Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 87: - Bạn Thân?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức này đưa ra lập tức khiến cả lớp nổ tung!
Tôi trợn mắt nhìn lại cho kĩ, đúng là Dương, không sai, lớp chỉ có mỗi tôi tên Dương nên nói tôi còn gì nữa!
AIDS cơ đấy! Đứa nào tung tin đồn nhảm cũng dễ nghe quá đi thôi! Hừ, hiền quá nên khinh tôi đúng không hả? Đừng hòng chạy tội!
Trước khi Quốc Bảo giật tờ giấy xé đi, tôi đã ngăn cậu ta lại. Cúi mặt chà chà hai bên mắt, tôi đứng phắt dậy, mắt đỏ như thỏ con mà thưa: “Thưa cô..”
“Hải Dương xong bài rồi hả? Đúng là trò cưng của cô!” Cô Địa vốn luôn rất ưu ái tôi vì tôi thường xuyên năng nổ xây dựng bài. Thấy tôi đứng lên lập tức mỉm cười khen ngợi, nhưng chưa khen xong đã hốt hoảng giật mình “Em sao thế? Ốm à? Cái lớp này, trật tự! Trật tự ngay!”
“Thưa cô, em xong bài rồi!” Tôi ngậm ngùi, chen Quốc Bảo đi thẳng lên bàn giáo viên. Tôi đưa tờ giấy mình vừa nhận được cho cô, tiếp tục giả trang nạn nhân “Khi nãy em nhận được cái này, cô ơi, cô..”
“Cái này..” Cô Địa lật tờ giấy ra xem, vừa lúc có mấy đứa cũng đang ném thư giấy ào ào bị cô nhìn thấy. Cô giáo bốc hỏa, chỉ tay “Anh chị kia đem lên đây nhanh! Ai tung tin này? Các em có bằng chứng gì mà dám nói về bạn như vậy?”
“…”
“Mang hết lên đây!” Cô Địa cáu lắm, thấy chúng nó chần chừ không đem hàng lên thì càng nóng máu. Cô quát lớn “Đem hết cái đống thư giấy đó lên đây! Cho các em thời gian làm bài thực hành, không phải thời gian để các em tha hồ bôi nhọ, nói xấu sau lưng người khác! Quá đáng quá thể!”
“Dạ đây ạ..” Một đứa bàn đầu chủ động đem thư giấy kia lên, nó đi ngang qua tôi, vì sợ bệnh AIDS mà nhìn tôi một cái cũng không dám.
“Các anh chị kia đâu?” Cô mở tờ giấy ra, tiếp tục bài ca của mình “Tôi thấy cả rồi, không đem lên tôi ghi sổ đầu bài, liên hệ giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh các anh chị lên cho biết mặt!”
Lời vàng ngọc vừa nói ra lập tức thư giấy ào ào được đặt lên bàn cô. Cả đám phía dưới nhìn chằm chằm lên bục giảng, đợi cô mở từng tờ từng tờ ra một..
“Mẹ con Dương AIDS!”
“Nó lây bệnh từ mẹ nó đấy!”
“Bố nó chơi gái bệnh về x mẹ nó sinh ra nó rồi chết!”
“Mẹ nó suốt ngày phải mua thuốc, trị AIDS đó!”
“Ghê quá!”
“Tin chính xác do bạn thân từ nhỏ của nó thông báo, có cả ảnh đính kèm sổ khám bệnh của mẹ nó trên mess!”
“…”
“Hay quá ha!” Cô đập bàn “Còn có cả bằng chứng cơ đấy! Tôi tò mò không biết bạn thân từ nhỏ của em là ai Hải Dương ạ?”
“…” Tôi nhìn về phía Dịu, con bé không đáp lại tôi nhưng cũng không dám nhìn cô giáo. Chắc nó làm vậy để trả đũa vụ mất mấy triệu kia. Tẩy chay tôi bằng bệnh tật chắc chắn tốt hơn, vừa cách li được lại vừa khiến “ai đó” nhanh chân chạy mất.
AIDS đó, làm gì có ai dám ở cạnh người có bệnh này chứ?
“Em còn bảo vệ loại người phản bội như thế?” Cô Địa đau lòng kéo tôi tới bên cạnh, không nền hà chuyện tôi có thật sự bệnh không mà bên vực tôi “Thế kỉ này là thế kỉ bao nhiêu rồi, sao các em vẫn còn suy nghĩ ấu trĩ như vậy? Những bài học về yêu thương và bao dung vào tai trái các em rồi ngay lập tức chạy ra bằng tai phải à? Các em không có một tí cảm thông nào hay sao? Nếu bạn bệnh thì chúng ta phải giúp đỡ vì đó là thiệt thòi bạn không thể tự quyết định được. Vả lại cô nghĩ, trong trường hợp này nếu các em có một trái tim trong ngực thì sẽ không vui vẻ ném thư giấy phát tán tin đồn thất thiệt như thế đâu!”
“Thưa cô!” Hải Đăng đứng dậy “Em sẽ lập danh sách những học sinh phát tán tin đồn, chút nữa sẽ nộp lên cho giáo viên chủ nhiệm ạ!”
“Được rồi!” Cô còn giảng thêm một bài và an ủi tôi vài ba câu mà không thèm hỏi xem tôi có thật sự bệnh hay không. Điều này cho thấy cô Địa không chỉ tốt mà còn hết sức tinh tế, để đường lui cho tôi. Nếu không bệnh thì tốt, còn nếu bệnh cũng không cần phải nói gì cả..
“Lớp trưởng lập danh sách đi, viết giúp cô cái biên bản để kí lại! Tôi nhất định phải tìm ra kẻ phản bội, đời này tôi ghét nhất loại hai mặt, nói là bạn thân mà chỉ rình đâm sau lưng người ta!”
“Vâng ạ!” Hải Đăng tự dưng nháy mắt với tôi một cách đầy ẩn ý. Ông trẻ này đợt này được dạy kèm người trong mộng có khác, xuân phong phơi phới luôn kìa! “Em biết người đó là ai rồi, chút nữa em sẽ thông báo luôn cho giáo viên chủ nhiệm!”
“Cậu nói thế là ý gì Đăng?” Linh Oanh ngồi gần đó ngứa miệng vặn lại. Hiển nhiên chuyện gì dính đến Dịu nó chả có một phần? “Ai là ai? Cậu nói toẹt ra đi!”
“Phải cậu đâu mà giật mình thế?” Hải Đăng cười khẩy “Thầy đã nói học sinh trong lớp phải đoàn kết, vụ này to thế kiểu gì cũng có khối đứa hạnh kiểm tháng xuống khá và trung bình!”
Sau sự dọa dẫm của Hải Đăng, đa số học sinh trong lớp tỏ ra hoang mang về việc thầy chủ nhiệm sẽ xử lý như thế nào. Chúng nó vẫn còn bàn luận xem tôi có thật sự bệnh không nhưng chỉ dám bàn một cách âm thầm mà thôi. Cô Địa còn nói thêm không ít những lời chỉ trích và dẫn dắt với hi vọng đám trẻ nít 17 tuổi này có thể đi theo con đường đúng đắn, nói không với kể xấu sau lưng. Nhưng nói thật, việc cô mong muốn còn khó hơn lên trời!
Tôi trở về chỗ ngồi của mình, Quốc Bảo đón tôi bằng một nụ cười tươi roi rói và ngón tay cái biểu thị ý trịu like! Tôi gạt nước mắt, ngạo nghễ về chỗ trong chiến thắn tuyệt đối. Khi đi ngang chỗ của Hải Đăng, cậu ta nhanh tay lẹ mắt nhét vào túi áo khoác của tôi một tờ thư giấy. Nhíu mày nhìn cậu ta một cái, người này giả như không biết gì, cứ ung dung ngồi đó, vừa ngoáy bút vừa nhìn ra ngoài cửa.
Đem tờ giấy kia mở ra, bên trong là một hàng chữ ngay ngắn: “Ra chơi gặp ở chỗ cũ!”
Chỗ cũ là chỗ quái nào? Chả lẽ là nơi đổ rác kia? Cậu ta muốn tìm tôi làm gì thế không biết?
“Hải Đăng hả?” Quốc Bảo làm bộ không để tâm lắm mà hỏi “Hẹn chi vậy?”
“Chịu thôi!” Tôi nhún vai vò nát tờ giấy ném vào thùng rác “Chắc bàn vụ vừa nãy!”
“Chỗ cũ là thế nào?” Quốc Bảo ngăn lại, lôi tờ giấy kia ra phân tích “Như thể quen thân lắm ấy nhỉ? Chút nữa tôi đi cùng cậu!”
“Chỗ trước đây cậu bắt gặp đó!” Tôi nhớ lại, giải thích. Đúng ha, hôm đó Quốc Bảo bắt gặp tôi và Hải Đăng nói chuyện sau đó đùng đùng tức giận bỏ đi. Vì sao ấy nhỉ? Có phải do Hải Đăng đột nhiên dựa gần không?
Đó là.. cậu ta ghen sao?
“Mới gặp riêng mỗi lần đấy, cậu ta cảnh báo tôi cẩn thận với Phương Anh!”
“Vậy lần này chắc là cảm ơn!” Quốc Bảo ậm ừ “Thôi, cậu đi một mình đi cũng được!”
Nghĩ một chút, cậu ta nói tiếp: “Tôi lên sân thượng nhìn hai người, nếu dựa gần nói chuyện như ngày đó là biết tay tôi nghe chưa?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!