Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện - Chương 81
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện


Chương 81


“Đúng.” Người đại diện của Tôn Phụ trả lời.
“OK,” Dương Phàm gật đầu, “Thế anh đi đi, kêu Tôn Phụ đi luôn đi, miếu chúng tôi nhỏ không chứa nổi mấy vị bồ tát các anh, mời đi cho.”
Người đại diện của Tôn Phụ kinh ngạc, “Anh Dương nghĩ kỹ chưa, giờ chúng tôi không diễn thì có khi anh chẳng tìm được người nào khác thích hợp hơn đâu.

Với cả, yêu cầu của chúng tôi cũng không quá đáng, Tôn Phụ vốn nổi tiếng đòi chung phiên vị có làm sao đâu.”
“Chẳng sao cả, do tôi không thích người khác uy hiếp mình.” Dương Phàm nói, “Huống hồ, lý do chọn Quý Khinh Chu làm nam chính bộ phim này ngay từ đầu là gì, anh không biết à? Là vì nhà đầu tư chỉ định cậu ấy, giờ tôi để phiên vị hai người họ bằng nhau, anh nghĩ người ta đồng ý không?”
“Nhà đầu tư làm gì đi để ý mấy này.”
Dương Phàm cười, không chỉ để ý mấy này thôi đâu.
Tới tận khi ký hợp đồng, Dương Phàm mới biết Sở Thành là Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh.

Sở Thành nhất quyết giữ lại quyền biên kịch của tác giả trong hợp đồng, thế nên phí bản quyền của [Chá Cô Thiên] rất thấp, nhưng vốn đầu tư của Sở Thành lại rất cao.

Trong lúc sửa kịch bản, Sở Thành liên tục trình bày về ý tưởng sáng tác và động cơ của nhân vật.
Dương Phàm có thể thấy rằng anh rất nghiêm túc với bộ phim này, Sở Thành đã ủng hộ đoàn làm phim để đổi lấy quyền biên kịch cho anh và vai nam chính cho Quý Khinh Chu.

Bởi vậy, không bao giờ có chuyện Sở Thành đồng ý việc để phiên vị bằng nhau, không chỉ vì Quý Khinh Chu mà còn vì nó hoàn toàn không phù hợp với kịch bản của Sở Thành.
Dương Phàm không có thành kiến ​​với các diễn viên lưu lượng, hắn là nhà sản xuất có kinh nghiệm thế nên hắn luôn đối xử một cách hợp lý với các diễn viên lưu lượng, cũng để họ được lên hình đầy đủ.

Nhưng hắn không thích mấy kẻ nhiễu sự, đặc biệt là những kẻ hở chút là đe dọa đòi bỏ vai.

Tôn Phụ giở thói yêu sách vào thời điểm chuẩn bị khởi động máy, chẳng qua là do liệu trước việc có thể sẽ không tìm được diễn viên nào khác vào thế chỗ ngay lúc này, để buộc đoàn phim phải nhượng bộ.
Dương Phàm cũng lo chuyện này nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra, có lẽ chỉ hắn thôi thì khó mà tìm được diễn viên khác, nhưng phía sau Sở Thành còn có Tây Ngu, Tây Ngu nhiều diễn viên như thế kiểu gì cũng sẽ chọn được một người thích hợp.
“Rồi, vậy đi, anh không cần nói thêm gì nữa, tôi sẽ tìm diễn viên khác.” Hắn nói xong nhìn về phía người đại diện của Trác Hân, “Anh thì sao, có yêu cầu gì khác không?”
“Tôi không có,” người đại diện của Trác Hân do nghe về động thái của Tôn Phụ nên mới đến đây, “Tôi ủng hộ quyết định của đoàn làm phim, tôi chỉ nghĩ dù sao Tiểu Hân cũng là nữ chính nên không thể để em ấy bị tụt lại quá xa được.”
“OK thế nhé, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Hắn nói xong thì đi ra ngoài, tiện đường nói việc này cho Sở Thành biết một tiếng.
Sở Thành nghe vậy thì cười lạnh, “Mơ đẹp thật đấy, lại còn yêu cầu để phiên vị bằng nhau, sao không đòi lên nhất phiên luôn đi, đúng là chẳng biết vị trí của mình ở đâu.”
Dương Phàm nghĩ trong lòng, anh tưởng người ta không muốn à?
“Cái kiểu diễn viên nhiễu sự như này càng để lâu càng lắm chuyện, cần diễn viên mới phải không, mai tôi đề cử vài người qua casting.”
Dương Phàm chỉ chờ anh nói câu này, thế là cười bảo, “Vất vả cho Sở tổng quá.”
“Không gì, anh cứ quay bộ phim này cho tốt cần gì cứ nói với tôi, tôi không có yêu cầu nào khác, tôi chỉ yêu cầu phải quay cho đàng hoàng.”
“Tất nhiên rồi.”
°
Nhưng Sở Thành và Dương Phàm không ngờ tới, trong lúc Sở Thành đang băn khoăn nên tìm ai trong Tây Ngu để đóng nhân vật nam phụ dưới ngòi bút của anh cho phù hợp, thì xuất hiện một người bọn họ không nghĩ đến, chủ động liên lạc với Quý Khinh Chu, tự đề cử bản thân diễn nhân vật này.
“Ý cậu là cậu muốn diễn nam phụ bộ phim này à?” Quý Khinh Chu ngạc nhiên.
Ứng Niên trả lời, “Phải, không được sao?”
“Được chứ, đương nhiên là được, nhưng mà…” Quý Khinh Chu không hiểu lắm, “Chắc cậu cũng biết diễn bộ này sẽ bị tôi áp phiên nhỉ? Thời gian cậu ra mắt dài hơn tôi, địa vị cũng cao hơn tôi, cậu không ngại à?”
Tính ra Ứng Niên và Tôn Phụ đều thuộc tuyến 1.5, thậm chí độ phủ sóng của Ứng Niên còn cao hơn Tôn Phụ, giờ Ứng Niên lại muốn làm nền cho cậu?
“Nếu nói không để ý tí nào thì đương nhiên không thể rồi, dù sao phiên vị của tôi bên [Quyết Chiến 4 Giờ] cũng ở trước cậu.

Nhưng mà,” Ứng Niên hơi ngưng lại, “Cậu có thể xem đây là chút thành ý của tôi.”

“Ý cậu là?”
“Quý Khinh Chu, tôi có một chuyện cần nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì?”
“Hợp đồng của tôi với người đại diện sắp hết hạn, tôi không định gia hạn thêm, tôi định nhảy việc, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi vào Tây Ngu.”
Quý Khinh Chu hơi bối rối, “Tôi không hiểu lắm, Ứng Niên, với độ nổi tiếng của cậu muốn vào Tây Ngu đâu cần phải làm thế, chỉ cần cậu ngỏ ý chắc chắn bên Tây Ngu sẽ có người đại diện chủ động tìm cậu ký hợp đồng mà.”
Ứng Niên cười một tiếng, “Nếu đơn giản được vậy thì tốt rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Tới đó rồi nói cậu nghe sau.” Ứng Niên đáp, “Nói chung là có chút phiền phức nên tôi cần cậu giúp một tay, cậu giúp tôi được chứ?”
Quý Khinh Chu có ấn tượng tốt với Ứng Niên, lần nào gặp nhau cũng khá vui vẻ, hơn nữa lúc trước Ứng Niên từng nhắc cậu chuyện Phương Diệu Tuyên và La Dư Tân, thế nên cậu gật đầu đồng ý, “Được, tôi sẽ giúp cậu.

Nhưng đây không phải chuyện gì lớn lao, cậu không cần vì chuyện này mà tự xuống giá diễn nam phụ cho tôi, cậu tới Tây Ngu đối với Tây Ngu cũng là chuyện tốt, cậu không cần phải làm thế đâu.”
Ứng Niên thấy cậu đúng là vừa đơn thuần vừa tốt bụng, “Vô công bất thụ lộc, có qua có lại mà, cậu giúp tôi một lần tôi cũng giúp cậu một lần.

Thế nhé, tôi báo cậu biết trước, kẻo tới đó gặp nhau trong đoàn phim cậu lại hết hồn.”.

Truyện Kiếm Hiệp
“Cậu khách sáo quá.”
“Không,” Ứng Niên đáp, “Quý Khinh Chu, chuyện này rất quan trọng đối với tôi, nếu tôi không thể vào Tây Ngu thì có lẽ tôi sẽ phải giải nghệ, tôi không định giải nghệ sớm như vậy, nên tôi nhất định phải làm những gì có thể khiến mình yên tâm, cậu hiểu chứ?”
Giờ thì Quý Khinh Chu rõ rồi, Ứng Niên làm vậy là để giúp cho chính mình.
Ứng Niên gặp rắc rối cần có Tây Ngu làm đường lui, nhưng giờ Ứng Niên còn chưa vào Tây Ngu, cho nên cậu ta đặt hy vọng ở chỗ cậu.

Ứng Niên không thể chịu được việc không làm gì mà chỉ đợi cậu ra tay giúp đỡ, thế nên cậu ta lựa chọn đến cứu tràng vào lúc này, tự xuống giá đóng nam phụ cho cậu để đổi lấy sự yên tâm.
Quý Khinh Chu hơi tò mò, rốt cuộc cậu ta đang gặp phải rắc rối gì? Tại sao nếu không vào được Tây Ngu lại phải giải nghệ? Cậu rất muốn biết nhưng ngại dò xét chuyện của người khác, nên chỉ nói lại việc này cho Dương Phàm và Sở Thành biết, bảo Ứng Niên muốn diễn nhân vật này.
Vì chuyện của Tôn Phụ nên Dương Phàm đã nảy sinh bóng ma tâm lý, Ứng Niên hot hơn Quý Khinh Chu nhiều, hắn lo cậu ta cũng không chịu tiếp thu việc mình bị Quý Khinh Chu áp phiên, “Cậu nói với cậu ấy chuyện phiên vị chưa?”
“Tôi nói rồi, cậu ấy hiểu.”
Lúc này Dương Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời: Vậy thì tốt.
Sở Thành nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn cậu, “Ứng Niên là người lần trước ăn cơm với em đấy à?”
“Ừ.” Quý Khinh Chu gật đầu.
“Hình như cậu ta nổi hơn em mà, sao lại chịu làm nam phụ cho em?” Sở Thành quan sát Quý Khinh Chu từ trên xuống dưới, “Sức hút của em lớn quá nhỉ, hết Phương Diệu Tuyên chịu xuống giá diễn nam số 3 cho em, giờ tới Ứng Niên chịu diễn nam phụ cho em, chậc chậc, được đấy.”
Quý Khinh Chu bị cái kiểu nói chuyện âm dương quái khí này của anh chọc cho bật cười, “Anh là miến chua cay thành tinh à? Sao hay ghen thế?”
“Tôi ghen á?” Sở Thành cười khẩy, “Tôi như này có gì mà phải đi ghen với ai, ghen với em được làm diễn viên hạng 2 nho nhỏ à?”
“Trong lòng anh tôi chỉ là một diễn viên hạng 2 nho nhỏ thôi sao?” Quý Khinh Chu nhìn anh, “Tôi tưởng trong lòng anh tôi là nam chính teenfic cơ mà, nào là Phương Diệu Tuyên muốn theo đuổi tôi, nào là Ứng Niên có ý đồ với tôi, ai gặp tôi rồi là cũng chết mê chết mệt tôi hết, chẳng phải hình tượng tôi trong lòng anh là như này sao?”
Sở Thành:…!Thực sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ tới vậy!
“Em nói mà không tự thấy ngại tí gì luôn?”
“Chẳng phải đây là thiết lập anh đặt cho tôi à? Anh không ngại sao tôi phải ngại.”
Sở Thành lắc đầu, “Em đã không còn là Chu trong sáng hay ngại ngùng năm ấy.”
*Chữ Chu trong tên Quý Khinh Chu nghĩa là chiếc thuyền.
“Bởi vậy tấm vé cũ của anh không có cửa lên chiếc du thuyền sang trọng này của tôi đâu.”
*Lên = thượng = chịt chịt (nghĩa bóng)
Sở Thành không thể tin được nhìn cậu, “Giờ cái gì em cũng dám nói cơ đấy! Không có cửa lên á? Để tôi cho em xem tôi có lên được không!”
Anh vừa nói vừa đè Quý Khinh Chu xuống giường, Quý Khinh Chu không nhịn được cười ra tiếng, giỡn qua giỡn lại với anh trong chăn.

Sở Thành giày vò cậu một trận rồi hỏi: “Lên được không? Tấm vé cũ của tôi có lên được chiếc du thuyền sang trọng của em không.”
Quý Khinh Chu nằm trong lòng anh khẽ hừ mấy tiếng, chọt chọt tay anh, nghĩ trong đầu tại sao cậu đã thay xe số tay qua xe số tự động lâu vậy rồi, mà Sở Thành mãi vẫn chưa đổi qua xe mới.

Chẳng lẽ đợi gom đủ thẻ mới chính thức đổi xe à? Vậy cậu phải phát cho Sở Thành tấm thẻ cuối nhanh nhanh mới được.
“Nghĩ gì thế?” Sở Thành cúi đầu nhìn cậu.

“Không có gì.” Quý Khinh Chu dằn sự nghi hoặc trong lòng xuống, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
“Nãy anh hỏi tôi tại sao Ứng Niên chịu làm nam phụ cho tôi đúng không? Thật ra là vì cậu ấy muốn nhảy việc.

Cậu ấy muốn ký với Tây Ngu, nhưng hình như cậu ấy gặp chút rắc rối gì đấy nên không ký được, thế là cậu ấy làm vậy để nhờ tôi hỏi xin anh giúp giùm.”
“Cậu ta gặp rắc rối gì?” Sở Thành hỏi.
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Cậu ấy chưa nói, tôi hỏi thì cậu ấy bảo tới đó rồi nói sau, nhưng cậu ấy nói nếu không vào được Tây Ngu thì có lẽ sẽ phải giải nghệ.”
“Là vậy à.”
“Ừ, tôi thấy con người của Ứng Niên khá tốt, cậu ấy cũng nổi tiếng nữa, ký với cậu ấy Tây Ngu không bị thiệt đâu, nên nếu được thì anh giúp cậu ấy đi.

Lời anh nói chắc chắn sẽ có tác dụng hơn lời của tôi.”
“Được.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, cười hôn anh một cái, “Cảm ơn anh.”
“Có gì mà em phải cảm ơn, còn làm bộ khách sáo nữa.” Anh nói xong thì ghé qua hôn Quý Khinh Chu, nhẹ nhàng bảo, “Ngủ đi, mai phải dậy sớm đấy.”
Quý Khinh Chu gật đầu, nghĩ trong lòng, nếu Sở Thành thật sự định gom đủ thẻ mới chính thức phóng xe lên đỉnh núi Haruna, vậy cậu sẽ chọn một ngày tốt rồi phát cho anh tấm thẻ cuối, dù sao đây cũng là lần đầu trải nghiệm cái gọi là sinh mệnh đại hài hoà, vẫn nên chọn ngày mà mình thích.

Cậu nghĩ thế, thấy hơi ngượng, yên lặng nằm trong vòng tay Sở Thành.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN