Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 136: Bài ca phúng điếu thiên nga
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 136: Bài ca phúng điếu thiên nga


Qua Việt Tú ảo não nhìn cuộc gọi nhỡ trêи điện thoại, là cuộc gọi của ông ngoại.

Giáng sinh hằng năm cô luôn chúc ông Giáng sinh an lành trước đêm bình an, nhưng tối qua cô không thể chúc ông ngoại Giáng sinh an lành được. Điều này phải trách Tống Du Liệt, đêm qua cô biết điện thoại reo nhưng lúc đó Tống Du Liệt không cho cô không gian nào để suy nghĩ, chỉ biết có một thứ gì đó đang reo lên.

Cô nghĩ đến đêm qua, cốc lên trán mình một cái, thật là mất mặt.

Cái tên khiến cô mất mặt đã chuồn từ sáng sớm, hỏi anh đi đâu thì anh nói đến công ty, bảo hôm nay có rất nhiều việc ở công ty chờ anh xử lý.

Hôm nay không phải là lễ Giáng sinh sao?

Đúng mà, hôm nay là lễ Giáng sinh.

Hôm nay cô có rất nhiều chuyện phải làm

Chết tiệt, bị Tống Du Liệt “dày vò” như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cảnh giác và sức chiến đấu của cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, có người gọi cô đi ăn trưa.

“Biết rồi.” Cô lười biếng trả lời.

Bây giờ bụng cô đã đói meo rồi.

Cô nhìn xung quanh mình, ừm, quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng được đấy chứ, trước khi đi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng của cô, thùng rác trống không trong toilet khiến Qua Việt Tú không nhịn được mà đỏ bừng mặt.

Trước khi đến nhà ăn, Qua Việt Tú gọi cho ông ngoại một cuộc điện thoại, tại sao tối hôm qua không gọi cho ông ngoại? cô giải thích là trong lúc sơ suất cô bị khóa trái ở trong phòng.

Lời của Đống Đống, ông ngoại luôn tin tưởng không nghi ngờ.

Trêи bàn ăn trưa chỉ có cô và Hạ Yên, ăn uống hết hai mươi phút, Hạ Yên rời bàn ăn trước, trước khi đi bỏ lại một câu: “Hai rưỡi dì đợi cháu ở phòng dì.”

Đúng hai rưỡi, Qua Việt Tú gõ cửa phòng Hạ Yên.

Hạ Yên lái xe, Qua Việt Tú ngồi ở vị trí phó lái, cũng không biết có phải là tối qua Tống Du Liệt không biết tiết chế khiến cô luôn trong tình trạng tinh thần hoảng hốt, mạch ký ức lúc thì rất tập trung lúc thì ngơ ngẩn chẳng biết hiện giờ đang là ngày tháng năm nào.

Xe chạy ra hướng ngoại ô thành phố.

Tầm nhìn bắt đầu trở nên trống trải, đồng bằng xanh rộng lớn trải dài vô tận dọc bờ biển, lác đác vài ngôi nhà trắng thấp thoáng giữa đồng bằng xanh.

Xe chạy về hướng bắc, bức tường màu trắng ở trước kính chắn gió dần lộ ra, càng ngày càng gần, hình dáng càng trở nên rõ ràng.

Đoạn video kia Qua Việt Tú đã xem rất nhiều lần, nhìn một cái thôi cô cũng biết đây là bức tường trắng trong đoạn video kia.

Lúc này, cô gái có mái tóc dài đưa lưng về phía camera sẽ quay đầu lại chứ?

Xe đỗ ở một nơi hẻo lánh.

Xem ra Hạ Yên không có ý định dẫn cô đi bằng cửa chính, nói cách khác bây giờ họ đang hành động bí mật.

Cô xuống xe, đi trước.

Cánh cửa thấp thoáng dưới tán cây, loáng thoáng có âm thanh nào đó truyền đến.

Lại đi hơn mười bước nữa, Qua Việt Tú thấy hai người đàn ông đứng trước cửa, người đứng trước mặc đồng phục bảo vệ, còn người đứng sau là một người đàn ông cao lớn.

Dưới ám hiệu của Hạ Yên, Qua Việt Tú tìm một bụi cây, nấp sau bụi cây ấy, từ góc này có thể quan sát được mọi chuyện xảy ra chỗ cánh cửa kia, cũng có thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông kia.

Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông kia đã để lộ ra một tin thế này, một người đàn ông trong 2 người muốn người kia thay anh ta tặng hoa cho người bên trong, mà người muốn tặng hoa là người đàn ông ngoại hình cao lớn.

Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc.

Người đàn ông cao lớn kia xoay người lại.

Qua kẽ lá lùm cây, Qua Việt Tú thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, thông qua mấy đặc điểm riêng biệt của người đàn ông cao lớn kia Qua Việt Tú đại khái đoán được thân phận của người đàn ông kia, là cậu bé máy nước uống.

Xem ra cậu bé máy nước uống vẫn nhớ mãi không quên cô gái mình thích thuở thiếu thời.

Hôm nay là Giáng Sinh, anh ta mang quà Giáng sinh đến.

Người đàn ông cao lớn ấy mang vẻ mặt hài lòng rời đi, nhân viên bảo vệ đảm bảo với anh sẽ đưa quà Giáng Sinh đến tận tay Tiên Vu Đồng.

Qua Việt Tú và Hạ Yên một trước một sau rời khỏi lùm cây.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cánh cửa kia lại mở ra.

Nhân viên bảo vệ đang nói nhỏ gì đó với Hạ Yên, Qua Việt Tú thấy bó hoa bị ném thẳng vào thùng giác, đó là bó hoa trước đó cậu bé máy nước uống vẫn luôn cầm trong tay.

Một gã bảo vệ khác nói với cô rằng không phải là họ không muốn giúp, mà toàn bộ hoa của người đàn ông cao lớn tặng đều rơi vào kết cục này, năm nay họ cũng lười mang hoa đến.

“Nó không được hoan nghênh.” Nhân viên bảo vệ nhìn bó hoa trong thùng rác, giọng đầy tiếc nuối.

Qua Việt Tú nhặt bó hoa lên.

Mười mấy bông hoa trạng nguyên bao quanh bởi hoa baby (hoa chấm bi) và hoa lưu ly (Hoa forget me not).

Cậu bé máy nước uống có tâm tư tinh tế khác hẳn với vẻ ngoài của mình.

Ngôn ngữ của hoa trạng nguyên mang ý nghĩa chúc phúc, rằng em là thiên sứ hạ phàm, còn những bông hoa baby và lưu ly bao quanh kia tượng trưng cho tình bạn trường tồn.

Qua Việt Tú còn biết được từ nhân viên bảo vệ, đây là Giáng sinh năm thứ tư người đàn ông kia đến đây, lần đầu tiên thì bị cấm cửa, Giáng sinh những năm sau biến thành mang hoa đến tặng.

Qua Việt Tú mang bó hoa đi.

Hạ Yên đưa cô đến phòng quan sát

Qua màn hình camera giám sát, Qua Việt Tú thấy Tống Du Liệt – cái người bảo đi xử lý chuyện công ty.

Cùng với sự xuất hiện của Tống Du Liệt còn có cô gái trẻ tuổi tóc dài, hai người cách nhau mấy thước đi song song trêи con đường mòn, giữa con đường là hai hàng phượng tím(*) thẳng tắp, còn có một con chó chăn cừu hết chạy quanh cây phượng này đến cây phượng khác, trông cực kỳ phấn khích.
Cô nhìn chằm chằm vào hai người trêи màn hình đến xuất thần, viễn cảnh trong màn hình này… hai người kia đi rất chậm, lúc này họ dừng lại, từ quay lưng về phía màn hình chuyển thành đứng nghiêng một bên so với màn hình.

Từ góc độ của Qua Việt Tú thì hai người đang đứng kia đang nhìn nhau, người đàn ông thân hình cao gầy, còn cô gái thì duyên dáng yêu kiều, nhìn rất đẹp mắt.

Bọn họ đang làm gì vậy? dừng lại để nói chuyện, hay không nói lời nào, chỉ nhìn nhau.

“Mười tám tuổi Tiên Vu Đồng vào đây ở, Tiên Vu Đồng thích hoa phượng tím, năm đầu tiên cô ta vào đây ở A Liệt đã cho người vận chuyển một ngàn cây phượng vĩ từ Brazil đến, đến cùng một ngàn cây phượng vĩ là hai nhân viên làm vườn Brazil. Năm Tiên Vu Đồng 20 tuổi, một ngàn cây phượng vĩ nở hoa, hoa phượng vĩ nở thật đẹp, giống như một màn sương mù màu tím, cuối cùng gương mặt Tiên Vu Đồng cũng nở nụ cười, ngày ấy A Liệt cũng ở đây.” Hạ Yên dùng một giọng điệu chậm rãi và bình tĩnh, nói.

Câu trần thuật ngắn ngủi ấy rất dễ khiến người khác liên tưởng đến câu chuyện thiếu gia nhà giàu nào đó vung tiền như rác cho phụ nữ.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng có lúc vung tiền như rác cho phụ nữ? Qua Việt Tú thử tưởng tượng bộ dạng vung tiền như rác cho phụ nữ của Tống Du Liệt.

Lắc đầu, cô không thể nghĩ nổi, cô chỉ nhớ đến bộ dạng ngốc nghếch của anh tối qua khi nhập mật mã mãi không đúng thôi.

Đôi mắt chăm chú quan sát màn hình bỗng tích ra nước mắt, nếu cô sớm biết chuyện này, tối qua cô nói muốn đấm anh mấy phát có lẽ cuối cùng cũng sẽ biến thành thật, đấm cho anh mấy nhát

p/s: phải tôi tôi đấm cho mấy nhát rùi

Vậy cô phải hiểu thế nào về đôi nam nữ đang tản bộ trong buổi chiều hôm nay đây.

Tối qua thì chiếm giường của cô, ngày hôm sau thì mập mờ với đối tượng ám muội thời niên thiếu, đồ khốn nạn!

Cô siết chặt nắm đấm, một ngàn cây phượng tím nở đẹp biết bao nhiêu chứ.

“Tháng ba hoa phượng tím bắt đầu nở, mùa xuân hằng năm A Liệt đều đến Los Angeles cùng Tiên Vu Đồng đi dạo.” Hạ Yên nói.

Lần này, trái tim thoáng loáng nhói đau, mùa xuân hằng năm đều không ngại đường xa đến Los Angeles, chỉ để cùng đi dạo với Tiên Vu Đồng, nghe rất lãng mạn đúng không?

Ánh mắt cô tiếp tục chăm chú dõi theo màn hình.

Dường như hai người cứ nhìn một hồi lâu kia khiến chú chó chăn cừu không vui, nó cử động cơ thể lách thân mình qua giữa hai người, chạy quanh Tiên Vu Đồng một vòng rồi lại chạy quanh Tống Du Liệt một vòng, cuối cùng dứt khoát đứng lại, làm động tác như hổ rình mồi.

“Con chó chăn cừu kia chắc cháu có chút ấn tượng nhỉ, suýt nữa nó cắn cháu bị thương đấy, nó tên là Andrea, là con chó mà Tiên Vu Đồng bỏ tiền tiết kiệm cứu nó từ một tay bợm rượu.”

Dùng tiền tiết kiệm để chuộc một chú chó chăn cừu, đây là chuyện mà đầu cá muối sẽ làm.

Dì nhỏ của cô cũng không tính sẽ buông tha cho cô, nói liên tục: “Vì để làm thân với con chó chăn cừu của Tiên Vu Đồng, A Liệt đã tiêm vắc xin phòng bệnh dại.”

Hạ Yên nói thế, Qua Việt Tú mới nhớ ra một chuyện, đó là một ngày cuối tuần tại căn hộ ở Johannesburg, cô phát hiện ra trêи lòng bàn chân anh có một dấu nhỏ nhàn nhạt, hỏi anh làm sao thế thì anh nói bị thương ở trại hè, giờ nghĩ kĩ lại thì vết đó chắc là dấu răng nanh.

“Ở lòng bàn chân bên trái sao?” Cô hỏi.

“Ừ, hàm răng của Andrea còn cắn xuyên qua giày và tất.”

Không phải là vết sẹo từ trại hè để lại, lại nói dối cô, tội của quả mâm xôi ngọt ngào lại tăng thêm một bậc.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Cô chớp mắt, nước mắt chực rơi nuốt vào trong, hình ảnh trêи camera giám sát lại trở nên rõ ràng, lúc này Tống Du Liệt đang trêu đùa với chú chó chăn cừu kìa, có lẽ là bây giờ Tống Du Liệt không cần phải lo lắng bị nó cắn xuyên qua giày nữa.

Tống Du Liệt trêu chọc chú chó chăn cừu kia khiến Qua Việt Tú nảy ra cảm giác hơi xa lạ, có lẽ bộ dạng bây giờ mới chính là bộ dạng Tống Du Liệt nên có, suy cho cùng thì anh mới 22 tuổi.

Tống Du Liệt ném một miếng pizza xuống đất, cánh tay để ngang giữa pizza và con chó chăn cừu.

Rõ ràng là Tống Du Liệt muốn dùng cánh tay của mình làm rào chắn, con chó kia muốn ăn được pizza phải vượt qua rào chắn kia.

Con chó chăn cừu lấy sức, chạy đà mấy cái, phóng người nhảy qua, động tác rất dứt khoát gọn gàng.

Động tác dứt khoát gọn gàng kia nhận được một tràng vỗ tay của Tiên Vu Đồng đang đứng bên cạnh xem.

Qua màn hình giám sát, hai người một chó kia bày ra bầu không khí vô cùng hòa hợp, đáng tiếc bây giờ không phải là mùa hoa phượng tím nở, nếu như bây giờ hai hàng phượng tím nở rộ thì hình ảnh chắc chắn sẽ đẹp biết mấy.

Nhưng hình ảnh đẹp biết mấy kia nhất định đã từng xuất hiện rồi, hằng năm vào mùa hoa phượng tím nở Tống Du Liệt đều đến Los Angeles tản bộ cùng Tiên Vu Đồng cơ mà.

Có lẽ gương mặt khóc lóc của cô khiến cho Hạ Yên ý thức được nên thu liễm(*) lại rồi, bà ta gọi A Việt chúng ta đi thôi.

(*) từ gốc là见好就收: có nghĩa là đến một mức độ nào đó thì ngừng lại, không nên quá tham lam

“Được.”

Cô khó khăn bước đi, bó hoa trong tay trở nên nặng trĩu.

Hạ Yên dẫn cô đến một căn nhà hình tròn có thiết kế độc lập(*), căn nhà có hai tầng, tầng đầu tiên có ba gian phòng.

(*) Đây là kiểu thiết kế của căn nhà, ảnh gốc là một tòa nhà ở Trùng Khánh – nơi được xem là có những tòa nhà và cung đường được thiết kế một cách độc đáo nhất TQ

Hạ Yên vừa đi lên cầu thang vừa giới thiệu cho cô: Căn phòng đầu tiên là căn phòng Tiên Vu Đồng hoàn thành chương trình học cấp 3, A Liệt sắp xếp giáo viên cho cô ta; kết hợp với việc học online; năm ngoái Tiên Vu Đồng đã lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba;

Căn phòng thứ hai lúc trước là phòng nghệ thuật, bởi vì năm nay Tiên Vu Đồng có hứng thú học phát thanh viên nên đã đổi thành phòng phát thanh, giai đoạn này Tiên Vu Đồng còn nhận được hai tiết mục phát thanh, cũng nhận được sự hưởng ứng không tệ, phòng cuối cùng là phòng của Andrea.

Nghe có vẻ rất chu đáo phải không?

Họ lên hết cầu thang.

Tầng hai có hai căn phòng.

Ngón tay Hạ Yên chỉ vào căn phòng bên trái: “Đó là phòng sách.”

Bọn họ dừng lại ở căn phòng phía bên phải.

Vậy đây chắc là phòng của Tiên Vu Đồng.

Hạ Yên mở cửa phòng.

Qua Việt Tú cho rằng chào đón cô là một không gian đầy ảo mộng, dù sao trước đấy đã có một ngàn cây phượng tím rồi, nhưng tiếc là căn phòng của Tiên Vu Đồng đơn giản đến mức cô cho rằng người sống trong căn phòng này là một nữ tu sĩ, không phải xám thì cũng là trắng, không có một chút màu sáng nào, cô nhìn xung quanh bốn phía, thậm chí ngay cả một chiếc gương cũng không có.

Hạ Yên chậm rãi đến cửa sổ hướng ra bờ biển, nói rằng ngày đầu đến đây Tiên Vu Đồng đều tự nhốt mình trong phòng cả ngày, dùng cả ngày để ngủ hoặc đứng thừ người ra trước cửa sổ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

“A Liệt có lẽ sẽ rời đi trong 10 phút nữa, trước đó dì đã nói với Tiên Vu Đồng hôm nay cháu sẽ đến thăm nó.” Hạ Yên nói với cô.

Hạ Yên còn nói trước đây bà ta vẫn không hiểu vì sao Tống Du Liệt lại cố chấp với Tiên Vu Đồng đến vậy.

Nửa cảm thán nửa phiền muộn: “Bây giờ nghĩ lại A Liệt cố chấp với Tiên Vu Đồng như vậy một nửa nguyên nhân đến từ cháu.”

Hạ Yên rời đi, nói là đợi cô ở trong xe, trước khi đi còn cố ý nhắc nhở trong phòng này không có gương: “A Việt là một đứa trẻ thông minh, dì nhỏ hi vọng cháu có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Ừm, một mặt thì để sự ghen ghét đố kị cắn nuốt cô, một mặt thì lấy cái bộ dạng lúc nhỏ ra lừa cô.

Đương nhiên cô không thể trơ mặt chịu đòn như vậy được, cô hỏi dì nhỏ có biết đêm qua A Liệt ngủ ở đâu không?

“Dì nhỏ, A Liệt lại không ngoan rồi đúng không, anh ấy lừa dì đồng thời lừa cả cháu, hơn nữa đây cũng không phải là Johannesburg, đây là Los Angeles, cháu ở tầng ba, còn dì nhỏ ở tầng hai.” Giọng cô nhỏ nhẹ.

Qua Việt Tú thành công khiến Hạ Yên rời đi với khuôn mặt tái mét.

Cô đặt bó hoa ở một bên, đến trước cửa sổ.

Những lời vừa nói ra lúc nãy lại khiến trái tim cô đau nhói, lần này càng rõ ràng hơn, giống như những sợi dây mỏng cứa vào vết thương đang rỉ máu của cô.

Phải hình dung như thế nào đây? Tên khốn Tống Du Liệt kia lừa chị họ của mình, đồng thời còn lừa gạt cả mẹ của anh.

Cô bật cười thành tiếng.

Lại nhìn xung quanh căn phòng, Qua Việt Tú vẫn không thể nào tìm được một cái gương.

Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi cánh cửa kia mở ra, Qua Việt Tú theo bản năng không nhìn sang.

Cô không nhìn, xoay người lại, đối diện với cửa sổ.

Bóng cây xanh ngoài cửa sổ như một cái mái che, những con sóng bạc cuồn cuộn, mặt biển liền kề chân trời, ở phía xa xa kia là màu xanh lam nhạt khiến người ta không phân biệt được đâu là trời đâu là biển nữa.

Tiếng đóng cửa vang lên, bước chân đi tới gần cô hệt như ma quỷ, bước chân dừng trước cửa sổ.

Giọng nói bên tai truyền đến:

“Năm 15 tuổi, tôi tin vào thiên sứ bảo hộ, tin rằng nếu cơ thể tôi có sơ sẩy mất thăng bằng thì sẽ có một thiên sứ nào đó kéo vạt áo tôi lại, tránh cho tôi từ trêи lầu rơi xuống; năm 15 tuổi, tôi tin rằng bố tôi đã đến thăm tôi trong một đêm đầy sao, cửa sổ đêm qua quên không đóng là bố tôi khép lại; năm 15 tuổi, tôi cũng tin rằng có một thiếu niên bị nhốt trong căn nhà màu trắng, chỉ vì người nói câu này là chị họ của Tống Du Liệt, tin tưởng chị họ Tống Du Liệt cũng giống như tin tưởng Tống Du Liệt.”

Ừm, đầu cá muối đã trở nên biết nói chuyện rồi, ngữ khí không tồi, rất biết khuấy động bầu không khí, cô tin rằng không lâu sau Tiên Vu Đồng sẽ có một chỗ đứng trong giới phát thanh .

Nếu không thì lời nói ngu xuẩn như vậy làm sao lại khiến cô thương xót như thế chứ.

“Lúc lên núi, tôi bị trật chân, có lẽ đó là một ám thị: “Mau về đi.”, nhưng tôi không tin, tôi dựa vào chút sức lực của mình để tìm căn nhà kia, rõ ràng đó là chỗ nghỉ chân của người leo núi, cửa đóng thật chặt, không thể vào được, ngoài cửa còn dán thông báo cho người leo núi, lúc ấy tôi mới biết mình bị lừa.”

“Trời đã tối rồi, tôi không thể tìm được đường về, sực nhớ ra có điện thoại trong túi, một loạt chuyện xui xẻo bắt đầu, điện thoại rơi khỏi tay, điện thoại thì không nhặt được, tôi còn bị rơi xuống một khe núi không leo lên nổi, xung quanh tôi toàn là lửa, tôi bị một thân cây đè xuống, sau đó, tôi trở thành cái bộ dạng này.”

“Đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in sấp đô la dày khoảng 3 inches cô rút ra từ túi trêи chuyến xe buýt đó, sấp đô la dày như vậy chắc chắn phải hơn 50 ngàn đô, vậy mà cô cũng không buồn nhìn, động tác đưa xấp tiền đô cho mấy người đó phóng khoáng cực kỳ, giống như con người của cô vậy.”

“Người như cô cũng sẽ vĩnh viễn không biết rằng đêm khuya hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi; lời nói dối của người như cô với Tiên Vu Đồng 15 tuổi giống như cô đưa xấp đô la dày 3 inch cho bọn người đó, ngạo mạn mà bỡn cợt.”

“Khi tỉnh lại, tôi nói với bọn họ bởi vì mẹ và một người bạn tên Tống Du Liệt mới kiên trì được, “Nếu tôi đi rồi thì sẽ không còn ai ở bên mẹ”, “Nếu tôi đi như vậy thì cả đời Tống sẽ sống trong ân hận”. Tôi nói với họ như vậy đấy.”

Tiên Vu Đồng đang cười, cười từng tiếng, giống như con chuột chù sống trong hang động, ban đêm phát ra âm thanh: “Đó là lần đầu tiên tôi nói dối người khác, mẹ và Tống là thứ yếu, Qua Việt Tú mới là công thần lớn nhất khiến Tiên Vu Đồng kiên trì tỉnh lại.”

“Qua Việt Tú, cô không muốn nhìn tôi một chút sao? Nhìn cô gái tên Tiên Vu Đồng bởi vì lời nói dối của cô mà biến thành bộ dạng ma quỷ thế nào.”

“Đúng vậy, là bộ dạng ma quỷ!”

Muốn, muốn nhìn chứ, thế nào cũng phải nhìn chứ.

Cửa sổ đang mở, ánh mặt trời đang vào thời điểm sáng nhất trong ngày.

Gương mặt đó rất rõ ràng.

Một bên vẫn là Tiên Vu Đồng, là Tiên Vu Đồng mang theo chút quật cường lại vừa có chút mù quáng, một bên thì như đeo mặt nạ, hoa văn trêи tấm mặt nạ này hơi giống lớp da của cây già.

Thật ra thì cũng không đáng sợ lắm.

Điều khiến Qua Việt Tú tránh mặt theo bản năng là môi của Tiên Vu Đồng.

Môi của Tiên Vu Đồng vừa mới thoa một lớp son rất diễm lệ, là thoa một lớp rồi lại đè một lớp khác lên hay là vừa mới thoa.

Ừ, Tiên Vu Đồng đã học được cách đùa bỡn rồi.

Rõ ràng cô ta dùng cách này để khiến Qua Việt Tú sợ hết hồn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN