Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả


Chương 50


Nhân ngư giống cái kinh ngạc, vừa nãy chỉ mải nhìn Hàn Trạm bây giờ mới chú ý đến tiểu nhân ngư trắng trắng mềm mềm trên cánh tay Hàn Trạm.

Nhìn lên khóe mắt bé, làn da trơn bóng trắng nõn, ngay cả đồ văn còn chưa thức tỉnh, nhân ngư giống cái bèn không để bé vào mắt.

Nàng ta che miệng cười, “Này Cá Nhỏ, cái Hàn Trạm cần bây giờ là một bạn tình cùng hắn vượt qua kỳ sinh sản, chứ không phải tiểu nhân ngư còn chưa lớn như nhóc đâu.”
Đông cục cưng mấp máy môi, không đủ tự tin nói, “Nhóc con sẽ lớn nhanh thôi!”
Hàn Trạm cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư, khóe miệng khẽ cong, anh chỉnh lại phiến lá trên trán nhóc con sau đó xoay người bơi về phía rặng san hô.

Suốt cuộc trò chuyện thậm chí còn không nhìn nhân ngư giống cái lấy một lần.

Nhân ngư hơi không cam lòng, đã lâu lắm rồi nàng ta mới gặp được nhân ngư mạnh như Hàn Trạm.

Thái độ xa cách của Hàn Trạm càng khơi lên lòng hiếu thắng của nàng.

Nhân ngư càng mạnh thì cảm giác nôn nóng trong kỳ sinh sản càng khó chịu, nàng ta cũng không tin Hàn Trạm có thể nhịn được mà không đi tìm bạn tình.

Các nhân đang đánh đến đỏ cả mắt, thậm chí còn chẳng nhớ vì sao lại đánh thì đột nhiên bị hất văng ra, cả đám phục hồi tinh thần oán hận trừng đầu sỏ gây tội, “Ngươi có ý gì?”
Hàn Trạm đã nhịn tới cực hạn, anh vung đuôi đập mạnh xuống nước, bọt nước bắn tung tóe, “Một là dừng, hai là cút! Nơi này cấm đánh nhau.”
Nếu không phải nhân ngư đuôi xanh nói họ đang phá hủy rặng san hô thì Hàn Trạm cũng sẽ không tới đây ngăn cản.

Rặng san hô cạnh bờ vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến việc sinh sản của nhân ngư hải vực Atlantis.

Nhiệt độ bờ biển ấm áp thích hợp ấp trứng nhân ngư, từ xưa đến nay, tất cả tiểu nhân ngư đều ra đời trên rặng san hô này.

Hơn nữa…Ngón tay Hàn Trạm móc lấy vây đuôi mềm mại của tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư của anh cũng phá vỏ ở nơi này.

Nhân ngư giống đực phẫn nộ chỉ vào Kyle đang khốn đốn, “Ngươi muốn bao che cho hắn?!”
“Ông ta thì tùy các ngươi.” Hàn Trạm lười để ý chuyện sống chết của Kyle, tầm mắt ánh từ trên cao nhìn xuống nhân ngư giống đực nọ, ánh mắt cảnh cáo, “La Đức, nếu bọn họ lại phá hoại rặng san hô thì đuổi hết khỏi hải vực, vĩnh viễn không được bước vào nửa bước.”
Nhân ngư đuôi xanh vội vàng đáp, “Đã biết.”
Kyle hốt hoảng nói, “Ấy ấy ấy, đừng làm thế, dù gì ta cũng là cha con, con không thể thấy chết mà không cứu.”
Sau khi trở về được mấy ngày, Kyle tùy tiện hỏi thăm một chút thì biết trứng mà Nina sinh ra, sau khi phá vỏ không tới hai năm đã thành niên.

Kyle không định nhận thân với Hàn Trạm, ai ngờ hôm nay lại lật thuyền trong mương, thật đúng là xui xẻo.

Gã không thể không mặt dày cầu cứu Hàn Trạm.

Đông cục cưng tròn xoe mắt, bé ghé lên vai Hàn Trạm nhìn Kyle, đây là cha nhân ngư xấu xa của anh đấy ư?
Hàn Trạm lạnh nhạt nói, “Ông nhận sai rồi, tôi không quen ông.”
“Ta biết con là Hàn Trạm.” Kyle muốn tiến lên nói gì đó nhưng lại bị nhân ngư giống cái bên cạnh ngăn lại.

“Anh phải nói rõ ràng cho tôi, tại sao lại lừa tôi!”
Kyle nắm lấy tay nhân ngư, bày ra vẻ thâm tình, nhưng cái vẻ đấy trên khuôn mặt xanh tím sưng vù thì hơi buồn cười, “Lily, tôi thật lòng thích em, muốn kết thành bạn đời với em, một đời một kiếp mãi không xa rời.”
Sắc mặt nhân ngư nọ vô cùng khó coi, nàng trở tay tát cho gã một cái, “Anh nhìn cho rõ, tôi tên Willa, không phải Lily.”
Tiếng “Chát” vô cùng vang dội, Đông cục cưng không khỏi che lại mặt, oa ~ đau quá đi.

Nhân ngư đuôi xanh không còn gì để nói, Kyle đúng là biết cách tự đưa mình vào đường chết.

Hắn rất nghi ngờ, sao mà trước đây Nina có thể thích được cái tên miệng lưỡi trơn tru này được nhỉ.

Nina tính tình nóng nảy, thực lực cũng rất mạnh, nhân ngư bình thường nàng chướng mắt.

Có lời đồn rằng, Nina từng theo đuổi Ngải Thụy, không biết là thật hay giả, có thể là nàng ta theo đuổi Ngải Thụy thất bại nên mới chuyển sang chấp nhận Kyle.

Đông cục cưng nhân lúc anh không chú ý, bé lặng lẽ vươn ngón tay vẽ lên không trung một đường thẳng, sau đómặt biển nổi lên một lốc xoáy nho nhỏ.
Lốc xoáy nhỏ vòng ra sau đuôi Kyle, sau đó to dần lên rồi hút luôn Kyle xuống.
Kyle bất ngờ bị cuốn vào, hắn không kịp phản ứng hít vào mấy ngụm nước biển, ho sặc sụa.
Đông cục cưng che miệng cười trộm.
Hàn Trạm gãi gãi cằm bé, “Nghịch ngợm.”
Đông cục cưng lại bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, anh nói gì dzạ, nhóc con hông hiểu ~
“Về thôi.” Hàn Trạm mang Đông cục cưng về khu biển nông.
Đông cục cưng vẫn chưa chơi đủ, chưa muốn về ngay, cứ ngoái đầu nhìn về phía Kyle.

Mặt biển mấy ngày sau vẫn gió yên sóng lặng.
Ngải Thụy nghe nói Kyle đã trở lại nên đi nghe ngóng tin tức.
Không biết gã trấn an mười mấy nhân ngư giống cái kia bằng cách nào mà các nàng bớt giận tha cho gã, nhặt về được cái mạng.
Mấy ngày sau gã gần như không xuất hiện trên mặt biển, Willa muốn tìm Hàn Trạm cũng không thể tìm thấy, nghe nói Hàn Trạm thỉnh thoảng qua lại giữa Hải Thành và khu biển nông, Willa đến khu biển nông thử vận may, không ngờ lại gặp được.
Willa không phải là nhân ngư dễ dàng bỏ cuộc, lúc trước ở cùng Kyle chẳng qua là chơi chơi mà thôi, không phải thật sự muốn thành bạn đời với gã.
Nhưng dù là như thế Willa cũng không chấp nhận chuyện gã lừa dối mình.
Đại khái do tư tưởng “Chỉ có tôi chơi anh chứ anh không được lừa tôi” nên từ trước đến giờ tính tình Willa vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua Kyle không hiểu biết nên mới trêu chọc đến hố lửa này.
Bỗng gặp được Hàn Trạm càng mạnh hơn khiến nàng ta càng không kiềm chế được mà động tâm.
Nhân ngư trước giờ không có quan niệm luân lý nên dù nàng ta từng ở bên Kyle cũng không cảm trở nàng ta theo đuổi Hàn Trạm.
Willa gảy gảy mái tóc màu xanh lá, bơi tới trước mặt Hàn Trạm, phun ra hơi thở mờ ám, “Hàn Trạm, ngươi thực sự không xem xét lại chuyện kết bạn đời với ta ư.”
“Tiểu nhân ngư kia có gì tốt, nó còn chưa trưởng thành, chỉ có ta mới có thể khiến ngươi sung sướng.”
Nghe thấy những lời này, Hàn Trạm cuối cùng cũng có phản ứng, anh nâng mắt nhìn Willa, ánh mắt nặng nề sâu không thấy đáy.
Đối diện với ánh mắt Hàn Trạm, Willa không kiềm nổi đắm chìm trong đó, bả vai nàng ta hơi run, vươn tay muốn bám lên cánh tay Hàn Trạm.

Hàn Trạm bắn ra móng tay sắc bén cắt qua mu bàn tay Willa, nàng ta không hiểu vì sao Hàn Trạm lại đột nhiên ra tay, so sánh thực lực hai bên thấy đánh không lại Hàn Trạm bèn quẫy đuôi muốn chạy trốn.
Hàn Trạm lập tức đuổi theo, bóp chặt cổ nàng ta.
Willa không thở được, nàng ta khó khăn thốt lên mấy chữ, “Vì, vì sao?”
Ánh mắt Hàn Trạm tối tăm, “Em ấy không phải người ngươi có thể tùy tiện nói.”
Willa bỗng ý thức được “em ấy” trong lời Hàn Trạm chính là tiểu nhân ngư kia.
Hàn Trạm thực sự muốn giết mình, tầm mắt Willa biến thành màu đen, nàng ta lộ ra vẻ cầu xin.
Đúng lúc này bỗng truyền tới âm thanh ngọt ngào mềm mại của tiểu nhân ngư, “Anh ơi ~”
Hàn Trạm áp chế phẫn nộ cuồng bạo trong lồng ngực xuống, anh ném Willa đi, lạnh lùng nói, “Cút!”
Willa sặc một ngụm nước biển, nàng ta thất tha thất thểu bơi đi, trong chớp mắt đã mất tăm hơi.
Bơi được một khoảng xa, Willa vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà hoảng, Hàn Trạm thật đáng sợ, đầu óc nàng ta choáng váng mới đi trêu chọc nhân ngư hung bạo như vậy.
Hàn Trạm bơi vào trong căn nhà tròn tròn hỏi, “Nhóc con tỉnh rồi à?”
Đông cục cưng dụi dụi mắt, “Anh đi đâu thế?” Nhóc con gọi một lúc lâu rồi.
“Đi bắt cá cho em.”
Trong vòng nửa tháng lục tục có nhân ngư có trứng nhân ngư.
Không phải mỗi đôi bạn tình đều có trứng trong kỳ sinh sản, Liên Phiến cũng không ngờ vận may của mình tốt vậy, kỳ sinh sản vừa mới bắt đầu y đã có mang.
Nhớ lại kỳ sinh sản những năm trước, y chưa từng có trứng, kỳ sinh sản còn chưa kết thúc đã đành ủ rũ quay về.
Nhóm nhân ngư có mang đầu tiên sẽ sinh trong mấy ngày tới.
Nhưng trứng nhân ngư nở ra cần hơn nửa tháng nữa, Liên Phiến vẫn cần ở lại nghỉ ngơi rất lâu.
Đông cục cưng ngồi trên lưng Tiểu Hôi Kình, vói tay vào trong chén vỏ sò lấy ra một nắm thức ăn cho cá, rải vào trong nước.
Bầy cá chen chúc nhau sấn tới, cá mè hoa là hung mãnh nhất, lúc nào cũng xông tới đầu tiên, tiếp theo là Sí Ngư, cá Ngân Vĩ hiền lành lúc nào cũng cuối cùng.
“Đông cục cưng! Đông cục cưng!” Bạn đời La Đức của Liên Phiến thở hồng hộc bơi tới.

Đông cục cưng cảnh giác nhìn La Đức, chính là cái chú này, vay nhóc con một con cá vẫn chưa trả đâu.
La Đức cười lấy lòng, “Đông cục cưng có thể cho chú vay thêm cá không?”
Bé con đáp rất giòn, “Anh nói, không cho nữa!”
“Đông cục cưng thương chú với, Liên Phiến nhà chú mới đẻ, tính tình hơi nóng nảy, chú muốn bắt con cá mè hoa mà tìm mãi cũng chẳng tìm được một con nào.”
Đông cục cưng chớp chớp mắt, “Đẻ trứng?”
La Đức thấy bé chú ý, lập tức nói, “Đúng vậy, cháu muốn xem trứng cục cưng nhà chú không?”
Đông cục cưng rất tò mò, không biết bé trứng trông như thế nào, bé quay đầu nhìn về phía Hàn Trạm đang ở Hải Thành, bé nhảy khỏi lưng Tiểu Hôi Kình, bơi qua hỏi, “Anh ơi, nhóc con muốn đi xem bé trứng ~”
Hàn Trạm đón được tiểu nhân ngư, anh chọc chọc phiến lá trên đầu Đông cục cưng, “Chỉ được ra ngoài chơi 1 lúc, phải về sớm một chút.”
Đông cục cưng nắm lấy lọn tóc đen buông xuống của Hàn Trạm, “Anh không đi cùng ư?”
Hàn Trạm cười khẽ, “Anh mà đi sẽ có rất nhiều nhân ngư muốn thành bạn tình với anh, nhóc con muốn anh đi nữa không?”
Đông cục cưng lập tức lắc đầu, “Không đi không đi, anh ở nhà ngoan nha.”
Lời này của Hàn Trạm nửa thật nửa giả, lần trước cho Willa một bài học, nàng ta cõ lẽ phát sợ nên không dám quấn lấy anh nữa nhưng vẫn còn những nhân ngư khác, để tránh những phiền phức không cần thiết, Hàn Trạm rất ít khi lên mặt biển, thời gian còn lại đều dùng để tìm Long tộc khắp nơi đánh một trận.
Hàn Trạm nói với La Đức, “Trông chừng em ấy.”
“Tôi biết rồi.” La Đức khom lưng muốn ôm Đông cục cưng.

Hàn Trạm né cánh tay hắn, anh bế tiểu nhân ngư lên thả lại trên lưng Tiểu Hôi Kình.
“Chú tự chọn một con cá đi.”
La Đức bắt một con cá mè hoa trông béo nhất.
Tiểu Hôi Kình chở Đông cục cưng chậm rãi bơi theo sau La Đức.
Sau khi ra khỏi mặt nước, La Đức bơi tới rặng san hô, thấy Liên Phiến đang ôm một quả trứng trắng tròn mượt trong ngực, y nửa oán trách nửa làm nũng nói, “Sao đi lâu vậy?!”
La Đức gãi gãi đầu, “Là anh sai, mãi không bắt được cá nên lại đi mượn Đông cục cưng.”
Đôi mắt xanh lam long lanh của Đông cục cưng nhìn chằm chằm quả trứng trắng trong ngực Liên Phiến.

Oa! Đó là bé trứng!
Đối diện với ánh mắt lấp lánh của tiểu nhân ngư, Liên Phiến cười nói, “Nhóc con, muốn qua đây ôm trứng cục cưng không?”
Đông cục cưng vỗ vỗ lưng Tiểu Hôi Kình, chú cá voi lập tức bơi tới bờ biển.
Đông cục cưng mềm mại nói, “Nhóc con có thể ôm một chút không ạ?”
Liên Phiến bèn nhét trứng vào lòng Đông cục cưng, cười nói, “Nhóc ôm cẩn thận, nếu vỡ là không còn nữa đâu.”
Đông cục cưng theo phản xạ lập tức ôm chặt quả trứng trắng trong lòng, sợ làm vỡ nó.
Không biết có phải do tắm nắng lâu hay không mà quả trứng rất ấm.
Đông cục cưng dán mặt lên vỏ trứng, cảm nhận được độ ấm của bé trứng, nhóc con cười híp mắt, ấm thật í.
“Cá Nhỏ, trông nhóc thích trứng lắm nhỉ, nhưng đáng tiếc là nhóc không sinh được.”
Đông cục cưng ngẩng đầu nhìn qua, thấy đó là Willa, nhân ngư giống cái từng theo đuổi anh, nghĩ tới đây Đông cục cưng mím môi, hơi không vui.
Anh không thích ngươi đâu.
Sau khi trải qua giây phút cận kề tử vong, Willa đã hoàn toàn từ bỏ Hàn Trạm, nhưng nàng ta lại không cam lòng bại bởi một tiểu nhân ngư còn chưa trưởng thành.
Đúng lúc gặp được Đông cục cưng, nàng ta không nhịn được mà bơi tới, nhất thời nhanh miệng nói ra những lời này.
Liên Phiến cười nhạo nàng ta, “Willa, thu lại cái vẻ mặt ghen ghét của cô đi, cô có biết nó khó coi cỡ nào không.”
Thấy La Đức cẩn thận bảo vệ Đông cục cưng, lúc nào cũng đề phòng mình, Willa tức lắm.

Đương nhiên nàng ta sẽ không làm gì tiểu nhân ngư kia, nếu tiểu nhân ngư mà xảy ra chuyện gì thì Hàn Trạm sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho nàng ta.
Willa cảm thấy không thú vị, xoay người bơi đi.
Đông cục cưng nhỏ giọng nói, “Cá xấu!”
Bé cảm thấy quả trứng trong lòng mình giật giật, “Á, trứng nhúc nhích kìa!”
“Có động tĩnh nhanh vậy à?” Liên Phiến sờ sờ trứng, “Chắc chắn là nghe tiếng nhóc nói, có vẻ nó rất thích nhóc.”
Đông cục cưng vui vẻ cười thật tươi, “Nhóc con mời trứng ăn cá.”
Liên Phiến nói, “Nó còn chưa phá vỏ, chưa ăn được cá.”
“Thế, thế nhóc con chờ bé trứng nở.” Đông cục cưng sờ sờ trứng trắng, giỏ giọng thầm thì, “Bé trứng mau nở nha, anh mời em ăn cá.”
Đông cục cưng quay về khu biển nông, vui vẻ nhào vào lồng ngực Hàn Trạm, “Anh ơi, nhóc con sắp lên chức anh rồi ~”
Đông cục cưng phá vỏ muộn nhất, trong số tiểu nhân ngư cùng lứa thì bé nhỏ tuổi nhất, lại yếu ớt mảnh mai nên mọi người đều coi bé như em út mà cưng chiều, vì thế Đông cục cưng không biết cảm giác làm anh là như thế nào, hôm nay cuối cùng cũng có tiểu nhân ngư nhỏ tuổi hơn mình, Đông cục cưng vui lắm.
Đông cục cưng ăn cá xong thì gấp gáp chui vào giường vỏ trai đếm chỗ “bảo bối” của mình.
Trân châu mà giao nhân đưa cho bé còn một nửa, có mấy viên dạ minh châu rất to và mấy cái vỏ sò xinh xắn.
Đông cục cưng chọn mấy viên trân châu định tặng cho bé trứng.
Hàn Trạm bơi vào, thấy trên giường vỏ trai chất đầy trân châu, anh hỏi, “Sao nhóc con chưa đi ngủ?”
Đông cục cưng nâng viên trân châu to tròn bóng bẩy, “Cho bé trứng chơi ~”
Hàn Trạm chọc chọc trán bé, “Ngủ đi.”
Đông cục cưng để trân châu sang một bên, ngoan ngoãn nằm xuống, đắp lên “chăn nhỏ” của mình, bé nhắm mắt lại nói, “Nhóc con ngủ đây ~”
Nhớ là phải tặng quà cho bé trứng nên Đông cục cưng dậy rất sớm, bé lập tức bật dậy, bỗng hít hít mũi, vẻ mặt rạng rỡ, “Ba về rồi ~”
Đông cục cưng lắc đuôi bơi ra ngoài, gấp gáp muốn báo tin vui cho anh, “Anh ơi, ba về rồi ~”
Hàn Trạm ngửi được hơi thở của chú Lôi Triết và những người khác trong làn nước, nhưng hơi thở rất nhạt, rất khó phân biệt nên hẳn còn đang ở rất xa.
Hai tay Đông cục cưng che mắt, khu biển nông hiện lên trong tầm mắt bé, Đông cục cưng nhìn rồi nhìn, cuối cùng cũng phát hiện ra ba với cha đang ở cách đó khá xa.

Đông cục cưng vui vẻ gọi to, “Ba ơi ~”
Bây giờ vẫn còn cách khu biển nông một quãng đường, theo tốc độ của họ thì khoảng giữa trưa sẽ về tới.
Vốn là họ có thể về khu biển nông sớm hơn nhưng mang theo đám nhân ngư Isbela nên tốc độ của họ bị chậm đi rất nhiều.
Già Li bỗng khựng lại, hình như y nghe thấy âm thanh của nhóc con nhà mình, giọng nói của bé mềm mại rất dễ phân biệt, Già Li tin chắc mình sẽ không nghe lầm.
“Lôi Triết, em…”
Lôi Triết gật đầu, “Anh biết, chúng ta mau quay về là có thể gặp được nhóc con.”
“Cục cưng à ba nhớ con lắm.”
Đông cục cưng hóa thành một cơn gió mơn trớn gương mặt Già Li, dường như muốn nói, nhóc con cũng rất nhớ ba ~
Lòng Già Li mềm nhũn, y quay người trừng mắt nhìn đám Thanh Triết, cảnh cáo chúng đừng có giở trò, sau đó y kéo đuôi Thanh Triết đẩy nhanh tốc độ bơi về khu biển nông.
“Anh ơi, nhóc con nhìn thấy ba rồi ~”
Ngón tay Hàn Trạm chặn lại cái miệng mềm mại xinh xắn của bé, “Suỵt, nhóc con đừng nói cho người khác biết, đây là bí mật của chúng ta.”
Đông cục cưng ngoan ngoãn nói, “Nhóc con biết rồi.”
Hàn Trạm nhìn đồ văn giữa trán Đông cục cưng, “Nhóc con đừng sợ, anh sẽ bảo vệ được em sớm thôi.” Đến lúc đó nhóc con sẽ có thể thoải mái lộ ra đồ văn, không cần phải che giấu.
Lời này không đầu không đuôi, Đông cục cưng hơi khó hiểu, bé cười hì hì ôm cánh tay Hàn Trạm, “Nhóc con cũng sẽ bảo vệ anh ~”
Hàn Trạm bóp bóp cái mũi nhỏ của bé, “Không phải hôm nay em muốn lên mặt biển à?”
Đông cục cưng vội vội vàng vàng ôm mấy viên trân châu trong phòng ra, “Anh phải đợi nhóc con nha.” Đông cục cưng rất tự giác đi tìm anh Nguyên Khê bện tóc cho mình.
Khóe miệng Nguyên Khê ngậm ý cười dịu dàng, cậu lấy tay vuốt vuốt tóc bé, “Sao hôm nay Đông cục cưng vui vậy?”
“Nhóc con muốn đi xem bé trứng, bé trứng dễ thương biết động đậy nữa á.”
Nguyên Khê cảm thấy tò mò, “Anh cũng muốn xem.”
Sau khi tết tóc xong, hai tiểu nhân ngư ngồi trên lưng Tiểu Hôi Kình xuất phát tới khu biển nông, Hàn Trạm không nhanh không chậm đi theo sau.
Nhìn thấy Liên Phiến, Đông cục cưng vô cùng vui vẻ ôm trân châu đưa cho y, “Cho bé trứng ạ.”
Liên Phiến nhận lấy trân châu, không nhịn được mỉm cười, “Ừm.”
Ngải Thụy bơi tới, đang muốn xoa đầu Đông cục cưng nhưng nhìn thấy phiến lá trên đỉnh đầu bé nên lại thôi, chuyển thành xoa tóc Nguyên Khê, “Các cục cưng sao hôm nay tới đây chơi thế?”
Đông cục cưng cười híp mắt, “Nhóc con tới xem trứng ~”
Liên Phiến đưa quả trứng trắng cho Đông cục cưng để hai tiểu nhân ngư chơi với nhau, y vẫy tay gọi Ngải Thụy tới gần, Liên Phiến nhìn Hàn Trạm, hơi do dự, “Tôi có hai chuyện muốn nói.”
Xung quanh cũng chỉ có hắn và Hàn Trạm, Ngải Thụy nhướng mày, “Không sao, cứ nói thẳng đi.”
“Anh đã lâu không ra ngoài đúng không, anh có từng nghe tin đồn này chưa.”
“Tin đồn gì?”
Liên Phiến hạ giọng, “Hải Thần xuất hiện.”
Ngải Thụy kinh ngạc, hắn đúng là chưa nghe thấy, “Cậu nghe từ đâu?”
“Lúc trước tôi có đi ngang qua Isbela, nghe họ nói, vương của họ, Noy chính là hóa thân của Hải Thần.”
Ngải Thụy cười nhạo, “Không thể nào.”
“Ban đầu tôi cũng không tin.” Liên Phiến thở dài, “Cho đến khi tôi chính mắt thấy gã phất tay nhấc lên sóng to gió lớn, lúc đó tôi sững sờ luôn.”
“Với cả, đồ văn của Noy rất đặc biệt, hiện ở giữa trán.”
Theo lời Liên Phiến, vẻ mặt Hàn Trạm và Ngải Thụy dần nghiêm trọng hơn.
Ngải Thụy cau mày, “Cậu nói thật?”
“Thật hơn chữ thật.” Liên Phiến chỉ vào hai mắt mình, “Tôi tận mắt nhìn thấy, nhưng cách quá xa tôi không nhìn rõ đồ văn của gã trông như thế nào.”
Hàn Trạm gật đầu, “Cảm ơn.”
“Còn một chuyện nữa.”
Liên Phiến chậm rãi nói, “Lúc trước vẫn luôn cảm thấy cái tên Kyle này quen quen, hôm qua mới nhớ lại, mấy tháng trước lúc đi qua Isbela đã từng nghe thấy tên gã, lúc ấy có hai nhân ngư đang tìm kiếm gì đó, tôi đi ngang qua vừa đúng nghe thấy bọn chúng nói, phải tìm ra Kyle, giết gã.”
“Tôi đoán, có lẽ gã đắc tội với ai ở Isbela nên mới trốn về đây lánh nạn.”
– ————————————————
Dài xỉu -.-.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN