Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 105: Vậy thì hãy yêu điên cuồng đi 5
“Buổi chiều hôm nay, suy nghĩ “Cô ấy không mặc gì bên trong, chỉ cần kéo cái khăn tắm kia xuống” cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh không dưới 1000 lần”. Phải làm sao bây giờ, Tống Du Liệt dùng 2 tiếng để đưa ra đáp án
Anh đang xử lý công việc mang về nhà, cô ngồi ở phòng anh xem , ngồi xếp bằng trêи sofa, nhịp chân ăn snack, số lần cười ít nhất 5 lần trở lên mỗi phút, rõ ràng là vẫn giống nội dung như lúc trước, nhưng không hiểu tại sao tối nay có vẻ đặc biệt hài hước, một cậu học sinh cấp ba trêи đường trượt ván đi học thì nhìn thấy mấy cô em nóng bỏng, muốn chơi trội, vừa hay trước mặt có một loạt bậc thang, liền dùng ván trượt muốn tạo ra một tư thế siêu đẹp, ván trượt lướt trêи bậc thang đá rất đẹp nhưng người đâu? Cậu ta đang lăn trêи bậc thang ấy
Cười đến nỗi suýt bị sặc
“Buồn cười lắm ư?”. Anh che giữa cô và màn hình TV
Gật đầu, ý bảo anh đừng che tầm nhìn của cô
Anh cầm lấy điều khiển từ xa.
Sau đó…..không xem được nữa, mắt nhìn anh, biểu cảm thật sự là không vui lắm
Anh không để ý bây giờ cô có vui hay không, bế cô khỏi sofa, chân lắc lắc mấy cái giữa không trung, nhằm biểu đạt mình không vui.
“Khuya rồi”. Anh nói với cô.
Nhìn đồng hồ, đúng là có hơi khuya
Anh không nói lời nào liền bế cô khỏi sofa, miếng khoai tây trong tay còn chưa xử xong, bỏ khoai tây vào miệng
“Sau này không được ăn nhiều loại đồ ăn vặt này, không tốt cho cơ thể”. Anh nói với cô.
Gật đầu
Anh ôm cô đến phòng tắm
Lại nữa
Anh bắt chéo tay trước ngực và dựa vào một bên, đôi mắt giống như giáo viên chủ nhiệm đang giám sát học sinh lười luôn thích trốn học: nhanh làm bài tập đi
Đánh răng, lau mặt, rửa tay.
Đưa bàn tay đã rửa sạch sẽ đến trước mặt anh, thế này chắc là được rồi chứ gì
Giáo viên chủ nhiệm rất vừa lòng, lại bế bổng cô lên
Lại….lại bế cô lên, người này sao lại thích bế cô thế?
“Em không phải là không có chân?” miệng kháng nghị
“Em bây giờ là nàng tiên cá rời khỏi nước”
Nàng tiên cá? Cô thích sự so sánh, đúng vậy cô bây giờ là nàng tiên cá rời khỏi nước, không đi được, tên Tống Du Liệt này bắt đầu nói những lời khiến người khác vui rồi đấy
Nhưng———-
Tên nhóc Tống Du Liệt nghiêm túc nói: “Nhưng đó là cao thủ tình trường sẽ nói, tình huống thực tế là bây giờ em không có mang dép lê, nếu anh không bế em thì chân em sẽ làm bẩn ga trải giường mất”.
Cô có thể trông cậy gì vào một thanh niên mới hai mươi tuổi đầu =))))
Ra khỏi phòng tắm, Qua Việt Tú liền cảm thấy không thích hợp, Tống Du Liệt can thiệp vào chuyện xem TV của cô, can thiệp vào chuyện ăn khoai tây chiên của cô, ngay cả vệ sinh cá nhân của cô cũng nhúng tay vào, lại dùng một loại thái độ cưỡng chế nữa chứ
Tay túm cổ áo anh, sau này không được quản em
“Không đúng, hẳn là sau này em quản anh mới đúng”. Lập tức sửa lại, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tốt xấu gì cô cũng đến với thế giới này sớm hơn anh mấy năm.
Lập tức, cô liền đưa ra mấy điều luật “hẳn là sau này em quản anh mới đúng”: ngoại trừ xã giao, không được hút thuốc, không được uống rượu, không được kết giao quan hệ nam nữ bậy bạ”
“Điều kiện thứ ba anh không đồng ý với em được”. Anh nghiêm túc nói
Lời này khiến cô như muốn xù lông lên
“Qua Việt Tú, em bây giờ cũng xem như là quan hệ nam nữ với anh rồi còn gì”. Anh đặt cô lên giường.
Nhìn quanh bốn phía, cô bây giờ đang ở trong phòng Tống Du Liệt
Gần nửa đêm, câu “đêm nay ở đây đi” vẫn khiến cô mặt đỏ tới mang tai, cơ thể thon dài bao trùm trêи người cô, chóp mũi cọ cọ chóp mũi cô “Hửm?”. Khuôn mặt đỏ như quả táo gật đầu
Đúng rồi, cô vừa nãy mới dạy dỗ anh, vẫn chưa nói xong đâu
“Tống Du Liệt, anh nghe kỹ cho em, ngoại trừ xã giao, không được hút thuốc, không được uống rượu, ngoại trừ kết giao quan hệ nam nữ với Qua Việt Tú, không được kết giao quan hệ nam nữ bậy bạ với người khác”. Biên tập lại lời nói lúc trước một lần nữa.
Anh chôn đầu trong hõm vai cô cười lớn
“Không được cười”. Đánh anh một cái
“Được, không cười”. Miệng thì đồng ý không cười nhưng bả vai run run
Đáng bị đánh
Cô còn một điều kiện quan trọng nhất vẫn chưa nói
“Tống Du Liệt, sau này không được quản em, em thích ăn loại snack nào thì em ăn cái đó, em không thích đánh răng, rửa mặt sẽ không đánh răng, rửa mặt, em muốn làm bẩn….ga trải giường sẽ làm…..” một câu thôi mà bởi vì hành động của anh bị đứt quãng thành mấy câu, đến cuối cùng cô chẳng biết bản thân nói cái gì
Tối hôm nay, cô ở trong phòng anh
Sáng sớm, gió lạnh thổi vào mặt, nắng sớm giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang kéo mở lông mi của cô.
Xoay người một cái, lưng hướng lên trần nhà, chăn trêи vai cô trượt xuống vòng eo, mặt chôn sâu vào gối, kéo mở mi mắt, thế giới biến thành hình trăng khuyết, anh ở trong trăng khuyết đó, mỗi một nét khắc đều như được Thượng Đế đích thân xuống tay, cơ thể tràn đầy sức sống có thể so với nắng sớm của bình nguyên, sáng ngời, tốt đẹp đến mức khiến cho mắt cô cứ mải mê theo đuổi những nét khắc đó hết lần này đến lần khác.
Ừm, anh đang mặc quần áo, áo sơ mi mặc được một nữa liền ý thức được có gì đó không đúng, quay đầu lại, quả nhiên, Qua Việt Tú người phụ nữ này lại bắt đầu lộn xộn rồi, kéo cao chăn trượt đến vòng eo lên, cẩn thận vén lại
Vừa cài cúc áo sơ mi tay áo, vừa hôn vành tai cô, hôn vành tai xong nhỏ giọng gọi tên cô.
“Ừ”. Giả vờ mới nghe được
“Anh đi làm đây”
“Ừ”
“8h30 Marian sẽ gọi em dậy ăn sáng”
“Ừ”
“Marian nói hôm qua em không ăn sáng”
Nhìn kìa, lại muốn quản cô nữa đúng không
“Hôm nay nhớ ăn sáng”. Lại hành động như giáo viên chủ nhiệm rồi đấy.
Lười nhác trả lời một câu, hỏi trưa anh có về không
“Không về”
“Bữa tối thì sao?”
“Tối nay có xã giao”
Xìiiiii—–
Không thèm để ý đến anh nữa
“Buổi chiều khoảng 5h anh sẽ về nhà một chuyến”
Vậy còn tốt hơn một chút
“Ở lại bao lâu?”
“Em nên hỏi thời gian ở lại có đủ muốn em một lần không”
Đồ xấu xa, đó là đứa trẻ đến từ đảo Greenland, đứa trẻ đến từ đảo Greenland nói những lời như vậy sao không xấu xa cho được
“Anh đi đây”
“Ừm”
“Không được chạy lung tung”
“Ừm”
“9h anh sẽ gọi hỏi Marian xem em có ăn bữa sáng hay không đấy”
Cầm lấy gối, cũng không thèm nhìn ném về phía cửa, nói không được quản em
Khi ánh sáng sớm mạnh hơn một chút, Qua Việt Tú trộm chuồn về phòng mình
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Lại là một buổi trưa đầy khốn đốn, mặc dù miệng nói Tống Du Liệt đừng quản em, nhưng cô vẫn ăn hết bữa trưa Marian làm
Sau bữa trưa đầy khốn đốn là một buổi chiều không có gì làm
Buổi chiều ăn không ngồi rồi, Qua Việt Tú nằm trêи võng của vườn hoa, Marian thì đang thu nhặt một giống hoa cực kỳ xấu
Nghe nói đó là hạt giống Marian mang đến từ quê, phơi khô có thể pha thành trà, dựa theo cách nói của Marian, tuy rằng nó xấu nhưng có rất nhiều chức năng, ngoại trừ làm đẹp, an thần, v.v còn có thể dưỡng thai
Phổ cập khoa học về loài hoa có diện mạo xấu xong, Marian bắt đầu nói đến chuyện của Qua Việt Tú
Ví dụ như cô luôn ăn sáng trong phòng cũng không phải là một thói quen tốt, ví dụ như dùng cả buổi sáng để ngủ không tốt cho cơ thể, hơn nữa, Marian còn dùng giọng điệu tò mò hỏi cô tại sao có thể nằm trêи võng không làm gì được vậy? Không phải 10p mà gần hai tiếng
Hai tiếng mà không làm gì theo Marian mà nói thì là một chuyện cực kỳ kỳ dị
“Bằng tuổi cô, hai tiếng tôi có thể quét được một cái nóc nhà đấy”. Marian dương dương tự đắc “hơn nữa còn cõng con trêи lưng nữa”
Marian còn dùng một gương mặt của bậc trưởng bối, chống nạnh: Tôi nói này Fiona, cô luôn ngủ như vậy, tỉnh dậy cũng không rèn luyện thân thể mới có một bộ dáng thoạt nhìn mong manh yếu đuối như vậy, tôi đoán cô rất thường xuyên bị bệnh đúng không?
Bà cô này, hoàn toàn quên mất cô gái mà bà cô đang dạy dỗ là thân thích của chủ nhân nơi đây
“Cậu chủ cũng đâu có khiến người khác nhọc lòng”. Marian tiếp tục nói
Hình như đột nhiên nhớ ra gì đó, Marian hỏi cô, Fiona, cô và cậu chủ có phải quan hệ thân thích không?
Lười trả lời bà ấy, cô dùng hai chiếc lá che mắt lại
Marian không quan tâm tiếp tục nói, Fiona lúc cô lần đầu xuất hiện tôi còn tưởng cô là vũ nữ của clb đêm, cậu chủ vì thấy cô quá đáng thương mới mang cô về nhà
Lời này khiến lỗ tai Qua Việt Tú sinh kén luôn rồi
“Chỉ là tại sao cậu chủ không trực tiếp nói cho tôi, Marian vẫn luôn xem cậu chủ là con trai của mình”. Khi nói những lời này giọng điệu Marian có chút tổn thương
Qua Việt Tú bây giờ một chút cũng không muốn Tống Du Liệt bị nghi ngờ, cầm lấy một chiếc lá, nói: “Là cháu bảo anh ấy không cần nói ra quan hệ thân thích”
“Tại sao?”
“Còn tại sao nữa?” chiếc lá lại một lần nữa che lên mắt “Bởi vì thích thế”
Marian không nói gì nữa
Thôi được, thôi được
Người phụ nữ Zimbabwe nhận thành ý xin lỗi của cô, lại bắt đầu nói lên suy nghĩ gần đây của bà: tôi cược với cô, cô và cậu chủ cùng nhau đi siêu thị, 10 người thì có đến 9 người khẳng định cô cậu là một cặp đấy
“Hôm qua, sáng nay, cậu chủ đều gọi điện thoại về hỏi tôi cô có ăn sáng không, giọng điệu hỏi khiến Marian cho rằng, cô gái ở căn phòng kia là bạn gái âu yếm của cậu chủ, mà cô, cậu chủ mà về là cô dính lấy cậu chủ, hơn nữa còn bất kể thời gian, địa điểm đều có bộ dáng làm nũng với cậu chủ”
“Đúng rồi, mấy ngày gần đây, thùng rác trong nhà vệ sinh của cậu chủ đều sạch sẽ, tôi có kể chuyện này cho một người làm đồng hương của mình, người đồng hương ấy hỏi tôi, tuổi của cậu chủ, sau khi biết tuổi của cậu chủ, đồng hương của tôi nói vậy đúng rồi, người trẻ tuổi da mặt mỏng, dùng xong rồi ngượng ngùng, tự mình dọn dẹp, tôi nghĩ trong chốc lát mới hồi phục tinh thần, tôi nói với người đó không có khả năng, trong nhà chỉ có chị họ của cậu chủ thôi””
Nói xong, Marian hình như ý thức được có gì đó không ổn, ném xuống một câu “Fiona, cô không cần để những lời Marian nói trong lòng”, cầm lấy hoa vội vàng rời đi
Qua Việt Tú phải làm người phụ nữ không tim không phổi, nên cô sẽ không để lời Marian nói trong lòng
Cách 5h còn 3p, Qua Việt Tú thành công nhận lấy túi hồ sơ của Tống Du Liệt trước Marian
“Cậu chủ muốn ở lại dùng bữa tối không?” Marian theo sau bọn họ hỏi
“Chút nữa cháu còn có xã giao, thay quần áo xong sẽ đi”. Tống Du Liệt bước lên cầu thang mà cô đã đi trước anh xong ⅓ cầu thang rồi.
Tới lầu hai, nhanh chân chạy đi trốn, nhưng cho dù cô chạy trốn có nhanh như thế nào, anh vẫn rất dễ dàng bắt được cô, vây cô lại trong lồng ngực anh “Mặc váy?”, “Muốn em đổi thành quần ư?” chớp mắt, tên này hỏi câu gì mà kỳ cục thế
“Qua Việt Tú, đừng giả vờ nữa” hai tay ôm lấy cô tăng lực lên
“Đau”. Hít hà, vẫn không có dấu hiệu buông ra, hơi thở dừng bên tai cô nóng rực “Đừng nói với anh em không nghĩ gì cả?”
“Nghĩ gì?”
“Vì sao lại mặc váy?”
“Không thể mặc váy à?”
“Không, mặc váy càng tốt, mặc váy thì không cần cởi, đặc biệt khi thời gian gấp”
Ở góc cua của cầu thang của lầu ba, bàn tay anh đã bắt đầu không an phận rồi, động tác càn rỡ, khi vào phòng cô, áo ngực đã bị nhét vào túi hồ sơ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện của chồng Marian và bác sĩ thú ý
Một con ngựa bị bệnh, chồng Marian đang tỉ mỉ hỏi bác sĩ thú y tiếp theo ông ấy nên chú ý điều gì, bức màn bị kéo qua kéo lại, bàn tay cô nắm chặt khung cửa sổ thừa nhận anh, anh muốn cô quá gấp, tay từ khung cửa này di chuyển sang khung cửa khác, mạnh mẽ bám lấy bởi vì cô không thể chịu được một đợt tấn công mới của anh, buông ra, lại đi tìm một điểm tựa khác, đổi qua đổi lại, điểm tựa đó cùng với sự gia tăng lực đạo của anh trượt xuống
Chồng Marian đã kết thúc đề tài con ngựa bị bệnh với bác sĩ thú y, chuyển sang phương diện giáo ɖu͙ƈ, bác sĩ thú ý là một người nói nhiều, cô cắn chặt môi không dám để lọt bất kỳ âm thanh nào, thật đòi mạng, mà anh cũng hư hỏng, cuối cùng, bác sĩ thú ý chào tạm biệt, ngoài cửa sổ yên tĩnh lại, môi buông ra, nhỏ giọng rêи rỉ, con tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi Marian ngoài cửa gọi “cậu chủ”, cô tê liệt ngã xuống giường, mà anh lại đang sửa sang lại quần áo, tóc tai, tên vô lại này có bộ dáng sảng kɧօáϊ, mà cô bây giờ lại giống con cá bị mắc cạn, yếu ớt trừng mắt với anh.
“Cậu chủ, xe đón cậu đến rồi”. Marian nói ở ngoài cửa
Khom lưng, môi anh hôn lên thái dương của cô “Anh đi đây”
“Ừm”
“Tối nay anh sẽ về hơi trễ, nếu em thấy buồn ngủ thì ngủ trước đi nhé”
Gật đầu
Anh đi lấy túi hồ sơ bị bỏ sang một bên, bước chân đi về phía cửa ban công khá bình tĩnh, mở cửa ra rồi lại đóng lại, chưa đến 1p đồng hồ, tiếng mở cửa phòng khác vang lên.
“Cậu chủ, xe đón cậu đang chờ ở bên ngoài”. Marian cung kính nói
Hai tiếng bước chân một trước một sau, tiếng bước chân đi sau kia dừng trước cửa phòng cô.
Tiếng đập cửa vang lên
“Qua Việt Tú, bữa tối không được ăn trong phòng”, giọng Tống Du Liệt truyền qua một cánh cửa.
Tên khốn kiếp này, lại quản cô, hơn nữa cô luôn giải quyết cơm trong phòng là do ai, cầm lấy gối ném vào cửa.
Mấy chục phút sau, gối được đưa về chỗ cũ
Marian đến gọi cô ăn tối
Cùng với———–
“Fiona, sao cô cứ ngủ liên tục thế?”
“Tại sao Fiona cứ ngủ mãi, vấn đề này bà nên hỏi chủ của mình ấy”. Qua Việt Tú rất muốn trả lời như vậy.
Hôm nay là một buổi sáng thứ bảy, sáng sớm vợ chồng Marian đã đi mua sắm rồi
Cô liệt kê ra một danh sách khiến bọn họ bận rộn hai tiếng mua đồ, liệt kê một danh sách lớn như vậy để có thể không e dè gì ở bên Tống Du Liệt, cũng không cần mặc áo ngực, không cần lén lút.
Tối hôm qua Tống Du Liệt trở về khi nào cô cũng không rõ, 11h30 cô về phòng mà anh vẫn chưa về
Khi cô vào phòng Tống Du Liệt, anh vẫn đang ngủ
Khuôn mặt tinh tế kia, có lẽ tối hôm qua về thật sự trễ, giữa hàng lông mày có dấu vết mệt mỏi nhàn nhạt, Marian nói tối hôm qua trợ lý đưa cậu chủ về, có lẽ là uống không ít, bởi vì…..cậu chủ vừa về liền gọi to tên tiếng Trung của Fiona.
“Như vậy cậu chủ mới giống người chỉ mới hai mươi tuổi đầu”. Khi nói lời này, Marian cố ý nhìn Qua Việt Tú một cái.
Cũng không thể tiếp tục như vậy được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô và anh có vẻ sẽ lộ mất
Khi sắp xếp lại tài liệu cho anh, Qua Việt Tú nhìn thấy lịch trình buổi chiều của Tống Du Liệt. Chiều thứ bảy tuy không có xã giao nhưng anh phải đến tòa thị chính một chuyến. Tháng trước, một tổ chức bảo vệ môi trường lại lên mạng phát động hàng vạn người ký tên yêu cầu phạt SN Energy vì những dự án phát triển của công ty này. Khi đã đủ 10.000 người ký tên, người phụ trách của SN Energy phải đem những tài liệu liên quan đến tham dự buổi thu thập ý kiến này
Điều đó chẳng khác gì khi thẩm vấn hỏi tội. Mà không chỉ có một người, buổi thu thập ý kiến này có hàng trăm ghế, ai cũng có thể làm khó dễ anh.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô mới 22 tuổi thôi
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô…..đúng vậy, là quả mâm xôi ngọt ngào của cô, không sai
Nhẹ nhàng bò lên giường anh, cọ cọ người anh một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tống Du Liệt, anh quay lại làm quả mâm xôi ngọt ngào của em được không?”
“Được”. Cô tự hỏi tự đáp
Buổi sáng sớm này, Qua Việt Tú lại tìm lại ấn ký: Quả mâm xôi ngọt ngào của cô, mà không lâu trước đây cô đã để lại
Ban đầu có hơi chua xót nhưng cuối cùng rất phấn khích
Về thực vật hệ cỏ cô trồng ở vườn hoa phía sau kia, cô không còn cho mình cái quyền muốn làm gì tùy thích nữa rồi.
Bây giờ, là bầu bạn, là bảo vệ
Trong lòng mang theo những hồi ức tốt đẹp, nhìn anh.
Thời gian cứ thế trôi qua
Nhìn anh. Lông mi anh bắt đầu run rẩy
Khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào nhất, bên trong đôi mắt có chút lấy lòng không hề che dấu, môi nhu lên giống như anh có thể hôn lấy nó bất kỳ lúc nào
“Qua Việt Tú”. giọng nói buổi sáng cực kỳ quyến rũ
Cô yêu chết mất
“Qua Việt Tú, em đang làm gì thế?”
“Em đang đợi anh tỉnh lại”
Đáy mắt anh rót đầy nhu tình
Cô yêu chết mất
Tiếp tục nhìn anh.
“Qua Việt Tú, bây giờ nhìn em có hơi ngốc đấy”
“Em biết”. Thành thật trả lời
“Ngốc nghếch”. Giọng khàn khàn “nhưng không thể phủ nhận, cũng rất dễ thương”
“Em biết”
Thế là, anh nhỏ giọng mắng một tiếng, ánh mắt dừng trêи mặt cô bắt đầu dời xuống, lại….lần này là chửi tục, chửi tục cô cũng yêu. Có lẽ anh phát hiện ra cô không có mặc áo ngực, tất nhiên là cô cô ý, vì để anh phát hiện ra cô không mặc áo ngực, cô còn mặc một chiếc áo khoét cổ thật sâu, từ góc độ của anh đi xuống, vừa xem là sẽ hiểu ngay.
Dưới ánh nhìn hực lửa của anh, cô còn thẳng thắn nói với anh, sáng sớm cô đã để vợ chồng Marian rời đi rồi.
Tiếng “Qua Việt Tú” kia có đè nén, có ẩn nhẫn, còn có ɖu͙ƈ niệm không thể nào che dấu được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!