Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 13: Thế giới song song (13)
Cậu bé quay trở lại chỗ bàn thu ngân, người phụ nữ Nga tươi cười chào đón.
Cậu bỏ tay ra khỏi túi rồi xòe bàn tay của mình ra, lòng bàn tay mở rộng, năm ngón tay tách ra, cậu dơ tay lên trước mặt người phụ nữ, sau đó lại nhanh tay nhét vào trong túi áo khoác, một loạt các hành động cực kì lưu loát, nhanh nhẹn.
Sau khi cho tay vào trong túi xong, cậu cất giọng lạnh lùng: “Có lẽ lớn hơn bàn tay của tôi một chút.”
Tiếng huýt sáo vang lên từ phía người phụ nữ Nga.
Cô đem bộ nội y mới được chọn nhét vào trong túi mua sắm, trả lại tiền thừa rồi giao chiếc túi cho cậu, còn không quên nháy mắt: “Dáng người bạn gái cậu rất đẹp.”
Chắc chắn giờ này cậu chỉ hận là dưới chân không thể lắp thêm chiếc mô tơ, càng không có ý muốn đi giải thích: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi”, liền không chần chừ lấy một giây cầm lấy túi mua sắm bước nhanh ra khỏi cửa hàng.
Tuy rằng nói là không phải cố ý, nhưng anh nghĩ thế nào cũng thấy hành vi sáng này có chút giống như rình coi người khác. Vị trí của Cố Lan Sinh bị chặn bởi các giá sách, có lẽ, cậu bé cũng không biết rằng có một người thứ ba trong cửa hàng, càng không biết rằng tất cả những hành động này đã lọt hết vào trong mắt người khác.
Hành vi một nửa rình coi này, khi cơ thể của cậu bé bước qua cánh cửa của cửa hàng, Cố Lan Sinh nhanh chóng cúi đầu để uống trà.
Cúi đầu, đôi mắt không thể không tránh né chăm chú nhìn vào lớp tuyết đọng trêи ngã tư đường.
Áo gió bên trêи còn bên dưới là quần jean màu xanh nhạt, sải chân dài, để lại những dấu chân trêи nền tuyết trắng, bước chân tràn ngập tinh thần phấn chân nhưng giày mang có hơi …… lỏng lẻo.
“Dây giày …” Lúc nhớ lại hành vi đáng xấu hổ của mình, Cố Lan Sinh mạnh mẽ đem những câu nói kế tiếp dừng lại.
Tin rằng người đó cũng không muốn xảy ra trường hợp như vậy. Nếu phát hiện thấy trong cửa hàng còn có một người thứ ba, có lẽ sẽ ảo não cả một buổi sáng.
Cũng may mắn là, cậu bé đã phát hiện ra dây giày bị tuột của mình.
Cậu ta cúi xuống và cột lại dây giày, Cố Lan Sinh nhấc tách trà lên rồi lặng lẽ đi lại bên ô cửa sổ bằng kính.
Đi được vài bước anh đứng lại rồi đặt đồ uống lên cái tủ bên cạnh, khi đã thấy rõ đôi giày của cậu, trái tim của Cố Lan Sinh bất giác thở dài: Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.
Lúc này mặt tuyết trắng pha trộn thêm màu xám xanh, chính là do bị dẫm nát bởi đôi giày được làm từ nhà thiết kế người Paris mới tung ra vào hai tháng trước. Mười hai đôi giày đại diện cho mười hai tháng trong năm, mỗi đôi với ba màu sắc theo chủ đề, vôi xanh là tượng trưng cho tháng hai, cách phối màu như vậy cũng giống như tháng Hai ẩm ướt. Mười hai đôi giày này được tạo ra bởi mười hai nhà thiết kế đến từ gia đình Balenciaga, tất nhiên chúng không dành ra để bán, mà chỉ được tặng cho những khách hàng có ý nghĩa đặc biệt đối với gia đình Balenciaga.
Mười hai đôi giày không có màu sắc lặp lại, mỗi màu cũng chỉ có duy nhất một đôi.
Ngày hôm đó, Cố Lan Sinh cảm giác đôi giày anh đặt trêи vai rất quen thuộc, trở về kiểm tra một chút mới biết được nguồn gốc của đôi giày ấy.
Đôi giày màu xanh-xám bước trêи tuyết là đôi duy nhất trêи thế giới, nó từng đặt trêи vai của Cố Lan Sinh hai ngày trước.
Cho nên…
Thật đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên! Đương nhiên, câu này phải được theo sau bởi ba từ: xxx.
Cố Lan Sinh nhíu mày.
Có điều, ông trời vẫn rất công bằng.
Thấy đấy, nó đã được sắp đặt vào đúng khoảnh khắc như vậy.
Nghĩ về bàn tay cậu bé đang co lại trong cái không khí lạnh giá như vậy, Cố Lan Sinh trong lòng cười thầm, mọi biểu cảm đều được bày ra không sót chút nào.
Sau khi đã buộc chặt xong dây giày, cậu bé đứng thẳng dậy; Cố Lan Sinh quay lại, trà đã uống xong, thời gian cũng không còn nhiều.
Đặt cái cốc lên quầy thu ngân, Cố Lan Sinh lấy chiếc ví da ra, người phụ nữ Nga không giấu nổi nụ cười, dùng một câu tiếng Trung Quốc để mô tả chính là “Cười đến tận mang tai.”
Điều này được hiểu rằng trong một buổi sáng nhàn rỗi, dựa vào chút khinh nghiệm phong phú của mình người phụ nữ đã thực hiện được mong muốn trong lòng là làm quen với một thiếu niên ngoại quốc trẻ đẹp, còn thuận tiện khoe được kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó, cái này so với việc bán được mấy bộ nội y thì thú vị hơn rất nhiều.
“Cậu ấy rất dễ thương, phải không?” Người phụ nữ Nga rất đắc ý khi nói điều này.
Người phụ nữ này thực sự là lắm chuyện.
Nhận lại tiền lẻ, nghĩ một lúc, Cố Lan Sinh không nhịn được cất tiếng hỏi: “Là cỡ nào?”
Lúc hỏi những lời này Cố Lan Sinh phát hiện chính mình lại không hề có chút đỏ mặt nào, quả nhiên bạn cùng phòng đúng là nhân tố x, trở lại Helsinki anh phải suy nghĩ về vấn đề cần thay đổi người bạn cùng phòng tên là John kia.
Người phụ nữ Nga cười ra tiếng, một câu phát ra từ phía anh.
Mẹ nó!
Đúng, anh không hề nghe nhầm, nó là “G”, theo hình dáng của khuôn miệng có thể thấy rõ ràng: cỡ G!
Cỡ G và một tên lính mới tay mơ, nghe qua giống như một đứa trẻ mới cai sữa lại được trải nghiệm một bữa tiệc thịnh soạn dành cho kẻ háu ăn.
Là phần lớn hơn bàn tay? ! Người chơi tân binh cũng nói điều này với giọng rất ngây thơ. Phải biết rằng nếu có người đăng trêи Internet nói bạn gái của họ có thân hình đồng hồ cát, thứ nhận lại được chỉ có duy nhất một thứ: Ôi trời ơi!
Cố Lan Sinh đứng ở cửa hàng bán lẻ, những dấu chân của cậu bé vẫn còn rất rõ ràng, nó còn kéo dài cho tới tận phía nam.
Dấu chân nối tiếp nhau đến nơi ngã tư đường, chỗ con phố với những mái nhà màu nâu, màu xanh, hay màu cam, đủ loại màu sắc mái nhà màu gì cũng có, đó chính là khu vực Malay.
Nghe tên là biết, Quận Malay là khu vực nơi người Malaysia sinh sống tập trung ở nước ngoài. Người Malaysia thích vẽ lên căn phòng nhỏ của mình những màu sắc tươi sáng, về sau, một số người Đông Nam Á cũng gia nhập hàng ngũ, dần dần hình thành nên những con phố với quy mô nhỏ, tương tự như các phố người Hoa nằm rải rác khắp trêи thế giới, tất nhiên, so với sự nổi tiếng của phố người Hoa thì nó không thể sánh bằng, nhưng Quận Malay thế này cũng có những đặc điểm riêng.
Khu phố Tàu nổi tiếng với các nhà hàng Trung Quốc và cửa hàng thủ công, còn khu phố Malay được đặc trưng bởi các khách sạn.
Ánh mắt rơi trêи những mái nhà đầy màu sắc, cũng không biết cậu bé và bạn gái thân hình đồng hồ cát của mình sống trong khách sạn nào.
Chuyến tàu rời Murmansk khởi hành đúng giờ và hướng về St. Petersburg.
Đoàn tàu màu trắng cứ lăn bánh đều đều, hành khách ngồi đối diện với Cố Lan Sinh hỏi anh có thích thành phố này không?
Cố Lan Sinh mỉm cười.
Mình có thích thành phố này không? Anh cũng thể nói rõ được, dù sao, anh cũng đã có một thời gian ngắn nán lại ở đây.
“Mọi người ở đây rất thân thiện.” Đáp lại với một nụ cười.
Nghĩ đến Victor, nghĩ về người lái xe đã cho anh đi nhờ, nghĩ về những người đàn ông và phụ nữ với hàm răng trắng tinh.
“Đúng vậy, mọi người ở đây rất thân thiện.”
Trêи tàu, một người Murmansk bản xứ nói cho Cố Lan Sinh biết đoàn tàu ở Murmansk chỉ tiến về phía nam.
Thật là một thành phố kỳ lạ, đường xe điện của thành phố chỉ đi về phía nam, xe lửa chỉ về phía nam, như thế chúng nó làm thế nào trở lạ điểm xuất phát.
Nếu chỉ mới hơn mười tuổi, Cố Lan Sinh có lẽ sẽ rất tò mò về đáp án cho câu hỏi này, thế nhưng bây giờ lúc nghĩ về nó có lẽ chỉ thấy buồn cười mà thôi.
Thế giới rộng lớn, những điều kỳ lạ trong đôi mắt của bạn có lẽ chỉ là điều đương nhiên trong con mắt của người khác.
Bây giờ, Cố Lan Sinh chỉ muốn nhanh chóng trở lại Helsinki, đêm qua anh đã gửi người quản lý của trường lá thư giải thích tình hình gặp phải ở Murmansk, phía trường đã cho anh thời gian hai mươi bốn tiếng để thư thả trở về.
Hai mươi bốn giờ thế mà đã trôi qua gần mười giờ rồi.
Cố Lan Sinh đến sân bay St. Petersburg vào khoảng 2 giờ chiều, anh quyết định bay chuyến đến Helsinki lúc 3:20.
Còn khoảng 40 phút rảnh rỗi, anh có thể dùng khoảng thời gian ít ỏi này để lấp đầy cái dạ dày của mình.
Nửa giờ sau, trêи đường đi về phía bàn đăng kí, Cố Lan Sinh va phải một người đang đi tới.
Cú va chạm này làm cho cuốn tạp chí ẩm thực mà Cố Lan Sinh vừa mới lấy từ nhà hàng Nhật Bản rơi xuống mặt đất.
Bàn tay kia còn nhanh hơn mấy phần so với anh, nhặt lên rồi vội vội vàng vàng nhét vào tay anh, sau đó vội vã nói “Sorry”, rồi rời đi với một tốc độ cũng rất vội vã.
Cố Lan Sinh quay đầu lại.
Va phải anh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, ngay khi anh quay đầu lại, cô gái đã cách xa được mấy mét, cô ấy đi về phía nhập cảnh, chỉ trong một cái chớp mắt, khoảng cách của anh và cô lại xa thêm mấy mét.
Vừa nhìn thì biết người kia chắc chắn đang rất vội, quay đầu lại Cố Lan Sinh liền nhìn thấy một cuốn hộ chiếu màu nâu sẫm rơi trêи mặt đất, có lẽ khi cô gái nhặt lại tạp chí cho anh đã vô tình làm rơi mất hộ chiếu của mình.
Nhặt lên rồi mở ra.
Đây là một hộ chiếu Anh quốc, cô gái trong bức ảnh trêи trang hộ chiếu cũng buộc kiểu tóc đuôi ngựa, đây là một khuôn mặt rất thuần khiết đậm chất phương đông.
Nhìn vào chiếc đồng hồ, anh vẫn còn thời gian.
Đóng hộ chiếu lại, Cố Lan Sinh chạy về phía cô gái.
Rẽ một cái, Cố Lan Sinh liền nhìn thấy một cô gái tóc đuôi ngựa đang đứng trước thang máy.
Khi cửa thang máy vừa mở ra, Cố Lan Sinh thành công đặt tay lên vai cô, và cô quay đầu lại.
Cô gái tóc đuôi ngựa có một đôi mắt rất hút hồn.
Khi mặt đối mặt, trực tiếp bỏ qua cái mũi bỏ qua cái miệng, không thể kiểm soát được mà chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy.
Một đôi mắt to và tròn, con ngươi đen bóng, vừa mang chút thông minh nhanh trí lại vừa thuần khiết trẻ con.
Đây là một đôi mắt dễ khiến mọi người thấy cảm tình.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, đôi mắt lại ửng đỏ.
Cảnh tượng không thể đoán trước này làm cho Cố Lan Sinh không tự chủ được mà há hốc miệng, đầu tiên anh sẽ nghĩ rằng lực tay của mình quá mạnh mới làm cho người ta đau đến phát khóc.
Nhưng chắc chắn không phải như thế này, Cố Lan Sinh biết.
Về phần tại sao cô ấy khóc … có trời mới biết.
Cố Lan Sinh rời tay khỏi vai cô gái và đưa lại hộ chiếu.
Mọi thứ đều hiển nhiên.
Cô gái cầm lấy hộ chiếu bằng một tay và tay còn lại đang chặn không cho cửa thang máy đóng lại.
Cửa thang máy mở ra và cô bước vào bên trong.
Khi cánh cửa sắp đóng lại, cô nhìn Cố Lan Sinh miệng mở ra làm một cái khẩu hình “cảm ơn”. Sau khi hoàn thành khẩu hình này, một thứ chất lỏng trong suốt tràn ra từ khóe mắt cô.
Cửa thang máy đã từ từ đóng lại, Cố Lan Sinh đi về phía con đường.
Cô gái tóc đuôi ngựa có một cái tên rất thú vị, khi lật hộ chiếu ra, anh thấy trêи đó là một cái tên bằng tiếng Trung.
Nó đọc như thế nào nhỉ? Cố Lan Sinh cố gắng vận dụng hết trí nhớ để đánh vần cho đúng.
Đúng rồi, anh nhớ chính xác và không hề sai chính tả – Trương Thuần Tình.
Tên của cô gái tóc đuôi ngựa được gọi là Trương Thuần Tình.
Cái tên này rất phù hợp với hình ảnh của cô ấy.
Phần lớn trong thời kì trưởng thành của các thiếu niên đều xuất hiện lờ mờ trong đầu một khuôn mặt, khuôn mặt ấy không cần quá rực rỡ cũng không cần mặc quần áo đẹp đẽ, cô ấy chỉ cần đứng ở nơi đó, giống như một bông hoa mộc lan đẹp tao nhã, lúc đến gần có thể ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt.
Vào ngày 20 tháng 1 năm 2012, tại sân bay St. Petersburg, Cố Lan Sinh và một cô gái tên Trương Thuần Tình va vào nhau, nơi đến của anh là Helsinki, còn cô tới Murmansk.
Giống như “lời tiên đoán Benjamin Barton,” một cuốn sách đã nói, trong cuộc sống có một số trùng hợp nhìn qua có vẻ vô ý, nhưng lại ẩn chứa vô số điều kì diệu, tất cả các mắt xích đó thiếu một thứ cũng không thể được.
Trước sự trùng hợp đó, tất cả những người liên quan đều ở trong không gian tương ứng của họ.
Không gian đó có thể được gọi là thế giới song song.
Khi Cố Lan Sinh đứng giữa đường phân tuyến màu lam, ngửa mặt lên bầu trời ở thành phố Novosibirsk chuẩn bị hướng về Murmansk; tại Murmansk một cô gái Trung Quốc tóc dài vừa mới đồng ý lời cầu hôn của một chàng trai gia đình Sami; cùng lúc đó một thiếu niên mười bảy tuổi lẻ một trăm ngày đứng ở trước cánh cửa phòng khép hờ nhìn chằm chằm vào cuối hành lang u tối; tại sân bay St. Petersburg – nơi đón nhận hành lý, một chiếc điện thoại reo vang, là em gái gọi tới; London, có một cô gái với đôi mắt giống như quả nho đen đang mỉm cười cầm điện thoại. Ngoài cửa sổ cảnh đêm rực rỡ chói lọi.
Trước khi sự ra đời mọi trùng hợp ngẫu nhiên những người này đều sống trong không gian song song riêng của họ, họ không biết, chẳng bao lâu sau khi tai nạn xe hơi tại cảng Kola -Murmansk xảy ra, số phận của họ sẽ được liên kết chặt chẽ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!