Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 79: Người của trước đây (4)
Thời gian này rất thích hợp đi bộ, trấn nhỏ ở xa khu công nghiệp nên không khí rất tươi mát, nhiệt độ phù hợp, ánh đèn đường màu vàng cam treo trêи bức tường già loang lổ, trước tường vây có từng chùm hoa không biết tên buông xuống, chân đạp lên phiến đá màu xanh, không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
không phát ra bất kỳ âm thanh gì? Đây hình như không phải là một sự hình dung hoàn hảo, sự hình dung đó thích hợp dùng cho những vật không có sinh mệnh hơn.
Nhưng vật không có sinh mệnh, hồn ma?
Qua Việt Tú rùng mình một cái.
Nhanh chóng kéo áo choàng, tiến về phía trước, có lẽ đi tìm Elena tốt hơn đi lang thang một mình ban đêm như thế này.
Nhà bà ngoại Elena ở gần một tu viện bỏ hoang.
Lúc đi ngang qua tu viện bỏ hoang, Qua Việt Tú bị âm thanh truyền từ phía tu viện dọa sợ, nhìn xuyên qua lỗ hổng có thể nhìn thấy cơ thể đang gắt gao dính vào nhau của đôi nam nữ.
Mắt nhìn thẳng, bước chân nhanh hơn tiến về phía trước.
Mấy chục bước sau, lại quay lại.
Hai bóng dáng dính sát vào nhau kia, cái bóng cao hơn mặc áo màu sáng, Tống Du Liệt hôm nay mặc áo màu sáng.
Suy nghĩ này khiến Qua Việt Tú nháy mắt máu nóng dồn lên não, bước chân nhanh như bay, lúc vòng đến cửa tu viện, bàn tay đã vo lại thành nắm đấm
Với một cú đá, cô đã đạp văng cửa tu viện ra, trong nháy mắt, trong lòng ngập tràn đáng thương, đáng thương nghĩ, nếu là Tống Du Liệt, cô phải làm sao bây giờ.
Nếu Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình đang hôn môi, cô phải làm sao bây giờ?
Cửa tu viện kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Trái tim như vọt lên cổ họng.
Đôi nam nữ đưa lưng về phía cô cùng lúc quay đầu lại.
Thấy rõ diện mạo của cặp đôi kia, một tay Qua Việt Tú cầm khung cửa, cúi đầu.
Cúi đầu.
Thở ra một hơi thật sâu.
Không phải Tống Du Liệt
Không phải Tống Du Liệt là tốt rồi, giờ phút này, cặp đôi trong tu viện kia là Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình, cô sẽ giải thích như thế nào đây?
Chẳng lẽ giống như trước đây, đối mặt với cô gái matcha kia, hợp tình hợp lý nói “Bây giờ A Liệt phải chăm chỉ học hành, không có thời gian cùng cô hẹn hò, xếp hàng mua kem để làm cô vui đâu”
Nói xong, lại lạnh lùng chốt một câu “Đúng vậy, tôi là chị họ của nó”
May mắn không phải là Tống Du Liệt, nếu không cô mất mặt chết mất, hơn nữa Trương Thuần Tình cũng không giống cô gái matcha dễ bị lừa như vậy.
Nếu đã không phải thì lo lắng làm gì cho dư thừa.
Nheo mắt, nhìn đôi nam nữ này, đây chắc là con đi theo bố mẹ về quê tham gia buổi party chúc mừng, khoảng 17, 18 tuổi, trêи khuôn mặt của cậu con trai còn có vết son môi của cô gái.
Ném một câu “Đừng ở tu viện làm loại chuyện này”, sau đó nghênh ngang rời đi.
Đôi tình nhân nhỏ kia chắc là đi dạo ở đây, thấy xung quanh không có ai, không khí lại không tệ, liền hôn nhau, nhìn cặp đôi đi dạo này lại liên tưởng đến một cặp đôi đi dạo khác…..
Sẽ không, sẽ không, Tống Du Liệt không phải cái loại sẽ để đối phương in dấu son lên mặt, tên nhóc đó rất yêu sạch sẽ.
Cho nên, nhất định sẽ không, Qua Việt Tú lắc lắc đầu.
“Fiona” một giọng nói gần ngay trước mặt.
Là Elena.
Cô bây giờ đang ở trong phòng Elena, Elena đang nói với cô không phải Dean, Elena và Dean nhìn nhau không vừa mắt.
“Chị làm sao vậy?” Elena hỏi cô.
Hồi thần, nói chị đang nghe đây.
“Thoạt nhìn sắc mặt chị không tốt chút nào”
Vuốt vuốt mặt, phủ nhận.
Thế là Elena tiếp tục nói tiếp chuyện không phải Dean.
Elena là một sinh viên ngoại ngữ, bởi vì tiếng Pháp của cô bé không tốt, Dean không phóng khoáng; Dean lười nhác, Dean ngu xuẩn đều dùng tiếng Anh để miêu tả.
Ngay cả tên nhóc Dean ở trấn Mossan, về việc Elena ngu xuẩn, Elena không phóng khoáng cũng dùng tiếng Pháp để mắng, có một số từ Qua Việt Tú nghe hiểu, một số từ lại không hiểu, nhưng khi hai người mắng nhau thì giọng điệu, biểu cảm cũng giống nhau.
Tim khẽ nảy một cái.
“Elena, em thích Dean phải không?” Qua Việt Tú hỏi.
Elena cười lớn, vừa cười vừa nói đây là chuyện buồn cười nhất mà cô nghe được gần đây.
Không hề buồn cười chút nào, chờ xem, thời gian sẽ trả lời
Đúng vậy, thời gian sẽ trả lời.
Những đêm không thể ngủ được, trong lòng nhớ đến ai, mở mắt ra muốn nhìn thấy ai, dưới bầu trời đầy sao, muốn kéo tay ai, ngồi trêи cỏ, tay muốn vuốt ve khuôn mặt ai, môi muốn hôn môi ai.
Cầm điện thoại đến ban công, cuộn mình vào một góc ban công, bất tri bất giác, đêm đã rất khuya rồi.
Elena đưa một ly nước ấm cho cô, nói cái tên Fiona không hợp với cô.
Trong tiếng châu Phi, Fiona tượng trưng cho sinh mệnh sáng lạn, mà hiện tại đang ngồi ở ban công nhà cô là một cô gái u sầu, Elena nói.
“Thử nói xem, trong lòng chị đang nghĩ đến ai?” Elena hỏi.
Thật buồn cười, người ngồi bên cạnh cô nhỏ hơn cô 3 tuổi, có điều, tên của cô ấy cũng có một chữ “Na” nên muốn so đo với cô chứ gì.
Nhưng, cần phủ nhận thì phải phủ nhận “Chị không nghĩ đến ai cả”.
Sợ Elena không tin, Qua Việt Tú giơ tay làm ra dấu thề.
Khi đêm càng khuya, tiếng chuông cửa vang lên.
Elena ra mở cửa.
Qua Việt Tú gọi điện cho một người con gái có chữ “Na” trong tên khác.
Cô bây giờ đang rất muốn nghe giọng nói của Karona.
Karona đang mang thai, đây là tin tức tuần trước Qua Việt Tú nhận được, khi vừa nói đến sinh mệnh mới sắp đến là cô ấy nói liên tục, nói nhiều như Marian vậy.
Không, không, xóa Marian.
“Karona, nói cho em nghe về đứa con của chị đi”. Giọng điệu làm nũng.
Karona không nói về chuyện đứa bé với Qua Việt Tú, mà nhẹ nhàng hỏi cô đang ở đâu, thời tiết chỗ đó có tốt không, bây giờ cô đang mặc quần áo kiểu gì.
Nhìn sàn nhà, trả lời từng câu
Nói Karona, bây giờ ở đây thời tiết không tốt, cô tìm mãi mà vẫn không thấy ngôi sao nào, nói hôm nay cô mặc quần áo màu xám, lúc ra ngoài còn mang theo áo choàng, áo choàng là màu tro đen.
Lải nhải một lúc…..
Cho đến khi đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài.
Đột nhiên nhớ đến, người kia đã chứng kiến cô từ lúc nhỏ cho đến giai đoạn trưởng thành quan trọng trong vai trò là bác sĩ tâm lý.
Đáng chết, cô luôn quên mất Karona là một bác sĩ tâm lý.
Đầu óc xoay chuyển rất nhanh, cười giòn tan, nói “Karona, chị đã được nếm vị của cú lừa chưa?” đúng vậy, luôn lừa cô, cũng nên đến lượt cô lừa chị ấy.
Cực kỳ đắc ý, hỏi “Lúc nãy em giả vờ u sầu giống không?” vừa nói cô vừa nhìn xuyên qua ban công, thấy Elena đang mất hồn ở sân.
Elena đã đứng như thế hơn 3p rồi.
Cúp điện thoại, nhỏ giọng gọi Elena một tiếng
“Ngoài cửa có người tìm chị, anh ấy cực kỳ đẹp trai”. Elena chỉ ngón tay ra ngoài cửa.
Cả hai nói ngủ ngon.
Qua Việt Tú chậm rãi đi đến cửa.
Cửa khép hờ.
Chậm rãi mở cửa, chậm rãi bước ra, sau đó đóng cửa lại.
Tống Du Liệt dựa vào bên trái cửa, mặc một chiếc áo lông trắng cổ cao.
Trêи đỉnh cửa có một chiếc đèn đường, ánh sáng màu vàng cam chiếu xuống dưới.
Dưới ánh đèn đường màu vàng cam, áo lông màu trắng mang lại cảm giác rất nhu hòa, có mấy con mọt bay quanh ánh đèn đường. Trêи đèn đường còn treo một chậu hoa cỡ một bàn tay, những cành hoa không biết tên rũ xuống, rất đáng yêu.
Anh tới tìm cô, trong lòng mơ màng nghĩ, bước chân lâng lâng.
Thực tế, khi Elena nói có người tới tìm cô ngoài cửa, bước chân đang lâng lâng, giày mang nhầm, sợ áo choàng tối màu sẽ khiến sắc mặt cô không tốt, còn mượn áo choàng màu sáng của Elena.
Đi xuống cầu thang, đáng lẽ nên đi hướng cửa, cũng không biết tại sao lại đi về hướng nhà bếp.
Cô không đoán sai, đến tìm cô là người trong tưởng tượng kia.
Bước chân lâng lâng về phía bên trái.
Đứng trước mặt người kia, trong lòng cũng không biết tại sao, nhớ tới rất nhiều hình ảnh không lành mạnh, trong lòng giận anh, đầu óc lại nghĩ đến những hình ảnh cùng anh thân thiết.
Anh yên tĩnh dựa vào một bên cửa khiến trong lòng cô hơi hoảng loạn, ánh mắt nhìn cô cũng làm cô hoảng loạn, không nên bình tĩnh như vậy, cô còn đi sai giày, đi nhầm đường này.
Nhớ đến lời hôm đó anh nói với cô: Qua Việt Tú, chúng ta cùng đi du lịch đi.
Trong lòng trống rỗng.
Không dám nhìn đôi mắt của anh.
“Anh tới tìm tôi sao?”. Nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói này, nghe giống như là một đứa trẻ phạm một tội rất lớn.
“Ông ngoại bảo tôi đưa em về”. Anh nói.
Hóa ra là như vậy.
Ánh mắt rơi trêи áo lông màu trắng của anh, áo lông này nhìn rất đẹp, không phải cái loại trắng của bệnh viện, mà một loại trắng thuần lắng đọng lại, nhìn giống pho mát, thật sự rất đẹp.
Đẹp đến nỗi khiến cô nhịn không được rất muốn dán mặt lên, mặt dán lên áo lông của anh, nói Tống Du Liệt, em cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Anh không nhúc nhích, cô cũng không nhúc nhích.
Nghĩ đến áo gió màu vàng nhạt trêи khuỷu tay anh, trong lòng cô không vui chút nào.
Vì thế, cô nói với anh tại sao anh lại mang cô ta đến đây, tại sao lại cầm áo cho cô ta, vì sao lại muốn ở bên cạnh cô ta.
Qua Việt Tú cho rằng những lời đó chỉ nên giới hạn để ở trong lòng.
Nhưng cô đã nói ra, dùng giọng điệu không vui nói ra.
Hẻm nhỏ rất yên tĩnh, giọng cô lại rành mạch, rõ ràng.
Sau đó, cô nhìn khóe miệng anh đầy ý cười.
Ý cười kia khiến người khác muốn bỏ chạy, bởi vì không có chỗ trốn nên bỏ chạy.
Tay hơi run run.
“Có gì buồn cười? Anh đang cười tôi ư?” hỏi.
Tống Du Liệt nhìn thoáng về phía cuối hẻm, khi ánh mắt rơi trêи mặt cô thì đã không thấy ý cười đâu, nhàn nhạt nói không phải cười em.
“Vậy anh đang cười cái gì?”. Hỏi, kỳ thật Qua Việt Tú cũng cảm thấy lời vừa nói của mình mới buồn cười.
Chỉ là, đèn đường trước nhà bà ngoại của Elena hình như có sức mạnh thần kỳ
Tống Du Liệt không trả lời.
Câu “Tống Du Liệt, anh đừng đi Nice” đột nhiên thoát ra khỏi miệng Qua Việt Tú, nói xong còn bổ sung thêm một câu “Tôi rất ghét Nice”
Ánh mắt cô không có bất kỳ gợn sóng nào.
Cảm giác hoảng loạn càng tăng thêm
Theo bản năng, muốn chạm vào anh để kéo gần khoảng cách.
Qua Việt Tú rất chán ghét cảm giác này, cho dù cô và anh cách nhau khoảng nửa bước nhưng lại cho cô cảm giác đang giữa biển người mênh ʍôиɠ, hai người chỉ gặp thoáng qua.
“Đừng……” Lẩm bẩm nói, duỗi tay.
Khi tay sắp chạm vào áo lông của anh, lại bị ánh mắt lạnh lùng ép dừng lại, không tiếp tục nữa.
Lùi lại một bước, tay buông xuống.
Phải làm sao bây giờ mới tốt? Làm thế nào mới có thể thoát ra khỏi trạng thái này?
Ích kỷ, tàn khốc, lạnh nhạt,…đều biến mất sau khi rời khỏi anh.
Bị làm sao vậy?
Cô là Qua Việt Tú, vĩnh viễn chỉ thuộc về chính cô Qua Việt Tú
Giờ phút này, có thứ gì đó rục rịch.
Nhìn anh, giống như một đứa trẻ đang tranh công, nói Tống Du Liệt, tôi đã nhớ kỹ lời anh nói.
Bởi vì ánh đèn quá thuận mắt, ánh đèn thuận mắt khiến người khác liên tưởng đến áo lông màu trắng pho mát cũng thuận mắt, nên làm cô tự động bỏ qua câu anh hỏi “Tôi nói với em những gì?” đầy ý trào phúng.
“Anh bảo tôi không được chống nạnh trước mặt người khác, tôi…” lắp bắp nói, “Tôi, tôi không chống nạnh trước mặt Dean”
Nói xong, mắt trông mong nhìn anh
Anh không nói nửa chữ, lại nhìn về phía cuối đường, giống như không muốn nghe lời cô nói.
Trong lòng hơi vội vàng, không đúng, phải là rất vội vàng, cũng không biến nên làm thế nào mới tốt.
Con tim vẫn đang rục rịch.
Cuối đường truyền đến tiếng bước chân.
Theo tiếng bước chân, Qua Việt Tú nhìn thấy Trương Thuần Tình
Hóa ra, đến đây đón cô về không chỉ có Tống Du Liệt, mà còn có Trương Thuần Tình
Trương Thuần Tình vừa đi nghe điện thoại, Qua Việt Tú cảm thấy rất may mắn, cô chưa nói câu “Tống Du Liệt, anh nói xem, tôi phải làm thế nào anh mới để ý đến tôi”
Vuốt vuốt mặt.
Lúc nhìn Tống Du Liệt, trái tim đã bình tĩnh lại.
Trong lòng thở ra một hơi, hóa ra Qua Việt Tú ích kỷ vẫn còn đây.
Ba người quay về nông trang.
Tắm xong, Qua Việt Tú lén chạy đến phòng bếp, bữa tối cô ăn không nhiều, còn nhân lúc ông ngoại không để ý đổi bộ dụng cụ ăn của vị ngồi bên cạnh, nhớ lại bộ dáng hoang mang của người kia khi nhìn thấy cái đĩa đầy đồ ăn, Qua Việt Tú lại muốn cười
Chọn mấy món đồ ngọt, khi rời khỏi phòng bếp, điện thoại của Qua Việt Tú vang lên.
Là điện thoại của Elena.
Phòng bếp liền kề với vườn olive, sinh nhật của ông ngoại tổ chức ở vườn olive, một cây olive được trang trí bằng những ngọn đèn neon rất đẹp.
Lưng dựa vào một cây olive, Qua Việt Tú vừa ăn đồ ngọt, vừa trò chuyện với Elena.
Hỏi Elena tại sao trễ thế này còn gọi cho cô.
“Em không ngủ được”. Elena nói như thế.
Không ngủ được?
Nhướng mày.
Quả nhiên
Sau khi làm bộ làm tịch xong, đề tài bắt đầu chuyển đến người đàn ông đẹp trai tối nay đến đón cô
“Anh ấy là bạn trai chị?”
Đỡ trán: “không phải?”
“Người tình?”
Càng quá đáng.
“Không phải”
“Vậy anh ấy là ai?”
Ánh mắt hướng lên cửa sổ phòng ông ngoại, đèn vẫn còn đang sáng, giọng nói rõ ràng, anh ta là em họ của chị.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hoan hô.
Elena là một cô gái ngốc nhưng lại rất nhiệt tình, Tống Du Liệt không phù hợp với cô ấy, nhưng Dean lại rất được.
“Anh ấy từ Johannesburg mang về một cô gái London”. Nói đúng sự thật.
“Ý gì?”
“Anh ta mang một cô gái London về dự tiệc sinh nhật của ông ngoại chị, sau đó, anh ta sẽ đi cùng cô gái London này đến Nice để dự tiệc sinh nhật của mẹ cô ta”
Nói như vậy đủ rõ ràng chưa?
Elena thở ngắn than dài: “Như vậy thì em không có cơ hội rồi”
Nghe kìa, quan hệ nam nữ đi cùng nhau về dự tiệc sinh nhật của người lớn trong mắt người ngoài đã rất rõ ràng, còn nói là bạn đi cùng gì chứ.
Trong lòng Qua Việt Tú cười lạnh
Sau một tiếng thở dài, Elena cúp điện thoại
Qua Việt Tú vẫn còn ngẩn ngơ cầm điện thoại
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến tay kia cầm đồ ngọt xíu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Cao giọng quát “Ai vậy?”
Sâu trong vườn olive, một bóng dáng cao lớn đi xuyên qua các đèn ne-on, đến phía cô.
Sao cô có thể không biết người đó là ai.
Tìm một quả trái cây ngọt bỏ vào miệng, rũ mắt, vừa nhai vừa lắng nghe tiếng bước chân, cho dù tiếng bước chân không nặng nề nhưng trong ban đêm yên tĩnh như vậy, muốn không nghe được cũng rất khó, tiếng bước chân đều rõ ràng như thế, vậy những gì cô mới vừa nói với Elena….
Thật là xui xẻo.
Cúi đầu, giọng nói không lớn không nhỏ” Tống Du Liệt, cô gái mở cửa cho anh tên là Elena, cô bé nói muốn quen anh”
Tiếng bước chân không hề có ý dừng lại.
Tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy Elena rất được”
Tiếng bước chân đi xa.
Cô đây là đang tự khiến bản thân mất mặt.
Vừa rồi trong điện thoại, Elena đúng là nói như vậy, cô chỉ là thay Elena nói lại thôi. “Tôi cảm thấy Elena rất được” câu này dùng tư cách chị họ nói ra.
Không còn nghe thấy tiếng bước chân lẫn bóng dáng Tống Du Liệt nữa.
Qua Việt Tú tiếp tục ăn đồ ngọt, lần này cô chọn bơ ngọt nhất.
Một ngọn gió thổi qua, gió có mùi nicotin nhàn nhạt
Mùi nicotin khiến Qua Việt Tú ngây ngẩn một lúc.
Quay về phòng.
Uống sữa bò nóng, duỗi người, nằm xuống nệm, mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được —
“Qua Việt Tú, em còn chưa đánh răng”
Ngây ngốc.
Lúc này, cô chỉ muốn ngủ không muốn đánh răng, thế là cô lừa anh cô đã đánh răng rồi.
Làm nũng nói em đã đánh răng rồi mà, khi anh đang làm việc thì em đã đánh răng rồi.
Anh không trả lời, chỉ nhìn cô.
Cô không phải không muốn đánh răng, chỉ là toilet xa quá, cô đếm rồi, khẳng định không ít hơn 25 bước, vì thế cô thương lượng với anh, nói Tống Du Liệt, hay anh giả vờ em đã đánh răng rồi đi, chân em đau lắm.
Vì thế, anh ôm cô đến toilet, so với 25 bước chân lúc trước thì nhiều hơn 2 bước, anh đem bàn chải có kem sẵn đưa cho cô.
Cô nhận bàn chải đánh răng.
Mở to mắt.
Giờ phút này, trong tay Qua Việt Tú chính là bàn chải đánh răng, khuôn mặt cô phản chiếu trong gương của phòng tắm.
Gương mặt trong gương kia đã chảy đầy nước mắt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!