Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 130: Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em (Phiên ngoại - P1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 130: Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em (Phiên ngoại - P1)


(Phiên ngoại – Phần 1)

Tiếng gõ cửa vang lên, trêи màn hình điện thoại hiển thị 9h15 phút, ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen như mực.

Đương nhiên Tống Du Liệt biết ai gõ cửa.

Ừm, Qua Việt Tú về rồi, Tống Du Liệt muốn có một kì nghỉ hè bình lặng e là rất khó.

Có lẽ cầm được tờ “Giám định sức khỏe” của các bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong giới khiến Qua Việt Tú cảm thấy lâng lâng, tiếng gõ cửa cũng giống như người bình thường, bình tĩnh trầm ổn.

Trước đây, cô đến phòng cậu chẳng thèm chào hỏi một câu, chỉ có lúc nào hứng lên thì mới giả vờ giả vịt gõ cửa.

Chỉ gõ cửa nhiều nhất là bốn lần, nếu mày chậm vài bước, nhất định cô ấy sẽ tự mở cửa, vừa mở cửa liền bị chất vấn có phải mày không chào đón cô ấy không.

Có lẽ sẽ có người nói rằng: “Đã ghét như vậy rồi thì nên khóa trái cửa.”

Không, không, không thể đâu.

Khi còn ở trấn George, lúc cậu còn thấp hơn cô một cái đầu thì cô đã nói: “Tống Du Liệt, buổi tối cậu không được khóa trái cửa phòng. Nếu cậu khóa trái cửa, tôi sẽ không vui, vốn dĩ tôi đã không vui rồi, nên cậu không thể khiến tôi càng không vui được.”

Đó là lý lẽ của Qua Việt Tú: Tôi không vui là chuyện của tôi, nhưng cậu khiến tôi không vui là cậu không đúng!

Cũng không biết có phải cô luôn nhấn mạnh bên tai cậu hay không.

“Nếu khóa trái cửa, Qua Việt Tú sẽ không vui.” đã bắt đầu biến thành một đoạn mã được lập trình. Có vài lần cậu khóa trái cửa phòng, nhưng sau đó cậu lại tự động bỏ đi, có khi chỉ được nửa tiếng, có khi là một tiếng, lâu nhất chỉ duy trì đến rạng sáng hôm sau.

Lần này tiếng gõ cửa đã vượt quá bốn lần, thậm chí còn gấp đôi bốn lần, cũng không tự mình mở cửa vào phòng, và tiếng gõ cửa còn rất khẽ khàng.

Ừm, Qua Việt Tú 19 tuổi rồi, phải trở thành thục nữ thanh lịch, đây là chủ đề mà cô và ông ngoại hay nói.

Thục nữ?

Trêи đường từ ngôi nhà nghỉ về Beverly Hills đã quấy rầy cậu, lúc nãy còn ném đá vào cửa sổ phòng cậu.

Thục nữ?

Cậu mở cửa ra.

Người bảo muốn trở thành thục nữ kia đang hấp tấp chen vào giữa khe cửa và cậu để đi vào, mái tóc vô tình lướt qua mặt cậu, khứu giác lúc ấy trở nên nhạy bén một cách lạ thường, là mùi hương kết hợp giữa phấn hoa ban đêm và mùi sữa tắm, một hỗn hợp mùi hương kỳ quái nhưng không thể phủ nhận rằng nó rất dễ chịu.

Cậu đóng cửa lại.

Cậu không tự chủ được, đến gần cô.

Như vậy là có thể ngửi được mùi thơm kì lạ đó trêи người cô ấy.

Lúc cô nói với cậu: “Vạt váy ngủ của tôi bị ướt rồi, giày cũng vậy.” mùi hương dễ ngửi trêи người cô càng tỏa ra ngào ngạt, cô đứng trước mặt cậu mà nói những lời như thế.

Giữa đêm hè.

Nhất định là những giọt sương đêm đã làm ướt vạt váy của cô, tưởng tượng khi vạt váy của cô khẽ lướt qua những cánh hoa, tưởng tượng thấy chân cô dẫm lên đám cỏ, cuối cùng đứng ở trước cửa sổ phòng cậu, đứng giữa muôn ngàn đóa hoa kia.

Suy nghĩ ấy khiến cậu không nhịn được mà cúi người xuống, khẽ chạm nhẹ vào vạt váy bị sương đêm làm ướt của cô, dùng lòng bàn tay phủi sương đêm trêи vạt váy cô, sau đó lại nắm cổ chân của cô, cởi đôi giày ướt ra khỏi chân.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cuối cùng, cậu bế cô lên.

Bây giờ cậu bế cô đã cực kì dễ dàng rồi.

Suy nghĩ “Bế cô ấy lên thật dễ dàng” trong đêm tối thường sẽ khiến cậu mơ hồ cảm thấy vui sướиɠ và mơ màng.

Nhưng, đó chỉ là đã từng.

Nếu một tháng trước, cậu không nhìn thấy chú Qua bước ra từ phòng mẹ vào buổi sáng tinh mơ hôm ấy thì Tống Du Liệt có lẽ sẽ làm như vậy, bế qua Việt Tú lên.

Buổi sáng tinh mơ hôm ấy cậu không ngủ được, chạy vài vòng quanh đường chạy, từ xa xa thấy có người đi ra khỏi phòng của mẹ, cậu chạy lại, chạy lại…

Là Qua Hồng Huyên, chủ nhân của ngôi nhà này, là chú Qua của cậu.

Phải giải thích thế nào về chuyện chú Qua rời khỏi phòng mẹ vào giờ này?

Một giây đó, cậu cực kỳ hốt hoảng.

Trái lại, người đàn ông đi trêи hành lang kia lại không hề có vẻ lúng túng chút nào, thậm chí mơ hồ nhìn thấy còn có vẻ cuồng vọng, bóng lưng của người đàn ông cuồng vọng đó phản chiếu trêи ngôi nhà hoa lệ.

Cậu đứng ngoài phòng mẹ, không mở cửa phòng để truy tìm đến cùng, cũng không đuổi theo người đàn ông kia để lớn tiếng chất vấn, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tự biến mình thành một thằng hề.

Buổi sáng sớm hôm đó, Tống Du Liệt đạp xe đi hết con phố này đến con phố khác, dùng toàn bộ sức lực để xua đi suy nghĩ khiến cậu hoảng hốt kia.

Cho đến khi sức cùng lực kiệt, cậu ném xe sang một bên, nằm giữa sân bóng rổ.

Mặt trời mọc rồi, ánh nắng chói chang chiếu lên đỉnh đầu.

Trong lòng lại phủ nhận suy nghĩ đang len lỏi sâu trong lòng.

Theo logic suy nghĩ của mình: Mẹ không phải gout của chú Qua, chú Qua thích những người phụ nữ gợi cảm phong tình, mẹ vừa thon gầy vừa sống có nguyên tắc, chú Qua gần đây đang rất mặn nồng với một cô người mẫu nóng bỏng.

Nhưng khắc sâu trong đầu là hình ảnh chú Qua bước ra khỏi phòng mẹ, có vẻ rất thỏa mãn.

Bóng dáng đầy thỏa mãn kia đã phá hủy tất cả của buổi sáng hôm ấy, chỉ mới tối qua, cậu đã vượt qua bài kiểm tra nhảy lớp, chính thức trở thành học sinh cấp ba.

Ánh mặt trời thật chói chang, nhưng đã không còn giống ngày hôm qua nữa.

Nếu không phải buổi sáng hôm đó, câu “Tôi nhớ cậu, mỗi ngày tôi đều nhớ cậu” của Qua Việt Tú có lẽ sẽ khá đáng yêu, có lẽ giống như con mèo nhỏ kiêu ngạo hiếm khi lại ngoan ngoãn đến vậy, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác không kiềm chế được muốn nựng nó vài cái.

Ánh mặt trời vẫn sáng ngời như vậy, nhưng đã không còn giống ngày hôm qua nữa.

Qua Việt Tú cũng không còn giống như trước đây nữa.

Và Tống Du Liệt cũng chẳng còn giống như trước đây nữa.

Con đường trưởng thành kia đã bị chặt đứt trong buổi sáng hôm nay.

Lúc này đây.

Qua Việt Tú gõ cửa rất kiên nhẫn, Qua Việt Tú nói: “Tôi nhớ cậu, mỗi ngày tôi đều nhớ cậu” khiến nội tâm Tống Du Liệt dấy lên cảm giác sung sướиɠ.

Nhưng cảm giác sung sướиɠ ấy chỉ thích hợp đặt trong một góc âm u.

Giống như một kẻ trắng tay vui mừng khi thấy hạnh phúc của người khác bị tan vỡ, ai cũng không thể thấy được ánh sáng mặt trời.

Qua Hồng Huyên không hề cao quý khiến cậu ngưỡng mộ, Qua Việt Tú không hề đáng thương hay đáng yêu chút nào.

Từ giờ phút này trở đi.

Cậu muốn hưởng thụ, hưởng thụ cái loại vui sướиɠ sinh sôi trong góc tối âm u

Điều kiện đầu tiên để hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ trong góc tối âm u ấy là cậu phải đuổi theo nó.

Một loại cảm xúc nào đó đâm chồi, nảy sinh mạnh mẽ.

Tất cả đều diễn ra như Tống Du Liệt mong muốn, Qua Việt Tú còn ngây thơ hơn cậu tưởng, ngây thơ đến mức khiến cậu đau đầu, ngây thơ đến mức….khiến cậu phẫn nộ nguyền rủa.

Chiều cuối tuần hôm ấy, ở trong phòng sách của cậu.

Con nhỏ điên, tôi muốn hôn em, bố của em đang đi về phía này, chắc là chú Qua muốn cho hai đứa trẻ một niềm vui bất ngờ.

Nhưng người thương nhân kiêu ngạo độc tài kia nằm mơ cũng không nghĩ rằng: Hai đứa trẻ âm thầm cho ông ta một niềm vui lớn hơn.

Cuộc sống tẻ nhạt này nên có bước ngoặt nào đó khiến người khác phải mở to mắt, Tống Du Liệt muốn tặng “bước ngoặt” đó cho Qua Hồng Huyên.

Tống Du Liệt phải thừa nhận, khoảnh khắc ôm cơ thể mềm mại của Qua Việt Tú trong lòng mang đến cho cậu loại hưng phấn từ trước đến nay chưa từng có.

Loại hưng phấn này còn xen lẫn vài tia giận dữ: Đồ ngốc, không cảm nhận được sao, không cảm nhận được người đang ôm em có động cơ không trong sáng hay sao?

Chẳng phải có câu nói, trực giác của một người mắc bệnh tâm thần phân liệt nhạy bén gấp nhiều lần so với người bình thường sao? Em nên đẩy hắn ra!

Nhưng không có chút dấu hiệu nào là đẩy cậu. Đây không phải ám chỉ là có thể tiến thêm một bước ư? Cô vẫn không có vẻ gì là muốn đẩy cậu, cơn phẫn nộ lớn dần, động tác tùy tiện hơn.

Qua Hồng Huyên bước vào, vẫn cao ngạo như vậy, từng đường nét trêи khuôn mặt đều tràn ngập tự cho mình là đúng.

Nhìn Qua Việt Tú bởi vì Qua Hồng Huyên đi vào mà tay chân luống cuống, nhếch nhác không chịu được.

Cậu cười, chú Qua, bây giờ trò chơi mới chỉ bắt đầu.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Nếu như con gái chú thông minh hơn một chút thì trò chơi này sẽ càng đặc sắc, nhưng biểu hiện hiện giờ của cô ấy không đạt yêu cầu chút nào.

Ôm cô, dắt tay cô, hôn cô, dẫn cô đi làm những chuyện nực cười này đều là trò chơi nhắm vào Qua Hồng Huyên, mà Qua Việt Tú là một quân cờ trong trò chơi này.

Một khi gông cùm đạo đức đã được giải phóng, tất cả ɖu͙ƈ vọng đều sẽ dẫn đến thành Rome(*)

(*): Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome: nghĩa là mọi việc đều có rất nhiều cách để làm, chỉ là phải chọn cách nào ngắn nhất, tốt nhất cho bản thân mình (nguồn: baidu)

Căn nguyên thối tha bị trói buộc, sẽ hấp thụ được suối ngọt 🙂

Buổi trưa trêи thư viện, những lời nói của những nhà tư tưởng, nhà đạo đức được viết thành những cuốn sách nghiêm chỉnh, đàng hoàng, bộ dáng hoàn mỹ, đẹp đẽ không vướng tạp trần, ừm, lại một Qua Hồng Huyên nữa.

Cô gái đang đứng dưới đống sách vở nghiêm chỉnh kia là Tiên Vu Đồng.

Tống Du Liệt quen Tiên Vu Đồng ở trại hè Hoa Tây, nhìn thì biết cô gái đó là loại học sinh vừa ngoan hiền lại vừa học giỏi.

Có một lần mưa to khiến nước dâng cao tràn vào núi. Đường về doanh trại bị chặn lại, bọn họ bị kẹt ở bờ sông suốt đêm, cả hai người lục tung lên cũng chỉ có một chiếc kẹo cao su, đó là chiếc kẹo cao su cậu lôi từ túi quần ra.

Cậu đưa chiếc kẹo cao su đó cho cô gái, đến khi trời hửng sáng thì cô gái đó nói cho cậu biết cô ấy còn có một tên tiếng Trung: Tiên Vu Đồng.

Cô gái kia nói rằng sau này cậu có thể gọi cô ấy bằng tên tiếng Trung được không.

Tên “Tiên Vu Đồng” rất khó đọc, vì vậy cậu dứt khoát gọi cô ấy bằng một chữ “Đồng”.

Ở trại hè Hoa Tây đó, hai người đã quen nhau từ sớm, không lâu sau họ còn trở thành bạn cùng lớp.

Ở trại hè Hoa Tây Tống Du Liệt còn quen được một cậu bé tên là Johan, người Los Angeles.

Johan là một tên nhóc đầu óc đơn giản nhưng lại cực kỳ may mắn. Bởi vì có một lần cậu cứu người nên trở thành người hùng của dân chúng Los Angeles, ngay cả thị trưởng của thành phố cũng là bạn tốt của Johan, trường trung học danh tiếng ở Los Angeles cũng chìa cành ô liu ra với cậu ta(*).

(*): 抛出橄榄枝: chìa cành ô liu nghĩa là thể hiện thành ý, muốn trao cho ai đó cơ hội, ở đây là cho Johan nhập học.

Hắn chắc có lẽ là tên nhóc đần độn nhất trường? Không lâu sau đó, cậu ta còn có một biệt danh khác ở trường học “Cậu bé máy nước uống”

Mặc dù tên máy nước uống này có thể trở thành trò cười bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn lạc quan mỗi ngày, vui vẻ ăn hamburger, liên tục nói về cô gái hắn thích.

Nên hình dung tên máy nước uống Johan kia như thế nào nhỉ?

Nếu như bạn và cậu ta bị kẹt trêи đảo hoang một tiếng thì năm mươi lăm phút trong một tiếng ấy cậu ta sẽ nói liên tục: Kể về những người thân trong gia đình; nói bố mẹ cậu ta keo kiệt thế nào, nhưng chính người bố mẹ keo kiệt này trước hôm hắn trở thành học sinh cấp ba, đã dẫn hắn đi đến nhà hàng cao cấp có mức phí phải trả thấp nhất là 1500 đô.

Kể xong gia đình cậu ta rồi lại kể về bà con của mình.

Anh chị họ của cậu ta lái xe mấy tiếng đến Los Angeles chỉ để săn cho cậu ta một đôi giày giảm giá 70% trong ngày Black Friday.

Sau khi nói một thôi một hồi, cậu ta phát hiện nãy giờ mình toàn nói, như thế thì hơi bất lịch sự nên cười hiền hòa nói: “Cậu cũng kể chút chuyện của cậu đi.”

Nếu như người bị mắc kẹt trêи hoang đảo với cậu ta là Tống Du Liệt, có lẽ cậu chỉ mất hai phút là kể xong về cuộc sống thường nhật của mình: Năm bốn tuổi bố tôi ra đi, đúng vậy, ra đi ở đây chính là vĩnh viễn không quay trở về nữa, còn mẹ tôi là Hạ Yên, không cần tôi giới thiệu bởi rất nhiều người ở Los Angeles biết mẹ tôi, tôi ở Beverly Hills, đúng rồi, tôi còn có một người chị họ.

“Vậy thôi sao?”

“Ừ, chỉ có vậy thôi.”

“Vậy cậu kể một chút về chị họ của cậu đi.”

Không, không, không, tuyệt đối không thể.

Kể ra là biết Tống Du Liệt và Qua Việt Tú không giống như cặp chị em họ bình thường khác, khi chị em họ nhà người ta đang cãi nhau thì họ trốn ở một góc chơi trò hôn nhau, dần dần trò hôn nhau đã tiến đến bờ vực nguy hiểm, cậu còn biết kϊƈɦ cỡ ngực của chị họ mình, dựa vào việc đo bằng tay.

Cậu bé tên Johan kia có thể kể lể liên tục năm mươi phút về gia đình cậu ta, còn Tống Du Liệt chỉ kể có hai phút thôi đã là quá lắm rồi.

Kể về gia đình xong, tiết mục quan trọng nhất nhất nhất cũng đến: Cậu ta thích cô gái tên Anabelle.

Annabelle còn có tên gọi khác là Tiên Vu Đồng.

Buổi chiều cuối tuần hôm đó, Tiên Vu Đồng đứng trước mặt cậu.

Cô ta nói với cậu rằng mẹ cô ta là nhân viên quản lý thư viện, cô ta còn hỏi cậu hay đến thư viện này lắm sao?

Cậu nhìn chồng sách vở nghiêm chỉnh cao ngất kia, cười.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cậu có rảnh không?”

Lúc hỏi câu này thì bàn tay trong túi quần cậu rung lên, vào thời điểm này sao? Vốn dĩ chiều nay cậu và Qua Việt Tú đã hẹn nhau sẽ đến tiệm trang sức Mỹ Latin.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Chiều hôm ấy, Tống Du Liệt và Tiên Vu Đồng đến bãi biển Monica ngắm mặt trời lặn, đây là địa điểm lý tưởng trong lần hẹn hò đầu tiên của Johan với Annabelle.

“Muốn xếp hàng mua kem cho Annabelle, cô ấy nói thích vị kem matcha.” Lúc nói câu này Johan đang mang đôi giày 6 người hợp lại mới giật được trong ngày Black Friday.

Nhưng thật không khéo, chuyện này bị Qua Việt Tú bắt gặp.

Qua Việt Tú ném kem của cậu xuống đất, rồi cướp cây kem matcha của Tiên Vu Đồng.

Cầm cây kem của Tiên Vu Đồng, không nói không rằng quay lưng về phía cậu đi về hướng mặt trời lặn cuối bãi biển.

Đó là lần đầu tiên Tống Du Liệt cảm nhận được hoàng hôn ở bãi biển Monica lại khiến người ta mê mẩn đến vậy, cơn gió chiều lướt qua khiến mái tóc cô ấy tung bay, cơ thể cô ấy được ánh nắng chiều nhuộm vàng, khiến trong mắt cậu chỉ có mình cô.

“Cô ấy là ai thế?” Tiên Vu Đồng hỏi.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cậu không muốn kể cho Tiên Vu Đồng biết: Cô gái vừa cướp kem của cậu là chị họ của tôi.

“Tôi mua lại kem cho cậu”Cậu vội vã đến trước tiệm kem.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không mua kem cho Tiên Vu Đồng, lúc Qua Việt Tú bỗng dưng xuất hiện, ánh mắt nhìn cậu khiến cậu bực bội. Ngoại trừ lẳng lặng bỏ đi, cậu có thể chấp nhận bất cứ điều gì.

Chết tiệt, tại sao lại lẳng lặng bỏ đi!

Cậu vung tay, đấm cho tên dẫm lên giày của cậu một phát.

Muốn lừa Qua Việt Tú đâu có dễ dàng.

Dùng lý do thoái thác đã chuẩn bị kỹ: Lúc gặp thầy giáo dạy toán thì thấy cô gái này ở dưới tầng nhà thầy, thầy giáo nói muốn đi ngắm mặt trời lặn, không liên quan gì đến tôi.

Nhưng cuối cùng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu nói: “Đây là phiên bản thứ nhất của “Cậu nói dối tôi””

Phiên bản còn lại thì sao?

Một phiên bản nữa là: Trong lòng mang theo một tâm trạng tương đối vi diệu, cậu dẫn cô gái mà Johan thích đến bãi biển Monica ngắm mặt trời lặn.

Rất rõ ràng, đây chính là hành vi của một tên khốn có tâm lý không bình thường, phiên bản này Tống Du Liệt không nói dối Qua Việt Tú.

Tống Du Liệt không nói dối Qua Việt Tú bỗng nhiên trở nên rất quan trọng.

Tại sao chứ?

Mọi người đều nói giấy không bọc được lửa, giả như có một ngày Qua Việt Tú phát hiện ra cậu nói dối cô, nhất định sẽ rất tức giận nhỉ?

Cho nên, điều này không phải chứng tỏ Tống Du Liệt rất sợ Qua Việt Tú tức giận ư?

Có đúng là như vậy không Tống Du Liệt cũng không biết.

Nhưng động cơ khi giao chìa khóa phòng cho Qua Việt Tú thì Tống Du Liệt rất rõ.

Nhắc đến những cô gái đi giày Prada bấm chuông cửa những căn hộ cao cấp của bọn họ, bọn học sinh cuối cấp gọi những cô gái kia bằng giọng điệu rất mỉa mai là “Cô gái nhấn chuông cửa”.

“Cô gái nhấn chuông cửa” vì túi xách hàng hiệu mà sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Chỉ cần Qua Việt Tú muốn, cô có thể mua được tất cả túi hàng hiệu trêи con phố Wilshere, nhưng điều này cũng không ngăn được Tống Du Liệt muốn biến cô thành “Cô gái nhấn chuông cửa” như lời bọn học sinh cuối cấp.

Đúng như tên gọi “Cô gái nhấn chuông cửa”, chỉ cần một cú điện thoại, các cô gái đó sẽ đến nhấn chuông cửa nhà mày.

Tống Du Liệt còn biết, so với cơ thể của bọn con gái đó, đám học sinh cấp ba kia càng thích cảm giác sung sướиɠ của việc gọi là đến hơn.

Trong không gian u ám.

Giống như bọn học sinh cuối cấp, nhắm camera vào nửa trêи trần trụi của cô ấy.

Ngày hôm qua.

Mẹ nói rằng sẽ đi chơi với một người bạn ở Miami nhưng lại xuất hiện ở Chicago, thật không khéo là Qua Hồng Huyên cũng công tác ở Chicago mấy ngày, một mặt Qua Hồng Huyên vừa chia tay chớp nhoáng với một siêu mẫu gợi cảm nhưng ngay lập tức lại quay sang tán tỉnh cô diễn viên người Úc.

Giải thích loại tâm lý kiểu này thế nào nhỉ? Rõ ràng bên cạnh không thiếu bạn tình rồi lại còn bảo một người phụ nữ khác đến Chicago.

Có điều “Yêu đương vụng trộm” luôn khiến cho con người ta kϊƈɦ thích, cũng phớt lờ đứa trẻ đã tôn sùng ông ta từ nhỏ.

Có lẽ bây giờ mẹ và Qua Hồng Huyên đang cùng nhau ở Chicago.

Camera chĩa vào Qua Việt Tú.

Một cái tát vang lên.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Vậy mới đúng, phải nên làm điều này từ sớm rồi, tát xong sẽ hung hăng ném chìa khóa phòng vào mặt cậu, rồi hét vào mặt cậu Tống Du Liệt cậu cút đi, cậu tưởng cậu là ai.

Như vậy thì trò chơi sẽ kết thúc.

Không biết từ chỗ nào xảy ra sai lầm mà cậu đã chán ngán trò chơi này lắm rồi, Qua Việt Tú quá ngu ngốc, bởi vì quá ngốc nên khiến cậu không còn hứng thú đâu mà tiếp tục chơi trò chơi này thêm được nữa.

Bởi vì không còn hứng thú nên dẫn đến việc cậu càng ngày càng có lòng mà chẳng có sức.

Thậm chí còn… thường xuyên giữa đêm giật mình tỉnh giấc, Qua Việt Tú biết được động cơ của cậu, nhưng trong giấc mơ cô ấy không mắng cũng chẳng nguyền rủa cậu, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt rưng rưng, trong giấc mơ, đôi mắt rưng rưng ấy thật rõ ràng, cậu không thể kháng cự lại, cứ lẩm bẩm “Qua Việt Tú, tôi nghĩ tôi điên rồi”, “Qua Việt Tú, tôi hối hận rồi”.

Cậu hoảng loạn mở mắt, không thấy Qua Việt Tú đang chảy nước mắt.

Đôi mắt trong giấc mơ ấy đang chảy nước mặt, khóe miệng cậu mím chặt.

Ở ngoài giấc mơ, đôi mắt ấy mang theo hơi nước, khóe môi lại cong lên, quay về phía camera của cậu, đèn flash sáng lên.

Làm sao có thể ngu ngốc như vậy, làm sao có thể ngu ngốc như vậy hả?

Đừng cười Qua Việt Tú, đừng cười trước màn hình điện thoại.

Em càng cười thì càng tỏ ra ngốc nghếch.

Vừa đần lại vừa ngốc đến mức khiến người ta phẫn nộ, và cũng khiến người ta phiền não.

Cậu ôm lấy cô, dồn toàn bộ sức mạnh dán lên môi cô, hung hãn đè cơ thể cô vào góc tường, tâm trạng không thể bộc lộ ra, chỉ có thể ôm cô hôn cô chạm vào cô.

Ngốc chết đi được, tay chế trụ phần gáy của cô, hôn điên cuồng, đồ ngốc, tay thâm nhập thật sâu dưới mái tóc cô ấy. Đồ ngốc, đôi môi bị cậu điên cuồng ʍút̼ mát mới mềm mại làm sao, phần tóc cọ cọ trêи bả vai cậu cũng mềm mại, cơ thể xụi lơ trong lồng ngực cậu lại càng mềm mại.

Đồ ngốc, ngốc chết đi được, môi khẽ khàng hôn lên mi mắt cô, cẩn thận từng li từng tí một, yêu thương như một đóa hoa.

Qua Việt Tú, đồ vừa ngốc vừa đần này.

Buổi trưa hôm đó Tống Du Liệt lại gõ cửa căn phòng bên cạnh, đây là lần thứ tư trong tháng.

Cạnh phòng cậu có một cậu học sinh người châu Á, tầng này chỉ có duy nhất một nhà vệ sinh, tên nhóc đó cười khi thấy người khác gặp họa “Bạn gái mày lại đến rồi à?”

“Cô ấy không phải là bạn gái tôi?” Cậu mở cửa nhà vệ sinh.

Đứng tắm dưới vòi hoa sen, cậu xả nước thật mạnh.

Nước lạnh xối xuống đỉnh đầu.

Chết tiệt, bây giờ cô ấy còn đang ngồi trong phòng cậu ăn khoai tây chiên.

Những kẻ hay “thả” cậu bé cứng rắn ra chọc vào người đều là những tên vô lại, mà Tống Du Liệt là đứa trẻ đến từ đảo Greenland, đứa trẻ đến từ đảo Greenland sẽ không như những tên hư hỏng đó.

Vậy mà mấy phút trước, trong phòng của cậu…

Hỏi: “Qua Việt Tú, chị cho rằng thứ cứng rắn chọc vào người kia là gì?”

“Không biết, nhưng tôi có thể khẳng định rằng cậu sẽ không làm chuyện đó.”

“Vì sao?.”

“Còn có thể vì sao nữa, cậu là đứa trẻ đến từ đảo Greenland.”

Cậu ngồi ở trước bàn học quay đầu lại, còn cô nằm trêи giường, dùng khuỷu tay đỡ má, tay còn lại lật truyện tranh, bên cạnh là túi khoai lát đang mở. Từ góc độ này cậu có thể nhìn thấy xương quai xanh của cô, men theo xương quai xanh

có một mảng trắng mịn lấp ló.

Một giây đó, Tống Du Liệt rất muốn kéo lấy tay cô, dùng hành động để nói cho cô biết rằng cậu có thể khiến cho cô sợ đến thất kinh. Và còn nữa Qua Việt Tú à, đứa trẻ đến từ đảo Greenland đã trưởng thành rồi.

Làn nước lạnh như băng xối từ đỉnh đầu xuống.

Sự xao động liên tục réo ầm ĩ kia đã biến thành nỗi khổ sở tối tăm: Cậu có phản ứng sinh lý với chị họ của mình, mà hơn nữa không chỉ có một lần.

Lúc này, cần bao lâu nữa mới được, lần trước là bảy phút, còn lần này, lần này khẳng định sẽ phải lâu hơn.

Con nhỏ điên kia ngày càng đáng yêu, ngày càng xinh đẹp, ngày càng quyến rũ.

Chết tiệt!

Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em.

Mái tóc đen nhánh, đôi môi hồng hồng, đôi mắt trong veo ngấn nước, và dáng vẻ cô ấy lúc nào cũng như vô tội.

Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em.

Cơ thể mềm nhũn không xương, chỉ cần ngậm đôi môi mềm cô ấy là nếm được vị ngọt ngào trong khoang miệng, động tí là cười là ngã vào lòng cậu.

Rời khỏi nhà vệ sinh.

Cậu học sinh châu Á kia hỏi cậu: “Cô gái xinh đẹp ở trong phòng cậu kia thật sự không phải là bạn gái cậu à?”

Cậu nhíu mày, bật lại: “Cậu nói cô ấy đẹp ư, thôi đi.”

Cậu học sinh châu Á giơ tay OK: “Nếu cậu bảo đấy không phải là bạn gái cậu thì tôi có thể mời cô ấy đi concert không?”

“Đương nhiên rồi.” Cậu đã trả lời như vậy.

Đây là một đáp án vô cùng chính xác.

Nhưng đáp án vô cùng chính xác kia lại khiến tâm trạng của cậu treo ngoài cành cây suốt cả buổi chiều, vừa tan học, cậu chạy như bay về gõ cửa phòng cậu học sinh châu Á kia.

“Cậu không thể dẫn cô ấy đi xem concert được.” Cậu nói với cậu học sinh châu Á kia như vậy đấy.

“Vì sao?”

Hả? Vì sao?

“Tính tình cô ấy rất xấu, tôi đảm bảo cậu không thể chịu đựng nổi cô ấy quá mười phút.”

Lý do kia ngay cả cậu nghe cũng chẳng thấy thuyết phục, tiếp tục nói: “Tóm lại là tính tình cô ấy rất xấu.”

Lại tiếp tục nói: “Tóm lại là hai người không hợp nhau.” Lý do này nghe tạm được.

Tạm được sao?

“Tóm lại là tính cô ấy rất xấu, tóm lại là… hai người không hợp nhau, tóm lại là … hai người cực kỳ không hợp nhau.”

Quỷ tha ma bắt!

Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em.

Tôi phỉ nhổ em vì khiến cho suy nghĩ của Tống Du Liệt rối tung lên như vậy, ngôn ngữ thiếu suy nghĩ, ăn nói thì đần độn.

Qua Việt Tú, tôi phỉ nhổ em.

Điều khiến Tống Du Liệt phỉ nhổ nhất là dòng họ nhà em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN