Em Có Thể Nuôi Anh Không? - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Em Có Thể Nuôi Anh Không?


Chương 4


Vỏ giấy hộp sữa bò có ba cạnh bị lõm vào, không phải do cún con trên đường từ trạm cứu trợ tới tìm cô làm rơi, thì cũng là do lúc đánh nhau đụng trúng.

Hiển nhiên cún con cũng vừa phát hiện ra đồ mình tặng cho cô đã bị hỏng, trong đôi mắt hơi có chút hơi nước tụ lại, gò má còn đỏ hơn ban nãy, buồn bã cúi đầu, nắm tay rút về.

Động tác của Dụ Dao còn nhanh hơn so với não bộ, lập tực nắm lấy cổ tay cún con, nhận lấy món quà của anh.

Lời nói nghiêm túc của Trần Lộ vọng lại bên tai cô: “Cô đừng để vẻ bề ngoài cậu ta lừa, tôi nghi ngờ cậu ta có máu làm phần tử phạm tội, người thì ngốc mà khả năng đánh nhau lại mạnh như vậy, vì một hộp sữa bò mà dùng bạo lực đánh úp người khác, đáng ra nên bắt về để giám sát.”

Sau đó hộp sữa bò được cún con mong đợi và ngượng ngùng nâng lên, giờ đã thuộc về cô.

Ngón tay Dụ Dao siết chặt, có lẽ Trần Lộ nói đúng, nhưng tự cô có mắt có tim, sẽ không dựa vào kết luận của người khác mà phán đoán một người. Ít nhất cô hiểu cún con, thuần khiết dễ bảo, đối xử với cô toàn tâm toàn ý, đánh cược cả tính mạng để cứu cô.

Cô không thể coi anh thành một người râu ria xa lạ được.

Dụ Dao nhìn đồng hồ một cái, từ danh sách thông tin tìm được dãy số trưởng khoa thần kinh bệnh viện trung ương, sau ba tiếng vang lên đã kết nối được: “Dao Dao, sao trễ như vậy còn gọi điện thoại cho dì, con không khỏe sao?”

“Dì Từ, ở chỗ con có một người bệnh rất nặng.” Dụ Dao nhìn qua cún con toàn thân đầy vết thương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh, cho dù đã khó chịu đến mức hít thở cũng khó khăn, nhưng chỉ vì sự gần gũi của cô, mà con ngươi ảm đạm rung động lộ ra tia sáng.

Cô quyết đoán nói: “Vết thương ngoài rất nhiều, tâm trí không ổn cho lắm, hiện tại con muốn dẫn đến nhờ dì khám một chút.”

Chủ nhiệm Từ thoải mái đồng ý: “Vừa lúc dì ở bệnh viện làm thêm giờ, bọn con đến đây đi.”

Sau khi Dụ Dao cúp điện thoại, cô đắn đo đưa tay ra, đẩy trán cún con một cái, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc, tránh hình thành cho anh ỷ lại mình nhiều hơn: “Đi ra.”

Cún con nói gì nghe nấy, men theo hơi ấm trên ngón tay cô, từ lỗ hổng nhỏ bò ra ngoài, cố hết sức dựa sát tường đứng ngay ngắn.

Dụ Dao kéo anh ngồi xuống bậc thang, khom người dặn dò: “Tôi lên lầu cho chó ăn trước, chờ xe đến sẽ xuống ngay, tôi dẫn anh đi bệnh viện”

Nói qua nói lại ba lần, cảm thấy anh đã hiểu, cô mới đứng dậy đi lên trên, đi được hai bước lại nghe thấy thanh âm khác lạ. Cô quay đầu nhìn lại, mắt cún con hốt hoảng, chóp mũi cũng đỏ, nhắm mắt theo đuôi đi đằng sau cô giống như làm sai việc gì.

Dụ Dao bất đắc dĩ không thể làm gì khác đành dẫn theo anh. Đến cửa phòng ở tầng ba, anh tựa như biết mình không được chào đón, không dám tiến lên, đàng hoàng ngồi ôm đầu gối ở bên ngoài, nghiêng đầu nhìn cô.

… Dễ, dễ thương.

Hai bên thái dương Dụ Dao không ngừng giật giật, quyết định không đóng cửa, vừa đi vào Xoài đã bổ nhào tới, cô ôm lấy thằng nhóc này, nhẹ giọng dỗ nó hai câu, lấy thức ăn cho chó đổ vào chậu đồ ăn, cho nó ăn.

Cún con nằm trong chỗ mờ tối, nhìn trừng trừng vào bên trong nhà, lông mi run rẩy, môi khô khốc mím chặt, nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Dụ Dao mở tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác oversize lớn nhất, tiện tay cầm lấy một tập khăn ướt, đúng lúc xe của Bạch Hiểu đã tới dưới lầu, cô lấy áo khoác trùm lên trên người cún con: “Đi thôi, đi gặp bác sĩ.”

Bạch Hiểu thề với trời, trước buổi tối hôm nay, miệng anh ta chưa bao giờ há to đến như vậy.

“… Mẹ nó đây là ai?”

“Cô vội vội vàng vàng hơn nửa đêm gọi tôi đi bệnh viện, sao còn dẫn theo một người nữa?”

Dụ Dao tranh thủ nhìn Bạch Hiểu một cái, tạm thời không giải thích sự bất ngờ tối nay, lạnh lùng nói: “Cún con lang thang, không phải anh đề nghị tôi nhặt về à?”

Nhịp tim Bạch Hiểu lên thẳng đến hai trăm tám, lái xe chạy như điên, trên đường đến bệnh viện, anh ta vểnh tai nghe động tĩnh ghế sau, mỗi một phút đều cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

“Khăn ướt đây, anh tự lau mặt một chút, khóe miệng cũng rách rồi.”

“…”

Nội tâm Bạch Hiểu không ngừng chửi bậy: Sao miệng lại rách, cắn, cắn à? Chẳng nhẽ do hôn môi quá mãnh liệt? Sao Dụ Dao có thể hung ác như vậy!

“Không hiểu, hay là không còn sức nữa rồi?”

“…”

Con ngươi Bạch Hiểu chấn động: Đến cả sức cũng không còn! Giữa đêm khuya, một người đàn ông lâm vào tình trạng như này thì còn có thể là vì gì chứ, không phải là trên, trên giường dùng sức nhiều quá sao!

Một lát sau, giọng nữ nhẹ “Chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được, tôi lau cho anh, nhưng mà tôi không biết nặng nhẹ, anh đau cũng đừng khóc, mở áo sơ mi ra chút đi, cổ còn dính máu.”

Gương mắt tuấn tú của Bạch Hiểu vàng tái đi, rung động đến mức hoài nghi nhân sinh: Anh quen Dụ Dao mấy năm, giờ mới biết được cô còn có sở thích bạo dâm đấy?

Trăng thanh gió mát, nữ minh tinh lẳng lơ cắn nát môi thiếu niên tuấn tú nhà người ta, phiên vân vũ khúc*, đến mức không còn sức để lau mặt, ngay cả cổ trắng thon dài như vậy cũng phải đổ máu?

(* Xuất phát từ “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” – “Ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa”, nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi thất thường, khó đoán. Ở đây dùng với nghĩa bóng chỉ sự mây mưa, giao hòa quấn lấy nhau giữa hai người trai gái.)

Khó trách phải đến bệnh viện ngay trong đêm.

Nào còn nhân tính, cặn bã đến cùng kiệt.

Ở ghế ngồi phía sau, Dụ Dao bật đèn, rút ra khăn ướt khử khuẩn từng chút một mà lau khóe miệng cho cún con, tiếp đó lau đến mi mắt, gò má, lúc chạm phải vết thương anh vô cùng đau đớn, cắn răng chịu đựng, sán đến gần hơn một chút, dùng vầng trán đã chùi sạch sẽ len lén chạm cô.

Bạch Hiểu nhìn qua kính chiếu hậu thấy được, nội tâm như động đất cấp tám.

Thiếu niên tuấn tú bị chơi hỏng còn lấy lòng cô, quả thực quá thê thảm, anh ta muốn khóc thành tiếng.

Phòng khám khoa thần kinh bệnh viện đèn sáng suốt đêm, chủ nhiệm Từ ngồi trong phòng làm việc, cố hết sức đè sự ngạc nhiên xuống, sắc mặt như thường trước bệnh tình không nhẹ của cún con.

Dụ Dao là con gái duy nhất của bạn thân bà. Kể từ năm ngoái, sau khi những người yêu thương lần lượt qua đời, Dụ Dao mất đi cha mẹ, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt, người có thể khiến cô giữa đêm khuya mang tới nhất định có quan hệ đặc biệt, chỉ là…

Chủ nhiệm Từ dặn dò trước: “Con phải chuẩn bị tinh thần một chút, vết thương ngoài là chuyện nhỏ, trí tuệ của cậu ấy mới là chuyện lớn.”

Bởi vì Dụ Dao đang đứng bên cạnh, cảm xúc cún con vẫn luôn ổn định, ngốc nghếch nghe lời Từ chủ nhiệm, anh mơ hồ cảm giác mình là thứ phiền toái khiến người khác chán ghét, bả vai anh căng cứng lên, ngón tay nắm lấy mép ghế dựa, ngẩng đầu sợ hãi nhìn Dụ Dao, sợ cô xoay người rời đi.

Dụ Dao bị ánh mắt này quấy nhiễu đến mức tâm trí không yên, dứt khoát giờ tay che đôi mắt anh lại: “Đừng nhìn tôi.”

Vừa lúc Bạch Hiểu đóng tiền trở về, thấy tình cảnh này, lỗ mũi đau xót, ăn xong lau sạch* còn đối xử với người ta hung dữ như vậy, vô cùng cặn bã!

 (* Chỉ việc không chịu trách nghiệm, lợi dụng xong bỏ đi.)

Kế tiếp là liên hệ với các bác sĩ khác để tiến hành hệ thống kiểm tra toàn diện, cún con bị mang đi, không yên tâm mà giãy giụa chống cự, nhưng Dụ Dao lại đang ở đây, anh không thể tàn bạo được, chỉ ho khan nhìn cô chăm chú, nước mắt lã chã ướt át.

Dụ Dao không có cách nào, đau đầu đi theo sau, không phải do cô muốn mặc kệ không quan tâm, chủ yếu bởi vì… Cún con phải cởi quần áo.

Các bác sĩ đều bó tay không có cách nào, nếu tiếp tục cởi nữa cún con sẽ bị thương, ai nấy đều không thể ra tay, chỉ có thể để Dụ Dao cởi.

Dưới sự quan sát của một đám người, Dụ Dao mặt lạnh mở nút áo cún con, ánh đèn chiếu lên khiến cho da anh trắng như băng, ở dưới ánh sáng rõ ràng có chút trong suốt, vết thương lớn nhỏ khắc ở trên bắp thịt, trông vô cùng đáng sợ.

Cún con ngoan ngoãn, cúi thấp đầu dán vào Dụ Dao, có chút thẹn thùng, lỗ tai ngày càng đỏ.

Dụ Dao chịu đựng không nhìn xuống dưới, ánh mắt bị dây chuyền trên cổ anh thu hút.

Dây chuyền giá không rẻ, nhưng mặt dây đeo lại là đồ chơi nhỏ bằng nhựa rẻ tiền. Từ trước tới nay cô chưa từng có cảm giác quen thuộc giống như vậy, cô nghĩ lại, khi còn bé hình như loại kẹp tóc này rất phổ biến, mua rất nhiều cái, có khi đã vứt ở đâu không biết.

Sao cún con lại đeo một đồ vật như vậy.

Dụ Dao dừng việc đoán mò, hít sâu một cái, nắm tay từ từ đi xuống, để vào mép quần dài của anh, hàm răng ngứa ngáy.

Cô gằn từng chữ một: “Tự anh cởi đi.”

Mắt cún con trong sáng không tạp niệm, cũng không động đậy.

Dụ Dao tăng giọng lên: “Nhắc lại lần nữa, tự cởi!”

Bị cô quát, mắt cún con nhanh chóng đỏ lên, ẩm ướt mỹ lệ.

Dụ Dao giật mình, không tự chủ được hạ âm lượng xuống, dùng giọng điệu như dỗ Xoài: “Ngoan, nghe lời, tự mình cởi quần.”

Lúc này cún con mới phối hợp, tròng mắt anh phát hiện tay Dụ Dao vẫn đặt ở ngang hông mình, anh dè dặt trùm tay lên, cùng cô kéo xuống.

Bịch.

Quần rớt.

Mặt Dụ Dao không chút biểu cảm, lạnh lùng hờ hững giống ngày thường, trấn tĩnh xoay người nói: “Xong rồi, mọi người kiểm tra đi.”

Sau đó cô đi về phía trước hai bước, lặng lẽ vịn tường, che đi khuôn mặt đang nóng bừng do máu dồn lên.

… Bà nội nó.

Gần hai giờ sau, đã có kết quả kiểm tra toàn bộ, để trên bàn làm việc chủ nhiệm Từ. Trừ vết thương ngoài, máu, các cơ quan nội tạng, còn bao gồm các kiểm tra khảo sát chẩn đoán trí tuệ.

Chủ nhiệm Từ than thở: “Tất cả đều là vết thương ngoài da, đa phần đã xử lý sơ qua ở bệnh viện rồi, không có chuyện gì. Phủ tạng cũng không có vấn đề, không điếc không câm, có thể nói chuyện bình thường, đến nỗi nguyên nhân cậu ta một mực không nói chuyện…”

Vẻ mặt bà có chút thương hại: “Là do cậu ấy không biết nói.”

Dụ Dao cau mày.

“Chúng ta không biết cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, trước mắt xem ra không phải là do bẩm sinh, xác suất lớn là sau này bị thuốc hay gì đó ảnh hưởng, dẫn đến trí tuệ cậu ấy chỉ dừng ở trình độ trẻ con. Trừ bản năng, gần như không có năng lực làm việc khác.”

“Không có người dạy cậy ấy nói chuyện, viết chữ, thế giới này với cậu ấy là trống rỗng. So với một đứa trẻ thật sự, cậu cấy còn khó khăn hơn, dù sau này có người chăm sóc, dạy cậu ấy thật kiên nhẫn thì cậu ấy cũng không có khả năng trở lại làm một người bình thường.”

“Cậu ấy là bệnh nhân, là loại bệnh không cách nào chữa khỏi, con hiểu không?” Chủ nhiệm Từ lo âu nhìn Dụ Dao chăm chú, ý vị sâu xa hỏi: “Dao Dao, không phải con… Định chăm sóc cậu ấy chứ?”

Cún con đứng ở một bên, anh không nghe hiểu được lời nói quá phức tạp, nhưng mà anh sẽ nhìn biểu cảm, sẽ nghe âm điệu.

Anh biết cái gì là ghét bỏ, cái gì là lạnh lùng.

Tất cả sự sợ hãi trong cơ thể vào giây phút này như bị quét qua, xé nát anh.

Bầu không khí ngưng đọng.

Sau khi im lặng một lát, cuối cùng Dụ Dao lên tiếng, trịnh trọng nói: “Con đảm bảo trước kia con không quen cún con, cho nên còn có một việc con không hiểu. Tại sao cún con lại mất trí như vậy, ngay cả bản thân mình cũng không nhớ, làm sao có thể cố chấp đến thế, từ khi gặp mặt đã ngốc nghếch đi theo con chứ không đi theo ai khác.”

Biểu cảm chủ nhiệm Từ có chút phức tạp.

“… Con từng nghe qua in vết chứ?”

Dụ Dao khẽ run, ngay sau đó hai mắt trừng lớn.

In vết, không phải là mấy câu chuyện trong truyện cổ tích hay đọc lúc nhỏ sao. Vịt con mới sinh ra sau khi phá vỏ, nhìn thấy bất kể thứ gì đầu tiên, cũng sẽ đi theo phía sau mông vô điều kiện?

Không khí cứng lại đến kỳ dị.

Mặt cún con đầy luống cuống.

Dụ Dao không tưởng tượng được mà nhìn anh một lúc thật lâu, từ từ mở miệng.

“Cho nên…”

“Tôi đây là trong lúc vô tình, trở thành mẹ mà không phải chịu bất cứ đau đớn nào, phải không bảo bối?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN