Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 72: Không từ mà biệt (2)
Đây là lần thứ hai Qua Việt Tú xuất hiện ở tòa office building của SN Energy.
Không còn tùy tiện giống lần trước, cũng không vì để gặp được người kia ở tầng 46 một cách suôn sẻ mà phải tốn công tốn sức nữa.
Xe lái vào bãi đậu xe, cúi đầu, đi theo sau Joan, cho dù Tống Du Liệt đã nói trong điện thoại là có bãi đỗ xe chuyên dụng, thang máy chuyên dụng, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không ngẩng đầu.
Vì sao lại không dám ngẩng đầu, còn không phải là do lần trước xuất hiện ở tòa cao ốc lớn tiếng, nếu bị nhận ra thì làm sao bây giờ? Còn nữa, cô đang yên đang lành ở nhà, sao Tống Du Liệt phải gọi cô đến ăn trưa cùng anh, muốn ăn trưa thì về nhà cũng được mà.
“Anh không có thời gian.” Anh nói trong điện thoại như vậy.
“Em cũng không có thời gian.” Cô đáp lại.
“Không muốn gặp anh à?” Anh hỏi
Thì đúng là có chút, từ cái lúc anh lái xe đi là đã mong ngóng anh rồi, loại mong chờ này giống như nhung nhớ, nỗi nhớ này khiến cô vừa chua xót vừa buồn bã, thật kỳ diệu.
“Cùng anh ăn trưa đi.” Cách sóng điện thoại, giọng nói cực kì êm tai.
Cúp điện thoại, Qua Việt Tú bắt đầu trang điểm, mở tủ quần áo, đem những bộ quần áo ném lên giường, chọn lựa kỹ càng, nhưng điều khiến Qua Việt Tú giận dữ là cô chỉ có vài bộ quần áo, thật kỳ lạ, sao cô lại bực vì ít quần áo, ngày xưa cô có bực tức vì vấn đề này đâu.
Vẫn là chiếc áo sơ mi màu lựu đỏ kia.
Chọn xong quần áo rồi bắt đầu trang điểm, vừa trang điểm vừa nghĩ, bộ dạng chọn quần áo lúc nãy nghĩ thế nào cũng thấy quen quen, cảnh tượng quen, tinh thần nhiệt huyết cũng quen quen.
Ngồi trêи xe của Joan, Qua Việt Tú mới nhớ ra, cô ra sức ăn diện thế này giống y như trong phim, giống một cô gái đến cuộc hẹn hò đầu tiên với người trong lòng của mình.
Suy nghĩ này vừa bật ra, não bộ nhanh chóng phản ứng lại, xua đi.
Cô chỉ là cùng Tống Du Liệt ăn trưa mà thôi.
Thang máy chạy thẳng đưa Qua Việt Tú lên tầng 46.
Cửa phòng làm việc đóng lại, lúc này Qua Việt Tú mới ngẩng đầu lên.
Tống Du Liệt không có trong phòng làm việc.
Để cô ở lại trong văn phòng đợi, để cốc cà phê xuống, Joan rời đi, trước khi đi cô ấy còn cam đoan với cô lần nữa, trừ chủ nhân của văn phòng, không có bất cứ kẻ nào dám mở cửa phòng làm việc.
Tới gần giữa trưa, toàn bộ Johannesburg được khắc họa trêи những mặt kính dọc 46 tầng tòa nhà, trêи bức tường vuông của SN Energy còn có bản đồ sản nghiệp của công ty ở châu Phi, lấy Đông phi và Nam Phi là trung tâm, gồm có: Ethiopia, Zambia, Somalia, Rwanda, Uganda, Zimbabwe.
Đếm kĩ, cũng gần ba mươi quốc gia, đường cong màu vàng là của CEO mới thêm vào, đường xanh lá là của CEO tiền nhiệm.
Đường cong xanh lá gồm 19 cái, đường cong màu xanh lá tượng trưng cho Qua Hồng Huyên.
Không nhắc đến không có nghĩa là không quan tâm.
Qua Việt Tú hỏi ông ngoại, ông ngoại bảo cô đừng lo lắng, Qua Việt Tú hỏi Tống Du Liệt, anh nói chờ khi nào chú Qua muốn liên lạc với em thì sẽ gọi cho em, Qua Việt Tú cũng hỏi trợ thủ thân cận nhất của Qua Hồng Huyên.
“Cháu sẽ nhanh chóng gặp được ngài ấy thôi.” Vị kia nói với cô như vậy.
Từ vụ tai nạn đó trở về sau, Qua Việt Tú chỉ nhận được một cuộc gọi duy nhất của Qua Hồng Huyên: “Có việc gì thì cứ tìm A Liệt.”, chỉ nói vài câu trong điện thoại như vậy.
Vừa nghĩ đến Qua Hồng Huyên, Qua Việt Tú bắt đầu mệt mỏi rã rời, mơ màng sắp ngủ đến nơi thì Tống Du Liệt bước vào.
Joan nói, hôm nay là thứ hai, họp hội đồng quản trị theo thường lệ.
Những nhân vật trong hội đồng quản trị là những nhân vật ngoan độc đã dày dặn trong thương trường nhiều năm, thứ sáu, ống dẫn dầu xảy ra vấn đề, mấy lão này đương nhiên sẽ không bỏ qua màn khởi binh hỏi tội.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô thật đáng thương, những người khác ở trong độ tuổi này nên đứng dưới gốc cây cùng các bạn học thảo luận về trận bóng, tán dóc về những cô nàng mặc váy ngắn, còn anh thì thứ hai này phải chịu những lời thúc giục của mấy lão già kia.
Dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc bảo Tống Du Liệt đứng chờ ở đó.
Đánh hông đến trước mặt anh, vỗ vỗ vai mình: “Đến đây đi, em cõng anh.”
Tuy không thể cõng anh, nhưng lại khiến anh đưa một tay ra.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô thật đáng thương, mệt nhọc cả buổi sáng, còn phải ôm theo một người phụ nữ lười biếng.
Ấn anh lên ghế làm việc, chớp mắt, hỏi ngài có cần phục vụ đặc thù nào không?
Thế nhưng.
“Cúc cu—-” tiếng đó đã phá rối màn suy diễn gợi cảm của cô.
Bọn họ đến một nhà hàng gần đó.
Từ tên nhóc giữ cửa, đến người phục vụ, rồi đến cả quản lý nhà hàng, cùng với tất cả các thực khách ở đây đều cho rằng cô và anh là một đôi tình nhân.
Lúc quản lý nhà hàng dẫn bọn họ vào trong phòng thì có hai mấy vị khách đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với nhau đi đến.
Vị khách ở đằng trước đeo huân chương biểu tượng nước Pháp của nhân viên ngoại giao, đại sứ quán Pháp ở gần đây, ông ngoại cũng có văn phòng ở Paris, rất nhiều viên chức ngoại giao đều quen biết với ông ngoại, vừa khéo là bây giờ ông ngoại còn đang nhận phỏng vấn ở Pháp.
Cuống quýt cúi đầu, khi lướt qua những người đó, tay Qua Việt Tú bắt chéo lại.
Nắm chặt tay, bước nhanh, bất thình lình, đầu đụng phải một bức tường người.
Ngẩng đầu, Tống Du Liệt đang nhìn cô.
Chạm lên chóp mũi, không dám nhìn anh, hỏi: “Đã đến nơi chưa?”
Địa điểm dùng bữa là ở trong một căn phòng bao, trong không gian hơn mười mét vuông này dùng màu macaron làm chủ đạo, trước cửa sổ hướng ra đường có rất nhiều hoa. Bàn ăn nằm bên cạnh bệ cửa sổ, từ sau khi cô đụng phải anh, cô đã chủ động nói chuyện với anh nhiều lần, nhưng anh lại không mảy may phản ứng gì, may mắn hơn là món thịt bò ở nhà hàng này rất ngon, nên vài lần bị Tống Du Liệt bơ đẹp, Qua Việt Tú đã chú tâm vào bữa trưa thịnh soạn.
Nhai món đậu Hà Lan nhập khẩu giòn tan, trong lòng rối bời, Tống Du Liệt cũng không biết bởi vì sao.
Nhưng mà, thật sự chỉ là không giải thích được thôi sao?
Phiền, phiền chết đi được.
Tiếng gõ cửa vang lên, Qua Việt Tú nắm chặt dao nĩa.
Âm thanh tiếng gõ cửa vang lên, giọng nam cách ván cửa vọng đến: “Thưa ngài, xin hỏi ngài có cần dàn nhạc biểu diễn không ạ?”
“Không cần!” Qua Việt Tú đứng lên, vội vội vàng vàng trả lời.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, lộp cộp, Qua Việt Tú trở lại chỗ ngồi, vô thức liếc sang Tống Du Liệt, gương mặt đó rất lạnh lùng.
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Bỏ khăn ăn xuống, rời khỏi bàn ăn, Qua Việt Tú đi toilet.
Súc miệng xong, nhìn vào trong chiếc gương thì ngẩn người.
Tống Du Liệt bước vào.
Cũng không thèm chào hỏi cô một tiếng, súc miệng xong, cũng giống như cô, nhìn vào gương, đứng thẳng tắp.
Hai người bất động đứng trước gương.
Trong gương, gương mặt anh lạnh lùng, còn gương mặt cô thì cứng ngắc, nếu như quan sát kỹ, gương mặt lạnh lùng của anh rất chân thật, còn gương mặt cứng ngắc của cô hình như hơi gượng gạo, như thể một đứa trẻ kiêu ngạo vừa làm sai chuyện gì.
Hỏi vì sao tên nhóc kiêu ngạo còn chưa đi ra.
Cô chờ anh mở miệng nói chuyện với cô, nói vài câu cô thích nghe, ví dụ như là Qua Việt Tú hôm nay em đẹp lắm, mặc áo sơ mi lựu đỏ còn có thể không đẹp sao?
Trong lòng cô biết chứ, anh thích cô mặc những bộ đồ quần áo màu lựu đỏ, trước kia, lúc cô mặc áo màu lựu đỏ, ánh mắt anh dừng lại trêи người cô nhiều hơn so với bình thường, đây không phải thích thì là gì, cô đâu có ngốc.
Nhưng, không có.
Qua Việt Tú không chờ được đến khi Tống Du Liệt mở miệng ra trước nói chuyện với cô.
Không sao, rất nhanh thôi, anh sẽ mở miệng nói chuyện với cô, chỉ là anh cần có chút thời gian, quả mâm xôi ngọt ngào của cô ngoài mặt đối xử với người khác rất chân thành, nhưng thật ra lại là người lạnh lùng từ trong cốt tủy.
Và cũng rất kiêu ngạo.
Bẩm sinh lạnh lùng, chậm nhiệt, kiêu ngạo.
Để cùng anh trở nên thân thiết, cô phải tốn mười ba năm.
Không khen cô đẹp cũng không sao, chỉ cần anh gọi cô một tiếng “Qua Việt Tú” là được.
Hơn nữa, chỉ cần anh gọi cô một tiếng “Qua Việt Tú”, cô sẽ hôn anh.
Thế nhưng…..thế nhưng, đợi một lúc lâu, anh vẫn không mở miệng, cô nhìn bản thân chăm chú trong gương, anh nhìn anh trong gương.
Lúc này, Qua Việt Tú chột dạ.
Bởi vì…..bởi vì trêи hành lang nhà hàng, chân cô đã trong tư thế chuẩn bị chạy trốn, chỉ cần một trong các viên chức ngoại giao Pháp kia nhận ra cô, cô sẽ bỏ trốn mất dạng.
Mà quả mâm xôi ngọt ngào của cô cực kỳ thông minh, chút tâm tư nhỏ này của cô làm sao anh không biết được.
Từ nhỏ mất đi bố, lại còn đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác đã hun đúc nên tính cách mẫn cảm và hiếu thắng của anh.
Hay là…. hay để cô mở miệng nói chuyện với anh trước?
Nói vài câu làm anh vui
Hay bắt đầu từ việc vui vẻ khen anh đẹp trai? Không, không đúng, khen cái gì, là thật sự ca ngợi, nếu khen thiếu một chút cũng thật có lỗi với khuôn mặt xinh đẹp của quả mâm xôi ngọt ngào của cô
Nhưng mà, anh nghe lời khen kiểu này còn thiếu sao?
Vậy, vậy khen anh cái khác.
Vắt óc, nghe nói phái nam cho dù là con trai hay đàn ông đều có khát vọng được thừa nhận và ca ngợi ở một phương diện nào đó, chỉ cần một câu khen ngợi này khiến họ mở cờ trong bụng, một giây trước trong mắt anh ấy mày là ác quỷ, một giây sau lập tức biến thành thiên thần.
Đây quả thật là một đề tài ca ngợi mới mẻ.
Quyết định vậy đi.
Nhưng mà, cô chưa từng có kinh nghiệm gì trong việc khen đàn ông ở phương diện đó, may mắn là cô đã từng đến vài câu lạc bộ đêm. Các cô ả trong câu lạc bộ đêm thường nói những lời thế này: “Anh yêu ơi, biểu hiện trêи giường của anh thật mạnh mẽ.”; hay là “Đến đây nào, siêu nhân, đêm nay hãy “làm” chết em đi.”; “Cưng à, em xin thề anh là người “dài nhất” và “cứng” nhất mà em từng thấy.”; “Thượng đế ơi, anh là người đàn ông “duy trì lâu nhất” mà em từng gặp, tối qua anh khiến em cả ngày không xuống giường được.”
Ban đầu, Qua Việt Tú định chọn câu “Đến đây nào, siêu nhân” nhưng suy nghĩ kĩ lại thì cảm thấy câu “Thượng đế à” tương đối phù hợp với cách bày tỏ của người Trung Quốc hơn, hơn nữa, lần dùng hết ba cái kia đúng là khiến cô cả ngày hôm đó leo cầu thang mà chân run rẩy.
Chỉ là, các cô ả trong câu lạc bộ đêm mở miệng ra là có thể nói được ngay, còn với cô thì thật khó khăn, còn chưa nói mà gương mặt đã nóng như lửa đốt rồi.
Bất chấp vậy: “Tống Du Liệt, anh có biết không, tối hôm qua em… em…” lời nói tiếp theo giọng càng lí nhí, nhỏ đến mức chỉ đủ vượt qua âm thanh của muỗi kêu, cho dù gương mặt cô vì những lời ngắc ngứ này mà đã phun ra lửa, nhưng cô vẫn cố nói cho xong.
Nói hết không sót một chữ nào.
Trong toilet cực kỳ im lặng.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi “Qua Việt Tú!!!!!!!!!!” như sấm sét giáng xuống mặt đất, đích thực là đã khiến cô càng hoảng sợ, đáng lẽ không phải hiệu quả là thế này chứ.
Nhìn anh.
Qua Việt Tú không nhìn thấy Tống Du Liệt “mở cờ trong bụng” đâu.
Ngược lại, mặt anh đỏ bừng, bộ dạng muốn bóp chết cô.
Dậm chân, cô đã đắc tội với anh chỗ nào chứ?!
Người này đã chiếm được lời mà còn khoe mẽ, gương mặt còn đang rất nóng, nhìn anh chằm chằm, thở hồng hộc: “Tống Du Liệt, anh còn muốn…..”
“Qua Việt Tú, lời này là ai dạy cho em?” Lời nói bị Tống Du Liệt cắt ngang.
Thật là, cô không phải là trẻ con, cô đã 26 tuổi rồi.
“Em tự học được.”
“Qua Việt Tú!”
Tiếng “Qua Việt Tú” này suýt nữa làm hỏng trần toilet, dọa cô sững người, vô thức lùi lại một bước, lưng vừa chạm tường, hai bàn tay anh một trái một phải hung hăng đè hai bên huyệt thái dương của cô.
Ánh mắt sắc nhọn như chim ưng rình mồi, không cho phép cô né tránh.
Từng câu từng chữ: “Lời này có phải bốn tên chồng trước dạy cho em có phải không? Không không, mấy thằng đó còn chưa đủ trình để em nhớ kỹ những lời chúng nói, nói, có phải Cố Lan Sinh không?”
Cố Lan Sinh? Mấy bữa nay cô suýt chút nữa quên mất Cố Lan Sinh, phải tỉnh lại, tỉnh lại.
Chỉ là, bây giờ không phải là lúc tỉnh lại.
Ra sức bắt tay Tống Du Liệt thả tay ra.
Nhưng, lực không đủ.
Dưới ánh nhìn của anh, cô khó khăn nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Không….không phải, là em nghe được từ những cô gái ở câu lạc bộ đêm.”
Tống Du Liệt nhìn cô.
Bởi vì thực tế là cô nghe được từ những cô gái ở câu lạc bộ đêm, nên không có gì phải chột dạ, nhìn lại anh.
Dần dần, dần dần, ánh mắt rơi trêи người cô trở nên dịu dàng.
“Thật sự là nghe được từ câu lạc bộ đêm?” Anh hỏi lại.
Gật đầu.
Thu bàn tay hằn gân xanh trêи tường về, chuyển sang vuốt nhẹ má cô, khẽ gọi Qua Việt Tú.
“Ừm.”
“Vừa nãy em nói gì……anh chưa nghe rõ.” Cúi đầu, giọng nói ghé vào tai cô khàn khàn.
Chưa nghe rõ à? Không nghe rõ? thiếu điều vừa nãy muốn băm cô ra luôn ấy.
Nhưng hình như cô đã nhấn mạnh với anh, cô không phải là trẻ con, cô đã là một cô gái 26 tuổi rồi, chút tình thú nam nữ đó cô đều hiểu.
“Vậy….” dài giọng, tay sờ sờ nút áo sơ mi anh, “Vậy có muốn em nói lại lần nữa không?”
Tiếng “Ừm” khàn khàn, tràn đầy ẩn nhẫn.
Nhón chân lên, môi ghé sát bên tai anh, gương mặt nóng lên, nhưng không hề lắp bắp, đem những lời cô vừa nói từng chút từng chút thì thầm truyền đạt lại cho anh.
Hơi thở phả vào mặt nóng rực, ánh mắt cũng nóng bỏng như vậy.
“Qua Việt Tú.”
“Ừm.”
“Nếu một ngày nào đó, em nói những lời này trước mặt thằng đàn ông nào khác, anh sẽ giết hắn.” Anh nói, không có chút vui đùa nào trong đó.
“Nếu như lời này là nói cho một vị tổng thống của một quốc gia nào đó thì sao?” Cười haha.
“Ừ.”
Nhìn xem, người thanh niên này kiêu ngạo quá đáng thật.
Chỉ là, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
Cô rất thích anh mặc áo sơ mi trắng, hôm nay vừa nhìn thấy anh mặc áo sơ mi trắng xuất hiện, lòng cô đã rất vui.
Cọ cọ đôi má hồng, hỏi: “Em còn nghe được một ít từ câu lạc bộ đêm nữa, muốn nghe nữa không?”
Nhón chân lên, ghé vào tai anh, nói hết những lời nghe được từ mấy ả trong câu lạc bộ đêm cho anh nghe.
Những lời này đã rước phải những lời chửi rủa liên tiếp từ phía anh.
Cô dựa lên tường cười.
“Qua Việt Tú, không cho em cười.” Quát lên.
Ô hay, cô cười thì cản trở gì đến anh? Còn nữa, trái đất này có phải vì cô cười mà ngừng quay không?
Cười càng vui vẻ hơn.
“Qua Việt Tú!”
“Sao thế?” Ánh mắt vô tội nhìn anh.
“Em có biết không?!” Giọng anh khàn khàn: “Những lời em vừa nói là đòn trí mạng biết bao nhiêu với một người đàn ông không?”
Như vậy sao?
“Em còn cười nữa là tự tìm đến cái chết.” Tống Du Liệt bóp cằm cô.
Thì ra, đây là lý do anh không cho cô cười, nhưng mà, không phải là cô cố ý muốn cười, cô không kiềm chế được mà giương khóe môi lên, bởi vì hôm nay cô thấy bầu trời thật trong xanh.
Đã từng, Qua Việt Tú cho rằng bầu trời trong xanh đó sẽ vĩnh viễn không còn thuộc về cô.
Còn nữa, hôm nay, quả mâm xôi ngọt ngào của cô mặc áo sơ mi trắng.
“Em còn cười à?!”
Cô còn cười sao? Chắc vậy.
“Qua Việt Tú, em còn cười nữa anh sẽ “làm” em.” Bàn tay đang bóp cằm cô chuyển sang bóp má.
“Làm ở luôn đây à?” Ngây ngốc cười, khờ khạo hỏi.
Nhất định quả mâm xôi ngọt ngào của cô đang rất hại não vì ở cùng với một bệnh nhân tâm thần phân liệt? Nhìn anh xem, bị cô trêu đến mức đỏ bừng mặt, từng tuổi này mà anh còn phải ngượng.
Thấy anh sắp rời đi, cô hỏi anh muốn đi đâu.
“Treo tấm biển “Xin đừng làm phiền” lên, tiện thể tìm một hộp ba con sói.” Thanh niên hai mươi hai tuổi mà thận trọng, già dặn không khác gì mấy người đàn ông ba bốn mươi tuổi, khi nói những lời đó anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng cô lại rất thích anh như vậy.
“Vậy đi nhanh lên nhé.” Cô nói với anh.
Anh nhéo má cô: “Qua Việt Tú, em thật là không biết xấu hổ.”
Tấm biển “Xin đừng làm phiền” treo lên chưa đầy một phút, điện thoại của Tống Du Liệt vang lên, điện thoại từ văn phòng gọi đến, bởi vì SN Energy phải triển khai một loạt các buổi quan hệ công chúng từ sự kiện vỡ ống dẫn dầu ở vùng Tây Nam, đích thân lãnh đạo của SN Energy phải tham gia một Talkshow nổi tiếng nhất ở Nam Phi, đây là sự kiện cực kỳ quan trọng.
Còn bốn mươi phút nữa chương trình talkshow bắt đầu, bây giờ xe chở Tống Du Liệt đến đài truyền hình đang đỗ ngoài nhà hàng, từ chỗ này đến đài truyền hình tốn 30 đến 35 phút lái xe.
Vứt hộp ba con sói còn chưa mở ra vào thùng rác, Tống Du Liệt thầm chửi một câu, thứ đồ chơi kia nghe nói đã ngốn của anh khoảng 10p, nhà hàng cao cấp nước ngoài này không cho phép nhân viên phục vụ mang bao trong người, gần đây cũng không có cửa hàng tiện lợi nào, cuối cùng vẫn nhờ quản lý nhà hàng xin được từ một vị khách.
Gương mặt chôn trong lòng Tống Du Liệt cười.
Khi rời khỏi nhà hàng Qua Việt Tú vẫn còn cười không ngừng.
Đối diện nhà hàng Pháp là một quảng trường, trêи màn hình quảng trường đang chiếu một đoạn quảng cáo du lịch, từ bờ biển xanh chạy dài đến những hàng cây xanh um hiện lên trước mắt.
Đứng trước màn hình lớn, anh kéo tay cô, Qua Việt Tú cuối tuần này chúng ta đi du lịch nhé.
Cuối tuần này chúng ta đi du lịch nhé. Qua Việt Tú dừng cười.
“Đi vào buổi tối còn có thể nhìn thấy đôi hải cẩu trong công viên ngồi trêи ghế băng xem mọi người nhảy những điệu nhảy của dân bản xứ.” Anh nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!