Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 84: Lưu luyến thời gian 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 84: Lưu luyến thời gian 4


Ba chiếc bàn ăn 20 chỗ và một chiếc bàn 40 chỗ được xếp cùng nhau, tạo thành một bàn tiệc dài 20 mét, bên trêи được phủ khăn trải bàn trắng, cứ cách nửa mét đều được bày hoa tươi và giá nến, mấy trăm vị khách mời chia ra ngồi ở hai bên bàn ăn, rượu nho, rượu trái cây, rượu hoa hồng được mang lên. Món ăn chính cùng với món tráng miệng, hoa quả, nước sốt cà chua muôn màu muôn vị.

Dưới mái hiên, những ánh đèn nê ông trêи cây sáng lấp lánh lấp lánh, cách bức tường vây thấp là đồng ruộng nông thôn của nhà dân theo phong cách cổ xưa châu Âu, cửa sổ mỗi nhà đều tỏa ánh sáng màu vàng cam, khắp đỉnh đầu là bầu trời đầy sao của Provence.

Cảnh đẹp rượu ngon ngay trước mắt, khách đường xa không nhịn được mà ca ngợi, hớp một ngụm rượu, trò chuyện cũng những người bạn mới quen trêи thành phố không lâu nói chuyện về cuộc sống, về những chuyến đi xa, sợ phá hỏng sự an bình của miền nông thôn, cố gắng nói nhỏ nhất có thể: Ông nói mùa xuân đã đến Paris? Ông có biết tôi ở tòa nhà mười sáu tầng trêи con đường mà ông thích kia không, lúc ông đi ngang qua đường, tôi đang ở trêи ban công gọi điện thoại với bạn, không chừng lúc đó tôi đã nhìn thấy ông.

Tiếng thì thầm, tiếng cười khe khẽ, vui vẻ hòa thuận, cho dù đã rất no nê, nhưng vẫn chưa có ai tình nguyện rời khỏi chỗ ngồi, một số ít không tham dự vào cuộc nói chuyện trêи trời dưới đất kia, ánh mắt những người đó không biết đã ở nơi nào, thờ ơ đong đưa ly rượu vang đỏ.

Qua Việt tú chính là một trong số ít người đó.

Ban đầu Qua Việt Tú ngồi bên cạnh ông ngoại, Cố Lan Sinh ngồi đối diện cô, tiếp đến là Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình.

Bữa tối mới được một nửa, ông ngoại chạy đến chỗ đối diện, ngồi cạnh Cố Lan Sinh, ông cảm thấy chàng trai mà cháu ngoại mình dẫn tới chỉ ngồi đối diện nói chuyện vẫn chưa đã ghiền, ông lão này từ nhỏ đã lớn lên ở Phật Sơn, lúc biết Cố Lan Sinh cũng đến nghỉ hè ở Phật Sơn khiến ông lão rất hứng thú.

Bây giờ, hai người kia đang nói về những cửa hàng lâu đời ở Phật Sơn, bộ dạng thân thiết kia khiến Qua Việt Tú rất ghen tị

Mà Tống Du Liệt có ghen tị không nhỉ?

Trước khi Cố Lan Sinh tới, ông lão một câu A Liệt hai câu A Liệt, lúc nào cũng A Liệt. Còn bây giờ, hình nhuư A Liệt với Đống Đống đã bị ông lão ném qua chín tầng mây rồi.

Lơ đãng đung đưa ly vang đỏ, ánh mắt chợt dời đến chỗ ngồi của Tống Du Liệt.

Tống Du Liệt và Trương Thuần Tình đang thì thầm nói chuyện, chỉ cần hơi tập trung một chút là có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, đa số là Trương Thuần Tình nói, còn Tống Du Liệt thì nghe.

Bây giờ họ đang nói chuyện về thư ký tổng văn phòng của Tống Du Liệt.

Thư ký tổng văn phòng trong miệng bọn họ Qua Việt Tú biết, đó không phải là Joan, người hay đưa cơm trưa đến cho cô sao.

Người luôn mặc đồ công sở, tóc tai luôn gọn gàng, thời gian xuất hiện chính xác đến mức có thể canh tranh được với các hãng hàng không quốc tế, nhịp chân có thể sánh ngang với nhịp đồng hồ quả lắc.

Lúc Trương Thuần Tình nói đến đoạn hào hứng, còn gọi Tống Du Liệt đến sát gần cô ta.

Lúc này, em họ của cô cũng thật nghe lời, cơ thể hơi dịch đến chỗ Trương Thuần Tình, rướn người, để Trương Thuần Tình thuận lợi nói chuyện bên tai anh.

Nên dùng cách nghĩ gì để hình dung về cuộc nói chuyện này?

Thì thầm?

Một cặp đôi đang thì thầm với nhau.

Suy nghĩ này vừa chợt đến, dạ dày đã bắt đầu không thoải mái.

Tối nay cô đã ăn rất nhiều đồ linh tinh.

Đều tại Cố Lan Sinh, bởi vì Cố Lan Sinh đến, trong lòng cô rất vui vẻ, một khi vui vẻ là khẩu vị tăng lên, chắc hẳn là như vậy.

Kỳ lạ là trong lòng cô đang nghĩ về Cố Lan Sinh, nhưng ánh mắt cứ dán vào người Tống Du Liệt

Điều này không tốt chút nào.

Tống Du Liệt nghe Trương Thuần Tình nói chuyện, bạn nhìn xem, tóc của cô ta cọ lên bả vai anh, mà cổ áo len của anh chỉ cách gò má cô ta một chút, gò má cô ta phúng phính như vậy, hơi tí là đỏ ửng lên, không giống như cô, phải dựa vào má hồng mới có thể giống các cô gái khỏe mạnh.

Vị khách đối diện đã nốc cạn ly rượu mà hai cười kia vẫn thì thầm bàn tán.

Qua Việt Tú, mau thu hồi ánh mắt của mày trêи hai người đó lại đi.

Không được rồi.

Nhìn nữa sẽ lớn chuyện mất.

Bởi vì, vì sao ư……

Cô đã dừng động tác lắc lư ly rượu, trong ly vẫn còn rượu, cô rất muốn hất chỗ rượu còn lại trong ly lên khuôn mặt của Tống Du Liệt.

Sau khi hất rượu xong, có lẽ cô sẽ sử dụng hình ảnh của một người đàn bà đáng thương bị vứt bỏ, ánh mắt tràn ngập oán hận, tức tối chất vấn Tống Du Liệt: Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?

“Khốn nạn, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Khẽ nói thầm, tự lẩm bẩm, ánh mắt vẫn dính chặt trêи gương mặt Tống Du Liệt, mà chân đã bắt đầu di chuyển.

Chờ lúc đứng dậy được, đem ly rượu đó hất thẳng lên mặt Tống Du Liệt.

Mắt thấy——

Có một thứ gì đó đánh thẳng vào trán Qua Việt Tú, văng ra, thủ pháp này không cần nói Qua Việt Tú cũng biết ai vừa ném cô.

Còn có ai vào đây nữa, đương nhiên là người luôn sắm vai chúa cứu thế của Qua Việt Tú, Cố Lan Sinh.

Như tỉnh lại từ trong cơn mê, tay nhanh chóng thu ly rượu về.

Hơi tiếc là ánh mắt chưa kịp thu hồi lại khỏi Tống Du Liệt thì ánh mắt hai người đã chạm vào nhau, anh ngồi cách cô một bàn ăn, thản nhiên nhìn một cái, nhàn nhạt cười.

Chi bằng đừng nhìn cô, đừng cười với cô như vậy chứ.

Ánh mắt ấy, nụ cười ấy cũng đang nói cho cô biết: “Tôi là Tống Du Liệt, Qua Việt Tú là chị họ của tôi.” Lời giới thiệu từ chính đáy lòng mình.

Thật ra như vậy cũng tốt, không phải sao?

Đúng vậy, như vậy cũng tốt, cứ lặp đi lặp lại như thế, ánh mắt rơi trêи người Cố Lan Sinh, chỗ ông ngoại trống không, cũng không biết ông ngoại đi đâu rồi.

Xoa xoa trán, hơi đau, Cố Lan Sinh vừa ném gì vào người cô vậy.

Trừng mắt nhìn anh ta một cái, dùng khẩu hình: Phuy, phuy, anh ném gì lên người tôi thế?

Anh trả lời bằng thủ ngữ.

Hạt ô liu ư, còn là hạt ô liu còn dính nước bọt của anh ta.

Bẩn chết, bẩn chết đi được, cầm giấy ăn lên ra sức chùi trán mình.

Không để ý cô đang trợn tròn mắt, Cô Lan Sinh đi tìm Tống Du Liệt nói chuyện, nói rằng hôm ở tầng hầm dưới lòng đất anh làm tôi sợ hết hồn, đúng rồi, lúc đó anh còn nhắc có một người bạn đang chờ anh ở bên ngoài, người anh nói đến có phải Qua Việt Tú không.

Lời thì đang nói với Tống Du Liệt, nhưng mắt thì nhìn về phía cô.

Qua Việt Tú sờ mặt.

“Đúng vậy, vì để thuyết phục tôi đi một chuyến, cô ấy còn nói khoác sẽ dọn dẹp nhà cửa cho tôi hai tuần.” Ánh mắt Tống Du Liệt khẽ lướt qua cô, cười như không cười: “Nhưng mà mới làm được một tuần cô ấy đã chạy biến mất.”

Biểu cảm của Cố Lan Sinh với cô là: Thì ra chuẩn bị hôn lễ cho cháu trai là như thế này.

Theo như cách thức cô ở cùng Cố Lan Sinh, nhất định cô sẽ làm mặt quỷ với anh, nhưng bây giờ các cơ thịt trêи mặt cô đều cứng nhắc, muốn giãn ra mà chẳng giãn nổi.

Cô không chịu nổi ánh mắt nhẹ bẫng của Tống Du Liệt, không chịu nổi anh lại lấy giọng điệu bình tĩnh ấy để nói ra những lời kia, nói cô giúp dọn dẹp nhà cửa, ở ngôi nhà đó….đã xảy ra chuyện gì, trong lòng họ đều biết rõ, làm sao Tống Du Liệt lại dửng dưng khi nhắc đến ngôi nhà đó như vậy?

Là bởi vì Trương Thuần Tình sao?

Tối qua, cô còn nghe Tống Du Liệt dịu dàng nói “Chúc ngủ ngon”.

Tiếng “Chúc ngủ ngon ấy” thuộc về Trương Thuần Tình.

Tối qua, khi rời khỏi nhà bà ngoại Elena, cả ba người cùng nhau trở về, phòng của cô và phòng Trương Thuần Tình cách nhau một vách tường, phòng của cô ở cuối hành lang, còn phòng của Trương Thuần Tình là phòng thứ hai từ cuối lên, theo thứ tự về phòng thì chắc hẳn là Trương Thuần Tình trở về trước, nhưng người bị đưa trở về phòng trước là Qua Việt Tú, là hai người kia cùng nhau đưa cô về phòng.

Đóng cửa phòng lại, cô nghe được tiếng “Ngủ ngon”

Thế nhưng tiếng “Ngủ ngon” này không phải dành cho Qua Việt Tú.

Hờ hững như vậy, có phải là vì Trương Thuần Tình không? Nhìn Trương Thuần Tình.

Đây là cô gái khi cười thì mắt và chân mày sẽ cong lên.

Đôi mắt của cô gái đang cười ấy đang nhìn Tống Du Liệt.

Bên tai, Cố Lan Sinh đang nói: “Khoác lác, lén lút chạy trốn đúng là sở trường của Qua Việt Tú.”

“Xem ra anh Cố rất hiểu chị họ của tôi…..”

“Đừng gọi tôi là chị họ.” Buộc miệng thốt ra.

Âm thanh này hoàn toàn lệch tông với mấy người đang thấp giọng nói chuyện với nhau, một số người quay ra nhìn cô.

Thật là,…..nhìn xem cô đã làm gì?

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nhỏ giọng nói: Tống Du Liệt phụ nữ bước qua tuổi 25 vô cùng nhạy cảm với cách xưng hô, ở nơi công cộng thì phiền anh giữ ý một chút.

Nói cách khác, chính là muốn tên nhóc này đừng có gọi một câu chị họ hai câu chị họ, như vậy rất dễ bị người ta liên tưởng đến vấn đề tuổi tác.

“Biết rồi.” Nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Còn nữa! Đề tài kia dừng lại.” Cao giọng, cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo, cảnh cáo Cố Lan Sinh, và cũng cảnh cáo cả Tống Du Liệt.

Cố Lan Sinh là một chàng trai rất thích nói chuyện, không đúng, Cố Lan Sinh lại sửa cho cô, Cố Lan Sinh là chàng trai như ánh mặt trời.

Chàng trai như ánh mặt trời Cố Lan Sinh này rất dễ kết giao bạn bè, không nói chuyện xảy ra ở Johanesburg nữa thì nói chuyện khác. Khuôn mặt không lạnh không nóng của Tống Du Liệt không làm ảnh hưởng đến anh, anh bắt đầu nói về tình hình ở Châu Phi, cũng chuyển hướng sang đề tài về khúc côn cầu, dường như Tống Du Liệt bị chủ đề khúc côn cầu làm cho hứng thú, bắt đầu đáp lại Cố Lan Sinh, thỉnh thoảng Trương Thuần Tình cũng chen vào nói vài câu.

Ba người dường như rất hòa hợp.

Thật nhức đầu, làm như cô không thân thiện với đám đông vậy, nhưng mà cô không quan tâm, họ nói chuyện phiếm thì cô uống rượu, ly rượu vừa giơ lên ngay lập tức bị cướp đi.

Tim đập mạnh một cái.

Nhưng, người cướp ly rượu là Cố Lan Sinh.

Cố Lan Sinh không chỉ cướp ly rượu của cô, mà còn uống sạch chỗ rượu còn lại trong ly của cô.

Người này, cô biết anh không muốn cô uống nhiều rượu, quả thật tối nay cô uống không ít, mặc dù không ít lần họ đã từng làm chuyện như vậy, nhưng đây là nơi công cộng.

Trong lúc đang suy nghĩ, tiếng “Rắc rắc” thanh thúy vang lên, âm thanh vừa thanh thúy vừa đột ngột.

Đó là âm thanh ly rượu bị vỡ trước mặt Tống Du Liệt.

Theo bản năng, Qua Việt Tú ngẩng đầu nhìn cây tiêu huyền(*), hạt cây tiêu huyền rất cứng, quả to nhất đến mức một bàn tay mới bao vừa, ly rượu bỗng nhiên vỡ tan tành liệu có liên quan đến quả cây tiêu huyền rơi trúng?
Tiếng hét sợ hãi từ người giúp việc đang thu dọn mảnh vỡ ly, trêи tay người giúp việc còn cầm mảnh thủy tinh có dính vết máu.

Sau đó, lại có người kêu lên.

Tiếng hét sợ hãi lần này là của Trương Thuần Tình.

Cô ta hét lên: Tống Du Liệt, tay anh chảy máu rồi kìa.

Qua Việt Tú đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Thế này là thế nào, là thế nào đây?

Cố Lan Sinh nhanh chóng nâng cánh tay vẫn luôn buông thỏng xuống của Tống Du Liệt.

Bàn tay và mu bàn tay Tống Du Liệt đều có vết máu.

Cầm giấy ăn lên.

Nhưng động tác của Trương Thuần Tình còn nhanh hơn cô, chiếc khăn giấy trắng tinh mau chóng phủ lên bàn tay Tống Du Liệt, máu đỏ lan ra rất nhanh.

Qua Việt Tú lảo đảo đi tới trước mặt Tống Du Liệt.

Lúc chạm vào ánh mắt Tống Du Liệt, bước chân khựng lại, ánh mắt kia rơi trêи gương mặt cô như thể cô vừa làm ra tội ác tày trời, nếu quay trở lại quá khứ, có lẽ anh sẽ giống như khi đó, tay đẩy một cái, đẩy cô xuống hồ bơi.

Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn đến gần anh.

Đến thật gần chỗ anh, khẽ hỏi sao thế, có làm sao không.

Muốn kiểm tra vết thương bị chảy máu trêи tay anh.

Còn chưa chạm đến, tay anh đã đưa về phía Trương Thuần Tình.

Trương Thuần Tình vừa cầm máu cho Tống Du Liệt, vừa làu bàu vết thương lần trước còn chưa khỏi, sao lần này lại để bị thương tiếp.

Vết thương lần trước sao? Chuyện từ khi nào? Sao anh ấy bị thương mà mình không biết? Hử? Hử? Mỏi mắt trông mong nhìn Tống Du Liệt.

Nhưng.

Tống Du Liệt đang cúi đầu nhìn Trương Thuần Tình, nhìn mái tóc ngắn của cô ta.

Làu bàu xong, Trương Thuần Tình phẫn nộ kêu một tiếng “Tống Du Liệt.”, gọi tên anh xong không biết sao lại trách móc anh, dậm dân, lại dậm chân thêm lần nữa.

Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của Cố Lan Sinh , máu ngừng chảy.

Ly rượu không phải do quả cây tiêu huyền rơi trúng mà vỡ

Theo lời giải thích của Tống Du Liệt, anh chỉ tò mò muốn biết sức chịu đựng của ly rượu này, anh cũng chỉ mới hơi dùng sức, sau đó….ly đã vỡ tan tành.

“Tôi không nghĩ nó lại dễ vỡ như vậy, sợ mọi người bận tâm nên định tìm cơ hội lén chuồn về xử lý vết thương, nhưng vẫn bị mọi người phát hiện.” Giọng điệu kiểu không biết phải làm sao, còn nháy mắt với công chúa nhỏ người Ý vừa hớt hải chạy tới.

Tống Du Liệt đi xử lý vết thương, Trương Thuần Tình đi cùng anh.

Là một người chị họ không tệ của Tống Du Liệt, cô cũng nói muốn đi cùng anh, nhưng Tống Du Liệt nói chị họ à, chị phải ở lại tiếp khách chứ.

Lời này rất có lý, ông lão đang nhận cuộc gọi khẩn từ Thụy Sĩ, mà Tống Du Liệt lại gặp phải rắc rối nhỏ, theo lý cô nên ở lại tiếp khách.

Gần tám giờ, bữa tối mới kết thúc.

Một số khách quay trở về phòng, một số khách đi dạo, một số khác tiếp tục ở lại sân nói chuyện phiếm.

Ông ngoại còn chưa về, Qua Việt Tú chỉ còn cách thay ông thăm hỏi khách khứa, ví dụ như là hỏi vị này tối qua ngủ có ngon không, hỏi vị kia nếu cần giúp đỡ thì có thể trao đổi với quản gia.

Cuối cùng chỉ còn lại vấn đề phòng ở cho Cố Lan Sinh.

Cố Lan Sinh là vị khách đến cuối cùng.

Cô suy nghĩ một lát, hình như không còn phòng trống nữa.

“Hay là anh ngủ ở nhà kho đi.” Cô nói với anh.

Cố Lan Sinh không trả lời.

Dùng khuỷu tay thúc thúc anh

“Qua Việt Tú, sắc mặt em hơi tệ.” Cố Lan Sinh nói như vậy.

Sờ sờ lên mặt, hỏi bây giờ đã đỡ hơn chưa.

Cố Lan Sinh nhíu mày.

Giơ tay đầu hàng: “Gần đây tôi không ngủ ngon lắm.”

Nhức đầu thật.

Để cho một người mắc bệnh tâm thần chiều lòng người khác là chuyện hết sức mệt mỏi, chăm sóc xong ông ngoại thì đến lượt chăm sóc em họ, chăm sóc em họ xong xuôi lại đến chăm sóc bạn.

Thay vì thể hiện sự lúng túng trêи khuôn mặt, mặc kệ những chuyện không vui và sự u buồn trong đáy mắt, nói Cố Lan Sinh anh đừng hỏi tôi vì sao khó ngủ có được không, người mắc bệnh tâm thần phân liệt rất khó để trả lời được vấn đề này.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lá cây tiêu huyền khẽ xào xạc…

Anh ôm cô vào lòng, cô cũng lười giãy giụa từ chối.

“Qua Việt Tú.”

“Ừm.”

“Anh đưa em về phòng.”

“Về làm gì?”

“Về phòng ngủ một giấc thật ngon.”

“Nhỡ đâu vẫn không ngủ được thì sao?”

“Cố Lan Sinh đương nhiên là có rất nhiều cách để Qua Việt Tú ngủ một giấc thật ngon.”

Cửa sổ phòng vệ sinh hướng về phía nam đối diện với sân trước, Tống Du Liệt đứng bên cửa sổ, anh đã đứng đó một lúc lâu.

Trương Thuần Tình để hộp thuốc y tế về chỗ cũ, nhìn bóng lưng Tống Du Liệt, ho nhẹ mấy tiếng.

Cô muốn nhắc nhở Tống Du Liệt, trong phòng này vẫn còn có cô; muốn anh ngoảnh đầu lại nhìn cô; muốn anh không nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nữa.

Mấy tiếng ho khan này dường như bị ngăn cản bởi một bức tường vô hình, Tống Du Liệt chẳng mảy may nhúc nhích, dường như người đó đã chìm vào thế giới tĩnh mịch.

Rốt cuộc ngoài cửa sổ có gì hay mà nhìn chứ?

Trương Thuần Tình cũng đến trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, ngoại trừ sắc trời đã tối hơn chút, còn lại cũng không khác gì lúc họ mới rời đi, dưới ánh đèn nê ông lấp lánh, những vị khách vẫn tán chuyện trêи trời dưới đất, người đi dạo thì đi dạo, có bóng người phục vụ len lỏi qua những người đó, lá cây tiêu huyền đã úa vàng, dưới tán cây tiêu huyền có một đôi trai gái đang đứng ôm nhau.

Xích lại gần để nhìn.

Đó là chị họ của Tống Du Liệt là bạn của chị ấy.

Hơi lạ, lúc bạn của chị họ Tống Du Liệt xuất hiện, Trương Thuần Tình đột nhiên cảm thấy dường như đã từng quen biết họ, không rõ là vì giọng nói hay là vì dáng vẻ này nữa.

Cô đã từng gặp hai người này ư?

Không biết nữa.

Nhưng Tống Du Liệt lại đang nhìn chị họ của anh sao?

Lúc này, Trương Thuần tình phát hiện ra mình dùng từ “lại”, nghĩ kĩ thì cũng hơi kỳ lạ.

“Lại” có nghĩa là thường xuyên.

Tống Du Liệt cũng không thường xuyên nhìn chị họ của anh, thậm chí là hiếm khi, ánh mắt tìm kiếm trong đám đông, bất chợt chạm vào mái tóc dài đen nhánh của một người phụ nữ, trong chốc lát thì dừng lại, tránh đi, loại cảm giác này giống như là bạn bè, hoặc là người thân lâu rồi không gặp, trong lúc ánh mắt đang lơ đãng thì vừa hay chạm vào, mới nhớ rằng, thì ra trêи thế giới này còn có người như vậy.

Nhưng không biết vì lý do gì, Trương Thuần Tình cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt của Tống Du Liệt chạm vào mái tóc dài đen nhánh của người phụ nữ kia.

Trước khi đến đây, Trương Thuần Tình hỏi Tống Du Liệt liệu chị họ anh có xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại anh không?

Tống Du Liệt chỉ nhàn nhạt đáp “Ừ”

“Có nghĩa là sẽ gặp hả?”

Tiếng “Ừ” kia vẫn rất hững hờ, sau đó còn hỏi sao cô lại quan tâm đến vấn đề này.

Sao lại quan tâm đến việc chị họ của Tống Du Liệt có đến không ngay cả Trương Thuần Tình cũng không biết, vì vậy cô viện một cái cớ, nói rằng chị họ của anh rất xinh đẹp, nói rằng người phụ nữ xinh đẹp khiến cho người ta nghĩ đến cảnh đẹp ý vui.

“Rất nhiều phụ nữ còn xinh đẹp hơn cô ấy.” Lúc đó Tống Du Liệt đã trả lời cô như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN