Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 70: Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ chị (phiên ngoại)
Bức tường vây màu hồng nhạt vuông vức, sắc trắng của những bông hoa tử đằng đang nở rộ trêи giàn, ánh mặt trời xuyên qua từng khe hở, chân cô đang dẫm lên những hòn đá trắng nhỏ, tóc dài chia làm hai, một bên được buộc đuôi ngựa, một bên thả hờ hững trêи vai.
“Tống Du Liệt, cậu xoay người sang chỗ khác.” Cô quát lên.
Thật ra, không cần cô nói cậu cũng sẽ xoay người ra chỗ khác.
Bởi vì, chất lượng của chiếc áo ba lỗ màu hồng nhạt mặc trêи người cô quá tệ, cậu chỉ cần hơi dùng sức, chiếc áo ba lỗ đã bị xé thành hai mảnh rơi xuống đất, ngoài chiếc áo ba lỗ hồng ấy ra cô không mặc gì bên trong nữa cả.
Đúng vậy, cậu nên xoay người ra chỗ khác.
Nhưng trong đầu cậu lại nghĩ, người trước mặt là người thừa kế của SN Energy, không thể nào lại có thể mặc chiếc áo ba lỗ có chất lượng tệ hại như vậy.
Cho nên?
Không có cho nên, cậu chỉ biết là, ánh mắt cậu cứ dán vào phía cô, lông mi của cô, đôi mắt của cô, nhìn bím tóc tết thành nơ bướm, nhìn chiếc quần đùi ngắn(*) của cô, cô ở đó run rẩy che đi hai vật tròn tròn đó, chúng đang phập phồng theo hô hấp của cô, tất cả được tóm gọn trong mắt cậu.
Đúng vậy, cậu nên xoay người ra chỗ khác, bởi vì, người trước mặt là Qua Việt Tú.
Qua Việt Tú là cơn ác mộng tồn tại trong cuộc đời cậu, và Qua Việt Tú là chị họ của Tống Du Liệt.
Nhưng, cậu vẫn không thể thu hồi ánh mắt trêи người cô, thậm chí, cậu còn phát hiện ra một việc, cậu có thể dùng mắt thường nhìn thấy được có một màu hồng phấn đang lan nhanh ra từng tấc da thịt của cô, lớp màu hồng nhạt đó, dẫn dụ ngón tay cậu ngứa ngáy muốn thử, muốn chạm đến nó.
Tựa như không chịu nổi ánh mắt của người đang nhìn cô kia, cô xoay người đưa lưng về phía cậu.
Bước chân không kiểm soát được di chuyển đến chỗ cô, đứng sau lưng cô, mới đầu là tay đặt lên eo, rồi run rủi thế nào tay lại di chuyển đến hai vật mềm mại kia, nắm trọn trong lòng bàn tay, Tống Du Liệt cũng rõ là vì sao nữa.
Cơn gió từ bức tường vây thổi đến.
Quay ngược thời gian về một tuần trước.
Một tuần trước, cũng như những chủ nhật khác, Tống Du Liệt đến căn nhà nhỏ trong rừng.
Đi qua bức tường vây, cậu thấy một bọn nhóc đang chen chúc nhau bên ngoài tường vây, tất cả đều là con trai, chừng mười tuổi, đứa có cái đầu cao nhất chắc cũng không quá mười ba tuổi.
Qua Việt Tú sống ở bên trong bức tường vây đó.
Đứa cao nhất đang ghé sát vào tường vây, hơn chục cậu bé lần lượt xếp thành hàng đứng sau tên nhóc cao nhất đó, mới nhìn còn tưởng bọn nhóc đang xếp hàng mua vé vào cổng công viên.
Trước mắt Tống Du Liệt là một cậu nhóc mặc quần đùi.
Tên nhóc mặc quần đùi liếc cậu một cái, đưa tay kéo người đang đứng trước mặt, tay chuyền qua mười mấy người đến cậu bé đang ghé vào bức tường vây kia.
“Sắp đến lượt mày rồi.” Cậu bé còn không thèm ngẩng lên, còn huých mạnh tay đồng bọn mình.
Đồng bọn lại vươn tay ra, lúc này mặt tên nhóc đó mới không tình nguyện mà rời khỏi bức tường vây.
Cậu nhóc thầm đánh giá Tống Du Liệt, trong bụng đã ngầm so sánh, chiều cao, chiều dài cánh tay, v.v… nếu đánh nhau không biết có thắng được không.
Quan sát xong, sau một hồi suy xét, nói một câu: “Anh cũng có thể nhìn.”
“Nhìn cái gì?” Tống Du Liệt hỏi.
Sau khi đứa nhóc nhỏ nhất nhận được ám hiệu của đồng bọn, đưa Tống Du Liệt đến chỗ đứng của cậu nhóc cao nhất ghé vào bức tường vây kia, tên nhóc còn nháy mắt với cậu, nói rằng anh sẽ thích.
Tống Du Liệt phát hiện có một lỗ thủng bằng đồng xu trêи bức tường vây.
Lúc này cậu đã gần như đoán ra những tên nhóc này đang làm chuyện gì, đơn giản là tường vây có thứ gì đó thú vị, Tống Du Liệt rất quen thuộc với mọi thứ ở tường vây, đó là nơi Qua Việt Tú thích ngồi ngẩn ngơ.
Khiến cho những cậu nhóc này xếp hàng chờ xem, không lẽ con nhỏ điên nuôi quái thú trong bức tường vây kia?
Mắt nhìn vào cái lỗ.
Ngoại trừ Qua Việt Tú đang vươn vai dưới giàn hoa tử đằng, không có quái thú hay bất cứ thứ gì đặc biệt cả.
“Người con gái kia.” Tất cả lũ nhóc đồng thanh.
Con gái? Quả thực căn nhà này ngoại trừ bảo vệ, còn lại đều là nữ.
Chỉ là, Tống Du Liệt không hình dung ra được hình tượng phái nữ phù hợp nào khiến cho lũ nhóc xếp hàng nhìn trộm, quản gia đã là một bà lão, hai người hộ lý không tính là già, nhưng tướng mạo thì đi trêи đường, tùy tiện bắt một người thì đã hơn một nửa giống vậy, người trẻ nhất là Khiết Khiết, trước kia Khiết Khiết từng tập võ, tướng mạo người này ở nơi công cộng sẽ khiến lũ trẻ chủ động dạt ra xa.
Đám nhóc miêu tả đặc điểm của “người con gái” trong miệng chúng cho Tống Du Liệt.
Mắt to, da trắng, mái tóc đen dài.
Xìiiii!
Đó chẳng phải là Qua Việt Tú sao?
Tống Du Liệt day day trán.
Biết những tên nhóc này mỗi cuối tuần đều đạp xe hơn một tiếng để ngắm cô gái mắt to trong bức tường vây, Tống Du Liệt có chút muốn nổ tung, Qua Việt Tú đơn giản chỉ là một con nhỏ điên.
Con nhỏ điên kia đã biến thành con gái từ lúc nào?
Còn là một người con gái xinh đẹp đáng yêu!
Đưa lũ trẻ đến ven hồ, để cho chúng xếp hàng lần lượt từ lớn đến nhỏ.
Trước hết là hỏi tên nhóc cao nhất.
“Nói xem, cô ta đẹp ở chỗ nào?” Hỏi, “Cô ta” trong miệng Tống Du Liệt dĩ nhiên là Qua Việt Tú.
“Chị ấy điểm nào cũng đẹp.” Đứa nhóc này trả lời rất nhanh.
Đây là đáp án tiêu chuẩn tình nhân của phần lớn quần chúng, đáp án này không đáng chấp nhận.
Không đợi cậu đặt câu hỏi.
“Bộ dạng ăn dưa hấu của chị ấy vô cùng đáng yêu.” Lúc tên nhóc thứ hai phát biểu câu này, mắt nó đã cười thành vầng trăng non.
Đứa nhóc thứ ba: “Em thích nhất là bộ dạng đi chân trần của chị ấy.”
Đứa nhóc thứ tư: “Em thích chị ấy mặc áo ba lỗ màu hồng nhạt.”
Đến phiên tên nhóc thứ năm.
Cậu nhóc thứ năm: “Em không cảm thấy chị ấy đẹp gì cả, nhưng em sợ bọn nó không cho em chơi cùng nên đành phải đi ngắm cùng bọn nó.”
Phải nói như thế này chứ, bốn tên nhóc phía trước chắc là ít thấy phụ nữ.
Nhưng! Thế nhưng——
“Vài lần sau, em cảm thấy bọn nó nói đúng, chị ấy vừa đẹp vừa đáng yêu, em thích nhất đầu ngón chân hồng hồng của chị ấy.” Đứa nhóc thứ năm còn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Đầu ngón chân hồng hồng?!
Tống Du Liệt kiềm chế lắm mới không buông lời thô tục
Đứa thứ sáu: “Thoạt nhìn tưởng chị ấy rất cay nghiệt, đặc biệt là lúc chị ấy cầm chiếc súng bắn nước cao áp phun nước vào em, vừa cay nghiệt vừa ngầu.”
“Ruby, tao đã nói với mày hàng trăm lần rồi, là chị ấy cầm súng nước cao áp phun nước vào người chúng ta, không phải mỗi mày.” Đứa nhóc lớn nhất sắng giọng cắt lời đồng bọn.
Vãi! Buột miệng thốt ra.
Vẫn còn 5 đứa còn lại.
Ánh mắt Tống Du Liệt chuyển sang tên nhóc thứ bảy, vẻ mặt tên nhóc này rất kϊƈɦ động, bộ dạng như không chờ nổi đến lượt mình nói vậy, có lẽ trong lòng tên này đã sớm âm thầm liệt kê những ưu điểm của cô gái trong bức tường vây kia, chờ được hỏi đến thì não sẽ tuôn ra.
Tên nhóc thứ tám cũng vậy.
Lần lượt lướt qua.
Cuối cùng, Tống Du Liệt đứng trước mặt cậu nhóc nhỏ tuổi nhất: “Đến lượt em trả lời.”
Tên nhóc trước mặt này tuyệt đối không quá tám tuổi, Qua Việt Tú không có khả năng có thể khiến đứa trẻ tám tuổi cũng bị mê hoặc.
Thằng bé nhìn cậu một lát.
Nhỏ giọng nói: “Ngực chị ấy rất lớn, em đoán, nhất định sờ vào sẽ mềm mại giống như trong giấc mơ của em.”
Liên tiếp những lời rác rưởi tuôn thẳng ra từ miệng của Tống Du Liệt, Tống Du Liệt rất khó tưởng tượng cảnh mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng giận dữ chửi tục của mình, cũng tại mấy thằng nhóc chết tiệt này!
Hiển nhiên, bọn tiểu yêu này sẽ còn tiếp tục nhìn trộm con nhỏ điên nữa.
Cậu biết rõ, con nhỏ điên khi ở nhà thường không mặc áo ngực; cậu biết rõ mùa hè con nhỏ điên thích mặc áo ba lỗ và quần đùi ngắn, mặc như thế rất mát mẻ; cậu biết rõ, con nhỏ điên thích đi chân trần qua lại, cậu biết rõ, ngực….ngực của con nhỏ điên rất lớn, lớn đến nỗi một bàn tay cũng không ôm trọn được hết.
Đáng chết, bất tri bất giác cậu đã biết được nhiều chuyện của con nhỏ điên như vậy.
“Chúng mày!” Chỉ vào lũ nhóc: “Sau này không được xuất hiện ở đây nữa.”
Để cho lũ nhóc có ấn tượng sâu sắc với lời cậu nói, Tống Du Liệt để cho tên lớn nhất nếm mùi thế nào là trật khớp tay, đứa bị trật khớp tay này lúc trước còn khoe khoang cậu ta có quỹ hẹn hò, đúng vậy, là quỹ hẹn hò cùng với cô gái xinh đẹp trong bức tường vây kia.
Từ lúc nào, con nhỏ điên đã trở thành một người con gái?!
Tống Du Liệt liên tục cười rời khỏi bờ hồ.
Cũng không biết vì nguyên nhân nào, bước chân dừng lại bên ngoài bức tường vây.
Nhìn chằm chằm lỗ nhỏ bằng đồng xu không quá ba giây, cũng không biết xuất phát từ tâm trạng nào, mắt nhòm vào lỗ thủng đó.
Cậu sẽ không tin những lời nói ma quỷ của bọn nhóc kia.
Vừa nhìn tướng mạo là biết bọn nhóc đến từ khu vực Mỹ Latin cách đó không xa, đó là vùng rất xa thành phố, sợ là rất khó nhìn thấy phụ nữ, cho nên có thể thấy được một cô gái cũng tính là tạm được là chuyện kinh vi thiên nhân(*), ví dụ như Qua Việt Tú.
(*) 惊为天人: ý chỉ rất bất ngờ, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể so sánh với người đấy được (theo Baidu)
Cậu tuyệt đối sẽ không tin những chuyện vớ vẩn của lũ nhóc kia, Qua Việt Tú không phải là một người con gái đáng yêu, nhìn một trăm lần hay một vạn lần cũng không hề, cái này cậu có thể lập tức chứng minh.
Ghé mắt vào lỗ nhỏ, nhìn qua lỗ—–
Qua Việt Tú vẫn ngồi trêи chiếc ghế kia, đầu mùa hạ, hoa tử đằng xum xuê, mỗi phiến lá cây đều phô ra màu xanh tươi non, những chùm sáng xanh non qua khúc xạ mặt trời chiếu lên người cô, như một giấc mơ.
Như một giấc mơ, như chốn huyền ảo.
Qua Việt Tú, con nhỏ điên.
Hôm nay con nhỏ điên mặc áo ba lỗ màu hồng.
“Em thích chị ấy mặc áo ba lỗ màu hồng.” Tống Du Liệt nhớ lại lời nói của thằng nhóc thứ tư.
Phần ngực của áo ba lỗ hồng nhạt xẻ rất sâu, nếu không có chiếc áo ba lỗ bao lại, dường như làn da trắng mịn kia sẽ phát sáng lên.
“Ngực chị ấy rất lớn, em đoán, nhất định sờ vào sẽ mềm mại giống như trong giấc mơ của em.” đây là lời đứa bé nhất nói.
Nhắm mắt lại, không dám nhìn đến chỗ đó nữa.
Nhưng không nhìn nữa là xong ư? Không đâu, còn có hình dáng cô dẫm lên những viên đá vụn đi tới đi lui vẫn còn đó, đầu ngón chân….đều là màu hồng.
Thế giới sau bức tường vây kia có hơi điên cuồng.
Cơn gió thổi qua, Tống Du Liệt co cẳng chạy khỏi bức tường vây,
Đến cuối tuần sau, cậu lại đi qua bức tường vây kia, bên ngoài tường rào đã không xuất hiện lũ nhóc đứng xếp hàng nữa, cũng không thấy lỗ hổng đồng xu kia.
Lỗ hổng đã bị bịt kín, bịt thật kín, cũng không biết là ai làm, đương nhiên, không phải là Tống Du Liệt làm, nhất định không phải Tống Du Liệt làm.
Cuối tuần này, cô vẫn mặc áo ba lỗ hồng.
Thằng nhóc thứ tư nói “Chị ấy mặc áo ba lỗ hồng rất đáng yêu.” Bỗng dưng chiếc áo ba lỗ kia trở nên thật ngứa mắt.
Không phải là chất lượng của chiếc áo ba lỗ có vấn đề, mà là tâm trạng mà cậu muốn phá hủy, Tống Du Liệt biết, lực xé chiếc áo ba lỗ đó mạnh cỡ nào.
Qua Việt Tú chỉ là một con nhỏ điên, chị ta còn không được tính là con gái, chứ nói gì đến con gái đáng yêu. 🙂
Tống Du Liệt giải thích, phụ nữ đáng yêu phải có dáng vẻ giống mẹ, lúc nói chuyện thì rất dịu dàng, dịu dàng ân cần thăm hỏi cậu, dịu dàng nhìn cậu.
Cơn gió từ bức tường vây thổi qua, ánh mặt trời chiếu xuống, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Chiếc áo ba lỗ màu hồng bị xé rách bị cậu dẫm dưới chân, cô đang núp trong ngực cậu, còn tay cậu thì rất là không an phận.
Nhắm mắt lại.
Người bịt kín thật kín bức tường vây kia nhất định không phải cậu.
Nhưng khi nhắm mắt lại thì…
Tất cả mọi việc đều phơi bày trước mặt cậu, người bịt thật kín bức tường vây kia chính là cậu, thậm chí cậu còn cẩn thận kiểm tra xem bức tường còn lỗ thủng nào khác không.
Sao phải để ý cái lỗ nhỏ bằng đồng xu kia, ngay cả Tống Du Liệt cũng không biết.
Cơn gió lướt qua bức tường vây, thời gian quay lại buổi tối sinh nhật mười bốn tuổi của cậu, ở trong phòng của cô.
Xé chiếc áo sơ mi, một mảng tuyết trắng bật ra, hốc mắt ngứa ngứa, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào ngực phụ nữ, loại trải nghiệm này đến từ chính Qua Việt Tú, chị họ của cậu. Điên rồi, còn điên hơn là, tay cậu không rời đi, giống như bị dính lại, xúc cảm mềm mại trắng nõn đó hút chặt lòng bàn tay cậu, lấp đầy từng đường vân trêи lòng bàn tay cậu.
Càng đòi mạng hơn là, cho dù tay rời đi, xúc cảm này vẫn còn in trong lòng bàn tay cậu.
Lúc ma sát, lúc sà vào, lúc vuốt ve, lúc sờ lấy, mỗi lần đều rất rõ ràng.
Điên mất thôi.
Làm gì cũng không thoát khỏi xúc cảm đó, chạy đến nhà tắm ra sức chà lòng bàn tay, cho tay vào chậu nước đá, nắm chặt nắm đấm chạy như bay trêи đường, ném phi tiêu, nhảy dây liên tục đến mệt vã người cũng không khiến cậu thoát khỏi cảm giác đó, co lòng bàn tay lại liền giống như đang cầm đồ thật.
Buổi tối hôm đó, Tống Du Liệt mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ có một người phụ nữ, người phụ nữ đó cho cậu biết được bí mật giữa nam nữ, cho dù cậu đã biết một số kiến thức về nam nữ trong sách giáo khoa, nhưng….ngày hôm sau, đem chiếc ga giường nhét vào cặp sách, giống như trốn khỏi cái nơi tường vây bao bốn phía đó.
Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ chị.
Thời gian lại quay trở lại khu rừng.
Trong mắt ai nhìn thấy cô gái và cậu trai đi dạo trong rừng, đều giống như trộm bố mẹ chơi trò chơi tình yêu, nhưng trong lòng cậu chàng biết, thật ra không phải, cho nên, cậu vẫn cật lực duy trì khoảng cách với cô gái.
Cô gái muốn cậu bé hái hoa cho cô.
Cậu bé mang hoa đến trước mặt cô gái, ánh mắt vô tình rơi lên bờ môi cô gái, cậu nhớ tới lúc hái hoa, chạm vào cũng mềm mại như những cánh hoa vậy.
Cậu bé và cô gái hôn nhau dưới tàng cây.
Khung cảnh này, không phải là cặp đôi yêu sớm thì là cái gì?
Nhưng trong lòng cậu bé biết rõ, không phải, thật ra là không phải.
Người khiến cậu hái hoa là chị họ của cậu, và người cùng cậu hôn môi cũng là chị họ của cậu.
Nghe rất điên rồ phải không?
Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ chị, tôi phỉ nhổ chị đồng thời Tống Du Liệt cũng phỉ nhổ chính bản thân mình.
“Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ chị.” Ngọn nguồn từ cái đêm giông tố đó.
Qua Việt Tú mở cửa phòng cậu, cô ngồi trêи bục cửa sổ, đêm hôm đó bộ dạng Qua Việt Tú không khác gì lúc cô 12 tuổi, khiến trong lòng cậu có chút lo lắng.
Cô ướt sũng ngồi trêи bục cửa sổ, rơi lệ, nói với cậu: “Tống Du Liệt, tôi muốn chết.”
Tống Du Liệt thừa nhận trong nháy mắt cậu thấy điều này thật tốt, như vậy sau này đêm hôm khuya khoắt chị ta không còn xuất hiện trong phòng cậu nữa.
Tia sét xoẹt xuống, cô lảo đảo như sắp ngã đến nơi, theo bản năng kéo tay cô lại.
Muốn cô chết chỉ là một ý niệm trong nháy mắt, ý niệm chiếm nhiều hơn trong đầu là bảo cô đừng khóc.
Qua Việt Tú, đừng khóc.
Đừng khóc.
Cô rời khỏi phòng cậu, cậu đóng cửa sổ lại.
Đứng trước cửa sổ, trong muộn màng, Tống Du Liệt hiểu những chuyện vừa xảy ra mấy phút trước, vì để cho cô ngừng khóc, cậu đã làm một chuyện rất quái gở.
Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ chị, cho dù chị chết, tôi cũng muốn phỉ nhổ lên phần mộ của chị.
Thời gian lại trôi đến đất nước cầu vồng.
Ở đất nước cầu vồng có một thị trấn là George, ở thị trấn George có một trang viên màu trắng.
Hoàng hôn đó, tại tòa nhà trắng, Tống Du Liệt nhìn thấy một cô bé cao hơn cậu một chút, cô bé đi đôi giày ba lê màu đỏ.
Cô bé đi giày múa ba lê đỏ cực giống nàng công chúa nhỏ trong lâu đài mà sách báo hay kể.
Công chúa nhỏ đó tên là Qua Việt Tú.
Năm đó, Tống Du Liệt bốn tuổi.
Trong một khoảng thời gian dài, ấn tượng về Qua Việt Tú đối với Tống Du Liệt mà nói đa số là sắc mặt luôn tái nhợt, thường không hay ra khỏi cửa nhà, phần lớn thời gian đều rất im lặng, con ngươi đen như mực khi nhìn chằm chằm một chỗ thì có hơi dọa người.
Trừ cái đó ra, Qua Việt Tú còn là chủ nhân nhỏ của trang viên này, đây là lời mẹ Tống Du Liệt muốn cậu ghi nhớ kĩ.
Chủ nhân nhỏ của trang viên còn có một thân phận khác, đó chính là…..
“A Liệt, đó là chị họ của con.” Ngày ấy nữ chủ nhân trang viên đã nói với cậu như vậy.
Tống Du Liệt hỏi mẹ vì sao chủ nhân nhỏ của trang viên lại biến thành chị họ của mình.
“Đó là chuyện của thế giới người lớn, đợi A Liệt lớn thêm một chút sẽ hiểu ngay thôi.” Mẹ nói.
Giống như lời mẹ nói, lớn dần, rất nhiều chuyện dần dần sáng tỏ: bài tập, ngôn ngữ, toán học, lực hút của Trái Đất, gen di truyền, lịch sử tiến hóa của nhân loại v.v đều có thể tìm được đáp án, duy nhất chỉ có một câu hỏi mãi không tìm được ra đáp án chính xác là Qua Việt Tú.
Tống Du Liệt không tài nào hiểu nổi vì sao Qua Việt Tú luôn kiếm cớ gây sự với cậu, cậu đã đủ bận rộn lắm rồi, mà Qua Việt Tú cứ cách hai ba ngày lại tìm cậu gây phiền phức.
Lúc đó, Tống Du Liệt mới hiểu rõ lời mẹ cậu muốn cậu khắc ghi “Qua Việt Tú là chủ nhân nhỏ của trang viên này.”
Địa vị chủ nhân nhỏ của trang viên đủ để uy hϊế͙p͙ người khác, nói cách khác, không thể đắc tội với công chúa nhỏ được, cho dù mẹ và nữ chủ nhân là người thân, nhưng đó cũng chỉ là một bí mật, trong mắt người ngoài, cậu và mẹ cậu đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Về chuyện chủ nhân nhỏ cứ tìm cậu gây phiền phức, Tống Du Liệt chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp: Im lặng là vàng.
Giống như dòng sông băng đảo Greenland, gió nổi lên, phải kiên nhẫn hiền hòa, chờ cơn gió thổi đến, gió qua đi, sông băng vẫn còn ở đó; trận gió tiếp theo, nó vẫn tiếp tục yên lặng.
Một đêm khuya, Tống Du Liệt mở mắt liền thấy Qua Việt Tú đứng trước giường mình.
Cô không vì thấy cậu mở mắt mà hoảng sợ, cậu cũng không vì mở mắt nhìn ngay thấy cô mà hoảng sợ, vuốt mái tóc trước trán cậu, cô cười với cậu.
Cậu nhắm mắt lại.
Trong trang viên thỉnh thoảng sẽ truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, nữ chủ nhân của trang viên có vấn đề tâm thần.
Qua Việt Tú có một nửa gen từ một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, Tống Du Liệt nghĩ.
Nghĩ như vậy, hành vi của Qua Việt Tú dường như có thể hiểu được.
Có lẽ vì tìm được lý do cho những hành vi quái đản của Qua Việt Tú, Tống Du Liệt không còn băn khoăn chuyện Qua Việt Tú luôn tìm cậu gây phiền phức nữa, cậu còn quá nhiều việc cần phải làm.
Về buổi tối hôm cô đứng trước giường của cậu, coi như đây là một con mèo lang thang trong bếp là được.
Sáng sớm đầu xuân kia, nữ chủ nhân trang viên nằm trêи bãi cỏ, máu đỏ từ sau trán chảy ra thấm đầy làn váy.
Tại buổi sáng hôm đó, Tống Du Liệt nhìn thấy giọt lệ đọng trêи khóe mắt Qua Việt Tú, trong suốt như ánh sương mai.
Sáng sớm hôm đó, hình tượng Qua Việt Tú đã khắc ghi rõ ràng trong lòng cậu, đôi mắt hạch đào to, mái tóc đen vừa dài vừa mượt, dưới ánh mặt trời mỏng manh như búp bê lưu ly.
Con búp bê lưu ly này bỗng nhiên khiến cậu – một người không phải là thích quan tâm đến người khác, hơi lo lắng.
Búp bê lưu ly nếu ai không cẩn thận chạm vào lập tức sẽ vỡ nát; mùa hè nắng chói chang, không cẩn thận, búp bê lưu ly sẽ bị ánh mặt trời làm bốc hơi mất; trời mưa xuống, đứng dưới mái hiên, biết đâu búp bê lưu ly sẽ bị dòng nước cuốn đi.
Búp bê lưu ly đó, cần phải có bàn tay che chở mới được.
Giờ đây, khóe mắt búp bê lưu ly đang đọng những giọt nước mắt.
Nhìn xem, thật bi thương.
Cậu mở hộp âm nhạc, lúc tưởng niệm bố mình, cậu sẽ luôn mở hộp âm nhạc ra, nhưng lúc này đây, mở chiếc hộp âm nhạc không còn là vì tưởng niệm bố nữa.
Dưới ánh mặt trời, những giai điệu thánh thót vang lên:
Hey, Jude, đừng buồn nữa.
Hãy thử một bài hát buồn và mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Hãy luôn nhớ để câu hát đó vào trong trái tim cậu, rồi cậu sẽ thấy thế giới này tốt đẹp hơn
Hãy nhớ để câu hát đó trong trái tim cậu
Thế giới này rồi sẽ tốt đẹp hơn
…………………………….
Nữ chủ nhân trang viên rời đi tựa như một ngọn lửa.
Nửa năm sau, Qua Việt Tú được giám định mắc căn bệnh tâm thần phân liệt.
Mẹ Qua Việt Tú là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, bà ngoại Qua Việt Tú cũng là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Một năm sau đó, bọn họ rời khỏi đất nước cầu vồng, trêи độ cao 10000 thước Anh, cô ôm một con búp bê màu trắng, gương mặt còn tái nhợt
hơn con búp bê kia.
Thời gian chảy đến nơi đảo Greenland, nơi Tống Du Liệt ra đời.
Bố là một Hoa kiều Nauy, nghề nghiệp là một nhà khí hậu học, mẹ là một phát thanh viên thời tiết, hai người vì tình yêu mà đến với nhau.
Về hòn đảo Greenland, những chuyện mà Tống Du Liệt có thể nhớ không nhiều.
Một năm chỉ có hai hiện tượng: ban ngày và ban đêm, ban ngày rất dài, ban đêm càng dài hơn, ngồi lên xe trượt tuyết một hồi trêи đường phải dừng lại ăn lương khô mới có thể đến được cửa hàng, không có bưu điện, thư tín vật tư đi lại đa số phải nhờ vào máy bay nhảy dù, trẻ em hoặc người lớn chỉ cần gắn một tấm sắt dưới chân rồi “Hey” là có thể bay từ nơi này sang nơi khác.
Về những ngày tháng sống ở đảo Greenland, Tống Du Liệt chắc là cậu đã rất vui vẻ.
Mẹ đan cho cậu một chiếc áo lông ấm áp, cả bao tay và mũ nữa, cậu cũng có một đôi giày trượt băng màu đỏ rất hợp thời.
Đi đôi giày trượt băng dưới ánh mặt trời; dưới bầu trời đêm có trăng và sao là thời gian vui sướиɠ nhất của cậu, bố mẹ đang ở cách đó không xa, nhìn cậu bay từ bên này sang bên kia, lúc vui vẻ, cậu có thể chơi một số kiểu khác.
Đồng nghiệp của bố nói rằng, chân cậu bé rất có kỹ thuật, lớn lên nhất định sẽ trở thành một danh thủ khúc côn cầu.
Câu nói kia đã đâm chồi trong tim cậu.
Đi chiếc giày trượt băng đỏ, bay lượn không biết mệt mỏi trêи băng, tốc độ càng nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa.
Có lẽ, sau khoảnh khắc đó, sẽ đến được nơi tận cùng của thế giới.
Trước khi chưa quen biết Qua Việt Tú.
Nguyện vọng của Tống Du Liệt rất đơn giản.
Là một tuyển thủ khúc côn cầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!