Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 28: Đã lâu không gặp
Trong thế giới tràn ngập màu trắng của tuyết, một cậu bé đang xoay tròn giữa gió và tuyết, giai điệu quen thuộc lại cất lên, cậu không biết mệt mỏi cứ thế mà xoay tròn.
Hey Judy, đừng ủ rũ.
Tìm một bài hát buồn và hát nó thật vui vẻ.
Nhớ phải hát nó bằng cả trái tim,
Như vậy thế giới mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Nói dối, làm gì có ai có thể vui vẻ mà hát một bài hát buồn.
Nói dối, hát một trăm lần, một ngàn lần, thế giới cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp.
Mẹ ơi, hôm nay thật sự là một buổi sáng sớm tươi đẹp.
Giai điệu hòa với tiếng khóc non nớt, cứ lặp lại rồi lặp lại, người con gái che kín lỗ tai, cuộn mình trong góc tường, tuyệt vọng thét chói tai.
Tiếng thét lại biến thành những dải sương uốn mình quanh những ngọn núi, đàn chim bay về cánh rừng, ve lùi mình vào bụi cỏ, cơ thể người con gái dần dần chìm xuống hồ.
Giai điệu, tiếng khóc thút thít, tiếng thét chói tai—-xa dần, mọi thứ lại dần yên tĩnh.
Sự yên tĩnh này khiến cô muốn ôm lấy nó, nhắm mắt lại, thân thể dần dần chìm vào đáy hồ, nhưng có một bàn tay trong phút cuối lại bắt được chân cô, kéo cô ra khỏi thế giới yên tĩnh mà cô hằng mong ước.
“Tránh ra!” bàn chân còn lại hung hăng đá cái tay kia.
“Tránh ra!”
“Orfina”
Hiện thực cùng giấc mộng đan xen vào nhau.
Đầu chôn sâu vào gối, xoay người một cái–
Vẫn đang ở trong giấc mơ hay đã trở lại hiện thực? Cơn đau đầu đã thay cô lựa chọn.
Qua Việt Tú mở to mắt.
Trần nhà tối màu nhảy vào trong mắt cô, và cô rơi từ giường xuống đất.
Các tổ chức công ích đều như vậy, vì tiết kiệm tài nguyên, tất cả đều tính toán tỉ mỉ hết, như chiếc giường kia, so với chiếc giường đơn còn nhỏ hơn một nửa, tủ đầu giường kia cũng không khá hơn, nhỏ như miếng đậu hũ vậy.
Trêи tủ đầu giường có một chiếc điện thoại, và nó vẫn không ngừng đổ chuông. Ngoài tiếng chuông còn có giọng nói ngoài cửa.
Ngoài cửa liên tục gọi “Orfina”, cách đó không xa là tiếng máy ủi đất gầm rú cùng tiếng của la hét của công nhân.
Thế giới là một nơi ồn ào.
Qua Việt Tú tiếp tục nằm trêи sàn nhà nhìn trần nhà, trong lòng thầm đếm từ một tới mười.
Một nắm cỏ đuôi chó, hai lon cá hộp, ba đồng tiền xu, bốn cái bàn chải đánh răng…Mười ly Coca Cola.
Di động vẫn liên tục đổ chuông, thanh âm ngoài cửa vẫn liên tục gọi.
Chỉ có thể cam chịu số phận thôi.
Đứng dậy từ sàn nhà, cầm lấy di động, vừa nghe vừa đi mở cửa. Ngoài cửa là một nhân viên y tế trạm, còn người gọi điện cho cô là Đoạn Nhiên.
Đoạn Nhiên là bạn của Cố Lan Sinh, thành viên của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), sáng sớm hôm nay anh ta cùng Cố Lan Sinh đã đến Tswane trước, một thành phố phía Bắc của Nam Phi, tối hôm qua, 140 đứa trẻ ở Tswane đột nhiên bị ngộ độc thức ăn.
Trong điện thoại, Đoạn Nhiên nói với Qua Việt Tú, sau khi đến Tswane được một tiếng rưỡi, anh ta đã mất liên lạc với đội cứu trợ, Cố Lan Sinh là một trong 4 thành viên của đội cứu trợ.
Đuổi người nhân viên công tác đi, Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh.
Điện thoại của Cố Lan Sinh không gọi được, có lẽ do vấn đề tín hiệu, tín hiệu điện thoại ở Nam Phi trừ Johannesburg và Cape Town thì đều không tốt.
Tin tức từ chỗ đóng quân nói rằng: không có bất kỳ tin tức gì của đội cứu viện Tswane.
Ở Châu Phi, không có tin tức, chính là một tin tốt.
Trước mắt, thân phận của Qua Việt Tú là một người tự do truyền thông, sợ cô chịu thiệt, lão gia tử đã ngầm cho cô một thẻ truyền thông có con dấu của bí thư Liên Hợp Quốc
Người gọi là lão gia tử chính là ông ngoại của cô, có điều, cô và ông ngoại đã 2 năm không nói chuyện với nhau rồi.
Qua Việt Tú trở lại nơi đóng quân lúc 7h sáng, tên tài xế mà cô thuê dự định chở cô đến một nơi hẻo lánh để cướp tiền cướp sắc cô, may mắn, cô đã phát vị trí của mình cho Cố Lan Sinh, nhờ sự trợ giúp của trại viên mới có thể thoát thân.
Sau đó, Cố Lan Sinh đã đuổi việc vệ sĩ của cô, anh hoài nghi vệ sĩ và tài xế của cô là đồng bọn. Trêи đường trở về nơi đóng quân, Cố Lan Sinh lải nhải không ngừng. Khi đến doanh trại, ngã đầu liền ngủ, giày cũng không cởi, tắm cũng không tắm.
Nếu không phải giấc mơ kia, cô có thể ngủ một tư thế kia suốt 24 tiếng. Đã rất lâu rồi Qua Việt Tú chưa nằm mơ. Bất kể là giấc mơ gì liên quan đến hồi ức, Qua Việt Tú đều chán ghét.
Tắm rửa xong, rót một ly nước, đợi nước nguội một chút, Qua Việt Tú mở hành lý ra, từ trong hành lý lấy ra một tờ báo mà cô tiện tay lấy về khi mua đồ ăn sáng ở cửa hàng.
Khi đó Cố Lan Sinh đang tính tiền, quầy bên cạnh đang bày báo mới ra hôm nay, tiêu đề báo có một cái tên quen thuộc, bộ dáng cũng quen thuộc.
Hiện tại, CEO chấp hành SN Energy Tống Du Liệt xuất hiện trêи tiêu đề báo cũng không phải là điều gì lạ lẫm, nhưng cùng xuất hiện với một cô gái trẻ tuổi thì tương đối lạ lẫm.
Liếc mắt một cái, Tống Du Liệt cõng một cô gái.
Tiêu đề của bài báo: CEO chấp hành của SN Energy “không scandal” 10 tiếng trước có nguy cơ bị phá vỡ.
Có nguy cơ? Có nghĩa là chưa xác định nhưng cũng chắc tám, chín phần.
Cố Lan Sinh trả tiền xong, Qua Việt Tú thuận tay nhét báo vào túi hành lý, hành động đó bây giờ nhớ lại có chút nhàm chán.
Qua Việt Tú ném tờ báo vào thùng rác, nếu không có tin tức đó làm rối loạn, có lẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô phải là bánh bao dưa chua của Cố Lan Sinh.
Chuyện xưa, người xưa, vật cũ luôn dễ dàng mở cánh cửa hồi ức, cho dù bạn không muốn nó bị mở ra thế nào.
Di động của Cố Lan Sinh vẫn không thể gọi được.
Ly nước kia đã lạnh.
Trong lúc uống nước, ánh mắt của Qua Việt Tú rơi vào thùng rác mấy lần.
Từ góc độ này, hình ảnh người đàn ông cõng người phụ nữ thoạt nhìn không tệ, nam cao lớn, nữ eo nhỏ, chân thẳng tắp, trong màn đêm mê ly rất có cảm giác của một bộ phim tình cảm.
Nếu tin báo viết là thật, như vậy là cô phải thông qua báo chí mới biết được chuyện yêu đương của Tống Du Liệt, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này khiến tâm trạng không được thoải mái, giống như chồng ngoại tình mà vợ là người cuối cùng được biết vậy.
“Chồng ngoại tình mà vợ là người cuối cùng được biết” Tống Du Liệt mà nghe câu này khẳng định sẽ không vui.
Đương nhiên, anh ta sẽ đem sự không vui che giấu một cách cẩn thận, mà lời nói này để dì nghe được chắc chắn sẽ khiến dì sắc mặt đại biến(*)
(*) thành ngữ, ý chỉ bất ngờ, không thể tin được một cách tiêu cực
Đã rất lâu rồi Qua Việt Tú không nhìn thấy Tống Du Liệt.
Đã từng là quả mâm xôi bí mật trong vườn của cô, lại lớn lên như những gì Qua Hồng Huyên mong muốn, mạnh mẽ, quyết đoán và thủ đoạn. Nhưng dù thế nào, vẫn là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Nhưng lúc này, quả mâm xôi ngọt ngào của cô đang công khai mắt đi mày lại(*) với người phụ nữ khác.
(*) thành ngữ, đại ý giống liếc mắt đưa tình.
Tờ báo còn đưa tên và tuổi của người phụ nữ và mối quan hệ hiện tại cấp trêи cấp dưới của họ. Riêng những điểm này thôi cũng đủ để người khác suy nghĩ miên man.
Qua Việt Tú đến Johannesburg ngày đầu tiên là đã biết người phụ nữ mà Tống Du Liệt cõng trêи lưng là ai, đó là gương mặt của người nước ngoài được thành phố này yêu mến nhất.
Lúc đó cô ở trêи xe buýt cùng với mấy đứa con trai cầm ipad, trêи ipad là khuôn mặt của người phụ nữ phương Đông khiến cô nhìn nhiều hơn một chút, đó là khuôn mặt điển hình có thể nhận được số điểm đánh giá cao. Đúng là có một loại người như vậy, không sở hữu khuôn mặt của hoa khôi giảng đường nhưng lại được phiếu cao nhất trong cuộc bình chọn “Nhân vật được yêu thích nhất”
Trước mắt, sự việc có lẽ là như vậy, Tống Du Liệt đã lâu không liên lạc với cô, hẹn hò cùng cô gái khác, đêm khuya cùng nhau uống rượu, uống rượu xong cùng nhau ngồi trêи một chiếc xe, mặc dù họ không giải thích hai người đã làm gì giữa đêm nhưng dựa vào ngôn ngữ cơ thể cho thấy, cả hai có một mối liên kết ăn ý.
Đáng nhắc tới là trêи vai Tống Du Liệt còn đeo một chiếc túi xách kiểu nữ. Xem ra cô phải tìm thời gian đến tìm quả mâm xôi ngọt ngào của cô tâm sự mới được.
Chỉ là trước mắt còn sự cố của Cố Lan Sinh. chờ chuyện của Cố Lan Sinh xử lý xong, cô sẽ cho Tống Du Liệt biết, trêи đời này có một loại người không phải anh ta muốn thoát là có thể thoát khỏi.
Đem báo nhét vào ngăn kéo, Qua Việt Tú lại một lần nữa không gọi được vào điện thoại của Cố Lan Sinh. Điện thoại của Đoạn Nhiên cũng không gọi được.
Chạng vạng, Tswane truyền đến thông tin, đội cứu viện y tế đến Tswane đã xảy ra chuyện.
Từ năm 1948 đến 1991, gần nửa thế kỷ, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc của Nam Phi đã sinh ra một tổ chức bạo lực. Cho dù đã tới thế kỷ 21, tổ chức bạo lực đó vẫn ở đây chiếm cứ đất đai, xưng hùm xưng bá, chỉ riêng ở Cape Town đã có 100.000 người tham gia. “Băng đảng Nước Mỹ” là một trong những tổ chức bạo lực lớn nhất Nam Phi, bắt cóc người ngoại quốc là một trong những nguồn thu chính của bọn chúng.
Đội cứu viện rơi vào tay “Băng đảng nước Mỹ” chỉ trong vòng 30p khi đến Tswane. Tổ chức bạo lực lần này tỏ thái độ rất khác thường, không cần tiền chuộc mà muốn thông qua 4 người kia để đàm phán với chính phủ.
Thông qua một cầu nối, “Băng đảng nước Mỹ” có một cuộc trao đổi 40p với chính phủ Tswane, “Băng đảng nước Mỹ” muốn dùng 4 gã con tin để phóng thích 10 người của họ hiện tại đang bị cầm tù ở Cape Town.
Vòng đàm phán đầu tiên với chính phủ Tswane kết thúc trong thất bại.
“Băng đảng nước Mỹ” yêu cầu phóng thích 10 tên tù 4 năm trước đã đặt bom ở Cape Town. đặt bom phá hủy 3 chiếc xe của chính khách nước ngoài, làm cho 5 nhân viên hậu cần, 2 tình nguyện viên tử vong tại chỗ, 2 người bên ngoại giao, mười mấy người dân bị thương. Sự việc xảy ra trước cuộc hội đàm giữa các bộ trưởng của chính phủ Châu Phi ở Cape Town 15 phút.
Sự việc này làm mất mặt chính phủ Cape Town một cách nghiêm trọng.
Nam Phi có 3 thủ đô: Tswane, Cape Town, và Johannesburg.
Chính phủ của 3 bên đều giữ thái độ đóng cửa, tổ cứu viện y tế ở Tswane, tại sao chính phủ Cape Town lại phải giải quyết? Mà 10 tên tù mà “Băng đảng nước Mỹ” muốn trao đổi hiện tại đang bị giam ở Cape Town. Chính phủ Cape Town dù sao đi nữa cũng sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã làm mất mặt họ.
Như dự đoán, chính phủ Tswane đã thất bại trong đàm phán với Cape Town.
Khi thị trường của Tswane cúp điện thoại, deadline 72 tiếng mà “Băng đảng nước Mỹ” đưa ra đã trôi qua 8 tiếng. Bất đắc dĩ, chính phủ Tswane đành gửi gắm hy vọng vào Johannesburg.
Suy cho cùng, trại cứu viện đóng tại Johannesburg. Tuy nhiên, sau cuộc trò chuyện với chính phủ Johannesburg, họ lại làm khó dễ chính phủ Tswane. Người mất tích là ở Tswane, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều, chính phủ Tswane phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tự nhiên, việc cứu nhóm cứu viện y tế trở thành trái bóng cao su của đám chính trị gia.
Cũng đúng, bác sĩ không biên giới cũng giống như tình nguyện viên thôi, trước khi bạn trở thành bác sĩ không biên giới, họ sẽ nói với bạn rằng: chúng tôi sẽ không trang bị vệ sĩ cho bạn, chúng tôi cũng không hứa hẹn nhiệm vụ cứu trợ lần này bạn sẽ an toàn trở về, chúng tôi cũng không thể đảm bảo bạn có bị trúng đạn hay bị mìn rơi trúng đâu không.
Đêm dài, đêm khuya, rạng sáng, sáng sớm, hừng đông, vì sao biến mất, mặt trời ló dạng, Qua Việt Tú nhìn ánh nắng từ một điểm nho nhỏ đến khi lan tỏa khắp bầu trời qua khung cửa sổ.
Một đêm dài không ngủ.
Đây là một đêm dài nhất mà Qua Việt Tú từng trải qua. Đêm này, cô chỉ có thể trông chờ tin tức thông qua di động.
10p nữa, một chuyên viên cấp cứu từ tổ chữa bệnh sẽ đến Tswane.
Qua Việt Tú biết, đây chỉ là phương án giải quyết mang tính tượng trưng, những phần tử bạo lực khỏe như trâu, cùng mấy phần tử bạo lực đó nói chuyện đạo đức nhân ái, chúng chỉ biết nhạo báng và chửi rủa.
Quả nhiên, giữa trưa truyền đến tin tức: cuộc đàm phán lần thứ 2 của chính phủ Tswane cùng “Băng đảng nước Mỹ” lại kết thúc trong thất bại. Đặc phái viên của tổ chữa bệnh đến góc bàn đàm phán cũng chưa kịp đụng.
25 tiếng trong 72 tiếng đã trôi qua, tên cầm đầu “Băng đảng nước Mỹ” truyền lời, nếu chính phủ Tswane không thể hiện thành ý, sau 48h bọn họ sẽ rút thăm chọn ra một người trong tổ cứu viện bắn chết.
Cố Lan Sinh chiếm ¼ tỷ lệ, tỷ lệ ¼ này có thể dẫn đến việc cô sau này không còn cơ hội ăn bánh bao dưa chua Bắc Kinh nữa. Qua Việt Tú xê dịch cái ʍôиɠ đã tê cứng của cô, cô đã ngồi ở cái hộp này liên tục hai mươi mấy giờ. Trong hai mươi mấy giờ đó, không ai đến gõ cửa phòng cô.
Tổ cứu trợ có hơn trăm người, những người này hình như đã quên còn có một nhân vật là cô, cũng chỉ có Cố Lan Sinh nhớ đến cố, đến giờ cơm sẽ thúc giục cô đi ăn, bị bệnh sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô, di động vang lên, không cần xem cũng biết 10 cuộc thì 8, 9 cuộc là Cố Lan Sinh gọi.
Thậm chí còn…vào ngày cô nhận được giấy chứng nhận quan sát viên của Liên Hợp Quốc, Cố Lan Sinh cũng nộp đơn vào làm bác sĩ không biên giới, cô không hỏi anh tại sao, anh cũng không giải thích tại sao
Từ Tswane lại truyền đến tin tức, hiển nhiên đàm phán vẫn đang ở thế giằng co, mà thời gian vẫn từng phút từng giây trôi qua.
26 tiếng đồng hồ trôi qua, Qua Việt Tú đã ăn hai gói mì ăn liền, đem chuông điện thoại chỉnh xuống mức 4.
Cô cần phải bổ sung giấc ngủ thật tốt, không cần lo rằng dưới tình huống này, cô sẽ mắc chứng khó ngủ, giống như Cố Lan Sinh nói “Qua Việt Tú là người phụ nữ vô tâm, không tim không phổi.
Không đến 3p, Qua Việt Tú hoàn toàn ngủ say.
3h, báo thức của điện thoại đúng giờ vang lên. Tắt báo thức, Qua Việt Tú lại ăn tiếp hai trái chuối, ăn xong lại gội đầu tắm rửa, mở hành lý ra chọn đi chọn lại mới được một bộ quần áo. Thay quần áo xong, lấy túi trang điểm ra.
4h40, đi ra cửa. Trước khi rời khỏi trại, Qua Việt Tú còn cố ý đến văn phòng của nhân viên hậu cần một chuyến, hai gã nhân viên này không nhận ra cô.
Báo xong họ tên, hai gã nhân viên công tác không thèm che dấu ánh mắt khinh bỉ nhìn cô. Vì sao ư? Khi đồng đội còn đang rơi vào chỗ nguy hiểm, cô còn trang điểm hoa hòe lộng lẫy. Từ trong miệng hai gã hậu cần, Qua Việt Tú biết được chính phủ Tswane đã phái rất nhiều binh lực để điều tra khu vực hoạt động của “Băng đảng nước Mỹ”
Bao nhiêu binh lực? Là hai hay ba người?
Qua Việt Tú trong lòng cười lạnh, bao nhiêu binh lực cũng chỉ là phương án tạm thời của chính phủ Tswane. Thực tế, trong lòng những người này chính là: nếu các người có thể trở về, thì cũng tính là mạng lớn, còn nếu chết thì là do xui xẻo, biết bao nhiêu người chạy khỏi mảnh đất hắc ám này còn không kịp, các người tự mình tìm đến, cho rằng đi một chuyến này sẽ trưởng thành ư? Ngu ngốc.
Có lẽ trong mắt của những người Châu Phi này, cô cũng là một trong những người ngu ngốc đó. Cô có thể người ngu ngốc nhất nhưng Cố Lan Sinh không phải, trong lòng Qua Việt Tú rõ ràng nhất.
Tài xế bị đuổi việc, Qua Việt Tú chỉ có thể tự mình gọi điện thuê xe. Phía cho thuê xe đưa đến một người đàn ông cường tráng, ánh mắt hắn không chút che giấu, mãi đến khi Qua Việt Tú mở túi xách ra hắn mới dời ánh mắt khỏi đùi cô.
Súng trong túi xách của cô là Cố Lan Sinh đưa cho. Qua Việt Tú đọc địa chỉ của SN Energy tại Johannesburg.
Còn 12p nữa đến thời điểm tan tầm thì Qua Việt Tú đến tòa nhà văn phòng SN Energy. Gần đây Tống Du Liệt vẫn luôn ở Johannesburg làm việc, đây là thông tin mà cô biết được nhờ tin tức.
Hy vọng sự xuất hiện đột ngột của cô sẽ cho Tống Du Liệt một sự kinh hỷ(*). Có thể không kinh hỉ sao? Cô ăn mặc nóng bỏng thế kia cơ mà.
(*): kinh ngạc và vui mừng.
Lần cuối cùng gặp mặt, Tống Du Liệt nói như vậy “Qua Việt Tú, đây là lần cuối cùng tôi vì em thu dọn cục diện rối rắm.”
Nói thật, lúc đó công đúng là bị khí thế cùng ánh mắt u ám của Tống Du Liệt dọa chết. Đó là quả mâm xôi ngọt ngào của cô, phục hồi tinh thần lại, chân tiếp tục bước đi.
Chân giữa không trung bị bắt lấy. Tống Du Liệt lại dám bắt lấy chân cô.
Không, nói chính xác là Tống Du Liệt không chỉ dám bắt lấy chân cô, còn dám vác cô lên vai, đưa ʍôиɠ lên trời.
Lúc ấy, kho hàng cũng chỉ có hai người bọn họ, trêи người cô mặc áo khoác của Tống Du Liệt, cô mới được lôi ra từ thùng đựng hàng. Cô bị nhét vào đó với một bộ đồ ngủ gợi cảm được in đầy số trêи đó. Một đám người lúc đầu muốn đem cô thành món quà đưa vào núi sâu rừng già, tặng cho tên cầm đầu làm vợ.
Ngọn nguồn của sự việc là cô muốn viết một bài báo thuần chất gây cười, vì thế cô đã trà trộn vào clb đêm, ngày thứ hai cô trà trộn vào đón liền gặp một tên lưu manh đang muốn kiếm vợ. Qua Việt Tú là người luôn có thể gặp xui xẻo, lần này cũng không ngoại lệ.
Câu chuyện xui xẻo này còn có một kết thúc, khi Qua Việt Tú bị lôi ra khỏi thùng đựng hàng thì vạt áo ngủ sexy bị mắc vào chốt cửa của thùng đựng hàng, rầm một tiếng, mất hết mặt mũi mà nhận áo khoác bị Tống Du Liệt ném lại.
Lúc ấy, anh ta từ trêи cao nhìn xuống cô, giọng nói lạnh giống như trong hầm băng.
“Qua Việt Tú, trong lòng em rõ hơn ai hết, hiện tại em có phải là cô công chúa của nhà họ Qua hay không, cũng chỉ dựa vào một câu nói của tôi thôi. Hy vọng lần sau em có bản lĩnh một chút, đừng có đến cầu xin tôi, đây là lần cuối cùng. Nếu em có chuyện muốn cầu tình với tôi, nhớ kỹ, tiêu chuẩn thấp nhất là phải có được vẻ phong tình vạn chủng của Carmen.
Không thèm liếc nhìn cô một cái, Tống Du Liệt nghênh ngang rời đi.
Qua mấy ngày, Qua Việt Tú phát hiện điện thoại cá nhân của Tống Du Liệt đã thay đổi.
Có lẽ, Tống Du Liệt nghĩ rằng thế lực của anh ta ở SN Energy đã được củng cố
Có lẽ vậy, mấy lần xuất hiện ở nơi công cộng, những người đi theo Tống Du Liệt đều là những gương mặt quen thuộc. Bọn họ đều là những người đầu tiên theo Qua Hồng Huyên đến châu Phi mở rộng sự nghiệp.
Mọi việc rất giống một câu chuyện, người đỡ đầu lui về phía sau, học trò mới lên sàn. Học trò treo nguyên tấm bảng “Đạo đức là bức tranh, lương tâm là lợi ích”
Mấy việc này Qua Việt Tú cũng lười đi quản, gần đây cuộc sống của cô đang rất ổn. Có một lần cô còn chính mắt thấy dì bước ra từ một cửa hàng flagship ở Los Angeles, bộ dáng vừa khô vừa gầy, hành động chậm chạp. Đêm đó vì chúc mừng một màn kia, cô có uống một chút rượu.
Nếu không phải vì chuyện của Cố Lan Sinh, cô thiếu chút nữa đã quên thân phận của mình.
48 tiếng trong miệng của đã trôi qua 30 tiếng, ngay khi mắt nhắm lại, mặt trời lại nhô lên, 12 tiếng đồng hồ sẽ trôi qua, cô đã không còn trông cậy vào những người đó.
Qua Việt Tú đã từng tiếp xúc với đám bạo lực Nam Phi, những người này đều là những người liều mạng, việc gì cũng có thể làm. Hiện tại không phải lúc phô trương, không chỉ không thể phô trương mà còn phải tìm ra biện pháp thực tế nhất.
Carmen? Nhân vật này là một hồi ức của cô và Tống Du Liệt.
Thật ra, cũng chẳng có gì, nhiều nhất thì nhân vật này cũng là nữ công nhân có công việc bán thời gian là vũ công, cũng vừa hay, đây là cơ hội để cô trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy.
Qua Việt Tú đẩy cánh cửa của tòa nhà tự xưng là tòa nhà cao thứ ba Nam Phi ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!