Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 149: Những bông hoa trên tầng áp mái (trung)
Bảy giờ, bọn họ rời khỏi khách sạn tính theo giờ.
7 giờ 40 phút, kể từ lúc mơ màng đến Los Angeles, cô lại mơ mơ màng màng bị dẫn lên chuyến bay đến Hawaii.
Đúng vậy, Hawaii cũng là một địa điểm không tồi.
Chỉ là có rất nhiều nơi du lịch lý tưởng, tại sao Tống Du Liệt lại mất công đưa cô đi một vòng từ Geneva đến Hawaii, thời gian đi đến đó của mất nửa thời gian của chuyến du lịch rồi.
Khoan đã, cô đang tiếc nuối sao?
Còn lâu, không phải đâu, không phải thật!
Trong lúc đang rầu rĩ thì tiếng gọi “Qua Việt Tú” khiến cô trả lời hơi gắt “Cái gì?!”
Chạm phải ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa của Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt chỉ tay vào khóe môi cô: “Son môi kìa.”
Son môi, son bị lem sao? Cô cuống quýt muốn lấy gương trong túi, nhưng lại không có túi, cô tay không bị xách lên máy bay.
Cô không chỉ không đánh son, mà còn để mặt mộc nữa.
Rõ ràng là Tống Du Liệt lừa cô.
Thật trẻ con, Qua Việt Tú giận giữ lườm anh, trái lại phản ứng của Tống Du Liệt thì không như vậy.
Khóe miệng Tống Du Liệt mang ý cười nhẹ, nếu như anh là một chàng trai đang tham gia một chuyến du xuân ngắn, vắt hết óc mới nghĩ được một cơ hội ở riêng với cô gái mình thầm thích, dùng thủ đoạn sơ hở như vậy để nói chuyện với cô gái.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Đó là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Đã quyết rồi, cùng nhau đi chơi, đi ăn, cùng nhau tắm nắng và hóng gió đi.
Cô khịt mũi, lườm anh một cái.
“Qua Việt Tú.”
Lại muốn lừa cô nữa đúng không, lần này cô sẽ không mắc bẫy nữa đâu, cô ngậm chặt miệng lại.
Mắt Tống Du Liệt nhìn về phía trước: “Hỏng rồi, Qua Việt Tú sắp biến thành bà cô Qua Việt Tú rồi.”
Cô hoàn hồn, Tống Du Liệt là đang nói cô già rồi, đúng là một người đáng ghét.
Một lúc lâu sau…
Cô chạm vào tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Có thật là già đi rồi không?”
Tay cô bị cầm lại, tiếng anh cười nhẹ bẫng: “Tuyệt đối không.”
“Vậy…”
“Ít nhất, điều cô ấy đang băn khoăn chính là khóe mắt có xuất hiện vài nếp nhăn không; nhất định là do thiếu ngủ nên da mới kém như vậy; hỏng rồi, nhất định là do hôm nay cô không trang điểm. Nếu như hôm nay trang điểm chắc chắn sẽ xinh đẹp tuyệt trần; chỉ những chuyện này cũng đủ để khiến cô nghĩ ngợi lung tung rồi, cô ấy sẽ không có thì giờ mà nghĩ đến chuyện khác nữa, cũng sẽ không nhớ đến người khác.”
Cô không nói gì nữa.
Một lúc sau, cô nhìn Tống Du Liệt.
Hình như anh đang ngủ, thật là vô trách nhiệm, không thể nghĩ cho cô một chút sao? Nói ra những lời như thế, trái tim cô còn có thể bình tĩnh được sao?
Giống như một đứa trẻ ngỗ nghịch đi ngang qua một con hồ, thấy mặt hồ phẳng lặng, thế là tiện tay nhặt hòn đá ném xuống hồ, khuấy động mặt hồ đang yên tĩnh, bản thân lại xem như không có việc gì bỏ chạy mất.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Tay cô bị kéo lại.
“Muốn đi đâu?” Mắt anh vẫn nhắm, giọng nói không lớn lắm nhưng giọng điệu cảnh cáo lại thu hút ánh mắt của hành khách bên cạnh.
Bây giờ đang ở trêи độ cao mười ngàn thước, cô còn có thể chạy đi đâu.
Cô nén giận: “Đi vệ sinh.”
Lúc ấy Tống Du Liệt mới buông tay ra.
Trêи đường đến nhà vệ sinh, Qua Việt Tú nhân tiện mượn một nữ tiếp viên hàng không thỏi son, sắc mặt người ở trong gương không tốt chút nào, nhưng đôi mắt thì lấp lánh, khiến cho người ta sinh ra ảo giác một giây sau khóe mắt sẽ trĩu xuống.
Cô chạm nhẹ vào khóe môi, thật sự là ảo giác sao?
Cô tô son lên môi, sắc mặt thoạt nhìn đã khá hơn chút
Được rồi, thực ra đi vệ sinh là phụ, mượn son mới là chính.
Qua Việt Tú thật sự là hết thuốc chữa.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, không phải sao?
Đúng vậy, đúng là vậy.
Cô nhìn gương mỉm cười.
Một giây sau, khóe môi cong lên bỗng nhiên cứng đờ.
Nếu như chuyện này để bác sĩ Cố biết, chắc hẳn anh sẽ tức lắm.
Bất chợt, có một giọng nói sặc mùi cảnh cáo vang lên: “Qua Việt Tú!”
Aaaaaaaa, tên khốn Tống Du Liệt này lẽ nào lại cài máy nghe lén trong đầu cô. Cô hoảng hốt, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, làm gì có Tống Du Liệt, cô đang tự hù mình thôi.
Cô tô son không phải là vì Tống Du Liệt, vậy…
Khăn giấy không như ý nguyện của Qua Việt Tú lau đi vết son trêи môi mà bị vứt vào thùng rác.
Đều là tại Tống Du Liệt, Qua Việt Tú mang theo tâm trạng bất mãn trở về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, tay cô đã bị nắm lấy.
Quá đáng rồi đó nha, bây giờ cô đã là người đã có hôn ước, cho dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại rề rà không làm bất cứ hành động gì, thậm chí còn tròn mắt nhìn bông hoa trang trí trêи ly cocktail Hawaii nữa.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Bông hoa có màu hồng, rất thích hợp tôn lên sắc da.
Nếu cài nó bên tai, sắc mặt cô có lẽ sẽ đỡ hơn phần nào nhỉ.
Rất nhanh, suy nghĩ này đã trở thành sự thật, bông hoa hồng Hawaii đã cài bên tai Qua Việt Tú.
Tay còn chưa kịp rời khỏi thái dương, bên cạnh truyền đến tiếng cười: “Chút nữa anh sẽ khiếu nại công ty hàng không rằng quý cô ngồi bên cạnh đã trộm mất bông hoa Hawaii trêи ly cocktail của anh.”
Cái gì? Bông Hawaii làm gì của anh… Mà đúng thật là của anh, cô không gọi cocktail. Còn nữa, người này gọi “cô” đến nghiện rồi phải không.
“Qua Việt Tú.”
Không phải là “cô” Qua Việt Tú sao? Cô cười khẩy.
“Anh cảm thấy dù Qua Việt Tú có già đi vẫn rất ưa nhìn, người khác già đi, xấu đi trông thế nào anh không biết, nhưng anh biết rằng Qua Việt Tú già đi trông cũng chẳng xấu chút nào. Đương nhiên nguyên lý này chỉ là của một mình Tống Du Liệt”.
Thật tình, lại ném đá xuống hồ rồi(*)
(*) có nghĩa là A Liệt lại làm mặt hồ tâm hồn của A Tú xao động rồi, đoạn trêи có nhắc đến nha :3
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland từ bao giờ đã trở nên biết ăn nói đến vậy.
Tiếp tục như vậy sẽ rối bời chết mất, Qua Việt Tú cảm thấy mình cần phải nhấn mạnh một chuyện với anh.
Giả dụ như cô không giống như mẹ và bà ngoại, may mắn sống thật lâu, thậm chí còn trở thành một bà lão mắt kém chân đi chậm rì thì đây cũng là chuyện của bác sĩ Cố, không liên quan đến Tống Du Liệt.
Cô hắng giọng: “Tống Du Liệt, Qua Việt Tú già đi không nằm trong phạm vi chuyện anh phải lo, đây là chuyện của Cố…”
“Qua Việt Tú, em có tin không, một khi em nhắc đến tên người khác, em sẽ còn phải mượn son thêm lần nữa, thậm chí mượn bao nhiêu lần do em quyết định.”
Lại… lại nữa! Quý bà ngồi bên cạnh lại đang nhìn bọn họ.
Qua Việt Tú đành phải im lặng.
Cho dù thế nào thì vé máy bay khứ hồi vẫn nằm nguyên vẹn trong túi, 8 rưỡi ngày mai sẽ bay từ Hawaii đến Los Angeles, nói cách khác là chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa hành trình sẽ kết thúc.
Cô vẫn còn kịp tham dự lễ xuất ngũ của Cố Lan Sinh.
Đúng mười giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay Honolulu(*)
(*) Honolulu là thủ phủ của tiểu bang Hawaii, Mỹ.
Một người đàn ông trung niên tên Harel đứng chờ ở sân bay, đây là hướng dẫn viên du lịch mà Tống Du Liệt gọi đến, người đàn ông này còn có một cái tên tiếng Trung là “Vương Mãnh”.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Vương Mãnh? Cái tên này không khác cái tên Lý Cường của cô lắm, cô đã từng dùng cái tên này lừa không biết bao người, trong đó có cả Cố Lan Sinh, bất chợt, cô chạm phải một ánh mắt.
Trong vô thức, Qua Việt Tú quay mặt đi.
Cô lại nghĩ, tại sao cô lại có suy nghĩ “có tật giật mình”, bây giờ cô đang đánh son, còn cài một bông hoa Hawaii yêu kiều nên cảm thấy chột dạ là đúng.
Cô xụ mặt, nhìn thẳng vào mắt Tống Du Liệt.
Trước khi rời khỏi sân bay, Qua Việt Tú có một việc nhất định phải làm.
Cô phải thay cái bộ đồ leo núi chết tiệt này, đây là Hawaii xinh đẹp, đương nhiên nhan sắc cũng phải được chú trọng.
Bây giờ cô là khách đi nghỉ mát, đương nhiên cũng phải ăn mặc giống những vị khách đi nghỉ mát.
Không giống khách du lịch đâu chỉ có mình cô. Cô kéo tay Tống Du Liệt vào trung tâm thương mại, đi được vài bước chợt nhớ ra ban nãy mình với Tống Du Liệt vừa trừng mắt nhau, nghĩ bụng muốn bỏ tay anh ra.
Nhưng đã quá muộn, tay bị anh nắm chặt lại.
Rời khỏi trung tâm thương mại, anh và cô hòa vào đám người, nhìn là biết ngay họ là dân du lịch, cô mặc một chiếc áo phông tay dài và quần đùi ngắn, còn anh mặc áo phông cộc và quần đi biển.
Nhưng rõ ràng là Tống Du Liệt không hài lòng với quần áo của cô cho lắm.
Sao nào? Cô trừng mắt với anh.
Anh vẫn cau mày.
Cứ như vậy, cô trừng mắt với anh, anh cau mày với cô, muốn đấu trừng mắt đúng không? Ai sợ ai.
Người phá bầu không khí căng thẳng là Tống Du Liệt anh hỏi Qua Việt Tú có muốn cùng chơi một trò chơi không?
Chơi trò chơi ư? Cô thích chơi trò chơi.
Ngoài trung tâm thương mại chỉ có lác đác mấy người.
Tống Du Liệt chỉ vào hướng dẫn viên du lịch, nói Qua Việt Tú chúng ta đua xem ai chạy đến trước mặt anh ta đầu tiên.
Xì, Tống Du Liệt có một đôi chân dài, bẩm sinh còn chạy rất nhanh, cô không chỉ không thắng mà còn thua thảm hại, mà cự ly từ đây đến chỗ anh giai kia cũng phải gần trăm mét.
Cô tụt hứng.
“Anh chấp em 10 giây.” Tống Du Liệt nói.
Câu này đã khiến Qua Việt Tú mở cờ trong bụng, kỷ lục chạy trăm mét trêи thế giới là 9,58 giây, Tống Du Liệt chấp cô 10 giây một trăm mét, đồng nghĩa với việc muốn phá kỷ lục thế giới, tên này quá khinh người rồi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Ừ, cô nên để cho anh trả giá thật đắt vì thói kiêu ngạo của mình.
Cứ quyết định vậy đi.
Trước hết cô phải biết phần thưởng của người chiến thắng là gì.
“Đợi em thắng cuộc thi sẽ bàn cái này sau.” Giọng điệu như thể cô không có khả năng thắng cuộc thi này.
Cô làm một biểu cảm không thể thương lượng.
Tống Du Liệt vỗ trán: “Nếu em thắng, em sai anh làm gì cũng được.”
Có một người phụ nữ đeo chiếc băng đô hoa đi qua trước mặt, Qua Việt Tú nghĩ nếu quả mâm xôi của cô mà đeo chiếc băng đô hoa đó đi một vòng quanh sân bay thì chắc vui lắm.
Qua Việt Tú bắt đầu làm nóng người.
“Qua Việt Tú, nếu như thắng anh thì sao?” Mắt tên đàn ông ngạo mạn này viết đầy sự tự tin.
“Nếu như anh thắng tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh.” Hào khí ngất trời.
Để thi đấu công bằng, Tống Du Liệt còn đặc biệt mời một vị khách du lịch làm trọng tài kiêm bấm thời gian, gương mặt điển trai của Tống Du Liệt chắc hẳn sẽ thu hút rất nhiều cô gái trẻ tuổi tình nguyện làm khán giả.
Có khán giả đương nhiên là càng phải cố gắng.
Bước chân trước lên vạch xuất phát, chuẩn bị chiến đấu, đương nhiên còn không quên tặng cho đối thủ một ánh mắt khinh bỉ.
Tiếng trọng tài hô “Go” vang lên, Qua Việt Tú cảm giác mình như cung tên bắn ra, rất tốt, cảm giác xuất phát không tồi, trong lúc đang dồn sức chạy, khuôn mặt anh hướng dẫn viên ngày càng gần hơn.
Khả năng thắng rất lớn, lớn đến mức Qua Việt Tú bắt đầu thả lỏng để tưởng tượng bộ dạng Tống Du Liệt cài băng đô hoa đi quanh sân bay.
Bất chợt bên trái xuất hiện một cái bóng, bóng người đó chỉ “vút” một cái đã lướt qua người cô.
Trong lòng Qua Việt Tú cảm thấy thật không ổn.
Quả nhiên.
Thiếu chút nữa là cô có thể thắng Tống Du Liệt rồi, thật sự chỉ thiếu chút nữa thôi, sớm biết thế này cô bảo Tống Du Liệt chấp cô 15 giây, nếu như là 15 giây chắc chắn là cô thắng.
Cô thở hồng hộc, ủ rũ chán chường.
Thật sự cô phải làm trâu làm ngựa cho tên này sao? Cô không quen làm trâu làm ngựa cho ai cả, làm trâu làm ngựa cho Tống Du Liệt lại càng không được.
May mà Tống Du Liệt nói không cần cô làm trâu làm ngựa cho anh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Tống Du Liệt đưa cô đến chỗ trung tâm mua sắm quần áo.
“Tôi chịu đủ ánh mắt của mấy gã đàn ông kia cứ nhìn chằm chằm cô ấy rồi, tôi tin rằng cô có thể giải quyết vấn đề này dễ dàng.” Cô nhíu mày, Tống Du Liệt vừa nói chuyện với cô bán hàng, ánh mắt dán chặt vào đôi chân trần của cô.
100 đô la tiền boa khiến cho cô nhân viên bán hàng thực hiện nghiêm chỉnh nguyên tắc nghề nghiệp “Khách hàng là thượng đế”.
Áo hòa thượng(*) kết hợp với quần thụng ống to, Qua Việt Tú nhìn bộ dạng trước mặt còn toang hơn bộ leo núi kia.
“Da cô sẽ rất thích chất liệu của bộ trang phục này.” Người bán hàng lươn lẹo cũng khϊế͙p͙ thật
Xấu muốn chết, cô không muốn mặc.
“Qua Việt Tú, đừng có quên em vừa mới thua anh.” Tống Du Liệt nhắc nhở bên tai cô.
Thảo nào! Cái gọi là chơi trò chơi chẳng qua là không muốn nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần như cô ăn mặc xinh đẹp thôi.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland đúng là một tên mưu mô không hơn không kém.
Dưới sự kiên định của Qua Việt Tú, chiếc áo hòa thượng bị bỏ đi.
Nhưng! Chiếc quần ống thụng thế nào cũng phải mặc.
Nhân lúc cô gái bán hàng đang nghe điện thoại, anh ghé vào tai cô nói “Qua Việt Tú, anh đang vì tốt cho em đấy”.
“Nếu bọn chúng cứ lởn vởn trước mặt anh, anh rất dễ suy nghĩ bậy bạ. Anh biết bọn chúng dẻo dai thế nào khi đêm đến mà”. Cô không rõ hai má đỏ lên là vì tức giận hay là vì lý do khác nữa.
Tống Du Liệt vẫn không tha cho cô
Anh tiếp tục thủ thỉ với cô: “Anh có thể suy nghĩ bậy bạ được nhưng anh không cho phép những thằng đàn ông khác có suy nghĩ bậy bạ với chúng.”
Lúc bước ra khỏi trung tâm thương mại, mặt Qua Việt Tú dài thườn thượt.
Quả quần ống thụng đó đúng như tên, không bước đi còn đỡ, lúc bước đi ống quần như cái đèn lồng, phình phình, mập mập, còn rất buồn cười nữa chứ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!