Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 35
Ta dẫn Mã tiểu thư tới phòng ngủ của ta, ở thời gian dài trong phòng nhỏ nơi Tái Bắc, về nhà một hồi có hơi không thích ứng, căn phòng thiệt rộng nha.
“Này, cô đừng làm rối tung đồ của tôi có được không?” Sau khi Mã tiểu thư đi vào phòng ngủ liền bắt đầu hiếu kỳ đụng khắp nơi, chưa thấy cảnh đời bao giờ à.
“Ò.” Mã tiểu thư nghe lời không động đến đồ trên bàn của ta nữa, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn xung quanh.
“Không phải tôi ghét bỏ cô, chỉ là… Khục… Vì lo cho tam quan của cô, không muốn cô thấy cái gì không nên thấy mà thôi…” Bởi vì bình thường mẹ ta chưa bao giờ tự tiện động vào đồ của ta, nên ta cực kì lớn mật tha hồ để mấy thứ hài hòa trong ngăn tủ.
“Tôi hiểu mà.” Mã tiểu thư đưa mắt ra hiệu với ta.
“Cũng không phải bê bét như cô nghĩ đâu… Gần giống mấy cái trên Tái Bắc ấy… Ê! Cô có nghe tôi nói không hả.” Mã tiểu thư căn bản không nghe ta nói, cứ quay đầu nhìn nơi nơi.
Nghe thấy lời ta, nàng nghoảnh lại nói một câu, “Giải thích chính là che giấu.”
“Quên đi, dù sao hình tượng của tôi đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô rồi… Cô ngủ đi, tôi đến phòng khách ngủ.” Ta chuẩn bị xoay người rời đi, mắt thấy trời bên ngoài sắp sáng, buổi chiều còn phải đến nhà xưởng bên kia, nếu không ngủ chắc mệt chết.
“Đây là cô?” Giọng nói Mã tiểu thư mang vẻ kinh ngạc, ta quay đầu nhìn lại, nàng đang cầm một khung ảnh trên bàn ta.
“Mịa nó! Sao mẹ không cất vào chứ! Đưa cho tôi ngay!” Ta tiến lên muốn cướp khung ảnh trong tay nàng.
Nhưng nàng lại phô bày cho ta thấy nàng cao bao nhiêu, nàng giơ khung ảnh lên là ta căn bản không với tới!
“A Tinh, sao con còn chưa đi ngủ, ở đây làm ồn đến Marjorie.” Mẹ ta đẩy cửa vào, chưa hỏi đầu đuôi câu chuyện mà đã nói ta trước.
“Mẹ, mẹ nhất định không thương con! Mới đó mà đã về phe Mã Cầu Lệ… Hơn nữa, mẹ bày tấm hình này làm gì thế…” Ta thật muốn khóc… Cái bức ảnh kia thật sự không muốn nhìn lại mà, rốt cuộc nó đẹp chỗ nào chứ!!!
“Xin lỗi dì, ồn ào đến các bác rồi sao?” Mã tiểu thư có chút áy náy hạ thấp giọng, thừa dịp nàng bỏ tay xuống, ta nhanh chóng đoạt khung ảnh trong tay nàng rồi ôm vào trong ngực, nghĩ lát nữa nên xử lý tấm hình này thế nào.
“Marjorie muốn nhìn hình của A Tinh hả? Hahaha, nó khi còn bé rất dễ thương, chỉ là sau này lớn rồi càng ngày càng không đáng yêu. Để dì tìm cho con xem nè, ảnh của nó dì đều để ở trong album đấy.” Nói xong, mẹ ta liền định đến ngăn tủ để lấy album.
“Mẹ… Mẹ nhanh đi ngủ đi… Xin mẹ…”
“Dì, con giúp dì lấy cho.” Mã tiểu thư đưa tay lên lấy album phía trên tủ.
“Hahaha, dì kể cho con nghe, ảnh A Tinh khi còn bé đều do dì chụp cho nó, khi đó tính khí nó rất nóng nảy đáng ghét, đặc biệt khiến người ta không thể yêu mến… bla bla.” Mẹ ta vậy mà cùng Mã tiểu thư ngồi lên giường, kể chuyện về ta khi còn bé, hòa thuận vui vẻ, quả thực chính là một bức tranh mẫu từ nữ hiếu!
Nhưng các ngươi có thể hiểu cảm giác của ta không, mẹ ruột kiếp trước và mẹ ruột kiếp này đồng thời nói xấu ta, ta đây tám đời tạo nghiệt gì chứ!
“Tấm này thật giống tấm trong khung ảnh kia.” Mã tiểu thư chỉ vào một bức trong album rồi hỏi.
“Hai người không mệt à? Cũng đã gần bốn giờ rồi nha, Mã Cầu Lệ, buổi chiều chúng ta còn phải đi nhà xưởng đó?!” Nhưng hai người bọn họ hoàn toàn không quan tâm ý kiến của ta.
“Tấm này à, nói đến thật đúng là ba ngày ba đêm cũng chưa kể hết.”
“Nếu kể không xong thì hai người nhanh đi ngủ đi!” Ta có chút hối hận khi để Mã tiểu thư đến nhà ta rồi. Lấy tình hình này, chưa mất hai ngày, những câu chuyện quang vinh khi còn bé kia bị nàng biến thành nhược điểm rồi sau này sẽ chế nhạo ta cho coi.
“Nhớ lại trận động đất mười mấy năm trước, toàn bộ Tân Hải vì trận động đất và cơn sóng thần làm chết rất nhiều người. Nhưng ở chỗ dì, đặc biệt là người ở con đường này hầu như không có thương vong, nhiều nhất chỉ bị sập nhà. Khi đó A Tinh mới vài tuổi thôi, nhưng nhờ có nó luôn la hét kêu mọi người chạy lên núi mới tránh được. Hồi nhỏ nó rất thông minh, không hiểu vì sao nó lại biết nhiều chuyện giống như bà cụ non như vậy.” Mẹ vừa kể, vừa lấy tay vuốt ve bức ảnh đã hơi phai màu.
“Cho nên từ đó về sau, tất cả mọi người ở con đường này đều gọi tôi là Hạnh Vận Tinh. Được rồi, chuyện cũ đã kể xong, mẹ à, mẹ có thể đừng mỗi lần có người đến liền kể cho người khác đi mà… đã trôi qua bao nhiêu năm. Con buồn ngủ muốn chết rồi, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi, được không?!” Ta hối mẹ ta để bà mau mau xuống lầu.
Thật vất vả tiễn được lão phật gia, trong phòng còn một vị, nàng lấy bức hình kia từ trong album ra, đung đưa trước mặt ta, “A Tinh, A Tinh, A Tinh Tinh Tinh Tinh Tinh~”
“Ê này này, cô làm gì hả! Thấy ghê quá!” Ta giành lại bức ảnh, nhét vào trong album.
Ta trên ảnh có khuôn mặt rất bẩn nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn, đỉnh đầu đeo một cái nơ bướm bự chà bá vô cùng bắt mắt.
Ta để chân trần đứng trong vũng nước lũ, xung quanh nổi lềnh bềnh các loại đồ dùng hàng ngày, mà sau lưng ta là mảnh đất trống, nơi vốn từng là nhà của chúng ta.
Đó là nhiều ngày sau khi thiên tai, lúc quay về thì chụp bức hình này. Bây giờ nhìn lại vẫn cảm thấy mẹ ta lúc đó thật lạc quan, nhà đã không còn mà có tâm tư chụp ảnh lưu niệm.
Đương nhiên, ta đã chẳng còn thèm phỉ nhổ bà lúc chạy nạn lại tiện tay lấy được máy ảnh, người bình thường chí ít cũng nên lấy bóp tiền hay sổ tiết kiệm gì đó. Sau này mẹ ta nói, những thứ kia đã có cha ta chịu trách nhiệm, bà chỉ cần quan tâm cái máy ảnh quý trọng nhất trong nhà là được rồi.
Này, nếu nhà nghèo thì đừng mua máy ảnh đắt tiền như vậy chứ, lúc đó mẹ ta trả lời là, con đáng yêu như thế, đương nhiên muốn dùng máy ảnh tốt nhất để chụp rồi.
Được thôi, ta tha thứ cho hai người.
“Nơ bướm rất dễ thương.” Thấy ta dọn album đi, Mã tiểu thư không quên nhận xét nói.
“Vậy thì thật cảm ơn lời khen của cô nhá~ Ha ha ha.” Ta thật muốn lấy cuốn album đập chết nàng.
“Nếu bây giờ cô cài nơ bướm kia, chắc có thể cao tới một mét sáu được rồi nhỉ?” Mã tiểu thư kiển chân lên, một tay chống trên giường, có chút lười biếng nhìn ta.
“Tôi một mét năm tám nha!!! Cài nơ bướm lên sắp cao bằng cô được chưa!!!” Ta đứng bên cạnh nàng, lấy tay ước lượng đỉnh đầu hai chúng ta, bởi vì nàng đang ngồi nên ta cao hơn nàng rất nhiều, rốt cục cũng có thể nhìn xuống nàng rồi!
“Lúc ấy sao cô biết sẽ có sóng thần? Vào hồi đó vẫn chưa có máy dự báo sóng thần mà?” Mặc dù độ cao của Mã tiểu thư đang ở thế yếu, nhưng sao nàng vẫn lấy thái độ bề trên mà ngửa đầu nhìn ta chứ?!
“Vào lúc ấy nhà tôi ở gần bờ biển, phòng hướng trọn biển nha~ Sau đó tôi nhìn thấy nước biển đột nhiên rút xuống, đó không phải là điềm báo sóng thần sao.”
“Cô còn bé như vậy đã hiểu những thứ này?”
“Khụ… Tôi từ nhỏ thiên tư thông minh đã học sâu hiểu rộng~ Đương nhiên cái gì cũng biết rồi, cho nên sau này cô không được xem thường tôi nữa!”
Thật ra lần đó chỉ có vài yếu tố trùng hợp, nhìn thấy nước biển kỳ lạ rút về sau, ta cũng không xác định đến cùng sẽ có sóng thần hay không, nhưng ta vẫn gọi cha mẹ tránh trước để đề phòng vạn nhất.
Kết quả cha mẹ ta lại đi từng nhà thông báo, kinh động cả con đường, thế là mọi người kéo nhau lên núi. Lúc đầu có rất nhiều người không tin, nhưng không lâu sau thì nghe thấy tiếng nước ào ạt, vừa quay đầu lại, tất cả mọi người đều sợ hãi đến hồn phi phách tán.
Nhưng cũng may vẫn kịp trốn lên cao, mọi người đều an toàn tránh được một kiếp. Từ đó về sau, mọi người bắt đầu gọi ta là A Tinh, sau đó cha ta lên chức bí thư chi bộ, sau đó nhà ta liền giàu lên…
Kể sự tích anh hùng cho Mã tiểu thư nghe, ta há to ngáp hai cái liên tục, “Oa—— Bây giờ có thể ngủ rồi, câu chuyện trước khi đi ngủ đã được kể xong.” Ta để khung ảnh lại trên bàn.
Mã tiểu thư vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khung ảnh kia thật lâu, “Cô phẩu thuật thẩm mỹ?”
“Hả? Đương nhiên không có, tôi trời sinh đoan trang cần sửa mặt à? Thế nào? Tôi đẹp lên rất nhiều phải không?” Mã tiểu thư, ngươi muốn khen ngợi người khác thì cứ nói thẳng đi, quanh co lòng vòng để khen ta xinh đẹp như hoa làm chi, nhưng ta vẫn rất cao hứng.
“Trình độ bệnh viện này kém quá, biến dạng rất nhiều, khi còn bé vẫn đáng yêu hơn, nhất là hai cái đuôi ngựa kia.” Mã tiểu thư bĩu môi.
“Đcm, giờ tôi vẫn rất đáng yêu như xưa có được không!” Nói xong, ta xõa tóc ra, hai tay thắt tóc lên, buộc hai cái đuôi ngựa sau gáy, còn đi vòng vòng khoe khoang trước mặt Mã tiểu thư.
Mã tiểu thư ngơ ngác nhìn ta, trên mặt lại hơi ửng hồng. Đệt, lẽ nào… Ta đánh động đến nàng?
Xoay người sang trước gương trên tủ đồ săm soi một chút. Trời ơi, quá đáng yêu, ngay cả chính mình mà cũng nhìn đến mặt đỏ tim đập sắp ngất là thế nào.
Ơ? Sao cảm giác như căn phòng đang chuyển động vậy?
“Đậu má, động đất!!! Mẹ! Cha! Động đất! Mau trốn dưới bàn nhanh!” Ta đối diện cửa rồi hét lên.
Xoay người lại vừa muốn nói với Mã tiểu thư thì bị nàng kéo cổ áo ném xuống gầm bàn, đầu đụng một cái vào tường, “Clm… Cho dù tôi không bị đập chết… thì cũng bị đâm chết…”
Căn phòng bị chấn động kịch liệt, có thể nghe thấy âm thanh đồ vật rơi xuống đất, còn có tiếng vật nặng rơi xuống, ta cảm giác có thể là giá sách trong phòng khách.
Động đất cũng không kéo dài lâu lắm, đại khái chỉ mười mấy giây rồi dần ngừng lại. Đầu ta không chỉ bị choáng mà còn bị đụng đến hoa cả mắt, bây giờ còn bị đè có chút khó thở.
Sau khi Mã tiểu thư kéo ta xuống bàn, bảo hộ cả người ta ở dưới thân. Thân thể hai người sát nhau như vậy, tinh thần căng thẳng của nàng truyền xuyên thấu qua làn da. Hành động này của nàng, ta nói không cảm động chính là nói hưu nói vượn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ở trước mặt nàng kích động đến rơi lệ.
“A Tinh! Marjorie~ Các con có sao không?” Giọng nói của cha ta từ dưới lầu truyền lên.
“Không… Đại khái không có chuyện gì… Tụi con sẽ lập tức xuống lầu.” Ta đỡ trán, cùng lúc bò ra khỏi bàn với Mã tiểu thư, tranh thủ khoảng cách dư chấn, cả nhà từ trong phòng chạy ra.
“A Tinh, em nhanh dự đoán xem có sóng thần hay không?!” Khôn ca nhà hàng xóm nhìn thấy ta như nhìn thấy cứu tinh, tuy vụ tai nạn kia đã qua rất nhiều năm, nhưng trong lòng mọi người vẫn còn lưu lại tia ám ảnh, có mấy người đã không còn trở lại nữa.
“Anh nghĩ em là Thần Toán Tử* à, bây giờ em không nhìn thấy nước biển, quan tâm nó làm gì, mọi người nên tạm thời lên nơi cao hơn trước đi, đề phòng vạn nhất. Nhớ đem theo bóp tiền điện thoại, trong nhà khóa gas cẩn thẩn.”
*Tưởng Kính (蒋敬) là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử. Ông là người văn võ song toàn, có tài điều binh khiển tướng, bày binh bố trận và tính toán giỏi nên gọi là Thần Toán Tử (神算子).
“Vừa nãy tôi nghe phát thanh báo động có sóng thần, mọi người mau chạy đi!” Không biết ai đã gầm lên, tất cả mọi người chen chúc tranh nhau chạy đến con đường lên núi duy nhất.
“Này! Đừng chen lấn! Đậu má! Có thể bình tĩnh một chút được không, động đất sóng thần không chết người, mà toàn bị mấy người giẫm chết!” Ta thực sự tuyệt vọng với đám người khủng hoảng này rồi.
Vừa quay đầu lại, chợt phát hiện ta, người nhà và Mã tiểu thư bị chen đến lạc mất, phía sau vẫn có người xô đẩy, ta không biết họ đang ở phía trước hay ở đằng sau nữa.
“Mã Cầu Lệ!” Vào lúc này ta bắt đầu oán hận chiều cao của mình, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống xung quanh, chỉ có thể bị người khác chen chúc không tự chủ được mà dịch chuyển về phía trước.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, tuyệt đối đừng gặp chuyện là tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Vậy mà viết thành truyện thiên tai? Không!!!
Hoa Hoa có lời muốn nói: Nguyên cả chương này, tui chỉ chú ý đoạn Mã tiểu thư đỏ mặt vì A Hoàng, mặt đơ vạn năm không đổi vì crush mà chuyển biến, hí hí =)))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!