh đến, ngồi xổm trên mặt đất, tay chân run cầm cập.

Từ lúc tiến vào đến bây giờ, cô thậm chí cũng chưa từng liếc mắt nhìn kỹ chính diện Hạ Nam Phương lần nào.

Lúc này người an an tĩnh tĩnh mà nằm trên mặt đất, Lý Nhiễm cúi đầu nhìn thấy gương mặt anh hơi hơi phiếm hồng, cùng với đôi môi tái nhợt không có chút máu.

Duỗi tay sờ sờ cái trán của anh, một tầng mồ hôi mỏng tinh tế thâm nhập vào trong tim cô.

“Anh có bệnh phải không? Bị bệnh cũng không biết nói!”

Người đàn ông nhẹ nhàng mà nhíu mày, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, mặc kệ cô mắng như thế nào cũng đều bất động.

Trong lòng Lý Nhiễm không biết từ đâu sinh ra tức giận, gọi người đi lên, thử đánh thức anh.

Khổng Phàn Đông lên lầu, sức lực của anh ta lớn, đỡ người ngã xuống đất nâng lên giường.

Sau đó ngồi xổm xuống tháo dép lê của Hạ Nam Phương ra.

Lý Nhiễm cởi áo khoác anh, trong nháy mắt kia, Lý Nhiễm quả thật không thể tin được hai mắt của chính mình.

Trên người của Hạ Nam Phương nổi mụn đỏ đậm rậm rạp.

Lý Nhiễm thiếu chút nữa mắng ra tiếng, đám người Hạ gia có phải có bệnh hay không, trên người Hạ Nam Phương đều nổi hết ban đỏ rồi mà bọn họ còn không dẫn anh đến bệnh viện?

Ánh mắt của Khổng Phàn Đông dời đi, không phải giải thích, mà là bất đắc dĩ trần thuật: “Cậu ấy không đi bệnh viện, bọn tôi cũng không có cách nào khác.”

Lý Nhiễm không biết đám người này nghĩ như thế nào: “Anh ta không đi bệnh viện thì các anh cứ mặc kệ anh ta?”

Khổng Phàn Đông đỡ người trên giường, tay dừng lại. Anh ta ngẩng đầu, nhìn Lý Nhiễm, gằn từng chữ: “Nghĩ bọn tôi là cô sao? Cậu ấy nói không đi, ai dám vi phạm?”

Lý Nhiễm ồ một tiếng: “Thật không biết các anh là thật trung thành hay là ngu trung.”

Xe rất nhanh đã đến cửa, Hạ Nam Phương đã có chút ý thức, nhưng đôi mắt còn có chút mê mang, ánh mắt anh rất nhạt, ngày thường khi nhìn người ta băng băng lãnh lãnh, kết quả bị bệnh, ánh mắt trở nên vô cùng yếu ớt.

Xung quanh đứng đầy người, nhưng tầm mắt anh lại lướt qua mọi người, không nghiêng không lệch mà ngừng ở trên người Lý Nhiễm.

Anh cứ yên lặng như vậy nhìn cô, nửa mở nửa híp mắt, đang giãy giụa giữa thức tỉnh và hôn mê. Như một người chết đuối bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mỗi một cái liếc mắt đều dùng hết sức lực.

Lý Nhiễm bị ánh mắt anh nhìn chịu không nổi, tìm cái lấy cớ chuẩn bị đi ra ngoài.

Mới vừa xoay người, đã bị một bàn tay to gắt gao kéo lấy cổ tay, tuy rằng người còn không có tỉnh, nhưng lực đạo trên tay vừa tinh chuẩn vừa dọa người.

Lý Nhiễm quay đầu lại nhìn anh, tia kiên định trong lòng kia giống như bị con tằm ăn mòn, trở nên yếu ớt bất lực.

____

Khi Hạ Nam Phương tỉnh lại, đã là ba giờ buổi chiều, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy Lý Nhiễm bên cạnh.

Cặp mắt lạnh nhạt kia, như che kín dáng vẻ mỏi mệt hết sức sống nhưng khi nhìn đến người bên cạnh, tro tàn dần dần cháy bừng lên.

Anh hé mở cánh môi khô khốc, tiếng nói khàn khàn: “Sao em… còn ở?” Một giây trước khi ý thức lâm vào tối tăm, là hình ảnh anh nhìn thấy bóng dáng Lý Nhiễm đóng cửa rời đi.

Lý Nhiễm chống cằm ngồi ở bên cạnh, nghe vậy ngẩng ngẩng đầu, cánh tay hất hất lên phía trước: “Ánh nắm tay tôi cả ngày, tôi có thể đi đâu?”

Bây giờ Hạ Nam Phương mới phát hiện đây là bệnh viện, nghiêng đầu thấy tay của mình vẫn luôn nắm cổ tay Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm thấy anh tỉnh, đã thế còn bày ra bộ dáng giả ngu, giật giật cánh tay: “Có thể buông ra rồi chưa?”

Hạ Nam Phương không chỉ có không buông, còn thuận thế kéo một chút: “Đỡ tôi lên.”

Anh mới vừa tiêm thuốc hạ sốt, trên người không có chút sức lực gì, đương nhiên ngoại trừ cánh tay.

Lý Nhiễm: “…”

Anh ngồi dậy dựa vào mép giường: “Tôi muốn uống nước.”

Trong phòng bệnh VIP thì cái gì cũng có, bình uống nước ở ngay bên cạnh giường bệnh, Lý Nhiễm làm người tốt làm tới cùng, giúp anh rót một ly nước: “Anh còn muốn cái gì, tôi đi ra ngoài gọi trợ lý của anh đến.”

Hạ Nam Phương cầm cái ly nhìn cô một cái, cuối cùng nuốt hai chữ “muốn em” đi xuống.

Không nói lời nào, trên mặt lại là nhất quán mặt lạnh.

Lý Nhiễm thấy anh tỉnh không chỉ có thể ngồi dậy, còn có sức lực nhăn mặt với mình, nghĩ thầm bệnh này cũng không có gì ghê gớm.

Vì thế chuẩn bị ra cửa, kết quả mới ra cửa nghênh diện đụng phải một cô y tá.

Y tá bắt lấy cô: “Người nhà đừng đi vội, ở lại nghe lời dặn của bác sĩ đã.”

Lý Nhiễm chỉ chỉ mình hỏi: “Tôi? Người nhà?”

Ai nói?

Y tá không quản được chuyện đó, Lý Nhiễm ở đây ngồi hết cả ngày, không phải người nhà thì là ai?

Một tay vừa đẩy xe thuốc, không cho cô giải thích gì một tay lôi kéo cô tiến vào.

Mới vừa nói đi không tới hai giây, kết quả lại xuất hiện ở trước mắt Hạ Nam Phương, tâm trạng của Lý Nhiễm có chút vi diệu.

Có phải Hạ Nam Phương cảm thấy mình muốn mà còn bày đặt?

Hiển nhiên, Hạ Nam Phương cũng thật sự nhìn cô nhiều thêm hai cái.

Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho anh: “Nhiệt độ vẫn còn có chút cao. Đã tiêm thuốc hạ sốt, khoảng cách thời gian quá ngắn không thể lại dùng thuốc hạ sốt nữa, người nhà của người bệnh cần phải trợ giúp vật lý hạ nhiệt độ.”

Lý Nhiễm hỏi: “Bao nhiêu độ thế?”

Y tá: “38 độ.”

Lý Nhiễm ồ một tiếng: “Vậy cũng không phải rất cao.”

Y tá: “…”

“Dùng khăn lông ướt thấm nước, chà lau ở mấy vị trí trọng điểm có nhiệt độ cao một chút, bao gồm ngực, mấy nơi như cổ tay còn có cái trán này đó.” Nói xong còn cầm một cái khăn lông ướt sạch sẽ đưa cho cô: “Đây.”

Lý Nhiễm: “…”

Cô không nhận, chỉ chỉ bên ngoài: “Trợ lý của anh ta ở bên ngoài, tôi đi gọi.”

Y tá lầm bầm lầu bầu: “Bên ngoài làm gì có ai?”

Y tá cầm khăn lông ướt đánh giá Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, người bệnh còn rất đẹp trai: “Nếu người bệnh còn không muốn, vậy tôi…”

“Không được.” Hạ Nam Phương dứt khoát từ chối.

Ánh mắt anh nhìn về phía Lý Nhiễm đứng ở một bên: “Để cho cô ấy tới.”

Lý Nhiễm: “…”

Bên người của Hạ Nam Phương đều có trợ lý đi theo 24/24 giờ, ngay cả nửa đêm đi làm cũng có người đưa văn kiện cho anh.

Kết quả cả đời bệnh, một người bên cạnh cũng không thấy.

Nếu nói không giở trò quỷ? Cô mới không tin.

Cô đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích, cô nhìn thấy Hạ Nam Phương bắt đầu cởi áo.

Lý Nhiễm: “…”

Rất nhanh anh đã cởi áo trên, lộ ra cơ bắp cân xứng với nửa người trên.

Cuộc sống ngày thường của anh cực kỳ có quy tắc, ở dưới cường độ công việc quá tải vậy mà mỗi tuần còn có thể rút ra thời gian đi hội quán tìm sư phụ đánh quyền.

Cơ bắp trên người đàn ông cũng không khoa trương, ở trên gân cốt là một tầng cơ bắp hơi mỏng, nhưng rất có sức mạnh.

Cột sống thẳng tắp, đôi vai dày rộng, đường cong tràn ngập cảm giác xinh đẹp, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc. Chỉ cần ngồi ở đó, đã có hình dáng rất rõ ràng, căn bản không cần làm tạo hình lồi lõm gì.

Anh đưa lưng về phía Lý Nhiễm, bức màn màu trắng đảm nhiệm vị trí làm phông nền, làm vết ban đỏ sau lưng anh phá lệ thấm người.

“Còn không đi đến?” Anh hơi hơi nghiêng đầu, không vui mà nhìn Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm vẫn không nhúc nhích như cũ, lạnh nhạt mà đứng.

Hình như Hạ Nam Phương không thoải mái, ngẫm lại cũng đúng, bị bệnh hơn một tuần, thẳng đến khi chịu không nổi té xỉu, có thể tưởng tượng được thân thể đã đến cực hạn.

Anh chịu đựng sự khó chịu, chau mày, cơ bắp cứng rắn, ngay cả huyệt Thái Dương đều theo đó nhảy lên một chút, hình dáng sườn mặt càng thêm thâm thúy.

Giọng của anh còn có một chút bệnh khàn khàn: “Lại đây giúp tôi.” Tốt xấu gì lần này cũng nói “giúp”, mà không phải trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Lý Nhiễm cảm thấy anh xứng đáng bị đáng thương: “Sao không nói xin?”

Hạ Nam Phương nhấp khóe môi, cuối cùng nhịn xuống: “Xin.”

Lý Nhiễm: “…”

Nói thêm một chữ sẽ chết hay sao á!

Lý Nhiễm buông túi, đi rửa tay, sau đó cầm khăn lông ướt đi qua.

Bàn tay dính hơi ẩm mới vừa tiếp xúc đến làn da đã cảm nhận được sự nóng rực, phần lưng của anh hơi hơi phiếm hồng, đúng là sốt phát ban.

Cho dù ở khuôn mặt anh tuấn bị phát ban kia, cũng thật sự không dấu được vẻ đẹp trai.

Thời gian như là bị dừng lại, cô chỉ lo cho chà lau cho anh, hai người ai cũng không nói chuyện.

So sánh với trước kia, khoảng thời gian này là lần ở chung hài hòa nhất của hai người.

Động tác của Lý Nhiễm rất cẩn thận, từ phía sau lưng vẫn luôn lau đến trước ngực anh, sau đó dừng tay lại.

Hạ Nam Phương ngồi ở mép giường, khi bắt đầu lau ở phía sau lưng, cô có thể ngồi lên giường lau phía sau lưng cho anh, dù sao không gian trên giường bệnh rất lớn, nhưng bây giờ cần phải lau đến phía trước.

Tư thế tương đối quái dị, phải ngồi xổm phía trước… Người đàn ông này có phải cố ý hay không?

Cô ném khăn lông ở trong tay cho anh, cả giận nói: “Ở phía trước tự mình lau đi.”

Nói xong, lại khoanh tay đứng ở một bên.

Hạ Nam Phương không thể hiểu bị cho ăn một khăn, cau mày, đầy mặt vô tội.

“Phía sau với không tới thì thôi, phía trước anh cũng không cần với tay.”

Hạ Nam Phương thấy cô không có ý muốn lên giúp đỡ chút nào, vì thế cầm lấy khăn lông trong tay, cúi đầu lau mình.

So sánh với động tác vừa rồi của Lý Nhiễm dịu dàng tinh tế, động tác của anh… quả thực thô lỗ như đang đối đãi với một tấm giẻ lau.

Không thèm để ý lực đạo một chút nào, vết ban đỏ trên người vốn đã phiếm hồng, bị anh như không muốn sống chà lau một hồi, càng trở nên nổi mẫn đỏ hơn.

Lý Nhiễm: “…”

Cô biết Hạ Nam Phương là cố ý, không động đậy như cũ: “Nếu anh cứ lau như vậy, đừng nói hạ nhiệt độ, chờ lát nữa sẽ bị cọ xát thành sinh nhiệt!”

Hạ Nam Phương giống như có thù oán với thân thể của mình vậy, Lý Nhiễm ở một bên huyệt Thái Dương thẳng nhảy.

Có lẽ là phát hiện khổ nhục kế vô dụng, sau đó ngữ khí của Hạ Nam Phương hơi yếu: “Không có sức lực. Em giúp tôi đi.”

Lý Nhiễm nhìn anh trợn mắt nói dối, trong lòng cười lạnh.

Không sức lực? Làn da kia đều bị anh tàn phá hết rồi.

Mặc kệ là thật là giả, Lý Nhiễm đều không muốn thỏa hiệp: “Trợ lý của anh khi nào mới đến?”

Hạ Nam Phương nhìn về phía ngoài cửa sổ, như là giận dỗi: “Không biết, hiện tại em có thể đi.”

Lý Nhiễm mặc kệ tính tình chợt cao chợt thấp của anh, cầm lấy khăn lông bên cạnh: “Tôi lau xong, anh phải gọi trợ lý đến.”

Hạ Nam Phương không nói chuyện, nhưng vẫn cầm lấy di động, gọi Vương Ổn đi lên.

Xem đi, bên ngoài không có ai là do anh giở trò quỷ!

Chỉ huy anh đứng ở một bên, Lý Nhiễm một lần nữa đi giặt sạch khăn lông, khi đi tới, Hạ Nam Phương cúi đầu nhìn cô.

Hai người bọn họ giống như đã rất lâu rồi không có dựa gần như vậy, có một lần cãi nhau vào ban đêm, một mình Lý Nhiễm ngủ ở sofa bên ngoài, từ đó đến giờ anh vẫn chưa được ôm cô.

Lý Nhiễm cẩn thận mà chà lau trên người anh, hoàn toàn không biết hiện tại trong đầu Hạ Nam Phương suy nghĩ cái gì.

Người đàn ông nhìn Lý Nhiễm, nghe như là trưng cầu ý kiến, thực tế vẫn là hạ mệnh lệnh: “Chúng ta làm lành đi.”

Lý Nhiễm dừng tay lại, ngửa đầu, nhìn về người đàn ông trước mặt bị cưng chiều không biết trời cao đất dày này, từ trong lòng trào ra một tia châm chọc.

Lý Nhiễm ném khăn lông xuống đất, cô nhìn thẳng mắt Hạ Nam Phương, khóe miệng cong lên cười lạnh hỏi: “Hạ Nam Phương, anh có phải cảm thấy tính tình vô cớ làm loạn của tôi, anh hơi chút dỗ dành là tôi vội vàng quay lại? Có phải cảm thấy hôm nay tôi đến thăm anh, xong rồi liếc mắt một cái là mềm lòng? Ở cạnh anh trong bệnh viện thì trong lòng còn thích anh, thậm chí phí thời gian ở đây chăm sóc anh, đều là không biết xấu hổ dính anh ư?”

Hạ Nam Phương cúi đầu nhìn cô, cặp mắt kia có một tia hoang mang.

Anh không hiểu tại sao Lý Nhiễm tự giễu như vậy.

Trong lòng anh không nghĩ nhiều như thế, chỉ là đơn thuần là muốn làm lành lại, không muốn giận dỗi nữa, cũng không muốn Lý Nhiễm cứ ở bên ngoài.

“Tôi không phải có ý này.”

Lý Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Vậy trong lòng anh có lẽ đang khinh thường tôi, tôi và anh đều đã đến mức này anh còn cảm thấy còn sẽ làm lành được sao!”

Hạ Nam Phương: “Mức nào?”

Trước kia Lý Nhiễm cảm thấy Hạ Nam Phương là bầu trời anh minh, cái gì anh cũng biết, cái gì cũng có thể giải quyết.

Mà hiện tại, lại cảm thấy anh ngốc giống kẻ ngốc: “Anh hỏi tôi? Tự anh không có mắt nhìn sao? Sao không tự nhìn đi!”

“Em nói rõ ràng đi.”

Lý Nhiễm cong cong môi cười còn khó coi hơn cả khóc, cảm giác vô lực sâu sắc.

Người đàn ông này có bao nhiêu tự phụ, mới có thể cho rằng chia tay anh thì không có một chút nguyên nhân nào.

“Thôi.” Cô lắc đầu: “Anh coi như là tôi sai đi, là tôi muốn chia tay.”

Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng hỏi đến trọng điểm: “Vì sao?”

Nếu hai tháng trước, khi lần đầu tiên Lý Nhiễm đề nghị chia tay, Hạ Nam Phương mà ngồi xuống hỏi cô vì sao muốn chia tay thì lúc ấy chắc chắn Lý Nhiễm sẽ không nhịn được sự ấm ức, có khả năng bổ nhào vào trong lòng anh, khóc lớn một hồi.

Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, trải qua những chuyện sau này, đến bây giờ Hạ Nam Phương mới là lần đầu tiên nhìn thẳng vào vấn đề này, Lý Nhiễm đã thật sâu cảm thấy không cần thiết nữa, cái gì cũng không thay đổi được.

Cô hơi hơi há miệng, muốn nói gì?

Nói với anh, cô muốn anh trút giận thay cô, đánh Lý Ngải, đưa mẹ anh cùng với quản gia về Đài Châu, đuổi cổ Khổng Phàn Đông đi, bảo anh vĩnh viễn rời khỏi trung tâm quyền lực của Hạ gia?

Sau đó thì sao? Sau đó bọn họ sẽ hợp lại sao?

Đương nhiên sẽ không.

Trái tim đã bị thương đến tận cùng thì căn bản không còn quan tâm những điều đó nữa.

Trước lễ cưới, Lý Ngải cô sẽ tự tìm cơ hội xử trí. Khổng Phàn Đông vĩnh viễn thiếu cô một ân tình, đời này đều sẽ không ngẩng đầu trước mặt cô nữa, Hạ phu nhân cũng sắp bị đưa về Đài Châu.

Trừ lần đó ra, khe nứt ngăn cách ở giữa bọn họ vẫn còn ở.

Những vết thương trần trụi kia, cũng không phải Hạ Nam Phương có thể trút giận cho cô, hoặc là giáo huấn những người từng bắt nạt cô là có thể khép lại.

Ý chí của cô chưa bao giờ kiên định như thế: “Tôi sẽ không kết hôn với anh, hoặc là hiện tại anh buông tôi ra, về sau gặp mặt còn có thể gật đầu lên tiếng chào hỏi. Hoặc là…”

Cứ quyết liệt ở trên lễ cưới đi, về sau cả đời không qua lại với nhau… Lý Nhiễm yên lặng mà nghĩ.

Hạ Nam Phương lẳng lặng mà nghe những điều đó, ánh mắt chờ mong vừa rồi khi nói “làm lành” bây giờ biến mất không còn một mảnh.

Sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, mấy chữ “chia tay”, “không kết hôn” đều là tử huyệt của anh, mỗi lần Lý Nhiễm nhắc tới, những dịu dàng mà Hạ Nam Phương ngụy trang, nháy mắt sẽ bị sụp nứt, lộ ra thái độ vừa lạnh băng vừa hung ác ở bên trong.

Thái độ lạnh băng rõ ràng mà nói cho Lý Nhiễm biết, đừng nghĩ những điều vô dụng đó nữa.

Chia tay, là không có khả năng.

Không kết hôn, đó cũng là vọng tưởng.

Hạ Nam Phương mặc lại áo, cài xong cúc áo trên cùng, anh đưa lưng về phía Lý Nhiễm, giọng nói cơ hồ không có cảm tình gì.

“Hôn lễ vẫn như cũ.”

Lý Nhiễm bất đắc dĩ, cho dù trăm triệu không muốn đi đến một bước quyết liệt trước mặt mọi người ở hôn lễ kia. Nhưng Hạ Nam Phương cố chấp cứng rắn như đá, bất cứ lời nói gì đều không lọt tai.

Lý Nhiễm bỏ lại một câu: “Hy vọng anh đừng hối hận.”

Hạ Nam Phương đưa lưng về phía cô, không nói một lời, giống như vĩnh viễn sẽ không bị đả đảo.

___

Hôn lễ vẫn khua chiêng gõ mõ mà tiến hành như cũ, áo cưới, nhẫn kim cương, thậm chí ngay cả lễ phục, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ người của Hạ gia đều gọi điện thoại lại đây hỏi cô.

Lý Nhiễm mắt không thấy lòng không phiền, dứt khoát tránh ở công ly luôn không xuất hiện.

Cùng ngày Lý Nhiễm rời khỏi bệnh viện, Hạ Nam Phương gọi Khổng Phàn Đông đến.

Phòng bệnh áp khí thấp dọa người, Khổng Phàn Đông vừa vào cửa, đã cảm thấy không khí có chút không ổn, đi vào bên trong hai bước, nhìn thấy Lý Ngải đã khóc đến đôi mắt đều đỏ bừng.

Trong lòng lộp bộp một chút, nhất thời hiểu rõ là chuyện như thế nào.

Nhiều năm như vậy, Lý Ngải vẫn luôn giúp Hạ phu nhân quản những người lui đến Hạ gia, quản chuyện ở nhà.

Bởi vì ở nơi Hạ Nam Phương không quá chú ý, hơn nữa cô ta có quan hệ tốt với Hạ phu nhân, mấy năm nay càng thêm làm xằng làm bậy.

Khổng Phàn Đông nhắc nhở cô ta cũng không biết thu liễm, kết quả cuối cùng hôm nay cũng nổi bão.

Khổng Phàn Đông vừa tiến đến, Lý Ngải lập tức dùng đôi mắt đã khóc đỏ bừng xin giúp đỡ mà nhìn anh ta một cái.

Hạ Nam Phương ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt tái nhợt kết hợp với thần sắc uy nghiêm khiến lòng người sinh ra kinh sợ.

“Lão đại.”

Tầm mắt của Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm anh ta, áp bách: “Khi tôi đi công tác, Hạ phu nhân, quản gia, còn có Lý Ngải đối xử với Lý Nhiễm như thế nào?”

Muốn nói người của Hạ gia, ai là người trung thành và tận tâm nhất thì đó chính là Khổng Phàn Đông, cho nên lời anh ta nói Hạ Nam Phương sẽ không hoài nghi.

Lý Ngải cấu chặt tay, bất an mà nhìn Khổng Phàn Đông, trên mặt tràn ngập cầu xin.

Khổng Phàn Đông dời tầm mắt, biểu cảm không dao động, lời ngay nói thật: “Không tốt lắm.”

Lý Ngải nóng nảy: “Ông chủ, tôi không có.” Hôm nay cô ta mới biết sợ, rất nhiều năm trước cô ta bắt đầu chọn Hạ phu nhân làm trận doanh, vì lấy lòng Hạ phu nhân, trong tối ngoài sáng xác thật đối xử với Lý Nhiễm chẳng ra gì.

Hạ Nam Phương gật gật đầu, không chút do dự nói: “Kết thúc hôn lễ, cô và Hạ phu nhân cùng về Đài Châu đi.”

Sét đánh giữa trời quang dường như đang đánh đòn cảnh cáo, Lý Ngải lập tức ngu người.

Cô ta làm mười năm, mới đi đến được vị trí trợ lý bên cạnh Hạ Nam Phương, kết quả bởi vì Lý Nhiễm cáo trạng hai câu, nháy mắt cô ta đã trở lại mười năm trước.

Sắc mặt Lý Ngải trắng bệch, biết Hạ Nam Phương đây là hoàn toàn từ bỏ cô ta.

____

Hạ gia tinh phong huyết vũ*, Lý Nhiễm không chút cảm kích nào, lần đó cãi nhau, Hạ Nam Phương lại khôi phục trạng thái khoảng thời gian trước.

(Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.)

Kiểm tra điện thoại, hai ba tiếng đồng hồ một lần.

Lý Nhiễm hận không thể theo điện thoại bò qua đó, ném điện thoại của anh đi.

Buổi tối hôm nay mới vừa tan tầm, điện thoại của Hạ Nam Phương còn đúng giờ hơn chuông báo thức, Lý Nhiễm chậm rì rì mà bắt máy.

“Không rảnh.”

“Tăng ca.”

“Cơm hộp.”

Ba câu nói cúp máy, nửa giờ sau, văn phòng vang lên tiếng đập cửa.

Hạ Nam Phương đứng ở ngoài cửa, Vương Ổn đẩy toa ăn với vẻ mặt tươi cười mà nhìn cô.

Lý Nhiễm: “…”

Đêm hôm khuya khoắc, cũng không biết anh ta lấy đâu ra đồ ăn nhiều như vậy nữa.

Văn phòng của Lý Nhiễm rất nhỏ, chất đống các loại đồ vật linh tinh, Hạ Nam Phương vừa tiến đến đã nhíu mày, biểu cảm ghét bỏ kia, phảng phất như nơi Lý Nhiễm ở chính là ổ chó gì đó.

Cô dọn bản phác thảo trên bàn lại một bên, quay đầu lại đã thấy vẻ mặt Hạ Nam Phương không khách khí mà ngồi ở trên giường cô.

Sofa là công cộng, anh ngại dơ.

Ghế dựa là plastic, anh ngại cộm.

Sau đó vô cùng không có liêm sỉ mà ngồi xuống trên giường Lý Nhiễm.

Cơm nước xong, Hạ Nam Phương nhìn thấy cô đặt phác thảo ở một bên, thuận tay cầm lấy.

“Em vẽ?”

Lý Nhiễm lười phản ứng lại anh, đặt ở trên bàn cô, đương nhiên là cô vẽ.

“Ừ.”

Vừa dứt lời, di động của Lý Nhiễm vang lên, cô nhìn thoáng qua, đi ra ngoài nhận điện thoại.

Hạ Nam Phương vây quanh bàn làm việc cô một vòng, tìm được rất nhiều thứ hiếm lạ cổ quái, đồng hồ báo thức có cánh dài, cây xương rồng có hình thù kỳ quái lại có hơi thở thoi thóp, còn có một xấp giấy hợp đồng.

Anh nhìn lướt qua, thấy đánh dấu là xưởng manga anime* Ngỗng.

(Manga: truyện tranh.

Anime: phim hoạt hình)

Lý Nhiễm vẽ [Nữ tướng quốc] nguyên bản là dự án do xưởng Ngỗng đầu tư lớn, nhưng gần đây mảng manga anime xét duyệt nghiêm khắc, hơn nữa triển vọng thị trường không tốt lắm, các nhà đầu tư hết một người rồi một người rút hết vốn đầu tư.

Cuối cùng xưởng Ngỗng không thể không tạm dừng dự án, muốn sửa lại kịch bản.

Kịch bản sửa lại, kết quả xóa mất Tần Mạch mà Lý Nhiễm vẽ.

Lý Nhiễm tìm được tổ phụ trách mảng manga của xưởng Ngỗng, kết quả bị thông báo bọn họ trả tiền vi phạm hợp đồng cho công ty, cùng với tập hồ sơ hủy hợp đồng.

Mà thứ hiện tại Hạ Nam Phương nhìn thấy… chính là hồ sơ hủy hợp đồng đó.

Còn có mấy tấm phác thảo Lý Nhiễm vẽ Tần Mạch.

Khi Lý Nhiễm đi vào, Hạ Nam Phương vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên giường cô như cũ, thành thành thật thật như chưa trải qua chuyện gì.

Lý Nhiễm nhìn một vòng, không phát hiện có dị thường gì.

“Kết thúc hôn lễ, Lý Ngải về Đài Châu.”

Lý Nhiễm kinh ngạc, cô xoay người: “Vì sao?” Sau đó hiểu rõ: “Anh biết hết rồi?”

Hạ Nam Phương không đáp lại, anh nhàn nhạt nói: “Em không cần nhịn cái gì cả, cho dù tôi không biết, em cũng có thể tùy ý xử trí cô ta.”

Lý Nhiễm trầm mặc.

Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Khổng Phàn Đông, nói tính cách của cô hiếu thắng, rồi lại yêu hèn mọn.

Khi 18 tuổi từ lần đầu tiên tới thành phố N, Lý Nhiễm luôn luôn cẩn thận từng li từng tí, cô đã từng thử dung nhập vào, nhưng không có thành công. Cô lấy lòng mỗi người ở Hạ gia, hy vọng bọn họ có thể thích cô.

Cô hy vọng được mọi người chấp nhận, cuối cùng phát hiện điều này căn bản không có khả năng.

Lòng tự trọng tự ái của đời người, không bởi vì người khác thích hoặc chán ghét là có thể hạ thấp bản thân, đây là đạo lý mà thật lâu sau này Lý Nhiễm mới hiểu được.

Cho dù ngồi không có việc gì, Hạ Nam Phương cũng không đi như cũ.

Lý Nhiễm không hề để ý tới anh, chuyên tâm mà vẽ tranh, cô còn chưa nói với biên tập về Tần Mạch, đã nhận được hồ sơ hủy hợp đồng, nhưng Lý Nhiễm cũng không có nhụt chí.

Vu Hiểu Hiểu cho cô ý kiến, nếu công ty truyện tranh không thích nhân vật này, thì bọn họ tự mình vẽ.

Đối với chuyện này, Lý Nhiễm quả thực tràn ngập nhiệt huyết, tâm huyết mà chưa bao giờ từng có.

Lúc gần đi, Hạ Nam Phương gõ gõ cái bàn của Lý Nhiễm.

Cô ngẩng đầu lên: “Ừ?”

“Buổi sáng ngày mai tôi tới đón em.”

“Có chuyện gì?”

“Đi đến Hứa gia với tôi.”

Lý Nhiễm nheo nheo mắt: “Nhà của Hứa Minh Lãng?”

“Ừ.”

Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, vui vẻ đồng ý: “Được nha.”

Có lẽ là cô đồng ý quá sảng khoái, ánh mắt của Hạ Nam Phương hơi mang tìm tòi nghiên cứu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN