Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 18: Câu chuyện tuổi trẻ (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 18: Câu chuyện tuổi trẻ (5)


Ngày thứ ba, sau khi từ nhà cô bạn gái người Việt trở về, John cùng cô ấy chia tay.

Một tuần trôi qua, Cố Lan Sinh mới chấp nhận sự thật rằng, cô gái mặc áo len màu đỏ lựu sẽ không còn xuất hiện trong phòng khách nhà anh nữa, cũng sẽ không còn giọng nói mềm mại nói với anh “Cố Lan Sinh, ngủ ngon.”

Lúc ban đầu, Cố Lan Sinh còn đi đến trường học đại học quốc tế – nơi có nhiều du học sinh Trung Quốc tìm cô. Tại đây, anh gặp được một cô gái người Bắc Kinh, cô ấy nói với anh rằng cô ấy biết người tên “Lý Cường”. Nhưng ngoài biết đến từ Bắc Kinh ra, thì những điều khác như: danh tính, địa chỉ gia đình cô ấy đều không biết.

“Cô ấy chút thần bí.” Đó là những gì du học sinh này ấn tượng khi “Lý Cường” ở trọ lại nhà cô.

Cố Lan Sinh đăng nhập vào trang web lữ hành mà “Lý Cường” lưu lại. Đây là một trang web dành cho những người đam mê du lịch ở khắp mọi nơi trêи thế giới. Ở trêи thanh tìm kiếm, gõ “Lý Cường” liền có hàng trăm tài khoản xuất hiện. Mỗi ngày, có vô số cư dân mạng lưu lại tin nhắn trêи trang web, tin mới chồng lên tin cũ. Vì để tiết kiệm dung lượng, hệ thống trang web thường sẽ tự động xóa các bài viết không liên quan. Để tìm được tin nhắn cô để lại đây, không khác gì mò kim đáy biển.

Về cô gái có vết bớt nhỏ hình nòng nọc ở vành tai, điều duy nhất Cố Lan Sinh biết được chính là: bọn họ sinh cùng ngày cùng năm, cùng với…

Ước hẹn mười năm sau, cô sẽ đến gặp anh.

Mười năm sau? Cố Lan Sinh đem tờ giấy cô lưu lại ném vào thùng rác, một giờ sau, tờ giấy được nhặt trở về.

Điều đáng nhắc đến là, vào lúc cô rời đi, chiếc áo khoác in dòng chữ “Lenin” trêи hình một con tàu phá băng được treo về vị trí cũ, Cố Lan Sinh kiểm tra cẩn thận, chiếc áo vẫn nguyên vẹn.

Đúng là một cô gái kì lạ.

Một tuần sau, khi Cố Lan Sinh cho rằng vấn đề giữa anh và cô đã chấm hết, thì tài khoản ngân hàng của anh nhận được 3000 euro. Nhân viên ngân hàng báo với Cố Lan Sinh rằng, 3000 euro kia không phải là do sơ suất bên họ.

Cố Lan Sinh đề nghị kiểm tra lại một lần nữa, nhân viên ngân hàng bèn tiết lộ với anh: 3000 euro mà anh nhận, được chuyển đến từ Nam Phi.

“Fiona, ở Châu Phi tên này tượng trưng cho cuộc sống tươi đẹp rực rỡ như những bông hoa.” Cô từng nói như vậy.

Kỳ lạ hơn nữa, sau sự việc 3000 euro, tại nhà trọ, John tìm thấy ba cái máy ảnh lỗ kim*. Một cái ở phòng khách, một cái ở phòng Cố Lan Sinh, cái còn lại thì ở phòng John.

*Pinhole camera ( tạm dịch: máy ảnh lỗ kim ): là thiết bị chụp ảnh đơn giản không có ống kính.

Tại sao lại có ba cái máy ảnh lỗ kim ở chỗ này, điều này làm John nghĩ mãi. Thế là, John tự thuyết phục bản thân rằng “Nhất định là do đám bạn gái cũ giở trò, cô ấy muốn giám sát xem mình có bắt cá hai tay hay không.”

Chưa đến một tuần, John đã đem chuyện máy ảnh quên đi. John bắt đầu thấy tiếc về việcmình cùng cô gái giống Jessica Alba không có phát sinh quan hệ.

Vài ngày sau, John có mục tiêu mới, lần này là một cô gái dân địa phương.

Vào nửa đêm cuối tuần đầu tiên của tháng ba, cũng chính là ngày cuối cùng Cố Lan Sinh làm nhân viên bán hàng ban đêm ở siêu thị.

Nữa đêm, có một vị khách đi tới.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Lan Sinh đã nhận ra người này, vẫn là cặp kính đó, áo khoác tối màu; nhìn thế nào, cũng có chút giống Superman.

Mr.Superman muốn mua bia.

Giải đấu khúc côn cầu trêи băng ở Helsinki rất nổi tiếng, thường vì để ngăn chặn fan hâm mộ cực đoan gây rối, các siêu thị gần sân vận động khúc côn cầu đều không được phép bán bia rượu vào buổi tối.

Cố Lan Sinh chỉ vào thông báo cấm được dán trêи cửa.

Người đàn ông đeo kính mặt uể oải, khi anh ta chuẩn bị rời đi, Cố Lan Sinh gọi lại:”Có chuyện phiền lòng?”

Ánh mắt anh ta nhìn về sân vận động, dán chặt vào nơi đó thật lâu.

Trong siêu thị, chỉ còn Cố Lan Sinh và người đàn ông đeo kính.

Nghĩ nghĩ gì đó, Cố Lan Sinh từ trong khay chứa đồ cầm ra một lon bia, mở nắp, đưa cho anh ta, nói:” Xem như tôi mời khách, nhưng lon bia này anh không thể đem ra bên ngoài.”

Anh ta nhìn Cố Lan Sinh với vẻ mặt khó hiểu.

“Đêm khuya, không có ai.” Cố Lan Sinh nói.

Tiếp đến, mọi việc diễn ra giống như những gì Cố Lan Sinh nghĩ, người đàn ông ấy cầm lấy lon bia, tựa người vào quầy, uống liền mấy ngụm. Anh ta đem lon bia giơ lên mời, cứ thế xem Cố Lan Sinh cùng với mình trở thành bạn tốt.

Cố Lan Sinh nói với anh ta: “Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một cô gái mặc áo màu đỏ dưa hấu. Cô ấy rất đẹp.” Giọng nói lơ đãng, vừa nói vừa dọn dẹp quầy.

Vừa dứt lời, anh ta liền túm lấy cánh tay của Cố Lan Sinh. Vẻ mặt trông như thể tìm được cỏ cứu mạng.

“Tốt quá…Tốt quá…Anh cũng thấy đấy, điều đó chứng minh rằng tôi không có vấn đề gì về thần kinh.” Anh ta nói năng lộn xộn.

Năm phút sau, anh ta mới kể với Cố Lan Sinh về những rắc rối gần đây của mình.

“Cách đây không lâu, tôi vừa mới kết hôn. Cô ấy tên là Fiona, tôi cùng cô ấy gặp nhau ở siêu thị.” Anh ta mở đầu câu chuyện một cách vắn tắt.

Lời mở đầu câu chuyện ấy khiến cho Cố Lan Sinh phải thở dài. Cố Lan Sinh hỏi: “Anh có thể lặp lại những lời vừa nói một lần nữa không”? Thế là, người đàn ông đeo kính gật đầu.

Không phải nghe nhầm, Cố Lan Sinh thực sự không có nghe nhầm.

Cố Lan Sinh cũng mở cho mình một lon bia, uống một ngụm lớn vào bụng, nói với anh ta cứ tiếp tục.

Người đàn ông đeo kính tên là Schneider, người Helsinki, từng sống và làm việc ở Đức. Bốn tháng trước mới trở về nước, có nhà ở gần đây. Vì thế mỗi ngày Schneider đều phải đi ngang qua siêu thị.

Vào một ngày cuối tuần của tháng trước, Schneider gặp một cô gái phương Đông, tên là Fiona.

“Cô ấy là người mặc áo màu đỏ dưa hấu đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy.” Schneider đắm chìm trong kí ức.

Không, cô ấy mặc áo màu đỏ lựu còn hấp dẫn hơn nhiều so với màu đỏ dưa hấu.

“Nụ cười của cô ấy tràn đầy ma lực, tựa như mứt dâu sữa, rõ ràng là đã đánh răng, nhưng vẫn cứ không thể nhịn, liền lấy ngón tay quẹt nhẹ đem tất cả ʍút̼ vào miệng.”

Cố Lan Sinh đem bia còn xót lại trong lon uống hết một hơi.

“Mọi việc cứ thế mà phát triển: rời khỏi siêu thị, hai chúng tôi đến một quán cà phê, người chọn địa điểm là cô ấy, bầu không khí khá lãng mạn. Khi ly cà phê được bưng đến, cô ấy làm một điều mà tôi không thể nào tưởng tượng được – cầu hôn, cô ấy nói rằng tôi mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn chưa từng có.”

“Cô ấy có một nụ cười tỏa năng.” Schneider nhấn mạnh một lần nữa “Dù biết điều ấy đang vô lý, nhưng tôi không có biện pháp nào để cự tuyệt cô ấy. Cô ấy cầu hôn tôi vào lúc 5:58, chỉ cho tôi một phút để suy nghĩ. Sáu giờ, chúng tôi rời khỏi quán cà phê. 6:30, tôi đến tiệm trang sức mua nhẫn. 6:35, cô ấy đeo chiếc nhẫn tôi mua lên ngón tay vô danh. Nhân viên cửa hàng trang sức kia còn nói với tôi rằng họ sẽ phụ trách đặt nhà hàng, viết thiệp mời,… thế nên”

Thế nên, Schneider bởi vì không cách nào kháng cự lại được nụ cười ma lực của cô ấy, đồng ý để cho cửa hàng trang sức chuẩn bị tiệc cưới.

“Nhân viên phụ trách tiệc cưới hứa sẽ in xong tất cả thiệp mời trước mười hai giờ trưa ngày hôm sau. Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, chúng tôi đến khách sạn.”

Hai người đi khách sạn? Cố Lan Sinh đem lon bia vứt vào thùng rác.

Schneider cởi mắt kính ra nhìn Cố Lan Sinh, hiển nhiên là bị dọa cho giật mình.

“Tiếp tục.” Cố Lan Sinh nói.

“Chín giờ sáng hôm sau, chúng tôi đến chỗ đăng ký kết hôn hoàn thành các thủ tục pháp lý.

Mọi việc xảy ra cứ như một câu chuyện cổ tích: hai trái tim cô đơn sống ở nơi thành thị, tìm thấy nhau, vừa gặp đã yêu.” Schneider than thở.

Nếu nói bắt đầu như một câu chuyện cổ tích, thì phần tiếp theo của câu chuyện này chính là tai họa.

“Khi tôi mở cửa nhà mình ra, liền thấy trong nhà xuất hiện vài vị khách không mời mà đến. Những vị khách này toàn là những người đàn ông có cơ bắp cuồn cuộn, tuổi tầm ba mươi đến ba mươi lăm, vẻ mặt vô cảm. Người đàn ông có gương mặt châu Á duy nhất ở đấy đưa cho tôi một tờ đơn ly hôn, yêu cầu tôi phải kí vào đấy.”

Schneider uống một ngụm bia, nói:”Tôi đã kí.”

Schneider lại bắt đầu nói tiếp. Những lời tiếp theo của anh ta làm cho Cố Lan Sinh dù có bẻ gãy cái mắt kính cũng không đủ để diễn tả hết lòng hiếu kì của mình.

“Anh nhất định sẽ nghĩ rằng những điều tôi nói là nhàm chán chỉ để giết thời gian. Tôi cũng hy vọng tất cả chỉ là giấc mơ. Khi tôi ký tên mình lên tờ đơn, cô ấy đứng ngay bên cạnh, nét mặt thoạt nhìn không tốt, tôi nghĩ những gì mình làm đã kiến cô thất vọng, nhưng mà, lúc đó tôi không có sự lựa chọn khác.” Schneider sờ sờ sau ót mình,” Hai cây súng chỉa vào sau ót tôi, tôi, tôi không thể làm gì được..”

Giọng Schneider càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không nói tiếp nữa…. Cố Lan Sinh đoán anh ta có vẻ còn muốn nói điều gì đó nữa.

Có thể hiểu được, đó chỉ là một cô gái mà Schneider vừa mới quen chưa đến hai bốn tiếng đồng hồ. Nên cũng không cần vì một người xa lạ mà phải mất mạng, dù cho cô ấy rất đáng yêu; rất hấp dẫn, dù cho hai người vừa mới đăng ký kết hôn.

“Sự thật thì hai khẩu súng nhắm vào tôi đều không có lắp đạn. Trước khi đi, cô ấy đã nói cho tôi biết, nhưng tôi lại không xem đó là sự thật.” Schneider vùi mặt vào lòng bàn tay ” Bộ dạng của cô ấy lúc đấy khiến trái tim tôi đau…”

“Cướp lấy cây súng từ trêи tay của một người đàn ông, đem họng súng chĩa thẳng vào thái dương, bóp cò. Một chuỗi âm thanh “Răng rắc” “Răng rắc” vang lên, cùng với đó là tiếng cười của cô ấy. Vừa cười vừa bước ra khỏi nhà. Sau khi cô ấy đi được năm phút, mấy người đàn ông kia cũng rút lui, một lát sau, nhân viên tiệm trang sức đưa đến một sấp thiệp cưới .Tất cả mọi việc xảy ra đều trong một ngày.” Schneider vừa nói vừa đấm vào ngực mình.

“Vài ngày sau đó, trong tài khoản của tôi nhận thêm một khoản tiền, số tiền nhận được cùng với số tiền mà tôi chi trả cho việc mua nhẫn, tổ chức tiêc cưới,…không khác nhau là bao.”

Cố Lan Sinh dường như đã hiểu được, 3000 euro trong tài khoản của anh vì sao mà đến.

Schneider quyên góp số tiền mình nhận được vào quỹ từ thiện.

“Sau khi đem số tiền ấy quyên góp, tôi thấy tâm tình mình tốt hơn.” Schneider nói.

Sau khi kể xong mọi việc, lon bia của Schneider vừa khéo cũng đã hết.

“Tôi đem chuyện này nói với một người bạn, anh ta bảo rằng tôi chém gió, anh cũng cho là vậy đúng không?” Schneider hỏi.

Hiện tại, điều mà Cố Lan Sinh quan tâm chính là…

“Anh nói, anh cùng cô ấy đi khách sạn?”

Schneider phản ứng rất nhanh:” Tôi cùng cô ấy không có xảy ra việc gì hết, ngày đó, hai chúng tôi không ở cùng một phòng, trực giác bảo tôi rằng, tuyệt đối không được làm việc gì thiếu suy nghĩ, với lại cô ấy nhìn qua không phải là dạng người tùy tiện.”

Sau khi uống hết một ly cà phê liền cầu hôn, còn bảo là không tùy tiện, Cố Lan Sinh trong lòng thầm cười khẩy xem thường.

“Cũng không có hôn môi?” Cố Lan Sinh nghĩ đến bờ môi đỏ mọng nước của cô khi chúc anh ngủ ngon, liền hỏi.

“Không có.”

Không có hôn môi, thậm chí cả nắm tay cũng không có. Có lần Schneider muốn nắm tay cô, nhưng cô phớt lờ.

“Hiện tại nghĩ lại, giống như tôi cùng cô ấy chơi trò gia đình.” Schneider dùng một câu như thế để kết thúc cuộc trò chuyện

Schneider rời đi.

Siêu thị chỉ còn lại một mình Cố Lan Sinh.

Hỏi Cố Lan Sinh có tin hay không những gì Schneider vừa kể, anh cũng không rõ lắm.

Chính mắt Cố Lan Sinh nhìn thấy cô cùng với Schneider từ trong siêu thi đi ra; cô lại hai ngày liên tục không liên lạc với anh; tài khoản ngân hàng nhận được 3000 euro; trong nhà xuất hiện ba cái máy ảnh lỗ kim.

Xâu chuỗi lại những việc xảy ra, Cố Lan Sinh cảm thấy anh so với Schneider, anh có vẻ may mắn hơn.

Tháng năm, Cố Lan Sinh kết thúc việc làm bán thời gian ở siêu thị. Anh có rất nhiều thời gian rảnh vào cuối tuần: ngủ nướng; chơi game; đến thư viện, quán rượu.

Sau khi được thư giãn, hết thảy mọi việc đều quay về quỹ đạo ban đầu.

Giữa tháng sáu, Cố Lan Sinh nhận được một bưu thϊế͙p͙ từ Copenhagen.

Họa tiết trêи tấm bưu thϊế͙p͙ là bức tượng nàng tiên cá nổi tiếng ở Copenhagen.

Mặt sau bưu thϊế͙p͙ viết một hàng chữ:

Cố Lan Sinh, nếu như một ngày nào đó, chuông cửa nhà anh vang lên, mở cửa ra anh thấy tôi thì đừng quá bất ngạc, tôi chỉ là nhớ đến món bánh bao dưa cải mà thôi.

Chữ trêи tấm bưu thϊế͙p͙ được viết bằng tiếng Trung Quốc, nét chữ xinh đẹp, phần đề tên ghi-

Qua Việt Tú.

Qua Việt Tú.

Cố Lan Sinh cẩn thận đọc lại ba chữ này.

Tháng sáu, tại Helsinki, phố xá trở nên đông đúc.

Cố Lan Sinh vừa mới gia hạn hợp đồng cho thuê cùng với chủ nhà trọ.

Đi ngang qua con đường rợp bóng cây xanh, băng qua ngã tư, nhìn thấy nhà hàng món Trung – nơi nổi tiếng với món bánh bao dưa cải.

Nhà hàng đang tuyển nhân viên giao hàng, Cố Lan Sinh muốn xin vào đây làm việc, tranh thủ những lúc rãnh việc sẽ học đầu bếp làm bánh bao dưa cải.

Qua Việt Tú.

Tên không tệ, Cố Lan Sinh nhấc chân bước vào.

~~~~

Đầu hè 2015, Johannesburg, Nam Phi.

Trương Thuần Tình đứng tại vị trí trung tâm chợ Johannesburg, ngẩng đầu nhìn về phía tòa cao ốc.

Nó như một bức tượng to lớn xuyên thẳng đến mây xanh, bầu trời và phố xa được phản chiếu lên tấm kính thủy tinh của tòa nhà, khiến thế giới xung quanh dường như nhỏ lại.

Năm phút sau, Trương Thuần Tình bước vào tòa nhà.

Bảy phút tiếp theo, thang máy trực tiếp đưa cô đến tầng cao nhất.

Hiện tại, cô đang đứng trong văn phòng của CEO Tập đoàn SN Energy.

Tên tiếng Trung của vị CEO SN là Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt.

Trương Thuần Tình trong lòng thầm đọc cái tên này.

Tống Du Liệt còn có một cái tên thanh lịch khác nữa là Novichok.

Novichok, tên của một loại chất độc hóa học thần kinh, được người Liên Xô phát minh, bị

liên hiệp quốc liệt vào danh sách những vũ khí hóa học. Độ nguy hiểm cùng với sát thương

của nó gần bằng với đạn.

Novichok, trong tiếng Nga có nghĩa là “Kẻ đến sau”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN