Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 108: Vậy thì hãy yêu điên cuồng đi 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 108: Vậy thì hãy yêu điên cuồng đi 8


Một ngày lại một ngày, một ngày nữa lại trôi qua, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt vẫn còn ở bên nhau.

Cô sẽ đúng giờ mở điện thoại ra, báo bình an với ông ngoại, cũng sẽ mở mail ra, xem thử Cố Lan Sinh có gửi mail cho cô không, nhìn thấy thì cô sẽ trả lời anh bằng một chiếc meme trêи mạng, đó chắc cũng được xem là một loại báo bình an.

Trả lời xong thì ngay lập tức khóa điện thoại, sau khi khóa điện thoại đều sẽ ngây ngẩn một lúc.

Hỏi Qua Việt Tú và Tống Du Liệt có còn yêu đương cuồng nhiệt không?

Còn, vẫn đang yêu đương nồng nhiệt, mặc dù cũng có cãi nhau, nhưng đó vẫn là một trong những dấu hiệu của yêu đương cuồng nhiệt

Thứ 6, cô và anh cãi nhau

Đó là một buổi chiều, mang một tâm thái tương đối vi diệu, Qua Việt Tú xem của Trương Thuần Tình

Qua Việt Tú phải thừa nhận, lúc đó cô không vừa mắt một chút nào.

Cô muốn thông qua màn hình nhìn thấy sự mất mát của cô gái tháng năm.

Trương Thuần Tình rất thông minh, cô ta không thể nào không nhìn thấy một chút dấu vết để lại từ cấp trêи của mình: Phá lệ đến trễ thứ hai, đúng giờ rời khỏi văn phòng, di động đúng giờ vang lên, những chuyện như thế.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Lại quan sát một lúc, loáng thoáng suy đoán, trong nhà cấp trêи của cô ta liệu có giấu một người phụ nữ không.

Nhưng, không có.

Cách màn hình, Trương Thuần Tình trước sau như một, ánh mắt trong trẻo, điềm đạm tươi cười.

Ừm, chỉ số hướng dương của cô gái tháng năm không 100 thì cũng là 99

Còn cô thì giống một sinh vật âm u

Không nhịn được mà bật cười, vốn dĩ chính là vậy.

Cô là cô gái lan thủy tinh.

Trạng thái của Trương Thuần Tình trước sau như một như thế, điều này nói lên cái gì?

Hoặc là Tống Du Liệt ngụy trang bản thân vẫn còn đang độc thân như trước, nói không chừng vẫn còn duy trì trạng thái có thể mang Trương Thuần Tình về nhà gặp trưởng bối ấy chứ.

Cô còn không dám gọi điện thoại cho Cố Lan Sinh nha, một cuộc cũng không dám gọi, sợ Tống Du Liệt biết sẽ thất vọng

Càng đòi mạng chính là tối nay Tống Du Liệt không trở về theo thời gian bình thường, hơn nữa, muộn hơn 3 tiếng mới trở về, trêи người còn có mùi rượu, vừa trở về đã chạy ngay vào toilet

Có phải cùng Trương Thuần Tình đi uống rượu không? Chạy ngay vào toilet là muốn xóa mùi nước hoa mà Trương Thuần Tình lưu lại trêи người anh.

Sách truyện phim ảnh đều viết như vậy.

Chờ bên ngoài toilet, anh vừa ra cô liền hỏi anh có phải ở cùng Trương Thuần Tình không? Có phải không kiên nhẫn với cái cô luôn phát bệnh thần kinh trong nhà không?

Về muộn 3 tiếng không một cuộc điện thoại, không phải phiền thì là gì?

Nói một tràng dài, buộc miệng thốt ra: người khác sẽ không, người khác sẽ không để cô trong nhà 3 tiếng mà không gọi một cuộc điện thoại thông báo.

“Người khác là ai?”. Tống Du Liệt lạnh lùng hỏi

Không thèm để ý, lập tức về phòng lấy gối của mình, anh phiền cô, cô cũng phiền anh, cô phải đến phòng dành cho khách để bình tĩnh suy nghĩ một chút.

Chặt chẽ chặn kín không cho cô đi, hỏi: “Người khác là ai?”

Gắt gao mím môi

“Người khác là ai? Hửm?” một tay của anh nắm lấy cằm của cô

Đau———-

Gắt gao mím môi, thật ra sau khi nói ra câu đó, Qua Việt Tú hối hận muốn chết, Qua Việt Tú là con khốn vô lương tâm, trong lòng không thoải mái thì sao có thể đem….có thể đem…..

Lực bóp cằm cô tăng lên

Đau, đau chết mất

“Nói xem, cái người khác kia là ai?”

Không, cái tên đó tuyệt đối không được nói ra, mặc dù bọn họ đều biết “người khác” trong miệng cô là ai, không thể nói là vì cô cảm thấy quá có lỗi với “người khác” kia

“Người khác” đó nói đúng: Qua Việt Tú là một người phụ nữ không tim không phổi

Đôi mắt không nhìn anh.

Nỗi đau đớn liên tục đến từ cằm khiến cho trước mắt Qua Việt Tú biến thành một màu đen. Trước khi mất đi ý thức, anh buông tay ra, cô cầm gối như chạy trốn đi về phía phòng cho khách.

Phòng cho khách không bật đèn, nằm trêи giường, Qua Việt Tú xem điện thoại của mình, trong lúc vô tình cô đã nhấn nút tắt tiếng của điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều đến từ Tống Du Liệt

Tống Du Liệt gọi điện cho cô, tin nhắn thì nói tối nay anh có xã giao.

Tin nhắn cuối cùng là: Đống Đống, anh nhớ em

Nắm tay

Qua Việt Tú vơ trúng cái gì đều đập nát, xin lỗi Cố Lan Sinh, lại tổn thương Tống Du Liệt

“Người khác sẽ không, người khác sẽ không để cô trong nhà 3 tiếng mà không gọi một cuộc điện thoại thông báo”. Nghe kìa, đó là lời cô nói đó.

Đúng là mắc bệnh công chúa

Tiếng mở cửa vang lên, nhắm hai mắt lại

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến trước giường, một bên nệm lún xuống, hơi thở quen thuộc len lỏi khắp nơi, giọng nói của anh vang lên “Qua Việt Tú, chúng ta làm hòa đi”.

Không dám mở mắt ra, sợ mở mắt ra nước mắt sẽ như đê vỡ, người sai rõ ràng là Qua Việt Tú, nhưng trong lòng lại ủy khuất như thế, vừa ủy khuất vừa giận bản thân, cái loại không thể tự điều khiển cảm xúc có khả năng sẽ biến thành những giọt nước mắt

Làm sai rồi còn khóc nhè, vậy còn ra thể thống gì nữa?

“Thời gian Qua Việt Tú không để ý đến Tống Du Liệt tổng cộng đã 37 phút rồi”. Anh nói với cô

Mới 37 phút ư? Cô cho rằng đã rất lâu rất lâu rồi, không mấy tiếng cũng được nửa ngày rồi đấy

“Là cắt cỏ một đêm, hay nhào lộn trêи mặt đất 50 cái? Sửa giày cho em cũng được, nhưng anh có nhìn qua tủ giày của em, không có đôi nào bị hư cả”

Nói gì vậy? Qua Việt Tú tò mò

Tò mò quá, rất tự nhiên mà hỏi “Cái gì mà cắt cỏ một đêm? Cái gì mà nhào lộn trêи mặt đất 50 cái? Còn sửa giày cho em là chuyện gì?”

Tiếng cười như trút được gánh nặng vang lên, giống như có người cầm cỏ đuôi chó cào cào phần cổ của cô, mà đáy lòng thì vừa chua vừa xót.

Cô lại không khống chế được cảm xúc này

“Đừng cười, ngứa…”. Xoay người một cái, cái đầu nép vào lồng ngực anh, thoải mái hơn nhiều rồi, nhẹ nhàng cào cào cổ áo ngủ anh “Mau nói đi, em tò mò chết đi được”

Vì thế, anh nói “Em tùy tiện tìm một trang web kết bạn, hỏi câu làm thế nào để làm hòa với bạn gái, sẽ có người nói chuyện với em. Tên nói chuyện cùng anh nói cuối tuần trước hắn và bạn gái mới cãi nhau, hắn dùng 30 tiếng đồng hồ liền dỗ được bạn gái, trong 30 tiếng đó, hắn đã cắt tỉa gọn gàng đám cỏ ở phía sau nhà bạn gái, làm trò con chó trước mặt bạn gái và đám bạn của cô ta, hắn lộn nhào 50 cái trêи bãi cỏ. Cuối cùng, hắn còn mời thợ sửa giày đến, sửa lại giày cho bạn gái, cô ta liền tha thứ cho hắn”

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô hơi giảo hoạt, biết rõ ở đây không cần cắt tỉa bãi cỏ, khiến anh lộn nhào 50 cũng chẳng có ý nghĩa gì, tủ giày của cô cũng không có đôi giày nào hỏng.

Nói những lời này để dỗ cho cô vui vẻ, khiến cô mềm lòng.

Không đúng, người làm sai là cô.

Lắp bắp: “Em không biết lộn nhào, cũng không biết sửa giày,….nhưng cắt cỏ thì không có vấn đề gì”

“Cho nên?”

“Người làm sai là em”. Giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn “Là…là em không tốt, không biết rõ tình huống đã tức giận lung tung, lại còn có bệnh công chúa”

Tống Du Liệt học điệu bộ của Karona “Fiona hiểu chuyện”

Tên này, nói cứ như thể cô có bao nhiêu tùy hứng ấy, đá anh một cái.

“Vì Qua Việt Tú xinh đẹp, cắt cỏ gì đó có thể miễn, nhưng!”. Giọng điệu rất nghiêm túc “vì để Qua Việt Tú có thể nhận được bài học lần này, vậy thì nhào lộn đi”

“Cái gì?” giọng nói lập tức tăng âm lượng.

“Nhào lộn 50 cái thì làm khó em quá, làm 3 cái thôi được rồi”

Lúc này cô rất muốn học Marian nói câu chúa ơi: “Tống Du Liệt, đừng quên, là anh chủ động muốn làm lành với em”

“Là Tống Du Liệt chủ động muốn làm lành cùng Qua Việt Tú?”

“Đúng vậy!”. Cô nóng nảy trả lời

“Vậy….” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm đến vành tai cô “Bây giờ, Tống Du Liệt đã cùng Qua Việt Tú làm lành chưa?”

Tên nhóc này

Giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn “Đều đã cho ôm rồi, còn không phải là đã làm lành ư?”

“Đó là làm lành rồi đó hả?”

Ở trong lồng ngực anh gật đầu.

Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, anh hỏi, Qua Việt Tú em mới bảo anh đừng cười

Hình như lúc nãy cô có bảo anh đừng cười

“Tại sao bảo anh đừng cười?”

Tại sao bảo anh đừng cười á? Bởi vì anh cười lên, phần sau gáy cô ngứa khủng khϊế͙p͙

“Ngứa khủng khϊế͙p͙?” hơi thở nóng rãy di chuyển từ đỉnh đầu đến phần cổ sau gáy cô.

“Ừm”. Giọng nói khô khốc, rất nhanh đã phản ứng lại, gương mặt nóng lên, tức giận sửa lại “Là phần cổ sau gáy cơ!”

Anh xoay người một cái, cô liền không có chỗ che giấu, ở bên tai cô thở ồm ồm: Anh đoán, không chỉ phần cổ sau gáy ngứa đâu

Khuôn mặt đỏ như táo, miệng lại ồn ào “Không có, không có, những chỗ khác không ngứa, Tống Du Liệt, anh câm miệng cho em, không được nói bậy bạ”

“Rất nhanh, những chỗ khác sẽ ngứa”. Hơi thở nóng rực cùng giọng điệu nhẹ nhàng giống như gió nhiệt đới thổi đến, như con bướm vỗ cánh, từng tiếng từng tiếng bên tai cô.

Khốn kiếp, mỗi ngày đều bảo cô là lưu manh, rốt cuộc ai mới là lưu manh, Qua Việt Tú dậm chân.

“Thưa cô”. Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Bừng tỉnh, hoàn hồn

Trước mặt là một nhân viên siêu thị, người này đang mở miệng nói gì đó, cô ta hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?

Lúc này Qua Việt Tú mới phát hiện mình đang ở trung tâm thương mại

Cô đang đứng trước rất nhiều chiếc túi mua hàng, đứng trước túi mua hàng thì không có gì kỳ quặc, kỳ quặc ở chỗ, cô lại chôn mặt giữa hai chiếc túi mua hàng.

Buổi tối thứ 6 với 37 phút không nhìn mặt nhau kia đã tạo nên loại nhiệt tình trước nay chưa từng có, có thể nói là tiểu biệt thắng tân hôn, dưới sự thúc đẩy của loại cảm xúc này, thế mà họ đã trải nghiệm một số tư thế mới mà mặt không đỏ, tim không loạn

Vội vàng rời khỏi tủ giày

Lúc này là buổi chiều thứ hai, Qua Việt Tú cuối cùng cũng hoàn thành bài phỏng vấn.

Xử lý xong bản thảo phỏng vấn, nhớ lại bản thân đã rất lâu không ra ngoài, Tống Du Liệt chuẩn bị xe cho cô mà cô vẫn chưa lái nó lần nào

Cô lái xe ra ngoài, bất ngờ phát hiện bên ngoài của mấy trung tâm thương mại nước ngoài của Johannesburg đã xuất hiện màu đỏ Giáng Sinh.

Dân địa phương Nam Phi không hứng thú với Giáng Sinh, chỉ những người nước ngoài thường xuyên đi siêu thị mới có thể cảm nhận được một chút không khí Giáng Sinh, như phố người Hoa, khi đến tết Âm Lịch, đèn hoa đều giăng lên, cực kỳ náo nhiệt

Nhìn điện thoại một cái, còn 4 ngày nữa là đến Giáng Sinh rồi.

Đột nhiên nhớ đến, lần cuối cùng cô đón Giáng Sinh là ở Helsinki, ở chung cư của Cố Lan Sinh, Cố Lan Sinh làm bánh bao dưa chua, sủi cảo dưa chua cho cô, hai người ngồi dưới cây thông Noel nâng chén chúc mừng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đó là năm đầu tiên Qua Việt Tú quen Cố Lan Sinh

Lượn qua mấy khu mua sắm, bước chân bắt đầu hăng hái

“Bây giờ Qua Việt Tú đang ở đâu?”

“Bây giờ Qua Việt Tú đang ở trong nhà Tống Du Liệt”. Cô tự hỏi tự trả lời

Bước chân nhảy nhót, tay cũng cực kỳ bận rộn

Ông già Noel, đèn bông tuyết, hộp quà, con nai, vòng hoa Giáng Sinh,…những cái gì liên quan đến Giáng Sinh đều ném từng cái vào xe đẩy mua hàng

Bây giờ cô đang ở nhà Tống Du Liệt, tương lai sau này sẽ còn ở trong nhà Tống Du Liệt nữa, sau này bao gồm Giáng Sinh và Năm Mới.

Cùng Tống Du Liệt trải qua Giáng Sinh, cùng Tống Du Liệt nghe tiếng chuông năm mới, ý tưởng này làm trong lòng Qua Việt Tú rất vui vẻ

Cùng nhau trải qua Giáng Sinh cũng không chỉ là nói miệng, cô muốn lấp đầy không khí Giáng Sinh ở mỗi góc trong căn nhà của họ, cô cũng sẽ làm một bữa tiệc Giáng Sinh lớn cho anh.

Đúng rồi, SN Energy mỗi năm đều sẽ cho nghỉ vào dịp Giáng Sinh, Năm Mới, Tống Du Liệt có thể được nghỉ một tuần.

Vui vẻ cầm một đống túi lớn túi nhỏ mở cửa chung cư ra, thình lình phát hiện Tống Du Liệt ở nhà.

Buổi chiều khoảng 3h, không phải chủ nhật mà có thể nhìn thấy Tống Du Liệt ở nhà khiến cho Qua Việt Tú vui chết mất

Cười đến nỗi không thể khép miệng lại, ném đống túi lớn nhỏ trêи mặt đất, nhào về phía Tống Du Liệt, hôn loạn trêи mặt anh, trong miệng ồn ào “Sao anh lại về rồi, sao lại về sớm thế?”

“Anh không thể về ư?” so với nhiệt tình của cô, giọng điệu của anh lãnh đạm hơn nhiều.

Hơi khả nghi

Buông tay ra, nhìn chằm chằm Tống Du Liệt, sắc mặt không phải rất tốt, lúc nãy cô chỉ lo vui vẻ mà không phát hiện sự không thích hợp trêи người Tống Du Liệt

Đứng thẳng tắp ở đó, giống y như khối băng vậy.

Hơn nữa…..xung quanh còn có mùi nicotin nhàn nhạt

Cô không hút thuốc lá

Mùi nicotin đến từ ai đã rõ ràng rồi

“Anh hút thuốc?”. Không nhịn được hỏi

“Em vừa mới đi đâu?”. Anh hỏi lại cô

“Em đi trung tâm thương mại”

Anh nhìn cô, khuôn mặt vô cảm

“Em không thể đến đó sao?”. Giọng điệu bén nhọn hơn mấy phần

“Em trước kia không đến đó”. Ngữ khí của anh cũng cường ngạnh như thế

Vừa thấy anh đã nhào vào ngực anh nhưng không được đáp lại đã khiến trong lòng Qua Việt Tú thật sự không vui, hiện tại còn làm mặt lạnh với cô, không phải chỉ là về nhà mà không thấy cô thôi sao? Phải biết là cô mỗi ngày ngây ngốc trong nhà chờ anh, đạo lí này đã đủ để cô náo loạn với anh rồi

Nhưng tối thứ sáu bọn họ vừa mới cãi nhau, anh giận cô mà cô cũng giận anh lại một lần

Thở ra một hơi, Qua Việt Tú quyết định không để ý đến Tống Du Liệt, hình như Tống Du Liệt cũng muốn làm như cô, anh cầm lấy chìa khóa xe, cô đi về phòng

Đi đến cửa phòng, trong lòng cô đã ủy khuất đến cực điểm rồi.

Cô giận điên lên đi được

Cầm lấy nửa chồng tạp chí, bước nhanh đuổi theo Tống Du Liệt, khi anh sắp mở cửa, nửa chồng tạp chí hung hăng nện lên lưng anh

Nói: đồ khốn, em không biết làm thế nào để biến căn phòng này giống như đêm trước Giáng Sinh trong tạp chí, em cũng không biết là Giáng Sinh phải mua bao nhiêu đồ như thế, biết bọn chúng nặng lắm không? Mang chúng từ trung tâm thương mại đến bãi đỗ xe, từ bãi đỗ xe về nhà, hơn nữa, bọn chúng thật không nghe lời, luôn rơi khỏi tay em, nhặt cái này lên lại rơi cái kia, rất khó để không phát cáu, nhưng trong lòng lại sung sướиɠ như thế, đây đều là vì ai, anh thì hay rồi, làm mặt lạnh với em”

“anh thì hay rồi, làm mặt lạnh với em” câu cuối cùng này, một quyển tạp chí ném về phía lưng anh.

Tạp chí rơi đầy xuống đất, cô cúi đầu.

Chân anh đạp lên tạp chí.

Giây tiếp theo

Cô bị anh vậy chặt chẽ trong lồng ngực

“Không có, Tống Du Liệt không làm mặt lạnh với Qua Việt Tú, là hắn tự làm mặt lạnh với chính mình”. Là một giọng điệu ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, bất đắc dĩ, nôn nóng, hối hận: “Sao lại không tin Qua Việt Tú? Mở điện thoại lên, tìm Qua Việt Tú trong các ô vuông đó, ở đâu cũng không có, người phụ nữ Qua Việt Tú kia chắc chắn lại chạy rồi”

“Đúng vậy, chắc chắn lại chạy, đây là chuyện cô giỏi nhất, thứ 6 cãi nhau, thứ hai lại chạy mất, không hề suy nghĩ, một đường đều vượt hết đèn đỏ, quả nhiên không thấy Qua Việt Tú, không thấy Qua Việt Tú! Nhưng hộ chiếu của cô ấy vẫn còn ở đây, gọi điện thoại cho bảo vệ, bảo vệ nói bạn gái cậu lái xe ra ngoài rồi, đốt một điếu thuốc, hút xong, em đã về rồi, trong tay còn mang theo một đống túi lớn, túi nhỏ, cười thật ngốc nghếch, ngốc nghếch nhưng cũng rất xinh đẹp”

“Người phụ nữ kia đang cười, người phụ nữ khiến Tống Du Liệt vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ dựa vào cái gì mà cười chứ?” giữ chặt tay cô, áp tay cô trêи lồng ngực anh “Nơi này bắt đầu bốc lên lửa giận hừng hực”

Cũng không biết đã qua bao lâu

“Vậy…..bây giờ vẫn còn bốc cháy hừng hực hả?”. Cô hỏi anh

Anh gõ vào cái ót của cô.

6h10, tiếng chuông cửa vang lên.

Mở cửa

Bó hoa hồng vàng đại biểu cho lời xin lỗi được đưa đến trước mặt Qua Việt Tú

Không vội nhận lấy hoa, cũng không vội cho Tống Du Liệt vào nhà

Chặn ở cửa hỏi Tống Du Liệt, có phải anh giám sát em qua điện thoại không?

“Trước khi em chưa vào đây ở, điện thoại đã có chức năng đó rồi”

Ra là vậy, rốt cuộc có nên giận dỗi với anh không.

Nhìn anh, lại nhìn hoa, anh đẹp trai, hoa cũng rất đẹp

Thôi vậy, trừng mắt liếc anh một cái

Nhận lấy hoa

Mới vừa nhận hoa, cơ thể và hoa liền được bế lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN